Chỉ sợ Sở Ý vừa đến tìm cậu, Hạ Hoành đã đem chuyện này nói cho Kinh Huy biết. Nhưng mà Kinh Huy có thể đuổi đến nơi này nhanh như vậy, là ngoài dự liệu của Tu Tâm.
“Thật trùng hợp, anh đến đây để nói chuyện làm ăn.” Kinh Huy tự nhiên đi đến trước mặt Tu Tâm “Hôm nay không đóng phim sao?”
Mỗi lần Kinh Huy đến gặp Tu Tâm đều giả ngu, giả vờ trùng hợp, nhưng chiêu này cũng không phải quá nát, hữu dụng là được.
Mặc dù… Một chiêu này đối với Tu Tâm hoàn toàn vô dụng.
Mỗi lần như vậy Tu Tâm đều ôm một loại tâm tính “Tôi lẳng lặng nhìn anh diễn”, giả bộ mình bị Kinh Huy lừa gạt. Kỳ thật Tu Tâm không chỉ biết bên cạnh mình có ai là “gián điệp” của Kinh Huy, ngay cả chuyện Kinh Huy nắm giữ tất cả lịch trình thông báo của cậu cậu đều biết rõ.
Nghe Kinh Huy nói lời này, Tu Tâm rất muốn nói: Tôi có đóng phim không, không phải anh còn rõ hơn tôi sao?
Nhưng mà Tu Tâm cũng không có ý đâm thủng tầng giấy trên cửa sổ giữa cậu và Kinh Huy, cho nên cậu chỉ có thể cùng Kinh Huy diễn: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Cho dù Tu Tâm đã buông xuống một vài thứ thuộc về Phật tử, nhưng cậu vẫn không muốn cùng Kinh Huy tiến thêm một bước phát sinh quan hệ.
Cậu chỉ nhặt một số cảm xúc gần gũi hơn với nhân loại, nhưng cậu vẫn có điểm mấu chốt của riêng mình.
Nếu Kinh Huy là một lãng tử phó.ng đãng trong tình trường, như vậy có lẽ Tu Tâm sẽ thử cảm giác yêu đương, có thể sẽ cùng hắn nói chuyện yêu đương đến nơi đến chốn. Dù sao chuyện yêu đương cũng không phải hứa hẹn chung thân, cả đời một người vốn có thể nói rất nhiều chuyện yêu đương.
Nhưng Kinh Huy thì khác. Tu Tâm cũng không biết quá khứ và gia sự của Kinh Huy, nhưng cậu có thể hiểu được sự cố chấp dưới da thịt Kinh Huy. Người như Kinh Huy, đại khái cả đời chỉ có thể cho phép mình yêu một người.
Loại tình cảm sâu đậm như vậy không phải Tu Tâm muốn chịu là có thể chịu đựng được.
Nhưng có lẽ… Tu Tâm cũng từng sinh lòng khao khát có loại tình cảm như vậy.
Tu Tâm hồi tưởng lại lúc cậu và Kinh Huy mới quen biết, phát hiện mỗi lần mình nói muốn rời xa Kinh Huy, nhưng vẫn len lén dung túng cho Kinh Huy tới gần cậu, thậm chí chính cậu cũng không tự giác được muốn tiếp cận Kinh Huy.
Vì thế hai người bọn họ cứ như vậy lặng lẽ lún càng sâu, đây là kết quả của Kinh Huy và Tu Tâm “hợp mưu”, một người cố ý mưu cầu, một người vô ý dung túng.
Tu Tâm thấy rõ “oán” của mình đối với Sở Ý, cũng thấy rõ “tội nghiệt” của mình đối với Kinh Huy, nhưng may mắn là bây giờ ngăn chặn đoạn tình cảm này tiếp tục phát triển vẫn chưa muộn.
Hai người quen biết đã lâu đột nhiên gặp nhau, bước tiếp theo cho dù không cùng nhau ăn cơm, cũng phải trò chuyện một lúc, nhưng Tu Tâm lại trực tiếp nói với Kinh Huy: “Vậy… Em sẽ không làm phiền anh làm ăn, em nên trở lại đoàn phim trước. “
Nói xong Tu Tâm muốn tạm biệt rồi rời đi, cậu quyết định từ nay về sau nếu có thể cùng Kinh Huy nói cũng chỉ nói một câu, tuyệt đối không nói nhảm câu thứ hai. Có thể cùng Kinh Huy tách ra nếu đứng chung một chỗ tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ. Đối với từng lời nói từng hành động đến tâm lý về Kinh Huy thực hiện chính sách cách ly 24/24, quán triệt thực hiện phương châm “xa cách xa lánh”.
Nào ngờ trên chính sách, dưới có đối sách, Tu Tâm vốn muốn trực tiếp rời đi, Kinh Huy bỗng nhiên gọi Tu Tâm lại: “Chờ đã, không lâu nữa giải thưởng Trường Bách sẽ bắt đầu, anh đã đề cử cho em “Giải thưởng người mới xuất sắc nhất”, Tuân Duệ Nhã đã nói cho em biết chưa?”
Tu Tâm lắc đầu, tuy nhiên cậu cũng nhớ lại giải thưởng này Kinh Huy đã từng cùng cậu đề cập qua, mà lúc ấy Tu Tâm cũng không đưa ra dị nghị gì đối với việc này.
” Ừm.” Kinh Huy bất động thanh sắc nói: “Vậy ngày đó em nhớ đến tham gia, cùng đoàn phim đi thảm đỏ.”
Giờ khắc này, cuối cùng Tu Tâm cũng cảm nhận được cái gì gọi là phận người làm công cay đắng, đối mặt với nội dung công việc đứng đắn, Tu Tâm không có cách nào từ chối, cậu chỉ có thể khuất phục gật đầu. Nhưng cũng không cùng Kinh Huy nói thêm gì nữa, rất nhanh đã xoay người rời đi.
Cậu không thấy sau khi cậu rời đi, Kinh Huy vẫn luôn nhìn bóng lưng cậu, dùng hết toàn lực mới có thể khống chế được chính mình không đuổi theo cậu.
Tu Tâm không biết, thật ra chỉ trong vài câu đối thoại ngắn ngủi như vậy, trong lòng cậu đã có ngàn vạn khúc mắc, Kinh Huy cũng vậy.
Vừa rồi, Kinh Huy vẫn luôn suy nghĩ có nên tỏ tình với cậu không.
Trên mạng có nói, “Tỏ tình không phải là tiếng kèn xung phong, mà là khải ca thắng lợi”, lúc trước Kinh Huy lén tìm kiếm từ điển tình yêu thì thấy được câu này theo như dự đoán. Hắn rất tán thành.
“Tình không biết bắt đầu từ đâu, cứ như vậy mà sinh ra”, Kinh Huy không biết mình thích Tu Tâm từ khi nào. Nhưng sau khi nhận rõ tâm ý của mình, tuy hắn rất muốn nhanh chóng ở cùng một chỗ với Tu Tâm, nhưng hắn vẫn khắc chế chính mình, nhưng cũng không chậm rãi, có trật tự tiếp cận hướng đi của Tu Tâm.
Thật ra Kinh Huy có thể mơ hồ cảm nhận được mình đối với Tu Tâm mà nói có khả năng cũng là đặc biệt, cho nên hắn tin tưởng chỉ cần hắn đủ kiên nhẫn, nhất định có thể cùng Tu Tâm tu thành chính quả, mặc dù hắn có cảm giác Tu Tâm thỉnh thoảng xa cách. Nhưng lúc đó hắn luôn cho rằng phần xa cách này là do bản tính của Tu Tâm, đây cũng là nguyên nhân Kinh Huy vẫn không trực tiếp triển khai kế hoạch theo đuổi mãnh liệt với Tu Tâm, hắn sợ Tu Tâm sẽ bị dọa.
Thế nhưng Kinh Huy phát hiện Tu Tâm xa cách là có nguyên nhân — hắn cũng phát hiện thân phận thật sự của Tu Tâm.
Thật ra nếu Kinh Huy cố ý điều tra, vậy thì hắn rất dễ dàng tra được thân phận Tu Tâm, dù sao Tu Tâm cũng không có ý che dấu cái gì. Nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với Tu Tâm, Kinh Huy chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đi điều tra cậu, kỳ thật hắn có thể biết được thân phận Phật tử của Tu Tâm cũng là ngoài ý muốn.
Trong buổi tiệc từ thiện Cửu Châu, có không ít phú hào quyền quý ở nơi khác vì Tu Tâm mà đến. Tuy nói là vì Tu Tâm, nhưng vẫn có rất nhiều người thuận tiện mang theo một ít hạng mục đến thành phố B, muốn nhân cơ hội nói chuyện làm ăn, kiếm chút tiền.
Trong những người này có không ít người muốn cùng Kinh thị hợp tác.
Không đề cập đến chuyện bản thân Kinh thị là gia nghiệp lớn, là tập đoàn hàng đầu của nước C, họ cũng có thể thấy rõ quan hệ giữa Kinh Huy và Tu Tâm, đương nhiên bọn họ càng có khuynh hướng cùng Kinh thị hợp tác.
Mà lúc bọn họ hợp tác, đối mặt với Kinh Huy cũng khó tránh khỏi nhắc đến Tu Tâm, vừa nhắc đến liền lỡ miệng nói ra.
Kinh Huy tuyệt đối không ngờ hắn thật vất vả mới coi trọng một người, người này lại là Phật tử đã đoạn tình tuyệt ái!
Trong nháy mắt đó, Kinh Huy muốn thổ lộ luôn, hắn muốn liều lĩnh vạch trần tầng giấy trong lòng hắn và Tu Tâm, sau đó tìm mọi cách, để Tu Tâm vĩnh viễn lưu lại bên cạnh hắn.
Cho dù Tu Tâm là Phật tử thì sao? Kinh Huy nghĩ, chỉ cần hắn có thể cùng Tu Tâm ở cùng một chỗ, tan xương nát thịt hắn cũng không sợ.
Nhưng hắn sợ thiết kế và cưỡng chế của hắn, sẽ để cho mình và Tu Tâm lặp lại vết xe đổ của ba mẹ hắn, sẽ khiến cho Tu Tâm đau khổ, cho nên cuối cùng hắn vẫn không nói ra câu tỏ tình.
Sau khi Tu Tâm rời đi, hắn chỉ để mình đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Tu Tâm biến mất. Mãi đến khi thật sự không nhìn thấy bóng dáng Tu Tâm nữa, Kinh Huy có quyết định quyết đoán — nếu chung quy hắn không giữ được Tu Tâm, vậy thì để hắn coi như một giấc mộng đi.
Kinh Huy lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Thiếu Đào.
“Kinh tổng, ngài có phân phó gì?”
“Kịch bản phim của quán quân《 Sở trường trò hay 》 đã viết xong chưa? ” Kinh Huy hỏi.
Cuối cùng Tu Tâm giành được quán quân trong chương trình 《Sở trường trò hay》, mà quán quân sẽ có một bộ phim được thiết kế riêng. Kinh Huy lén nhận bộ phim này sau đó định cho Tu Tâm một bất ngờ, nhưng bây giờ hắn lại muốn mượn chuyện này mưu tư.
Lục Thiếu Đào nghe xong, còn tưởng hắn sốt ruột, liên tục nói: “Sắp viết xong rồi, tôi nhất định sẽ để biên kịch mau chóng viết xong. “
Nào ngờ nhận được đáp án này Kinh Huy lại lãnh khốc vô tình nói: “À, vậy bảo bọn họ đừng viết. Tôi sẽ thay đổi chủ đề, cậu yêu cầu biên kịch viết lại một kịch bản liên quan đến tình yêu. “
“Liên quan đến tình yêu?!” Lục Thiếu Đào nghe xong, không nhịn được kinh hô thành tiếng.
Không trách anh thất thố như thế, lúc mới bắt đầu viết kịch bản, Tu Tâm tỏ vẻ thuật nghiệp có chuyên môn trực tiếp giao cho tổ chương trình, Kinh Huy lại nói với bọn họ cho dù là đề tài gì cũng không được viết kịch bản liên quan đến tình cảm.
Kết quả hiện tại Kinh Huy lại trực tiếp yêu cầu các biên kịch viết một bộ phim tình cảm?
Nam nhân, anh thay đổi thật nhanh.
Nhưng Lục Thiếu Đào có thể làm gì đây? Sau khi Kinh Huy nói ra bốn chữ “tiền thưởng tăng gấp đôi”, anh chỉ có thể tha thiết cam đoan với Kinh Huy: “Yên tâm đi, Kinh tổng, tôi nhất định sẽ để các biên kịch deadline để họ cho ra kịch bản mới! “
Kinh Huy rất hài lòng với thái độ của anh, rất nhanh liền cúp máy, nhưng một giây trước khi hắn cúp máy, Lục Thiếu Đào bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, Kinh tổng, đề tài tình yêu… Có cần hỏi Sở Thần trước một chút không, hình như cậu ấy chưa từng quay cảnh tình cảm.”
Kinh Huy: “… Cậu chỉ cần phụ trách để biên kịch đúng giờ giao bản thảo, Sở Thần bên này không cần cậu quan tâm quá nhiều.”
*
Trở lại đoàn phim, Tu Tâm còn không biết Kinh Huy đã chuẩn bị cho cậu một phần đại lễ, chỉ căng thẳng lao vào quay phim.
Bởi vì hiệu suất của cậu quá cao, khi Tu Tâm đề nghị muốn xin nghỉ đi tham gia lễ trao giải Trường Bách, Cung Chính Phi vung tay lên không chút do dự đồng ý, thậm chí khoa trương nói với Tu Tâm: “Không tệ, đi lấy 5,6,7,8 giải thưởng của cậu về đi. “
Có lẽ điều này đối với Cung Chính Phi không tính là quá khoa trương, dù sao ông cũng là đạo diễn, chỉ cần là giải thưởng liên quan đến điện ảnh đều có thể tính là vinh dự của ông với tư cách đạo diễn. Nhưng Tu Tâm là một diễn viên, hơn nữa còn là một người lên tận ba lần, có thể trông cậy vào giải thưởng liên quan đến diễn viên.
Tu Tâm đối với những giải thưởng này kỳ thật cũng không phải rất để ý, tuy nói Tu Tâm cũng có d.ục vọng, nhưng dụ.c vọng của cậu so với người bình thường, chung quy vẫn đơn giản mộc mạc hơn. Mặc dù cậu cũng nhìn thấy mặt tối trong nội tâm mình, nhưng đối với danh lợi cậu thật sự không thèm để ý. Hơn nữa nhận bất kỳ giải thưởng nào cũng được, điều cậu quan tâm nhất là những trải nghiệm mới lạ và thú vị mà cậu nhận được trong quá trình quay phim.
Nhưng cậu không thèm để ý, lại có người thay cậu để ý. Trên mạng, việc đề cử và người chiến thắng cuối cùng của giải thưởng Trường Bách đã gây xôn xao dư luận. Những năm trước, điều mọi người chú ý nhất thường là người được đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng chính là cái gọi là ứng cử viên ảnh đế.
Nhưng năm nay bởi vì Tu Tâm, giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất cũng được mọi người chú ý. Tất cả mọi người đều suy đoán Tu Tâm có thể giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất không, mặc dù đây là bộ phim đầu tiên của Tu Tâm, nhưng biểu hiện của cậu và sức ảnh hưởng của nhân vật Vô Danh này đều có thể thấy rõ.
Có rất nhiều người cảm thấy năm nay Tu Tâm có thể giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, cho đến đêm trước giải Trường Bách, ban tổ chức đưa ra danh sách đề cử các giải thưởng lọt vào vòng chung kết.
Có cư dân mạng chợt phát hiện, Tu Tâm dựa vào sức ảnh hưởng của “Vô Danh” trong 《Hiệp sĩ》 không chỉ lọt vào đề cử giải nam diễn viên mới xuất sắc nhất, mà còn lọt vào đề cử giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất!
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay có chút việc, chỉ có một canh, ngày mai mình sẽ tranh thủ bổ sung!
Thật ra mình muốn thêm một chút lời cảm ơn về dịch dinh dưỡng, nhưng gần đây một chút bận rộn thực sự rất có lỗi QAQ, có cơ hội sẽ bổ sung, cảm ơn bạn tất cả mọi người?
Sau đó lặng lẽ báo trước một chút, mình dự định chuẩn bị một gói quà nhỏ bất ngờ thay cho lời cảm ơn với tất cả mọi người xung quanh, nội dung vẫn đang trong quá trình chuẩn bị (dự kiến sẽ có hồ sơ thiết lập của Tu Tâm và Kinh Huy, giấy chứng nhận kết hôn, thay đổi thẻ hoặc thay đổi nhãn dán, nội dung cuối cùng sẽ căn cứ vào tình huống mà tăng giảm, bất luận như thế nào cũng là gói quà trả lại, không cần tiền bưu kiện)
Sau đó mình muốn hỏi trước có ai muốn không, nếu không ai muốn… Mình sẽ tranh thủ thời gian đổi thành túi quà vặt hoặc là hiện vật vàng gì đó! Khụ, mình vẫn có tự biết, biết độc giả truy cập không nhiều… Có truy cập cũng không có nghĩa là muốn có…