[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi - Chương 4-2: Vụ án thứ tư – Máu đọng trần nhà - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi


Chương 4-2: Vụ án thứ tư – Máu đọng trần nhà - Phần 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tâm pháp y trực thuộc Sở cảnh sát Nam Giang.

Giây phút này, bên trong phòng giải phẫu tràn ngập cảm giác thần bí, tiếng dao kéo va chạm leng keng, nhuộm vào đêm đen một bầu không khí kì dị.

Anh Tiêu mặc trang phục giải phẫu, tay cầm dao mổ, đầu đầy mồ hôi.

“Phòng xét nghiệm DNA vừa thông báo, nạn nhân khi còn sống chưa từng bị xâm hại tình dục.” Anh Bình buông điện thoại, quay đầu nói với chúng tôi.

Anh Tiêu dùng cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, gật gật đầu nói: “Trừ việc đó, các cậu còn phát hiện được gì thêm không?”

Tôi nói: “Từ khám nghiệm sơ bộ tại hiện trường, có thể thấy nạn nhân tử vong vào khoảng 6h30, nguyên nhân cái chết là do tổn thương não bộ nghiêm trọng.”

“Ừm. Vậy hung khí là gì?”

Những vấn đề này với tôi vô cùng quen thuộc, “Trên đầu người chết có 7 vết thương, miệng vết thương có dấu vết bị đánh rạn, cạnh vết thương cong, miệng vết thương không đều, cho nên hung khí có thể là vật có đầu tù, cùn. Kết hợp với xương sọ bị đánh đến mức dập nát nghiêm trọng, đường gãy kéo dài lên tận đỉnh đầu, có thể suy đoán rằng đây là vật đầu tù bằng kim loại, cầm vừa tay, dễ dàng vung lên đánh xuống.”

“Nhìn kỹ chỗ này xem.” Anh Tiêu chỉ vào chỗ xuất huyết dưới da trên đầu Lâm Kỳ, nói: “Chỗ này cũng là do hung thủ gây nên, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà khi hắn xuống tay lại không dùng lực, không đánh rách da đầu. Chính vì thế mà hắn lưu lại chứng cứ phạm tội trên da đầu nạn nhân.

Đây là một vết thương rất nhỏ, trông như một dấu ấn hình chữ U.

Anh Tiêu nói tiếp: “Giáo án đã từng dạy về tìm kiếm dấu vết đồ vật rồi, bình thường những dấu vết này rất khó phát hiện, nhưng một khi chúng ta đã phát hiện ra thì có thể từ đó mà khắc họa rõ ràng hình dáng của công cụ gây án.”

Tôi gãi gãi đầu: “Hình như em đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra là thứ gì.”

Anh Tiêu nói: “Làm bác sĩ pháp y, lúc nào cũng phải chú ý tới các loại dụng cụ có thể thành công cụ gây án, đến thời điểm mấu chốt sẽ nhớ ra luôn. Trên đầu cái cờ lê có một chỗ hổng để vặn ốc vít, hình dáng và kích cỡ rất phù hợp với dấu vết này.”

Vài thực tập sinh đồng loạt thốt lên: “À! Đúng quá!”

Anh Tiêu cười cười. “Về sau đừng rủ nhau ‘À! Đúng quá!’ nữa, phải học cách khiến cho người khác nói thế với mình. Trừ dấu vết này ra, các cậu còn nhìn ra điều gì từ tổn thương trên đầu nạn nhân không?”

Tôi lắc đầu.

Anh Tiêu kiên nhẫn nói: “Chú ý xem, 7 vết thương trên đầu cô ấy, 1 vết ở bên trái, 6 vết ở bên phải, nhìn vào tình trạng lúc ngã xuống của nạn nhân.” Anh Tiêu lại bắt đầu ra đề bài tại chỗ, “Tạm dừng giải thích ở đây, các cậu về nghĩ kỹ lại, 8 giờ sáng mai họp bàn về vụ án này, tôi sẽ công bố đáp án”.

