Pháp Y Vương Phi - Chương 10: Mục tiêu hung thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Pháp Y Vương Phi


Chương 10: Mục tiêu hung thủ


Rèm hoa treo trước cửa sổ, mành sa nửa trong suốt mềm mại, mông lung. Phòng phía tây khu viện Ninh Vô Ưu ở tốt hơn rất nhiều so với căn phòng hoang vu nơi góc viện kia.

Thị nữ tới đưa nước nóng, nàng cứ tắm rửa một cái trước đã. Đem hết mệt mỏi bôn ba ngày hôm nay rửa sạch, cũng phần nào làm ấm áp hơn những ngày đông giá lạnh. Tuyết rơi ngoài cửa sổ đã dừng, hạ nhân vương phủ đang quét sạch sẽ tuyết rơi trên đất.

Bên chậu hoa linh sam, ngọn đèn yếu ớt chiếu vào, nhìn không rõ vì bị phủ tuyết.

Có bóng ai đó chiếu trên màn rèm bằng lụa mỏng. Chậm rãi di chuyển bước chân, đứng trước cửa, nhẹ nhàng dùng tay gõ.

Nàng đang tựa trên thùng tắm, từ từ mở to mắt, lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng dậy, lau người qua loa, nhanh chóng mặc quần áo.

Cửa bị người nhẹ nhàng gõ thêm một cái, mang hàm ý thúc giục rõ ràng.

“Đến đây.”

Nàng đem tóc vấn lên, vội vàng đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, người đứng đó liền bước vào. Như một cơn gió nhẹ, im hơi lặng tiếng khiến nàng hơi kinh hãi. Nàng đóng chặt cửa, cùng hắn đi vào trong phòng.

Trong phòng còn hơi nước vẫn còn vương vấn, mang theo hương thơm thoang thoảng. Hiển nhiên là nàng vừa tắm rửa xong. Hắn như có như không liếc nàng một cái. Thấy sợi tóc nàng còn đọng nước, gương mặt gọn gàng hồng nhuận, quần áo trên người cũng đã đổi. Cả người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, tất nhiên so với lúc mới tới vương phủ khiến hắn nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Cho nên hắn cũng không nói thêm gì, chỉ đến ngồi trước mềm tháp, đem một chồng hồ sơ đặt trên chiếc bàn nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng chỉ chỉ.

Nàng lập tức đi qua, cầm lấy hồ sơ.

“Đây là hồ sơ của toàn bộ quan viên kinh thành?”

Nhiều như vậy mà tìm được nhanh đến thế?

“Không phải nó thì ngươi nghĩ là cái gì?” Hắn nhếch nhếch môi cười.

Nàng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt hơi mơ màng.

Hắn rời kinh thành đã gần ba năm. Trong ba năm này, tân hoàng đăng cơ, có rất nhiều quan viên bị đổi, tình huống bên trong kinh thành có thể nói là phức tạp vô cùng. Hắn ở tận Tô Châu xa xôi, trong thời gian ngắn như vậy tự dưng có thể đem toàn bộ hồ sơ quan viên kinh thành giao cho nàng, điều này nói lên cái gì?

Lòng nàng giờ đây không rõ là hoảng sợ hay kinh ngạc, chỉ cảm thấy… nàng biết càng nhiều, càng nguy hiểm. Mà…hắn không hề do dự đem hết mấy thứ này giao cho nàng, có phải là quá mức tin tưởng nàng rồi phải không? Hay là…hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch sau đó, do vậy, chắc chắn nàng sẽ không tiết lộ một tý gì ra ngoài?

“Dẹp ngay mấy cái ý nghĩ tự cho là thông minh của ngươi lại!”

Hắn liếc một mắt cũng nhìn rõ những tính toán nho nhỏ vì sợ hãi trong lòng nàng, trầm giọng nói:

“Việc hiện tại mà ngươi cần phải làm là phá án!”

“Vâng.”

Nàng đương nhiên biết chừng mực.

