Phát Súng Trượt
Chương 28
Mỗi khi bám đuôi một kẻ nào đó, Mickey Keane thường tự hào mình là một tay rất lỳ. Thế mà lần này anh cứ thấy mình đứng ngồi không yên. Lại thêm cái chân còn đau vẫn phải mang nạng khiến anh vừa vướng víu vừa dễ bị chú ý. Anh định xuống xe đi đi lại lại mấy bước cho đỡ sốt ruột, nhưng với cái chân đau này thì việc đó quả là không thú vị gì.
Bỗng nhiên anh nhỏm người dậy và trong ngực bắt đầu đập thình thịch. Cửa khu nhà bỗng mở ra và một lát sau, con mồi của anh đi ra. Hắn tiến đến một chiếc Toyota sơn màu xám kim loại, mở cửa, loay hoay làm cái gì trong đó một lúc, rồi lại chui ra và khoá cửa xe lại cẩn thận. Xong rồi hắn lại quay vào nhà và khép cửa lại.
Keane ngồi phích xuống ghế, nhóm người vì thất vọng. Anh nhắm mắt, thở dài. Lạy Chúa, không biết còn phải đợi bao lâu nữa đây?
Suzy đưa ống nghe điện thoại cho Perkerson.
– Ông ta đây – Cô ta thì thào.
– Vâng, tôi đây – Perkerson nói vào máy.
– Chúng ta có một vấn đề: đó là cô bạn của anh. Hãy “thu xếp” cho cô ta đi.
– Xin lỗi? – Giọng Perkerson nhỏ hẳn lại.
– Hãy khử ả đi… Rồi lát nữa anh đến đây.
– Trong một nửa tiếng nữa?… Vâng… Tôi hiểu. Perkerson đặt máy.
– Em muốn đi với anh – Suzy nói. Perkerson nhìn cô ta.
– Đồng ý, tại sao không?
– Đợi em một tý để em trang điểm lại đã.
Cô biến vào trong phòng tắm. Perkerson bước đến một ngăn kéo từ bếp, lấy một khẩu chín ly tự động và lắp ống giảm thanh. Hắn chợt cảm thấy trong người nhói lên một cái gì đó, một cảm giác mà trước đây hắn chưa hề có mỗi khi sắp nhúng tay vào tội ác: cảm giác của sự hối hận. Hắn bước đến phòng tắm và đứng chặn lại trên ngưỡng cửa. Suzy đang đứng trước gương tô môi, lưng quay lại phía hắn.
– Không lâu đâu, chỉ một phút thôi anh – Cô nói.
– Em cứ làm đi, không vội vàng gì đâu.
Hắn nâng súng. Trông thấy hành động của hắn trong gương, Suzy, mắt mở to, miệng há hốc, tay buông rơi thỏi son.
– Không!
Nhưng cô chỉ kịp kêu có thể rồi gục xuống, một vết máu từ từ loang ra trên lưng áo.
Perkerson rời nhà vài phút sau và bước ra cổng. Hắn biết tất cả chiếc xe đỗ quanh đây, chỉ trừ có chiếc Ford Taurus. Chiếc xe này đã đến đó ở đây từ hai ngày nay, nhưng bên trong chẳng có ai, chắc không có gì nguy hiểm. Hắn lên xe, mở máy phóng đi, và một cảm giác hẫng hụt hắn chưa từng biết bỗng tràn ngập trong lòng.
Mickey Keane chợt tỉnh dậy, anh đã chợp mắt lúc nào không biết. Đã gần mười một giờ và hôm nay thế là đã quá đủ đối với anh. Trước khi đi, anh đưa mắt một lượt thì bỗng anh hoảng hồn: chiếc Toyota đã biến mất! Anh mở máy và cho xe lại gần cổng.
Người gác cổng mọi ngày vẫn ngồi đấy.
– Ông Ross đi đã lâu chưa ông? – Keane hỏi.
– Một hai phút gì đó – Người gác cổng trả lời – Ông ta đi về lối kia.
Keane vội cảm ơn rồi nhấn ga phóng đi. Đến góc phố anh ngoặt ra đường 41, một phố chính của thành phố. Anh cố vươn tầm mắt ra xa hy vọng còn kịp thấy hút chiếc Toyota màu xám.
Mươi phút sau anh ra tới đường cao tốc 75. Nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi chiếc xe Toyota. Keane tự nguyền rủa mình vì cái tội trót đã ngủ gật, rồi anh ngán ngẩm quay xe về nhà.
– Mai mình lại tiếp tục – Anh lẩm bẩm tự nhủ.
***
Will đang ngồi trong thư viện cùng ba mẹ anh. Tom Black và Kitty Conroy. Họ đang xem bản tin lúc mười một giờ. Phần lớn bản tin được dành cho vụ xử Larry Moody trong đó cuộc phỏng vấn Larry và nhất là Charlene được phát đi phát lại mấy lần.
– Ba mẹ với các bạn biết đấy – Will nói – Còn gần như chắc chắn là Charlene đã cung cấp cho con những tang chứng giả…
– Ví dụ – Ông Billy hỏi với vẻ lo ngại.