Vì tổn thương của nạn nhân rất đơn giản nên công tác khám nghiệm tử thi diễn ra thật nhanh chóng. Chúng tôi cẩn thận kiểm tra phía sau đầu của thi thể, sau đó xem xét vùng cổ và hai cánh tay. Cuối cùng, ánh mắt của chúng tôi đều tập trung vào chiếc khuyên rốn của Lâm Kỳ.

Tôi tháo khuyên rốn xuống, tỉ mỉ đánh giá: “Hình như là kim cương. Aiya, cái này chắc đắt lắm?”

Anh Tiêu lắc đầu, cười: “Thứ này không đáng tiền, là giả đấy. Nhưng giá trị của nó không nằm ở giá cả.”

“Thế giá trị của nó nằm ở đâu ạ?”

“Xem mặt trong đi, nếu vụ án này là do người quen gây án thì nó rất có thể sẽ trực tiếp chỉ ra kẻ bị tình nghi đấy.” Mặt anh Tiêu tràn ngập sự tự tin.

Bên trong khuyên rốn khắc ba chữ nhỏ: Tôn Hạo Thiên. Đây chắc chắn là tên ai đó rồi, chiếc khuyên rốn này có lẽ là do người tên Tôn Hạo Thiên tặng cho Lâm Kỳ.

“Anh Tiêu, ánh mắt anh đúng là sắc bén, chữ bé như thế mà anh cũng nhìn ra được. Nhưng vụ án này hẳn là vụ theo dõi rồi đột nhập, cướp của giết người, vậy chắc là người quen cũng chẳng liên quan gì. Vì chìa khóa cô ấy đánh rơi ở cửa, người quen việc gì phải chờ lúc Lâm Kỳ mở cửa để đẩy cô ấy vào nhà hả anh?” Tôi mơ hồ hỏi.

“Haha, tôi thấy cậu quá chủ quan rồi.”

Lại nghe thấy những từ này, dù từ lâu đã biết rằng làm pháp y là không được chủ quan, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy tôi đúng là bị hiện trường làm ảnh hưởng đến phán đoán.

Anh Tiêu lại ra vẻ giảng bài: “Tôi cho các cậu thời gian để tự ngẫm, như thế mới nhớ lâu được, đây là thầy của tôi dạy cho đấy. Hiệu quả lắm.”

Giải phẫu thi thể kết thúc. Anh Tiêu và tôi đem thi thể khâu lại cẩn thận, lau rửa sạch vết máu trên thi thể, sau đó mặc quần áo lại cho cô ấy. Anh Tiêu vuốt cho đôi mắt Lâm Kỳ khép lại, thở dài: “Khi còn sống trông thật xinh đẹp, chúng tôi đã cố gắng để lúc ra đi trông cô cũng xinh đẹp như vậy. Yên tâm, chúng tôi sẽ phá vụ án này vì cô.”

Bác sĩ pháp y chân chính đều rất tôn trọng người chết, khi phá án chúng tôi buộc phải giải phẫu thi thể, nhưng sau đó cũng sẽ cẩn thân khâu lại. Có người cứ mỗi lần giải phẫu đều cúi đầu trước người chết. Đây không phải mê tín, cũng chẳng phải ra vẻ làm màu, mà đó là sự tôn trọng.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng giải phẫu có vài người tới, tiếng khóc thê lương.

“Mọi người hãy nén đau thương. Chúng tôi sẽ bắt được hung thủ.” Anh Tiêu an ủi người nhà nạn nhân.

Mẹ Lâm Kỳ dường như không nghe thấy lời an ủi của anh Tiêu, khóc lóc: “Con ơi, cả nhà mình đều tự hào vì con, vì sao con lại ra đi sớm như vậy! Con bảo chúng ta sống làm sao đây… ”

Anh Tiêu và tôi không thể chịu nổi không khí quá bi thương như vậy, bèn đi ra khỏi phòng giải phẫu, tìm chỗ góc khuất hút thuốc, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, thanh âm này làm da đầu tôi run bắn. Anh Tiêu cũng nghe thấy, vì vậy chúng tôi đi theo hướng phát ra âm thanh ấy.

Không xa, dưới gốc cây sồi có một bóng đen cao gầy.

Anh Tiêu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là…?”