Cầm hồ sơ soi dưới ánh nến, mở ra nhìn kỹ, thuận tiện lấy thêm bút giấy, chuẩn bị ghi lại. Vừa lật được vài tờ, ngạc nhiên thấy trong đó có vài nhân vật quan trọng, bản thân mình mới phác họa qua, đã được khoanh hồng.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn:

“Mấy người này, ngài làm sao mà biết là họ?”

Hắn chỉ quyển ‘Kinh Dịch’ nàng đặt trên bàn nhỏ, hơi hơi cười nhạt:

“Ngươi có thể tìm ra căn cứ gây án của hung thủ, chẳng nhẽ ta lại không thể?”

“Vương gia đương nhiên là liệu sự như thần!”

Miệng nàng giật giật, nói:

“Mục tiêu kế tiếp của hung thủ, hẳn vương gia đã biết là vị quan viên nào. Hiện tại nên báo với Đoan vương, nhờ ngài bảo vệ vị quan đó đi.”

Hắn gật gật đầu, quay người ra ngoài gọi: “Nạp Lan Hạ.”

Bên cửa lập tức hiện lên bóng hình Nạp Lan Hạ.

“Vương gia.”

“Tiến vào.”

Ninh Vô Ưu nói, tiện tay lấy hồ sơ trên người Mộc Tử Câm qua. Đợi sau khi Nạp Lan Hạ bước vào, đưa hồ sơ cho hắn.

“Nhớ kỹ người ta phác thảo qua này, báo với Đoan vương, đây là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”

Nạp Lan Hạ nhận lấy hồ sơ xem qua một lượt rồi trả lại cho Ninh Vô Ưu.

“Vâng, thuộc hạ liền đi nói với Đoan vương điện hạ.”

Ngày tiếp, trời còn chưa sáng hẳn, Mộc Tử Câm liền bị một trận ồn ào đánh thức. Ngoài cửa đã có thị nữ bận rộn chuẩn bị đồ sẵn, nàng lập tức rời giường. Sau khi thị nữ bầy xong đồ ăn, hướng nàng nói:

“Vương gia bảo sau khi tiên sinh dùng bữa xong thì đến chờ ở Ý Đức Đường.”

Việc hôm nay cần làm còn rất nhiều, nàng vội vàng dùng bữa sáng, đơn giản thu dọn mấy đồ, mặc trang phục thái giám, chuẩn bị đi đến Ý Đức Đường. Vừa mở cửa, nghĩ nghĩ, lại quay vào phòng, ngồi xuống trước gương, đem sáp dưỡng da bỏ ra, ở trên môi trên mặt với tay bận rộn một chút.

Nàng nhìn ngắm tay của mình, cảm giác thấy trơn mịn hơn rất nhiều so với khi ở trần Nghi Thủy. Đồ Ninh Vô Ưu cho, quả nhiên đều là đồ tốt.

Sau đó vội vàng đến Ý Đức Đường, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện, giống như trước toàn giọng nói quen.

Nàng đi vào, đồng nhất hành lễ bái kiến.

“Ai, miễn lễ, miễn lễ!”

Hiền vương Ninh Tuấn nhìn thấy nàng, nhịn không được liền bước tới, đưa tay đỡ lấy nàng, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa thân thiết.

“Tử Câm, nghe nói ngươi đã biết mục tiêu kế tiếp của hung thủ, còn suốt đêm bảo người canh trừng. Ta đây hiếu kỳ đến chết mất thôi. Ngươi nhanh một chút nói cho ta biết, ngươi làm sao mà biết được mục tiêu tiếp theo của hung thủ?”

Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Vô Ưu.

Hắn ngồi trước bàn, hiển nhiên là vừa dùng xong bữa sáng, đang dùng khăn lau tay.

Nghĩ qua, nàng nói:

“Ta dựa vào manh mối mấy ngày nay nghiên cứu mà tìm ra. Nhưng hiện tại muốn bắt được hung thủ, vẫn cần phải phán đoán một chút. Chúng ta phải nắm trắc thời gian, tìm càng nhiều manh mối càng tốt.”

“Tốt.”

Ninh Đào phụ trách án này, đương nhiên biết tính nghiêm trọng cùng khẩn cấp của nó.

“Bước tiếp theo, ngươi nghĩ nên làm như thế nào?”

“Ta muốn khám nhiệm lại thi thể mấy nạn nhân kia.”

“Tốt. Ta đi an bài ngay.”

Ninh Đào lập tức cho người đi chuẩn bị xe ngựa, lại bị Ninh Tuấn ngăn lại.

“Mấy thi thể kia, vẫn để trong phòng băng chuyên dụng ở Đại Lý Tự, mà Đại Lý Tự cũng cách đây không quá xa, đi bộ đến đó cũng được.”

Hắn lôi kéo tay Mộc Tử Câm, cười cười lấy lòng.

“Tử Câm, ngươi mới đến kinh thành được vài ngày, còn chưa tham quan cảnh sắc con người nơi đây phải không? Như thế chúng ta liền cùng đi bộ đi, ngươi tiện thể có thể thăm quan, thấy thế nào?”

“Hừ!” Ninh Đào nhíu mi.

“Ta xem đệ tiện thể lấy lòng người ta thì có!”

Mộc Tử Câm hơi hơi lưỡng lự, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, đồng ý với Ninh Tuấn.

“Tốt, chúng ta cùng đi bộ qua.”

Ba người chỉnh trang lại một lượt, thay vào trang phục bình thường, mang theo một vài tùy tùng cùng ra cửa.

Kinh thành náo nhiệt phồn hoa, trên đường lớn người người đi đi lại lại, đông vui nhộn nhịp. Tiếng cười nói văng vẳng, lầu son gác tía, quán xá tửu lâu san sát nối tiếp nhau.

Nàng không nghĩ rằng Ninh Vô Ưu sẽ cùng đi, đeo những vật hay mang trên vai, thật cẩn thận đi theo sau hắn.

Trong kinh thành, dân chúng đã quen thấy các nhóm người phú quý, nhìn ra được nhóm người này. Vừa thấy nhóm người bọn họ, đều tự giác tránh đi. Nhưng ngay cả như vậy, Ninh Vô Ưu vẫn không cảm thấy tự nhiên.

Những tửu quán cửa hàng này, phố lớn ngõ nhỏ, đủ các loại mùi tạp nham.

Trong chốc lát gửi thấy mùi thuốc bắc phiêu lãng từ tiệm thuốc, trong chốc lát lại ngửi được mùi thơm thức ăn từ khách sạn, trong chốc lát nồng đậm hương thơm đồ ăn vặt ven đường, thật kích thích khứu giác.

“Ngươi nhìn kìa, nhìn kìa!” Đột nhiên nàng bị Ninh Tuấn giữ chặt.

“Bên kia có ảo thuật! Đi xem! Đi xem!”

Mộc Tử Câm nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên thấy một đám người vây quanh đó, hoan hô ủng hộ.

Ảo thuật gia kia biểu diễn một tiết mục thần kỳ, đem mộc khúc vải đen lên sân, che toàn bộ thân người lại. Khi buông tấm vải xuống, trên người đã đổi sang bộ quần áo khác! Cứ như thế lặp tại mấy lần liền, chỉ trong nháy mắt, đã đổi được vài bộ quần áo trên người, khiến khán giả thán phục không ngừng! Âm thanh vỗ tay nhiệt liệt mãi không dứt bên tai!

“Cái này hay!”

Ninh Tuấn vỗ tay phấn khích, thấy bên cạnh Ninh Vô Ưu cùng Ninh Đào chỉ liếc nhìn dửng dưng. Thậm chí Ninh Đào còn phun một câu:

“Bát đệ, chúng ta muốn đi tới Đại Lý Tự, không muốn lãng phí thời gian vào việc này.”

“Đại Lý Tự tất nhiên muốn đến. Nhưng việc khám thi thể này không phải là việc của Tử Câm sao? Tử Câm không vội, các huynh gấp gáp làm gì?”

Ninh Vô Ưu đứng ở bên ngoài đám người. Như có chút suy nghĩ, hết nhìn tấm vải đen lại nhìn người biểu diễn, cười lạnh nói:

“Chỉ dùng chút tiểu thuật ngứa mắt, có cái gì hay mà xem!?”

“Tiểu thuật ngứa mắt?”

Lông mày Ninh Tuấn dựng ngược lên, quay mạnh đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm ảo thuật gia một lúc.

“Đệ không thấy tiểu xảo ở đâu?”

Hắn lại nhìn Mộc Tử Câm bên cạnh, lấy khuỷu tay huých huých nàng:

“Ngươi nhìn ra điều gì sao?”

Một ít người vây xem đã chú ý tới mấy người bọn hắn, nàng chỉ nhếch nhẹ môi cười.

“Cái này dù sao đi nữa cũng là bát cơm kiếm ăn của người ta, vạch trần không tốt, đi thôi.”

Kinh thành vô số nơi phồn hoa náo nhiệt, tính sơ dùng mấy ngày cũng chưa chắc thăm hết. Thời gian này, Mộc Tử Câm không định thám thính nghiên cứu phong cảnh nơi đây, trực tiếp thẳng hướng Đại Lý Tự mà đi.

Bên trong phòng băng Đại Lý Tự, bởi vì để thi thể quan viên quan trọng triều đình, cho nên cần thêm người trông giữ.

Do ba người chết thời gian bất đồng, nên cũng được đặt ba nơi khác nhau trong phòng. Phòng này bên trong có băng, ngăn cho thi thể đỡ bị phân hủy. Nhưng mà, người chết gần đây nhất cũng đã cách hiện tại được hai mươi ngày, lâu nhất là cách đây ba tháng. Có khi cũng chẳng cần băng làm gì, trời đã vào giữa đông buốt lạnh.

Tuy nói vậy, bên trong vẫn bốc lên mùi không dễ ngửi.

Mấy người khám nhiệm tử thi thấy người đến toàn là con cháu hoàng gia, vội vàng mang xà phòng khử mùi lên, át đi phần nào mùi tanh tưởi từ thi thể.

Mộc Tử Câm thấy thế, vội cản lại.

“Mùi xác chết không thể để lẫn với mùi hương khác, nếu không sẽ ảnh hướng tới sự phán đoán khi khám nhiệm.”

Nàng chỉ trầm hương đang lượn lờ trong lư, nói:

“Cái này cũng bỏ đi.”

“Bỏ!?”

Ninh Tuấn trừng đôi mắt to nhìn lại, lấy tay che đi mũi mình, sắc mặt xanh lét.

“Nhưng mùi quá kinh, ta… nôn…”

Mùi tanh nồng bốc lên trong phòng, kể cả bịt mũi nói chuyện vẫn ngửi thấy được, khiến người khác kinh tởm, buồn nôn.

Nơi đây, ngoại trừ lão pháp y với Mộc Tử Câm, mấy người còn lại mặt đều xanh mét, trong dạ dày nhộn nhạo cuộn trào. Chưa tiến đến gần xác chết đã như thế này, nếu tới gần nữa, làm sao mà chịu nổi?

Lão pháp y không dám đắc tội mấy vị vương gia này, liếc một mắt tới Mộc Tử Câm, người này dám đem lư hương bỏ đi?

Khám nhiệm tử thi cũng không phải là việc vẻ vang gì, người bình thường trước khi đến khám nhiệm, đều đã mang theo xà phòng khử mùi, hoặc là trong miệng ngậm vài mẩu gừng, phòng ngừa bỗng nhiên ngửi được mùi tanh khiến nôn mửa.

Lại thấy người này, không thấy mùi xà phòng, cũng không thấy ngậm gừng trong miệng.

Mộc Tử Câm nhíu nhíu mi.

“Hay là như vậy. Mời các vị vương gia chờ ở gian ngoài, một mình ta có thể tự vào trong khám nhiệm.”

Nàng cong lưng hướng lão pháp y nói:

“Nhờ ngài mang mấy vị vương gia đi đến gian ngoài, ta một mình đi vào khám xét thi thể.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN