Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc


Chương 64


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tu Tâm gia nhập đoàn phim “Học sinh trao đổi”, mọi người đều cố ý hoặc vô ý nhìn cậu, người được xưng là “diễn viên phương Đông kì diệu”.

  Mặc dù hầu hết nhân viên mà Kellen Na tuyển dụng đều đến từ nước C hoặc người gốc Trung Quốc, nhưng những người này đã xa quê hương đã lâu cũng không quen biết với Tu Tâm, một người đồng hương xa lạ.

  So với các đối tác của họ ở Trung Quốc, họ càng tò mò hơn về Tu Tâm.

Ánh mắt nham hiểm của Sở Ý ẩn hiện giữa những ánh mắt tò mò này, không ai phát hiện ra.

  Nếu ai quen biết Sở Ý trước đây mà thấy cậu ta như này, sẽ rất khó để nhận ra cậu ta ngay lập tức.

Khí chất trong sáng và thuần khiết ban đầu của cậu ta đã biến mất hoàn toàn, cậu ta của hiện tại trông khá u ám. Giống như một con chuột cống đáng xấu hổ, cả ngày khi đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên mặt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy dưới lớp khẩu trang nổi đầy mụn đỏ, càng tăng thêm một lớp ngụy trang cho cậu ta.

  Không ai có thể nghĩ rằng cậu ta từng được nuông chiều trong hai mươi năm.

  ”Này.” Đồng nghiệp đội đạo cụ của Sở Ý đã làm việc với cậu ta hai tháng mà chưa biết tên cậu ta, vì vậy chỉ có thể gọi cậu ta bằng “Này”.

  ”Này, cẩn thận khi kiểm tra dây thép, đừng để chuyện gì xảy ra với thứ này, việc này không đùa được đâu.”

  Sau khi bị nhắc nhở, Sở Ý theo bản năng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn đặc trưng, nhưng nụ cười này lại bị mặt nạ che khuất, ánh mắt cũng lạnh nhạt: “Tất nhiên tôi biết.”

  Nói xong, cậu ta không nhịn được nhớ tới một việc — lúc đó đây là cơ hội để Tu Tâm gia nhập giới giải trí. Hiếm khi cậu ta nói thêm một câu: “Bằng không, vì sao rất nhiều minh tinh đều tìm võ thế để thay?”

  ”Cậu biết là được, ngày mai quay phim, nếu như dây thép xảy ra chuyện, cũng không phải chuyện đùa nữa.”

 Nghe vậy, Sở Ý không khỏi ngẩng đầu, thật ra cậu ta đã chờ ngày mai quay đã lâu. Cậu ta gật đầu, biểu thị nhất định sẽ sẽ không để xảy ra chuyện trong buổi quay ngày mai.

  Tất nhiên, trong mắt các đồng nghiệp, cậu ta chỉ đang đảm bảo mình sẽ kiểm tra dây thép thật tốt.

  Rất lâu trước khi Tu Tâm gia nhập đoàn làm phim “Học sinh trao đổi”, Sở Ý đã ẩn nấp trước. Cậu ta được Klaus giao cho nhiệm vụ quyết định cả đời, nhưng Sở Ý nhận thấy đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

  Bản thân Tu Tâm rất giỏi, Sở Ý rất khó có thể trực tiếp uy hiếp cậu, cho dù cậu ta có súng trên người.

  Đúng vậy, Klaus không chỉ đưa Sở Ý đến nước F mà còn đưa cho cậu ta một khẩu súng.

  Trong giới hào môn, có khá nhiều người giàu có sở thích ngâm mình trong các câu lạc bộ súng. Nhưng trong mắt Sở Ý, súng là thứ chỉ có thể chạm vào ở thế giới khác, khi nhìn thấy súng, Sở Ý thậm chí còn run sợ.

  Tuy nhiên, cuối cùng cậu ta vẫn vững vàng đoạt lấy khẩu súng trong tay Klaus, đáng tiếc cậu ta có súng nhưng không có tài học thiện xạ.

  Là một Sở Ý trước đây chuyên đóng vai bông sen trắng, chưa bao giờ chạm vào súng, tài thiện xạ của cậu ta đã rất tốt nếu cậu ta có thể bắn trúng năm trên mười phát.

  Sở Ý rất hiểu bản thân, biết rằng ngay cả khi cậu ta rút súng ra, cậu ta chưa chắc có thể bắn trúng Tu Tâm. Cho nên cậu ta vẫn luôn chờ cơ hội, chờ cơ hội khi Tu Tâm không thể tự do hoạt động.

  Và buổi chụp ngày mai là cơ hội mà cậu ta chờ đợi.

  Ngày mai sẽ quay trận chiến giữa Tu Tâm và đại ác nhân trong “Học sinh trao đổi”, trong một cảnh, khi Tu Tâm và đại ác nhân đang truy đuổi trên không trung, lại bị giam cầm bởi vũ khí ma thuật của đại ác nhân.

  Điều này đòi hỏi Tu Tâm, một diễn viên bị trói và treo trên dây… Loại cảnh diễn này của Tu Tâm không phải là mục tiêu là cơ hội của Sở Ý sao?

  Nghĩ đến đây, Sở Ý không khỏi lộ ra một nụ cười chân thành, cậu ta hận không thể khiến cho Tu Tâm hoàn toàn biến mất ở thế giới này.

  Theo quan điểm của Sở Ý trên thế giới này không cần Tu Tâm.

  Rõ ràng chỉ cần Tu Tâm không tồn tại, cậu ta vẫn là tiểu thiếu gia của nhà họ Sở! Cậu ta vẫn được mọi người yêu mến!

  Trong sự mong đợi nồng nhiệt của Sở Ý, ngày hôm sau cuối cùng cũng đến, Sở Ý, người đã chuẩn bị rất lâu, đã cầm súng khi đến phim trường…

  Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thời tiết vừa phải, ánh sáng rõ ràng, máy quay sạch sẽ hơn nhiều.

  Hạ Hoành đau khổ đưa cho Tu Tâm một ly nước: “Anh Sở Thần, anh nên uống nhiều nước hơn, cảnh quay hôm nay có chút tội, anh phải treo dưới ánh mặt trời như một miếng thịt khô.”

  ”Thịt khô?” Sau đó Tu Tâm nghĩ đến cảnh tượng này, cảm thấy Hạ Hoành miêu tả tương đối sinh động, “Không sao, lần này quay không lâu lắm, yên tâm.”

  ”Ừ, dù sao một cảnh này đối với anh Sở Thần rất dễ dàng! Tranh thủ một lát là không cần chịu khổ!”

  Hạ Hoành vừa dứt lời, đã thấy có người từ đội đạo cụ đi tới, để Tu Tâm đến chỗ dây thép.

  Tu Tâm đem cốc nước trong tay trả lại cho Hạ Hoành, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

  Cậu đi theo đội đạo cụ một đường đến cạnh dây thép, so với lần đầu tiên gia nhập đoàn phim “Hiệp sĩ”, lúc này Tu Tâm đã quen thuộc với việc trói buộc với dây thép.

  Ngay sau đó với sự giúp đỡ của đoàn phim, cậu đeo dây thép vào.

  Lúc này cậu không cần gò bó, cần diễn cảnh rượt đuổi trên mái nhà với diễn viên đóng vai Boss trước.

  Vai diễn của cậu là một chiến binh từ nước C đến nước F với tư cách là một học sinh trao đổi. Để thể hiện danh tính của cậu, Kellen Na đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một chiếc quạt gấp độc đáo của nước C để làm vũ khí.

  Cứ như vậy, Tu Tâm mặc một bộ đồ có phục sức Trung Hoa, cầm một chiếc quạt xếp trên mặt đất dây thép.

  Chiếc quạt xếp trông như đã thành tinh trong tay Tu Tâm, rõ ràng chiếc quạt này ngoại trừ khung sắt không có bất kỳ cơ chế phụ nào, nhưng Tu Tâm lại đem nó chơi ra tàn ảnh!

  Khi cậu mở và đóng quạt, nó tràn đầy sự phong lưu của thiếu hiệp. Mặc dù cậu đang mặc quần áo hiện đại nơi cậu đang ở là một khu rừng thép. Tất cả các đạo diễn, biên kịch và các nhân viên khác không thể không ngưỡng mộ cuộc chiến giữa Tu Tâm và nhân vật phản diện.

  Chỉ thấy khi Tâm mở quạt, cậu đã chặn lại khuỷu tay của kẻ ác, khi cậu đóng quạt lại, cậu đã đánh vào ngực kẻ ác và buộc kẻ ác phải lùi lại. Kẻ ác cách xa Tu Tâm, chiếc quạt xếp trong tay Tu Tâm bay ra như boomerang đánh vào tay kẻ thủ ác trước khi bay trở lại vào tay cậu!

(Boomerang hay là Bumerang là một công cụ ném, thường được chế tạo với dạng airfoil, thường có hình chữ V. Boomerang quay trở lại được thiết kế để quay trở lại vị trí người ném, trong khi boomerang không quay trở lại được thiết kế như một vũ khí để ném thẳng và theo truyền thống được một số thổ dân Úc sử dụng để săn bắn.)

  ”Cắt!”

  Sự điềm tĩnh và liều lĩnh trong các động tác nhập tâm khiến người xem phải trố mắt. Sau khi nghe tin lịch quay dự kiến, mọi người lập tức vỗ tay hoan hô Tu Tâm một cách cuồng nhiệt, đặc biệt là một số tay máy nước ngoài sắp nổi tiếng. Có người thậm chí còn nhịp nhàng hét lên: “C Country Kung Fu! C Country Kung Fu!” [C quốc kungfu! C quốc kungfu]

  Đối với sự nhiệt tình của họ, Tu Tâm nhoẻn miệng cười nhưng không chủ động đáp lại họ. Bởi vì cậu cần phải ở yên đó đợi nhân viên đến và trói cậu lại.

  Ngược lại, Sở Ý ở trong góc mắt suýt đỏ ra máu vì tràng pháo tay của đoàn phim dành cho Tu Tâm.

  Nhìn thấy Tu Tâm cuối cùng cũng bị nhân viên công tác trói chặt, cậu ta vừa lùi lại vừa tìm vị trí bắn tốt nhất…

  Không ai nhận thức được mối nguy hiểm sắp xảy ra. Họ vừa nói vừa cười, vừa giúp Tu Tâm trói tay từ phía sau, vừa an ủi Tu Tâm: “Bị trói thế này sẽ không khó chịu chứ? Tôi đã cố gắng trói lỏng nhất có thể.”

  ”Không sao.” Tu Tâm lắc đầu, cậu chỉ bị trói tay thôi, cũng không mỏng manh như vậy.

  Rõ ràng Tu Tâm lớn lên trông giống như một bức tượng sứ quý giá mỏng manh dễ vỡ, nhưng cậu chẳng bao giờ kêu khổ hay mệt mỏi. Điều này làm cho những nhân viên đã quen quay với những diễn viên lớn có tên tuổi càng thân thiện hơn với cậu.

  Đạo diễn cũng hài lòng gật đầu, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, ông nói: “Tất cả các đơn vị đã sẵn sàng… Action!”

  Cảnh tượng vừa rồi trong camera tiếp tục ghi lại, kẻ ác đang bị Tu Tâm truy đuổi tức giận quay người lại ném ra một sợi dây thừng, sau đó nhìn thấy Tu Tâm đột nhiên bị sợi dây thừng này trói lại.

  Cậu cau mày giãy giụa mấy lần, không biết dây thừng được làm từ gì, căn bản không cách nào thoát ra. Cậu buồn rầu nhìn kẻ ác, như thể chỉ có thể nhìn kẻ thủ gian ác chạy trốn trước mắt mình.

  Trong cảnh quay lúc này nên dùng hết sức để kéo đứt sợi dây thừng. Trên thực tế, lúc này nên có một nhân viên đi lên giúp cởi trói cho Tu Tâm.

  Nhưng vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe được một tiếng “Pằng ——”!

  Đây là tiếng dỡ đạn.

  Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Nhưng sự chú ý của họ đều tập trung vào Tu Tâm, vì vậy họ bất lực nhìn một tàn ảnh màu bạc xuyên qua bầu trời và bay về phía Tu Tâm!

  Có người muốn chạy lên cứu Tu Tâm, có người muốn mở miệng dặn dò Tu Tâm cẩn thận.