Người đó hoảng sợ, đưa tay dụi mắt, nói: “Tôi là tài xế đưa gia đình họ đến.”

“Vậy anh ở đây…”

Lúc này chúng tôi đã đến gần bóng đen đó, thì ra đây là một người đàn ông, da trắng trẻo, mũi cao thẳng, mi mắt cụp xuống, đầu lông mày có một nốt ruồi đen làm cho anh ta có vẻ ngoài nhìn rất u buồn.

“Tôi và Lâm Kỳ lúc nhỏ thường chơi với nhau, giờ cô ấy chết tôi cũng đau lòng.”

“À, vậy nên anh lái xe đưa gia đình cô ấy đến?”

“Đúng thế.”

“Người đã chết không để sống lại, đau buồn rồi sẽ qua thôi.” Tôi đưa một điếu thuốc lên mời, hỏi: “Anh làm thuê ở Nam Giang à?”. Tôi liếc mắt tới chiếc xe taxi cạnh đó.

“Đúng thế, sau khi nghe tin Lâm Kỳ xảy ra chuyện, tôi liền lái xe về quê để đón cha mẹ cô ấy tới đây.”

“Haha, anh đúng là người có tâm, chắc quan hệ với Lâm Kỳ cũng rất tốt?” Trong lời nói của anh Tiêu hình như ẩn chứa điều gì.

“Không… Không, chúng tôi chỉ là bạn học cấp 2, rất ít giao tiếp.” Người đàn ông đó vội giải thích. “Lâm Kỳ tính cách hướng nội, không thích kết bạn. Hai chúng tôi rất ít khi gặp mặt, mỗi lần gặp cũng chỉ là cô ấy gọi xe của tôi để về nhà thôi.”

“Ừm, vậy là cô ấy không có ai thân quen?”

“Đúng, nghe nói cô ấy được một đại gia họ Tôn bao nuôi, ông ta không cho cô ấy tiếp xúc với đàn ông. Cô ấy vốn là người hướng nội, cũng chẳng có bạn nữ thân thiết. Cô ấy bị giết chắc chắn là do lão kia thuê người thực hiện.”

“Haha, xem ra anh rất hiểu cô ấy nhỉ.” Anh Tiêu hỏi đầy ẩn ý.

“Không phải đâu. Chỉ là tình cờ nghe người nhà cô ấy nói thôi.”

“Được rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh hoặc người nhà cô ấy có nhớ ra chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi.” Anh Tiêu rút danh thiếp ra đưa cho người lái taxi.

Anh ta đưa tay phải ra nhưng không cầm chắc, danh thiếp rơi xuống đất. Chúng tôi liền chú ý tới cánh tay vẫn còn quấn băng của anh ta.

“A! Xin lỗi, gần đây tôi bị tai nạn nhỏ, xương trụ cẳng tay bị gãy, giờ cũng khỏi rồi, chỉ là hiện giờ vẫn chưa cử động mạnh được.”

***

Phòng họp của Sở công an thành phố Nam Giang.

Khói thuốc lá lập lờ.

Trong phòng chen chúc mấy chục người, hầu hết đều là điều tra viên, ai nấy mắt thâm quầng, rõ ràng đêm qua bọn họ đều vô cùng bận rộn.

Đội trưởng đội hình sự tổng kết tình hình điều tra, nói: “Hiện trường này mới nhìn thấy rất đơn giản. Chìa khóa của nạn nhân rơi ở cửa, đồ đạc bên trong phòng ngủ đều bị xới tung, túi xách cũng bị lục lọi. Ở hiện trường không có tiền hay đồ trang sức, nhưng vì không có người xác nhận số tài sản của người bị hại nên không thể nắm rõ tổn thất về tài sản là bao nhiêu. Phòng khách trông giống như đã bị dọn dẹp, không tìm được dấu chân. Ngoài ra chúng ta cũng không tìm thấy dấu vân tay trên đồ đạc trong nhà, có thể hung thủ đã đeo găng tay, như vậy rất có thể kẻ gây án đã có kinh nghiệm trước đó, mục tiêu nghi ngờ là nhắm vào tài sản của nạn nhân.”

“Trong phòng khách không có dấu chân, khả năng là đã bị dọn sạch, hoặc có thể là do hung thủ đã thay dép trước khi vào nhà. Tôi dám khẳng định vụ án này là do người quen gây ra.” Anh Tiêu không nhịn nổi mới lên tiếng.

Điều anh Tiêu nói khiến mọi người đều chấn động.

“Có căn cứ gì sao?” Đội trưởng đội hình sự mặt không biến sắc, hỏi.

“Có.” Anh Tiêu như làm ảo thuật, tay rút ra một túi vật chứng. Bên trong chiếc túi đó là một đôi dép đi trong nhà may bằng vải nhung màu xanh sẫm. “Ở hiện trường có một đôi dép lê của nam giới.”

Chứng cứ này nằm ngoài dự liệu của mọi người, một đôi dép thì có thể nói lên điều gì chứ?

Đội trưởng đội hình sự nói: “Ở đâu ra kiểu có đôi dép lê là có người quen gây án hả? Điều tra bước đầu cho thấy tháng trước Lâm Kỳ đã nghỉ việc, được một đại gia bao nuôi, trong nhà có đàn ông cũng không lạ gì. Hơn nữa chúng ta đã xác minh, vào thời điểm vụ án diễn ra thì ông đại gia đó có chứng cứ ngoại phạm.”

“Tôi còn chưa nói xong.” Anh Tiêu bình tĩnh nói như đã có tính toán trước. “Đôi dép này không phải là không có giá trị, chỉ là giá trị của nó không dễ thấy mà thôi.”

Anh Tiêu đứng lên, chỉ vào ảnh chụp hiện trường đang được máy chiếu chiếu lên. “Đôi dép lê này được chúng tôi tìm thấy ở cạnh cửa, thi thế lại nằm trong phòng ngủ, hơn nữa chúng tôi đã khẳng định nơi cô ấy ngã xuống cũng chính là nơi cô ấy bị tấn công. Hơn nữa, nơi nạn nhân nằm cách nơi đặt đôi dép lê là… khoảng 10m, còn ngăn cách bởi bức tường. Suy ra đôi dép này không liên quan gì đến thi thể, đúng không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu. Anh Tiêu tiếp tục nói: “Nhưng tôi phát hiện trên đôi dép này có dấu máu còn mới, rất khả nghi. Tại hiện trường tôi đã làm thí nghiệm, xác định đây là vết máu người. Vừa rồi phòng xét nghiệm DNA cũng gọi điện cho tôi, chứng thực đó là máu của Lâm Kỳ. Vậy máu của Lâm Kỳ có thể bay đến hơn 10 mét, tới tận chỗ đôi dép, mà lại không có dấu vết gì khác trên sàn phòng khách ư? Không thể được! Nói cách khác, vào thời điểm vụ án xảy ra, đôi dép này hẳn là ở ngay bên cạnh nạn nhân.”

Cả phòng im lặng cúi đầu, mọi người đều đang suy nghĩ câu trả lời.

“Khi chết Lâm Kỳ vẫn còn đi dép lê, như vậy đôi dép đàn ông này hẳn là do hung thủ đi.” Anh Tiêu nói giọng hào hứng, “Nếu là người lạ gây án, ví dụ như mấy vụ theo dõi cướp giật chẳng hạn, có hung thủ nào vào phòng còn phải đổi giày không? Nếu có thì nhất định hung thủ rất chú ý sạnh sẽ.”

Lời nói đùa này chẳng khiến ai cười, bởi mọi người đều chìm trong suy tư.

“Cậu nói là do người quen gây án? Vậy động cơ là gì?” Đội trưởng đội hình sự hỏi tiếp.

“Chuyện này khó mà nói được, nhưng khả năng lớn nhất là giết người vì tình hoặc báo thù. Dấu vết thay đổi hiện trường rất có thể là để ngụy trang. Chìa khóa hẳn là do hung thủ cố ý đánh rơi ở cửa. Tôi đã nghĩ tới trường hợp hung thủ cải trang thành thợ sửa chữa lợi dụng để vào nhà cướp bóc, như vậy cũng phải thay giày. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy khả năng này không lớn, nếu thế thì còn phải ngụy tạo hiện trường bằng cách đánh rơi chìa khóa làm gì. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi còn có chứng cứ khác chứng minh vụ này là do người quen gây án”.

Anh Tiêu nhìn lướt qua những người trong phòng, giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, anh tiếp tục nói: “Trên người Lâm Kỳ không có vết thương do chống cự. Đây là điểm đặc thù của vụ án. Nếu bị người khác ép đi đến phòng ngủ, trên người nhất định có vết thương do chống cự, ví dụ như trên cổ tay, cổ… phải có thương tích. Nhưng trên thi thể không hề thấy những dấu vết này, toàn bộ vết thương trên người cô ấy đều tập trung trên đầu, hơn nữa còn phân bố hết sức kỳ quái. Ở gần xương thái dương bên trái có một vết rạn, phía bên phải có tới sáu vết thương có hình dạng tương tự, những vết rạn này chứng tỏ xương sọ dưới da đã gãy, có thể thấy dấu vết gãy vỡ ở khắp xương sọ”.

Anh Tiêu tiếp tục giải thích kiến thức pháp y thường thấy. “Nếu một người bị tấn công khi bị trói hoặc hôn mê thì vết thương sẽ tập trung lại một chỗ. Còn nếu bị tấn công khi còn năng lực phản kháng thì vết thương sẽ phân tán rộng ra nhiều chỗ trên cơ thể. Ở đây Lâm Kỳ bị thương ở hai bên đầu, bên nhiều bên ít, việc này mâu thuẫn với cả hai trường hợp tôi đã nêu. Phân tích qua lại, tôi thấy chỉ có một khả năng. Đó chính là khi Lâm Kỳ không đề phòng đã bị đánh vào phía trái xương thái dương, dẫn đến hôn mê. Sau đó cô ấy ngã xuống, nghiêng đầu về phía trái, do đó phía này không bị tấn công nữa. Hung thủ vì sợ cô ấy chưa chết nên tiếp tục đánh liên tục vào phía đầu bên phải, dẫn đến việc có nhiều vết thương phía phải xương thái dương.”

Mọi người gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán đồng.

“Nếu hung thủ tấn công Lâm Kỳ từ phía trước mặt, thì cô ấy sẽ ngăn cản theo bản năng, như vậy trên cánh tay phải có thương tích. Nhưng cánh tay của cô ấy lại không có bất kỳ thương tổn nào, chứng tỏ hung thủ đã đột ngột tấn công cô ấy từ sau lưng. Hơn nữa nếu là tấn công từ trước mặt thì cô ấy phải nằm ngửa, không phải nằm sấp. Vậy nghĩ thử mà xem, một người thợ sửa chữa xa lạ liệu có thể vào phòng ngủ của chủ nhà, rồi đột nhiên tấn công chủ nhà được không? Chẳng lẽ Lâm Kỳ không hề đề phòng gì? Dĩ nhiên là chẳng có chuyện đó rồi. Cho nên đây nhất định là do người quen gây án.”

“Phân tích chuẩn lắm!” Giám đốc Sở nãy giờ không nói gì, giờ đã thấy vui mừng ra mặt. “Người quen gây án, vụ này dễ xử lý hơn nhiều rồi.”

Đội trưởng đội hình sự rít một hơi thuốc, nói: “Nhưng căn cứ theo điều tra đáng tin cậy của chúng ta, Lâm Kỳ khi còn sống tính cách kì quặc, không có bạn bè, cũng không có người ghét. Hiện giờ cô ấy đang được bao nuôi, ngoài ông chủ Tôn ra thì không có quan hệ với ai khác. Mà ông chủ Tôn đó lại có chứng cứ ngoại phạm, như vậy…”

“Đợi đã!”

Chú thích:

cole

This is a cái cờ lê =)))))

cole2

Hoặc là loại khác trông như thế này, có người gọi là cờ lê nhưng người khác gọi là mỏ lết. Mình vốn không rõ đồ máy móc lắm nên cũng không phân biệt được, vì vậy hy vọng nếu ai biết thì cho mình vài lời chỉ dẫn nha. Xin cảm ơn:*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN