Pháp Ngoại Tình Duyên
Chương 6
“Đây là…?” Vương Tráng chớp chớp mắt, trong con ngươi để lộ ra kinh hỉ.
“Đây là Tiểu Bạch, là chó Bạch đại luật sư nuôi trong nhà đó~” Nam nhân ngoài cửa nói.
Chó của Bạch luật sư…
Lúc này, Bạch Luật Minh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch liền bắt đầu vui vẻ xoay quanh chân Bạch Luật Minh.
Bạch Luật Minh sờ sờ đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gâu một tiếng, liền ngoan ngoãn ngồi bên chân y, “Chó tới nơi rồi, cậu có thể về được rồi đấy.” Bạch Luật Minh đến trước cửa, lơ đi người còn đứng ở đó, tức khắc muốn đóng cửa.
“Á á, đừng mà~” Nam nhân lớn tiếng ồn ào, một cánh tay đẩy cửa, cái khác vói vào trong múa may, ý đồ từ khe cửa chen lọt tới, “A a, Vương Tráng cứu tôi với a~”
Vương Tráng có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, ngó hai kẻ ngoài cửa.
Bạch Luật Minh quay đầu liếc mắt nhìn Vương Tráng, cũng không chặn cửa nữa, lại đi về bàn làm việc ngồi xuống.
“Khì khì~” Nam nhân cười nói, cởi giày bước đến bên người Vương Tráng, “Chào anh nha, Vương Tráng, tôi là Hạ Duy, là bạn tốt của Bạch Luật Minh Bạch đại luật sư~”
“Chào cậu…” Nguyên lai người này là bạn tốt của Bạch luật sư a… Thảo nào mà Bạch luật sư dễ dàng kêu hắn đi mở cửa như vậy… Là biết cậu ấy sẽ tới à?
Nam nhân trước mặt có vẻ ngoài rất khá, tóc hơi xoăn, đôi mắt cười đến cong cong.
Nhưng mà so với nam nhân mới tới, vẫn là Samoyed có lực hấp dẫn trọng đại hơn.
Vương Tráng ngồi xỏm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hơi gục lỗ tai, rất phối hợp với vuốt ve của Vương Tráng, sau đó lại duỗi thân ra, đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Vương Tráng.
Vương Tráng cảm thấy có điểm nhột, nở nụ cười. Ngay từ đầu, hắn có chút kinh ngạc, nhưng biết là một chú chó sau, liền rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều, hắn kỳ thực vô cùng thích chó.
Vương Tráng trông về phía Bạch Luật Minh, phát hiện đối phương thế nhưng cũng đang nhìn mình, hai người xem nhau một trận, Bạch Luật Minh dẫn đầu rũ mắt xuống trước.
Vương Tráng đứng lên, “Bạch luật sư, đây là chó cậu nuôi à?”
“Ừ.”
“Ồ… Thật không nghĩ tới Bạch luật sư cũng sẽ nuôi chó a…” Vương Tráng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Bạch Luật Minh nghe được câu nói thầm của Vương Tráng, “Nuôi chó, đại khái là vì tịch mịch đi.”
“Tịch mịch?”
“Nếu anh đến Châu Âu, thấy những người đàn ông hình thể gầy yếu, dắt theo một con chó lắc lư khắp nơi, thì không cần hoài nghi, những người đó chính là con nghiện ma túy.”
“A? Nghiện ma túy?!” Vương Tráng ngạc nhiên.
“Bởi vì cảm thấy hư không, nên mới sử dụng ma túy để kích thích thần kinh đang chán chết. Bởi vì không có người yêu, nên mới nuôi chó. Có thể nói, cả ma túy và chó đều là thứ giúp giảm bớt tịch mịch.”
Vương Tráng trợn mắt há hốc mồm, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói, “Bạch luật sư, cậu không thể nghiện ma túy nha!”
“Phụt – ” Hạ Duy nở nụ cười trước tiên.
Vương Tráng không có công phu đi để ý Hạ Duy, hắn kích động tiến về trước hai bước, song chưởng “Rầm – ” một tiếng đập trên bàn sách của Bạch Luật Minh, “Bạch luật sư, đó không phải là thứ tốt!” Hắn la lên.
Xem vẻ mặt nghiêm túc, kiên định của Vương Tráng, không thể tưởng được người nam nhân này cũng có lúc cường thế, “Tôi có nói mình nghiện ma túy à? Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ để bản thân bị khống chế bởi thuốc phiện thứ đồ vật giả dối này.”
“Á… Là… Là thế à…” Vương Tráng khí thế tức khắc héo, hắn sờ sờ ót, mặt có chút đỏ, mình lúc nãy có phải là quá kích động rồi hay không…
“Thế nhưng, tôi lại cảm thấy cô độc tịch mịch thì phải làm sao bây giờ đây?” Bạch Luật Minh giương mắt nhìn Vương Tráng.
“Cô độc tịch mịch… Nếu Bạch luật sư tịch mịch, tôi sẽ ở bên cạnh Bạch luật sư, sẽ không để Bạch luật sư cô đơn một mình!” Vương Tráng vỗ ngực bảo.
Bạch Luật Minh sửng sốt, y cúi đầu, không tiếng động mà cười.
Thật chịu không nỗi người này mà…
“Ai nha~ Anh thiệt là đơn thuần đáng yêu nga~” Hạ Duy đứng một bên bỗng nhiên ôm lấy vai Vương Tráng một phen, tựa như thân mật nói, “Tên gia hỏa này làm sao mà thấy hư không cho được? Cả ngày đều vội vàng không từ thủ đoạn đi đùa bỡn nhân chứng cùng luật sư đối phương mất rồi~ phong phú đến không thể phong phú hơn đó a~”
“Ô…” Đối với việc Hạ Duy thình lình làm ra hành động thân mật, Vương Tráng tự nhiên có điểm không quá quen, rụt rụt thân mình.
“Xin chú ý cách dùng từ, chuyện tôi không từ thủ đoạn đều nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, tôi tôn trọng chức nghiệp của tôi, hiển nhiên sẽ không dùng thủ đoạn không chính đáng vấy bẩn nó.”
“Ừ ừ ừ~ Cậu là người chính nghĩa nhất~”
“Nếu nói về đùa bỡn nhân chứng, tôi nghĩ Hạ luật sư hẳn là so với tôi càng thêm lành nghề đi?”
“Xí~” Hạ Duy mở ra một cánh tay, bộ dáng tôi cái gì cũng nghe không hiểu.
Vương Tráng chớp chớp mắt nhìn Hạ Duy, nguyên lai nam nhân này cũng là luật sư sao…
Hạ Duy cũng trông về phía Vương Tráng, “Đừng nghe tên đấy nói bậy, kỳ thật… kỳ thật là Tiểu Bạch nhà tôi coi trọng cậu ta, Tiểu Bạch thế mới về tay cậu ta~~ ” Hạ Duy mang theo sắc mặt khóc tang.
“A…?”
“Tôi chỉ đem Tiểu Bạch tới chơi một lần, Tiểu Bạch liền ăn vạ không muốn rời đi nữa, không có biện pháp nào khác, đành phải đổi chủ từ đây. Tuy rằng kỳ thực đều là tôi rưng rưng chua xót, một phen phân một phen nước tiểu mà đem Tiểu Bạch nuôi lớn, tên đó căn bản không có ra bao nhiêu sức lực cả…Hu hu… Tiểu Bạch à…” Hạ Duy bắt đầu chôn mặt ở cổ Vương Tráng khóc lóc kể lể.
“…” Vương Tráng cũng không biết phải nói cái gì nữa.
“Lần này lại đưa Tiểu Bạch đến nhà cậu ta chơi, còn không biết tới khi nào mới có thể lần thứ hai trở về trong vòng tay ôm ấp của tôi… Tôi thực là đáng thương… Hu hu hu…”
À, nguyên lai vị Hạ luật sư này tới là để đưa chó a… Vương Tráng trong nội tâm tỏ vẻ thì ra là thế.
Bạch Luật Minh đi đến trước mặt hai người, bất động thanh sắc lôi xuống móng vuốt của Hạ Duy bám trên người Vương Tráng, nhìn về phía Vương Tráng, “Anh thích không?”
“A? Cái gì cơ?”
“Chó ấy.”
“À, thực thích a, cảm thấy nó thực đáng yêu.” Vương Tráng thành thật đáp.
“Ừm.” Bạch Luật Minh gật gật đầu, lại trở về bàn làm việc ngồi, “Đúng rồi Vương Tráng, anh có quyền đổi tên cho con Samoyed này.”
“Đổi tên?”
“Hừ!” Hạ Duy bất mãn, “Thiệt là biệt nữu muốn chết! Không phải chỉ trùng họ với cậu thôi sao! Còn thế này thế nọ!” Lòng đầy căm phẫn nói xong sau, y che miệng khe khẽ cười hai tiếng.
“Tôi thấy… Tiểu Bạch rất được a…. Cảm giác cũng rất đáng yêu… Gọi lại thuận miệng nữa.” Vương Tráng sờ ót, Samoyed toàn thân tuyết trắng, kêu Tiểu Bạch vô cùng thích hợp mà…
“Đúng chưa, tôi cũng cảm thấy như thế đó~”
“… Tùy anh.” Bạch Luật Minh mặt u ám.
“A!” Vương Tráng xem đồng hồ treo tường, “Đã giờ này rồi, tôi phải nhanh đi làm cơm trưa thôi!”
“Rồi, anh đi đi.”
Vương Tráng vừa định đi, lại nhìn Hạ Duy, “Có Hạ luật sư đến, tôi chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.”
“Ai ai ai, không có việc gì, không có việc gì, tôi không kén chọn đâu, không giống tên nào đó~ Cứ dựa theo ý ban đầu của anh là được rồi. Còn có, đừng gọi là Hạ luật sư nữa, kêu Tiểu Hạ, Tiểu Duy, Duy Duy gì cũng được~”
“Ơ…” Vương Tráng có điểm khó xử mà trông Bạch Luật Minh, người sau vẫn chưa ngẩng đầu.
Muốn sửa xưng hô cũng phải xem ý tứ của chủ nhà là sao trước đã! Không khéo lại bị mắng thì phải làm sao!
Vương Tráng vào bếp nấu cơm, Tiểu Bạch nhảy nhót theo sau, ở bên chân Vương Tráng xoay quanh, tựa hồ vô cùng hiếu kì, cũng thực hưng phấn. Vương Tráng nấu rất nhiều, cũng thường thường trêu đùa Tiểu Bạch một chút, trong nhà nhiều thêm một chú chó Samoyed sinh động, làm Vương Tráng cảm thấy thật vui vẻ.
“A~ Bạch luật sư trước sau như một vẫn là một tên cuồng làm việc~” Bên này, Hạ Duy bước tới bàn làm việc, ôm lấy vai Bạch Luật Minh, cong lưng tựa như để xem tư liệu trên tay Bạch Luật Minh.
Bạch Luật Minh không để ý tới y, Hạ Duy cũng không ngại, trông về phía phòng bếp, “Ai nha, ảnh mang tạp đề thiệt là đáng yêu nga~”
Bạch Luật Minh cũng ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn Vương Tráng trong chốc lát, có thể coi đến bóng dáng bận rộn của hắn, đôi khi còn có khả năng thấy được mặt bên nghiêm túc của người nọ.
“Cậu xem kìa, mông của ảnh thiệt là có nhục cảm~”
Nghe thấy lời nói bên tai, tầm mắt Bạch Luật Minh không tự chủ được mà như ngưng lại trên mông của Vương Tráng.
“Anh ấy dáng người thiệt là tốt a~ Cậu xem, cặp chân kia thẳng như vậy, tách chúng ra cảm giác nhất định rất tuyệt~”
Bạch Luật Minh dịch đi tầm nhìn của mình, hình như hơi có điểm bực bội mà nhăn mày, “Cậu muốn nói cái gì đây?”
“Chẳng lẽ từ trước tới nay cậu chưa hề nghĩ đến sao~?” Hạ Duy hướng về phía Bạch Luật Minh chớp chớp mắt.
“Cậu có thể cút được rồi đấy.”
“Nga, tôi thiệt là thương tâm! Tiểu Bạch là do tôi mang đến đó! Cậu xem ảnh thích Tiểu Bạch như vậy~ bộ dáng vui vẻ như thế~” Hạ Duy lại dựa sát vào Bạch Luật Minh một chút, nhỏ giọng nói, “Cảm thấy ảnh không thể đi ra ngoài, vẫn luôn ngây người ở nhà thực nhàm chán, cho nên cậu mới kêu tôi rước Tiểu Bạch tới, thiệt không ngờ nha, Bạch đại luật sư của chúng ta cư nhiên cũng có một mặt săn sóc như vậy~ Nếu thấy ảnh buồn chán, tôi không ngại lưu lại, dâng hiến bản thân trở thành bạn chơi của Vương Tráng đâu~”
Bạch Luật Minh đứng dậy, đi đến trước cửa, tay cầm then cửa.
“Ai, được rồi được rồi được rồi! Không lưu lại, không lưu lại là được chứ gì!” Hạ Duy vội vã đuổi theo ngăn cản động tác của Bạch Luật Minh, “Bất quá, cũng có thể để ảnh tới nhà tôi chơi~ đổi hoàn cảnh mà thôi~ tôi cam đoan sẽ không lạc mất ảnh đâu~… Ngao!!!”
Nghe thấy tiếng kêu to khoa trương của Hạ Duy, Vương Tráng nhanh chóng chạy ra, trên tay còn cầm một cái vá, “Làm sao thế?”
Hắn nhìn thấy Bạch Luật Minh đứng chắn trước cửa lớn mở toang, mặt vô biểu tình, mà Hạ Duy đang dùng tay che lại trán.
“Ha… Không có việc gì, không có việc gì a, Vương Tráng anh cứ tiếp tục bận chuyện của anh đi…” Tên Bạch Luật Minh này khẳng định cố ý mở cửa đập đầu y! Hạ Duy hung tợn nghĩ.
“Ờ… Được…” Vương Tráng lại nghi hoặc mà trông hai người lần nữa, rồi mới đi vào nhà bếp.
Trên bàn cơm.
“Ngon quá đi mất!!!” Hạ Duy phát ra nội tâm mà lớn tiếng tán dương, rồi yên lặng nghĩ, quả nhiên dạy dỗ tốt. Vợ ngoan đến tận đây, còn không nhanh nhanh cưới đi.
Vương Tráng sờ sờ đầu, có hơi chút ngượng ngùng, “A đúng rồi, Tiểu Bạch ăn những thứ đó có được không?”
“Đương nhiên được! Đối với nó mà nói, đây chính là một bữa cơm siêu cấp mỹ vị phong phú nha~ Anh coi nó vui chưa này~”
Vương Tráng xem xem Tiểu Bạch, nhóc ta ăn mấy miệng liền phải chuyển vài vòng, nhìn qua xác thực rất vui vẻ.
“Tôi trước đây chưa từng nuôi chó, cho nên không rõ lắm có chỗ nào cần chú ý. Tỷ như nó thích ăn cái gì, có thói quen gì chẳng hạn.” Vương Tráng đã tự động ôm đồm nhiệm vụ nuôi chó lên người mình.
“A, kỳ thật cũng không có gì phải đặc biệt chú ý. Tiểu Bạch không kén ăn, nếu không rãnh chuẩn bị đồ ăn, nó cũng thích ăn thức ăn cho chó. Không thể cho nó ăn sô cô la, với lại những thứ làm từ sợi len gì đó không được đưa cho nó chơi, lỡ như không cẩn thận nuốt vào bụng thì rất khó tiêu hóa. Trong nhà, ghế sô pha nên phủ thêm một tầng, anh chắc chắn không muốn biết tới, thời điểm chúng ta không có ở nhà, mấy bé chó sẽ biến sô pha thành cái dạng gì đâu nha. Nó còn thực thích đá, anh cũng biết đối với chó kéo xe trượt tuyết, chuyện thích đá lạnh đã khắc vào gien rồi~ Nếu mùa hè mà cho nó một thau đá lớn, anh sẽ thấy nó có bao nhiêu hoan thoát~ à, còn cái gì nữa nhỉ… Để tôi ngẫm lại đã a…”
Vì thế, Hạ Duy liền phổ cập một ít tri thức nuôi chó cho Vương Tráng. Vương Tráng vẫn luôn thực nghiêm túc mà nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đem lời giảng của Hạ Duy đều yên lặng ghi tạc trong lòng.
“Hạ luật sư là đồng sự của Bạch luật sư à?” Vương Tráng hỏi, hắn có điểm tò mò.
“A, tôi với cậu ta ấy à~ hai người bọn tôi từ lúc học đại học đã nhận thức rồi~”
“Thế thì quen nhau đã lâu rồi a.” Vương Tráng cảm khái.
“Vương Tráng, tôi biết chuyện của anh nha, tôi tin tưởng anh!” Hạ Duy vỗ vỗ vai Vương Tráng.
Vương Tráng sửng sốt, “… Cảm ơn, Hạ luật sư.” Vương Tráng có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động, mấy ngày nay, hắn tiếp thu toàn là tin tức mặt trái nhằm vào mình, có thể nghe được lời duy trì từ một người khác, đối với hắn mà nói đó chính là một loại cổ vũ.
Hạ Duy dựa sát vào Vương Tráng, nhỏ tiếng nói, “Nếu anh cảm thấy luật sư đương nhiệm của mình không đáng tin cậy, có thể đổi luật sư biện hộ nha, anh có quyền lợi này mà, anh có thể xem xét tôi nè~” Hạ Duy hướng Vương Tráng nghịch ngợm chớp chớp mắt.
“Ồ…” Vương Tráng có điểm khó xử nhìn Bạch Luật Minh, cũng không biết y có nghe được hay không nữa…
“Đúng rồi, hồi nào qua văn phòng luật sư của tôi chơi đi, so với chỗ này thú vị hơn nhiều! Tôi kể cho anh nghe nha, trước đó không lâu, văn phòng của tôi có tiếp một vị khách ủy thác đặc biệt dọa người…”
“A? Dọa người…” Vương Tráng bị gợi lên lòng hiếu kì.
Thế là, Hạ Duy lại bắt đầu giảng một ít sự tích lý thú trước đây của y cho Vương Tráng.
“Ăn cơm.” Bạch Luật Minh mở miệng, Vương Tráng toàn thân giật mình một cái, lập tức ngậm miệng, vùi đầu ăn cơm.
Hạ Duy vốn đang muốn tiếp tục nói, thấy Vương Tráng không phản ứng đến mình, xùy một tiếng, ném cho Bạch Luật Minh một đạo ánh mắt oán hận.
Sau khi ăn xong, “Vương Tráng, tôi phụ anh rửa chén nha~?”
“Không cần, không cần đâu.” Vương Tráng vội vàng xua tay nói, nào có đạo lý để khách đến nhà phải rửa chén, “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi rửa là được rồi mà.”
“Ồ, được rồi~”
Bạch Luật Minh vốn dĩ nghĩ đến chiều sẽ đuổi Hạ Duy đi, nhưng tên này mặt dày mày dạn ngây người nguyên một buổi trưa.
Vương Tráng rửa chén xong, liền bắt đầu làm chuẩn bị cho công việc buổi chiều của Bạch Luật Minh.
Đầu tiên là sửa sang lại bàn làm việc của Bạch Luật Minh, rồi pha cho Bạch Luật Minh một ly cà phê.
Hạ Duy ngồi trên sô pha, có chút trợn mắt há mồm mà nhìn một loạt động tác vô cùng thuần thục của Vương Tráng, tấm tắc thở dài, vợ ngoan, vợ ngoan.
Bên bàn làm việc, Bạch Luật Minh lại cùng Vương Tráng nói chuyện với nhau một trận, mới bắt tay vào công việc buổi chiều.
Trông thấy bộ dáng hài hòa mặt đối mặt trò chuyện với nhau của hai người, Hạ Duy âm thầm chửi thầm, hừ! Cái mùi chua hôi của tình yêu!
Chiều đến, Bạch Luật Minh làm việc, mà Hạ Duy thì giới thiệu về một ít đồ dùng nuôi chó y mang tới cho Vương Tráng, hai người còn tạm thời làm một cái ổ nhỏ giản dị cho Tiểu Bạch.
Nói là ổ nhỏ, trên thực tế chính là một vài cái thảm lông tạm dùng để chiếm ra một chỗ, bất quá Tiểu Bạch xem qua thực thích, ở trên đó dẫm lên dẫm xuống rất nhiều lần. Vương Tráng nghĩ ngày mai nên mua một ít đồ, làm nó càng thoải mái xa hoa hơn.
Hai người bận việc xong sau, liền vào phòng Vương Tráng nói chuyện phiếm.
“Anh nhấn vô cái này, là có thể thêm vào.”
“Ồ được… Để tôi coi…”
Bạch Luật Minh đi đến cửa phòng Vương Tráng, nhìn thấy Hạ Duy cùng Vương Tráng cầm điện thoại nhau, mặt kề thật gần, bộ dáng có điểm lén lén lút lút.
Y gõ gõ cửa phòng rộng mở, “Vương Tráng, sắp 7 giờ rồi, có thể chuẩn bị nấu cơm tối được rồi đó.”
“A! Đã trễ như vậy rồi sao!” Vương Tráng nhanh chóng buông điện thoại, “Tôi lập tức đi ngay!” Vương Tráng chạy ra khỏi cửa.
Bạch Luật Minh cầm di động của Vương Tráng, trên dưới động động hai cái.
“Làm sao đó, chỉ là thêm WeChat thôi mà~” Hạ Duy nhún vai, một bộ tôi không hề bày ảnh làm cái gì không tốt.
“Cậu có thể đi được rồi đấy.”
“A, ngay cả cơm tối cũng không cho ăn à!”
“Không cho.”
Hạ Duy bị Bạch Luật Minh đẩy tới cửa, hung tợn nói, “Đừng có mà quên, là tôi mang Tiểu Bạch đến đây nha!”
“Cho nên tôi mới để cậu ngây người ở nhà tôi nguyên một ngày.”
“Cơm tối tôi còn chưa được ăn!”
“Cậu đã ăn cơm trưa rồi đấy thôi.”
“Cậu cướp chó yêu của tôi, tôi cướp vợ ngoan của cậu!”
Bạch Luật Minh cong cong khóe miệng, “Cậu cứ thử xem.”
Hạ Duy hiển nhiên còn muốn nói thêm, nhưng cửa lớn đã “Rầm – ” một tiếng đóng lại.
Thế giới tức khắc an tĩnh.
Vương Tráng đã nấu xong cơm tối, “Ủa? Hạ luật sư đâu rồi?”
“Cậu ta có việc, về trước.”
“Thế hả…” Hắn còn làm thêm vài món đâu…
Vương Tráng bưng đồ ăn đã nấu tốt lên bàn, ngoài ý muốn trông thấy Bạch Luật Minh cũng tiến vào bếp, đem một ít chén dĩa xếp ra bàn, “Bạch luật sư à, có thể ăn cơm rồi.” Vương Tráng đưa một đôi đũa cho Bạch Luật Minh.
“Ừ.”
Cả hai không nhanh không chậm mà ăn cơm tối, Bạch Luật Minh vẫn chỉ thích cùng Vương Tráng hai người ăn cơm, bữa cơm trưa kia thật là quá ồn ào.
Bên cạnh, Tiểu Bạch đã ăn no, thích ý ghé vào một bên ngủ rồi, chỉ có cái đuôi thường thường ở trên nền nhà quét quét hai, ba lần.
Tuy rằng hai người không nói gì, nhưng Vương Tráng cũng không cảm thấy câu thúc, ngược lại càng thích bầu không khí an tĩnh của hiện tại.
“Nếu anh muốn đi ra ngoài, chờ hôm nào tôi buổi tối việc không quá nhiều, tại thời điểm trên đường cũng không còn người, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau dẫn chó đi dạo.”
“Thật à?!” Vương Tráng ngẩng đầu nhìn Bạch Luật Minh, thần sắc hơi có chút kinh hỉ.
“Ừ, thật.”
– —–
Lời của editor: Gần đây hơi sao nhãng một chút, nhưng đã trở lại và hi vọng sẽ chăm chỉ hơn xưa (?) ( ̄▽ ̄)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!