– Chiếc pullover.
– Những làm sao cô ta lại có cùng một chiếc pullover?
– Một hôm, con đến chỗ Charlene làm việc bằng chiếc xe của Larry. Trong khi Charlene đợi thì con có việc phải đi vào toa-lét. Báo cáo của phòng xét nghiêm trọng có ghi nhãn hiệu và nơi bàn chiếc pullover của Sarah Cole được bỏ trong một chiếc phong bì và đặt trên ghế trước xe. Con luôn luôn nghĩ cô ta quá thông minh để làm một cái chân bán hàng ở siêu thị. Con cũng đặt những câu hỏi về nhóm máu của Charlene và cô ta đã đưa cho con một giấy chứng nhận của một bác sĩ ở Marietta. Chắc nhờ đọc được báo cáo của phòng xét nghiệm con để ở trên xe nên Charlene đã biết được nhãn áo cũng như nhóm máu của Sarah Cole. Và việc có được một chiếc pullover và giấy chứng nhận nhóm máu A giống như Sarah Cole thì con nghĩ đối với Charlene chỉ là một trò đơn giản.
Có phát thanh viên lại xuất hiện trên màn hình ti vi.
Suốt cả ngày diễn ra phiên toà, những thành viên của một tổ chức “Vì ưu thế của người da trắng” đã chiếm bãi cỏ trước toà. Phóng viên của chúng tôi đã hỏi một trong những người lãnh đạo.
Trên màn hình hiện ra một người đàn ông trẻ, mặc một bộ đỏ sẫm nom khắc khổ với chiếc cà vạt đen. Anh ta đang được một phóng viên phỏng vấn.
– Tổ chức của ông có ý kiến gì về lời tuyên án?
Người đàn ông nhíu mày lại:
– Chúng tôi chắc có một sự nhầm lẫn về tư pháp mà do khả năng biện hộ hết sức tồi tệ của ông Will Lee, luật sư biện hộ bên bào chữa, đã gây ra.
– Ôi! Lạy Chúa! – Will thốt lên.
– Chúng tôi có cảm tưởng là ông Lee đã không xứng với số tiền chúng tôi đã trả – Người đàn ông nói tiếp.
– Và ông cho rằng tổ chức của ông đã trả thù lao cho ông Lee?
– Mẹ kiếp! – Tom Black kêu lên – Có đứng thế không, Will?
– Chúng tôi đã trả cho ông ta hai mười lăm nghìn đô – Người đàn ông nói.
Hình nữ phóng viên lại hiện lên.
– Sau lời tuyên bố vừa rồi, chúng tôi đã hỏi ông Lee về vấn đề đó – Cô ta nói.
Khuôn mặt Lee xuất hiện, nom nghiêm nghị.
– Thưa ông Lee – Nữ phóng viên hỏi – Ông có biết thù lao của ông là do một tổ chức đấu tranh cho ưu thế của người Da trắng đài thọ không?
– Cho đến cách đây năm phút, tôi hoàn toàn không biết điều đó – Will đáp – Sau khi chánh án Boggs giao vụ Larry cho tôi, thì đúng là văn phòng của tôi có nhận được số tiền là hai mươi lăm nghìn đô la đựng trong một phong bì màu hạt dẻ, kèm theo một mảnh giấy không ký tên cho biết số tiền đó là dễ dùng vào việc bảo vệ Larry Moody.
– Vậy là ông đã được trả công thoả đáng cho việc bảo vệ Larry – Nữ phóng viên nhấn mạnh.
– Ngày ngày hôm ấy, tôi đã báo cáo cho chánh án Boggss là có một người muốn giấu tên đã trả tiền cho việc bảo vệ Larry. Ngoài ra, tôi còn yêu cầu loại tên Larry ra khỏi danh sách những bị đơn không có khả năng tài chính, và thù lao của tôi thì Nhà nước cũng không phải chi trả. Chiếc phong bì và cả số tiền nói trên hiện vẫn được tôi cất giữ trong két và tôi không tiêu nó lấy một xu và bây giờ khi biết được nguồn gốc số tiền, tôi quyết định tặng toàn bộ cho hiệp hỏi các luật sư đấu tranh cho bình đẳng chủng tộc.
Tom Black thở phào nói:
– Will này, mình nghĩ để chơi các trò chính trị của các cậu, tim mình quả là không đủ vững.
***
Chưa bao giờ Perkerson thấy Quan Chấp Chính trong một tâm trạng như vậy. Ông ta vừa bối rối vừa suy sụp.
– Con y tá đó là người của FBI – Willingham nói trước khi tốp một ngụm Wishky.
Perkerson hoảng hốt.
– Điều đó có nghĩa là chúng đã biết hết về tôi? Nhưng tại sao chúng lại không bắt tôi?
– Có lẽ là để lần đến ta. Anh có chắc là tối nay anh không bị bám đuôi chứ?
– Tuyệt đối chắc.
– Con bé ấy có biết gì về ta không?
– Thưa ông, không – Perkerson nói dối.
Hắn tự hỏi không biết từ bao giờ hắn đã để lộ cho Suzy biết Quan Chấp Chính là ai? Và liệu có ta đã kịp báo tin ấy cho FBI chưa?
– Tốt.
Quan Chấp Chính bước đến chiếc két giấu ở phía sau quầy bar và lấy ra một phong bì.
– Đây là căn cước mới của anh – Ông ta nói – Hãy đốt ngay số giấy tờ cũ. Tên mới của anh là Howard James – Ông ta quăng cho hắn chùm chìa khoá – Có một chiếc Volvo xanh thẫm để ở góc Đông – Bắc trung tâm thương mại Lenox Square. Để xe cũ của anh vào đây, kèm theo cả chìa khoá.
Quan Chấp Chính vẫn có vẻ lo lắng.
– Harry, ta chưa bao giờ nghi ngờ về lòng trung thành của anh, nhưng bây giờ ta cần biết anh có sẵn sàng hy sinh trong trường hợp cần thiết không?
– Thưa ông, tôi sẵn sàng – Perkerson trả lời không do dự.
Willingham nặng nề ngồi xuống chiếc phô-tơi đối diện với Perkerson.
– Ta hy vọng không đến nỗi phải thế nhưng ai mà biết hết được trước. Harry, anh như một người anh em đối với ta. Và anh cần phải giúp ta. Ta sẽ giao cho anh một nhiệm vụ không thể thay đổi được, ngay cả đối với ta. Ta bắt đầu cảm thấy gánh nặng của quyền lực. Ta tự hỏi về uy tín của ta. Nếu có bao giờ ta yếu đi thì anh vẫn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đó.
– Nếu đó là điều ông muốn, thì ông hãy coi như nó đã được thực hiện.
Nói rồi Perkerson chờ đợi Quân Chấp Chính giao nhiệm vụ.
– Gã Will Lee ấy đã đặt ra cho chúng ta một vấn đề. Hắn đã để cho Larry bị kết án. Có lẽ sau khi nghe lời chứng của bà giáo cũ của Larry, hắn đã nhận ra là Larry có tội. Ta tự mình thuyết phục hắn thế mà hắn vẫn chẳng chịu nghe, hơn nữa hắn lại còn dám lăng nhục cả ta.
– Thưa ông, thế là đã qua đủ lý do để khử hắn.
– Lại còn cái chuyện bầu cử nữa. Mới đầu ta chỉ nghĩ Lee sẽ chỉ là một tay ứng cử viên vô hại, nhưng hoá ra đã lầm. Thăm dò của Calhoun cho biết lão ta và hắn hoàn toàn ngang nhau. Cho nên một lần nữa ta không thể để xảy ra cái chuyện rủi ro là hắn lại có cơ may thắng được Calhoun. Sự được thua là quá lớn. Chắc anh hiểu chứ: nếu Calhoun thắng thì có nghĩa là chúng ta sẽ có được người của chúng ta ở Thượng viện?
– Thưa ông, vâng.
– Kế hoạch của ta có hai phần. Thứ nhất, ta muốn cái chết của hắn ta có vẻ là tai nạn. Thứ hai, ta muốn cùng một lúc ấy làm hắn bị huỷ hoại thanh danh. Willingham móc túi ra nhiều gói nhỏ bọc trong túi chất dẻo.
– Đây là một cái mẹo theo kinh nghiệm của ta ở Việt Nam. Những túi này được bán ra ở bất cứ của hạng thực phẩm nào. Vỏ của nó có hai lớp: lớp ngoài tan trong ét-xăng khoảng gần một tiếng… Lớp trong thì phải lâu hơn, độ hai, ba tiếng.
Rồi Willingham bắt đầu trình bày kế hoạch của hắn một cách chi tiết và Perkerson phải công nhận đó là một kế hoạch tuyệt diệu.
– Nếu việc đó không ổn – Willingham tiếp tục nói – Thì có lẽ ta dành phải dùng đến súng. Nhưng nếu anh công khai khử hắn thì không có chuyện là anh để… bị bắt sống.
– Tôi hiểu, thưa ông. Trong trường hợp đó, tôi biết những gì tôi cần phải làm.
– Nếu kế hoạch của ta trôi chảy thì Will Lee sẽ mất mạng vào chủ nhật tới khi hắn xuất hiện trước nhà thờ. Nếu không thì dứt khoát hắn phải biến mất trên mặt đất này trước thứ ba tới, lúc bảy giờ tối, giờ đóng cửa phòng bầu cử. Và một người chết thì không thể trúng cử được.
Perkerson gật đầu.
– Ông hãy yên tâm. Hắn sẽ không còn sống được đến lúc ấy đâu.
– Mệnh lệnh này là không thể thay đổi được, Harry. Không một người nào, thậm chí cả ta, cũng không thể thay đổi được.
Đặt lên vai Perkerson, Willingham nói tiếp:
– Nếu không gặp lại nhau nữa, ta muốn anh hiểu rằng ta biết ơn lòng trung thành của anh biết nhường nào.
Perkerson rơm rớm nước mắt.
– Vâng, thưa ông.
Willingham ôm chặt hắn và cả hai chia tay nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!