  Nhưng phản xạ của họ đã khiến họ không kịp hét lên “Cẩn thận”, có người đã sớm nhận ra chuyện gì sắp xảy ra nên chỉ biết nhắm mắt sợ hãi.

  Nếu lấy tốc độ của viên đạn làm thời gian trôi qua bình thường, thì lời nói, việc làm và hành động của họ chậm như một vở hài kịch.

  Nếu mục tiêu của viên đạn này không phải là Tu Tâm, mà là một người bình thường, thì nó sẽ dễ dàng hoàn thành sứ mệnh của mình xuyên qua máu thịt của ai đó.

  Nhưng điều mà nó đang phải đối mặt chính là Tu Tâm đang dưỡng tính, một người tu tâm dưỡng tính lại có võ công cao cường để Phật môn trực tiếp công nhận mình là Phật tử.

  Trước khi những người khác chưa có thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy xa, Tu Tâm đã nhận ra sự tồn tại của viên đạn, nhanh chóng bình tĩnh phán đoán quỹ đạo của viên đạn này.

  ”Cẩn thận!”

  Cuối cùng cũng có người hét lên một tiếng, nhưng lúc này viên đạn đã tới trước mặt Tu Tâm.

  Có vẻ như mọi thứ đã trở nên quá muộn, nhưng Tu Tâm lại nhẹ nhàng nghiêng người trong không trung, nơi không có tiêu điểm, tránh thoát được viên đạn!

  Viên đạn trượt qua bắn trúng mái hiên phía sau Tu Tâm, tạo ra một tiếng vang lớn.

  Một mảnh vụn rơi xuống trên người Tu Tâm, nhưng Tu Tâm không thèm để ý mà quát những người phía dưới còn chưa kịp phản ứng: “Mọi người tránh ra! Cúi xuống!”

  Mặc dù cậu không biết người bắn mình là ai, nhưng một kẻ nguy hiểm có súng trong tay đã lẻn vào đoàn phim, cậu không phải người duy nhất gặp nguy hiểm!

  Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, tứ tán chạy trốn!

  Sở Ý không để ý đến những người này, mà bắn thêm mấy phát về phía Tu Tâm, nhưng không ngờ Tu Tâm đột nhiên tránh được! Sợi dây trong tay vô tình đứt rời!

  Nhìn thấy Tu Tâm muốn nhảy trở lại mái hiên bên cạnh tìm chỗ nấp, Sở Ý có chút lo lắng. Chẳng lẽ, cậu ta đã làm đến nước này, vẫn không thể đả thương một sợi tóc của Tu Tâm sao?

  Lúc này, cậu ta nhìn thấy một người khác bị treo ở trên dây thép, run lẩy bẩy, anh ta chính là người đang cùng Tu Tâm đánh nhau kẻ ác xui xẻo!

  Sở Ý không chút do dự chĩa súng về phía nam diễn viên, cậu ta hét lớn với Tu Tâm: “Sở Thần, anh đã nói mình không còn là Phật tử, cho nên có người chết vì anh cũng không sao, đúng không??”

  Tu Tâm thực sự đã khóa chặt vị trí của Sở Ý, nhưng khi Sở Ý mở miệng, cậu lại nhận ra tay súng điên cuồng là Sở Ý.

  Nhưng lúc này Tu Tâm không có thời gian suy nghĩ Sở Ý tại sao lại xuất hiện ở đây, cậu chú ý Sở Ý sau khi thấy cậu ta kiên quyết bắn chết kẻ ác.

  Ngay lập tức, Tu Tâm lao về phía kẻ ác mà không chút do dự!

  Cùng lúc đó, rất nhiều người ở nước C đột nhiên tim đập lỡ một nhịp.

  Tác giả có lời muốn nói:

Đừng lo, Tu Tâm sẽ không sao, nhưng áo choàng Phật tử thì nguy.

  Nhân tiện, tại sao mọi người mặc định Phật tử và Kinh Huy ở bên nhau là sự đối lập? Tu Tâm không phải là loại người sẽ từ bỏ Phật môn vì Kinh Huy. Tôi chuẩn bị viết nội dung cụ thể, tôi viết, tôi viết…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN