Pháp Sư Song Hệ
Chương 34 : Ngạo Thiên Và Tâm An
*Bồng* Tiếng cú đấm của Ngạo Thiên va vào người của vị tiền bối kia khiến ông ấy văng ra và xuyên thủng cả cửa. Ông ấy bị cháy một vết hình cú đấm trên áo và phần thịt thì bầm lên trông thương thế gần như rất nặng. Lúc bấy giờ, mọi người xung quanh mới hoàn hồn lại nhìn vào Ngạo Thiên, tay cậu vẫn cứ nắm lại và nó cháy lên một ngọn lửa vừa đỏ vừa tím trông rất tà môn. Và từ lúc nào, tròng đen của đôi mắt đã ngã sang màu đỏ, mọi người ngầm hiểu là đã chọc đến một người không nên chọc :” Cường Giả đại Thừa Kỳ”. Nhưng thật ra, cội nguồn sức mạnh của Ngạo Thiên là nhờ Ma Pháp mà ra chứ cậu không hề có công pháp tuyệt thế nào cả :)). Thấy mọi người trông có vẻ sợ hãi, cậu phong ấn lại sức mạnh, mọi thứ trên cơ thể đã trở về bình thường, cậu ngồi xuống ghế và nói
“Nào Tâm An ! Mọi chuyện đã xử lý xong rồi, ngồi xuống uống trà đi” Ngạo Thiên nói. Tâm An lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng thì được Ngạo Thiên gọi làm cho giật mình nên cũng ngồi xuống vội. Cho đến bây giờ, Tâm An vẫn không tin được người mà mình đi cũng từ trước đến giờ lại là một cường giả “giấu nghề” như thế. Ngạo Thiên cầm tách trà nhấp môi một cái, Tâm An cũng nhấp môi theo nhưng không theo một cách tự nhiên như từ trước đến giờ cô vẫn dùng nó để giao tiếp với Ngạo Thiên mà giờ đây cô dùng một cách gượng gạo, lo lắng để giao tiếp với cậu
“Mình đi thôi Tâm An. Rời khỏi cái chỗ này đi lên núi ngắm cảnh” Ngạo Thiên nói rồi cầm tay Tâm An dắt ra ngoài. Một lần nữa, cậu lại bế Tâm An rồi bay lên đỉnh núi, trên đường bay Tâm An chẳng còn sợ sệt như lúc đầu bay nữa mà bây giờ đã thoải mái hơn, tự tin mở mắt ra để thưởng thức cảnh đẹp của núi từ trên nhìn xuống. Một lúc sau, hai người đã thấy đỉnh núi trước mặt, Ngạo Thiên đáp xuống đất rồi cùng với Tâm An chọn một chỗ ngồi tốt rồi cùng nhau ngắm cảnh
Bây giờ, cậu mới để ý Tâm An thật đẹp ( mặc dù nó đã đẹp từ hồi mấy chap trước :v ) và nếu như so sánh thì có lẽ đẹp hơn Nhị Công Chúa nữa. Đôi mắt ướt ướt, phủ trên đó là một cặp mi dài và cong lên, chiếc mũi hình dọc dừa và bên dưới nó là một đôi môi hình trái tim màu hồng, gương mặt chuẩn V line cộng với nước da trắng, lồi lõm đúng chỗ đã tạo nên một mỹ nữ Tâm An. Quan sát thấy những điều đó Ngạo Thiên hơi đỏ mặt, Tâm An thấy vậy liền cười khúc khích
“Tâm An, cô về trước đi. Tối ta sẽ cùng cô đi lên đây và cho cô một điều bất ngờ !” Ngạo Thiên nói với vẻ bí ẩn, Tâm An nghe vậy cũng khá tò mò. Cô gặng hỏi Ngạo Thiên đó là gì nhưng Ngạo Thiên chỉ trả lời bằng hai từ :”Bí mật” cho nên cô cũng chịu thua rồi đi về nhà trọ trước, thấy Tâm An đã đi khá xa rồi Ngạo Thiên nhảy xuống dưới núi o.O. Cậu nhớ lại lúc còn học ở Vương Quốc, thầy giáo có cho cả lớp biết cách làm pháo hoa từ Ma Pháp đó là dùng lửa màu nén lại một hình thù mà mình thích rồi đặt một cái ống sắt rồi đặt nơi nào đó trống trải, đợi lúc muốn thì có thể kích hoạt nó từ xa. Ngạo Thiên bay cách ngọn núi 400 mét tính từ chân núi ra rồi đáp xuống, cậu dùng ma pháp nén 150 quả pháo rồi bỏ vào 15 ống sắt sắp thành một hình chữ nhật rồi bay lên đỉnh núi từ từ đi bộ xuống chỗ nhà trọ. Cậu cũng phải thán phục mức độ tin tức của con người nơi đây nhanh thật bởi vì trên đường đi xuống có biết bao kẻ chạy lại thách đấu vì chuyện cậu đã đánh bại vị tiền bối thật ra là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông kia là chuyện không thể tin được nhưng rồi cũng thất bại thảm hại
oOo
Ngạo Thiên đã về đến nhà trọ và lúc này cũng đã 9 giờ, trời đêm có những ánh sau rất là đẹp. Ngạo Thiên cùng với Tâm An từ từ tản bộ đi lên đỉnh núi và để Ngạo Thiên cho Tâm An một bất ngờ. Đường đến núi còn dài, Ngạo Thiên tranh thủ cơ hội này để trò chuyện với cô
“Này Tâm An ! Cô xuất thân từ đâu nhỉ ?” Ngạo Thiên hỏi. Tâm An thấy cậu hôm nay có vẻ hơn mọi ngày vì hôm nay cậu chủ động bắt chuyện chứ không có lầm lì như mấy ngày trước
“Tôi vốn xuất thân từ một vùng quê nhỏ nhưng sau này gặp kỳ ngộ được bà chủ Trà Lâu thấy tôi xinh đẹp nên đã cho ba mẹ tôi một khoảng tiền khá lớn đủ để ăn sung túc đến già rồi rước tôi về Trà Lâu. Lúc đó tôi 6 tuổi, tính đến giờ cũng được 10 năm rồi” Tâm An vừa nói vừa hồi tưởng lại cái lúc mà bà chủ rước cô ấy về. Lúc đó, lần đầu cô ấy được nhìn thấy cái đẹp, cái sang của dân thành phố nhưng đó chỉ mới là một thành phố nhỏ trong Đế Quốc mà thôi. Và bây giờ, thánh Ngạo Thiên của chúng ta mới để ý cô ấy cười thật đẹp, đẹp đến nổi đủ mê hoặc lòng bất cứ người đàn ông nào kể cả gay, less, zero nine fan,.. cũng không ngoại lệ
“Thế cô không nhớ nhà à ?” Ngạo Thiên hỏi. Tâm An thở dài một cái rồi đáp
“Có chứ sao không ! Rất nhớ là đằng khác, nhiều lúc tôi cũng muốn về lắm chứ nhưng mà tôi còn việc phải làm ở Trà Lâu nữa, với lại tôi có nhớ nhà, nhớ ba mẹ thì họ cũng chả nhớ tôi đâu. Vì ba mẹ của tôi rất ham tiền nên mới để tôi đi dễ như thế !” Nói rồi Tâm An lại thở dài một cái, trong mắt cô ấy dường như có một ít nước mắt chảy ra nhưng cô đã kịp lấy tay quẹt đi. Có lẽ trong thâm tâm của Tâm An giờ đây, cô ấy lại suy nghĩ lại những chuyện không vui khi ở nhà, có những chuyện cô ấy không muốn nói cho Ngao Thiên biết vì sợ cậu ấy buồn lây và cũng có những chuyện cô ấy muốn nói với Ngạo Thiên nhưng chưa có dịp để nói và cô ấy cũng có một cảm giác rạo rực khi đứng kế bên Ngạo Thiên không phải là vì Mê Hồn Thuật mà đây chính là cảm xúc thực sự mà cô ấy dành cho cậu. Hai người cứ im lặng, đi kế bên nhau nhưng không dám nhìn nhau chỉ dám nhìn thẳng về phía trước và đi đến đỉnh núi
oOo
Lúc này, khi mặt trăng đã lên gần cao đến đỉnh đầu hai người mới đến nơi. Ngạo Thiên đưa Tâm An đến một gốc cây mà cậu đã chuẩn bị sẵn để hai người cùng ngồi ngắm pháo hoa
“Cậu muốn cho tôi điều bất ngờ gì vậy Ngạo Thiên ?” Tâm An hỏi với giọng tinh ranh, tò mò
“À, cô không nhắc thì tôi cũng chẳng nhớ nữa. Nhìn về phía trước nhé. Cái này tôi đã chuẩn bị rất lâu đó, cô mà thưởng thức nha !” Ngạo Thiên từ từ nói. Tâm An nghe vậy cũng nhìn về phía trước. Ngạo Thiên đưa tay ra khoảng không phía trước, đột nhiên trên tay cậu có một ấn ký hình ngôi sao hiện lên. Và *Bụp*Bụp*Bụp*, Tâm An giật mình nhưng rồi cũng bình tĩnh lại ngắm nhìn phía trước. Trước mặt cô giờ đây là cảnh những tia lửa bắn ra với đủ thứ hình dạng, đủ thứ sắc màu kèm với âm thanh nổ bụp bụp nghe rất vui tai, trước giờ cô ấy chưa bao giờ được chứng kiến một cảnh tưởng đẹp như thế này cả bất giác cười lên trông có vẻ rất thích thú. Ngạo Thiên không ngắm nhìn pháo hoa mà lo ngắm nhìn nụ cười của Tâm An, nó thật sự rất đẹp nhưng đối với Ngạo Thiên thì nó đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời
Bất chợt, Tâm An nghĩ đến những chuyện Ngạo Thiên đã làm cho mình từ trước đến giờ và bây giờ là chuẩn bị một thứ đẹp đẽ như thế để dành cho mình nên đã đăm ra yêu say đắm Ngạo Thiên. Tâm An quay qua, thấy Ngạo Thiên không lo xem cảnh tượng kia mà lo ngắm nhìn cô nên cô cũng cười một cái
“Em yêu anh !” Tâm An đã thốt lên câu đó từ sâu trong tận đáy lòng của mình
“Cảm ơn anh vì những điều mà anh đã làm cho em !” Tâm An nói rồi ôm lấy cánh tay của Ngạo Thiên và *Chụt*, trước khi Ngạo Thiên kịp nhận ra điều gì thì đôi môi hình trái tim mềm mại của Tâm An đã chạm môi cậu, chiếc lưỡi của Tâm An lúc này đã đụng lưỡi cậu, Ngạo Thiên choàng tay qua vai của Tâm An và ôm chặt lấy cô, hai người cứ thế hôn nhau. Nhìn cảnh tượng hai người hôn nhau và bên trên là pháo hoa đang thi nhau khoe sáng và sắc màu mà cảm thấy có chút ghen tị, cảnh tượng này hoàn toàn xứng đáng đưa vừa một bộ truyện tình cảm
oOo
Sáng hôm sau, Ngạo Thiên thức dậy rất sớm. Cậu gọi Tâm An dậy bằng một câu rất chi là thân mật và tình cảm
“Em yêu ơi ! Dậy đi, mặt trời lên rồi kia ^^” Tâm An dường như đã dậy từ trước, vốn dĩ cô không rời khỏi giường là để ngắm “Anh yêu” của mình đang ngủ cho nên giờ nghe Ngạo Thiên nói vậy cô cũng dậy luôn. Hai người thay phiên nhau thay đồ rồi xuống dưới ăn sáng. Sau khi ăn xong, Tâm An nắm tay Ngạo Thiên rồi hai người cùng nhau bước đến chỗ trắc thí vì hôm nay là ngày mở trắc thí để thi vào Thiên Kiếm Tông. Trên đường đi, hai người dường như đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý vì một mỹ nam và một mỹ nữ đi chung với nhau đã làm chói mắt biết bao con dân thiên hạ rồi
“Tâm An này ! Sau khi thi vào thì anh với em xin học chung một lớp nhé !” Ngạo Thiên bất chợt nói. Tâm An cũng nhanh nhạy đáp lại
“Dạ, mình sẽ cùng nhau ở bất cứ nơi đâu. Miễn có anh cho dù em có khổ cách mấy thì cũng chịu được :)” Tâm An nói với Ngạo Thiên rời cùng với cậu đi tiếp đến chỗ trắc thí ( **, câu này sến vcl :(( )
oOo
Hiên tại bây giờ, hai người đang đứng trước cổng vào nơi trắc thí
“Này hai người kia, mới đến đúng không ? Lại đây lấy số để vào đi !” Một người bất chợt kêu lên thì ra đó chính là người gác cổng. Tâm An và Ngạo Thiên đi đến đấy để lấy số và lấy được lần lượt là “146” và “147”. Sau khi đã có số thì hai người cùng bước vào trường trắc thí và cũng may nó vừa mới bắt đầu
“Đây là bài trắc thí thứ nhất. Ta kêu tên người đó lên đây làm trắc thí, muốn thông qua thì phải đánh ít nhất là xây xước cây cột này nếu không thì không thông qua, mỗi người có 3 lần cơ hội và được sử dụng vũ khí. Trắc thí bắt đầu !” Bỗng một người nào đó đứng trên sân khấu nói. Sơ lược về cây cột thì nó hình tròn cao hơn Ngạo Thiên Một tí, đường kính nó vào khoảng 1 gang tay và nó được làm bằng gỗ ? Nếu dùng vũ khí thì xây xước dễ rồi….nhưng sợ là không dễ như vẻ bề ngoài. Bỗng người đó kêu tên người đầu tiên lên
“Số 001, Trương Thế Anh”…
-Còn tiếp-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!