Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc


Chương 66


Vụ việc Tu Tâm bị bắn gây ồn ào trên mạng, nhưng dù sao Phật môn cũng là một nơi thanh tịnh. Mặc dù nhiều người bí mật duyệt Internet để tìm tin tức giải trí, nhưng khi họ biết chuyện này vẫn chậm hơn người khác.

  Lão Phàm lúc đó vẫn đang nghỉ trưa, nghe tin này suýt chút nữa quên xỏ giày lao khỏi cổng chùa: “Mau giúp ta đặt vé đến thành phố B, ta muốn đi hiệp hội.”

  Chùa Thanh Thuỷ có tư cách tách rời Phật môn vì Tu Tâm, nhưng thực tế Hiệp hội Quản lý Phật giáo Quốc gia vẫn ở thành phố B.

  Tiểu hòa thượng bên cạnh loạng choạng cầm điện thoại đặt vé, nhưng khi mở phần mềm đặt vé ra nhìn: “Trụ trì (phương trượng), chuyến bay gần nhất đến thành phố B phải đợi đến tối! Làm sao bây giờ?”

  Phàm nghe xong, không khỏi có chút nóng nảy: “Vậy xem thử có xe riêng không, chúng ta đi đường cao tốc.”

  Phật giáo chú trọng đến sự sạch sẽ, trong chùa không có ô tô. Khi đến lúc sử dụng nó, Phàm ước gì mình có thể biến thành một chiếc xe bốn bánh.

  ”Được!” Tiểu hòa thượng lập tức đi tìm có chiếc xe tư nhân nào nguyện ý rời đi không, lại đột nhiên nghe được một tiếng “Ầm ầm ầm”.

  Ông vô thức tìm kiếm khắp nơi, rồi bất ngờ nhìn thấy một chiếc trực thăng lơ lửng giữa không trung của chùa Thanh Thuỷ.

  Chiếc trực thăng dần dần hạ xuống, sau đó thả xuống một đoạn thang mềm, rồi từ trên cao một người đàn ông đẹp trai mặc vest nhảy xuống.

  Tiểu hòa thượng còn chưa kịp phản ứng, Phàm đã nhận ra thân phận của hắn: “A di đà phật, Kinh Huy thí chủ?”

  Kinh Huy cũng không khách khí nói thẳng: “Tôi cố ý đến đây để đón đại sư, máy bay  riêng của tôi đã đậu ở sân bay phía Bắc thành phố H.”

  Đây đúng thật là buồn ngủ thì có người đến đưa một cái gối!

  Phàm mừng rỡ: “Cảm ơn Kinh Huy thí chủ.”

  Nói xong, ông liền đi theo Kinh Huy lên trực thăng. Ban đầu Kinh Huy còn lo tuổi tác của ông đã cao, có chút lo lắng ông sẽ không thể lên trực thăng. Kết quả là chưa kịp lo lắng, hắn đã thấy một tay Phàm cầm cây Thiền lớn, tay kia cầm thang, ông lộn nhào trên không trung rồi lên trực thăng.

  Chỉ thấy phần thân chính của chiếc trực thăng dường như rung chuyển vì chuyển động của Lão Phàm, Kinh Huy nuốt lại sự lo lắng vào bụng.

  Lão Phàm xứng đáng là bậc thầy tu tâm dưỡng tính…

  Sau khi Kinh Huy trở lại trực thăng, hắn liền quay sang Phàm hỏi: “Đại sư, bây giờ phải đi đâu?”

  ”Đi thành phố B lấy văn kiện mật.” Lão Phàm trầm giọng nói.

  Mặc dù Lão Phàm không biết chính xác Tu Tâm có liên quan gì, nhưng ông biết điều quan trọng nhất bây giờ là nên công bố danh tính của Tu Tâm với thế giới.

  Chỉ cần Tu Tâm lấy lại thân phận Phật tử, sẽ không ai dám động đến cậu.

  Chỉ là “Phật tử” này không phải là thứ mà ông “nói phải” là phải, vì vậy ông phải đến thành phố B để lấy văn kiện mật của Hiệp hội quản lý Phật giáo toàn quốc.

  Hội này do nhà nước thành lập, nhìn chung chỉ phụ trách một số văn bản, thực ra không liên quan mật thiết đến Phật giáo.

  Vì Tu Tâm đã tạm thời trở lại thế tục nên cậu không đăng ký danh tính trong hiệp hội. Lão Phàm đã phải đích thân thực hiện một chuyến đi để đảm bảo ông có thể lấy được những văn kiện mà ông muốn.

  Lão Phàm chỉ có thể cầu nguyện, tính mạng của cậu sẽ không vì sự chậm trễ này mà gặp nguy hiểm.

  *

  Mục Lộ Nguyệt là một công chức cấp cơ sở của Hiệp hội Quản lý Phật giáo, công việc của nàng rất nhàn nhã, nàng chỉ cần ngồi ở quầy lễ tân hàng ngày, thỉnh thoảng tiếp đãi các hoà thượng đến xin chứng chỉ tu sĩ.

  Ở vị trí này, phần lớn nàng dành thời gian để chơi điện thoại, hôm nay nàng càng muốn chúi đầu vào điện thoại của mình hơn – bởi vì sự sống chết của thần tượng Sở Thần của nàng bây giờ không rõ!

  Nhìn vào phân tích trên Internet, bàn của nàng đã đầy ắp giấy để lau nước mắt.

  Nhưng vào lúc này, một đại hòa thượng dẫn người đi vào đại điện. Sự chuyên nghiệp khiến Mục Lộ Nguyệt đặt điện thoại xuống tiếp đãi họ.

  Ngay khi nàng đến gần hơn, nàng mới nhận ra có điều không ổn. Người bên cạnh đại sư nếu không phải Kinh Huy thì là ai?

  Trong số fan của Tu Tâm, không ai là không biết Kinh Huy, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Kinh Huy như thể nắm lấy một cọng rơm cứu mạng: “Kinh Huy? Anh là bạn tốt của Sở Thần, anh có biết bây giờ  anh ấy đang ở đâu không? Anh ấy có sao không? Giờ an toàn chưa?”

  Dưới tình huống bình thường, nếu có người tùy tiện tiếp cận Kinh Huy, nhất định sẽ khiến Kinh Huy tức giận. Nhưng lần này Kinh Huy lại an ủi nàng: “Đừng nóng vội, tôi vì Sở Thần mới đến đây, hội trưởng của các người có ở văn phòng không?”

  Mục Lộ Nguyệt ngây ngốc gật đầu: “Có, ở văn phòng cuối lầu hai.”

  Khi nghe xong hắn và Phàm nhanh chóng lao lên tầng hai.

  Nhìn bóng dáng của họ, Mục Lộ Nguyệt vẫn chưa hiểu Kinh Huy có ý gì, “Sở Thần” bị bắn có liên quan gì đến Hiệp hội Quản lý Phật giáo Quốc gia?

  Ngay cả khi “Sở Thần” là một đệ tử tục gia, anh ấy cũng không nằm dưới sự kiểm soát của họ.

  Mười phút sau, nàng lại mở Weibo, nhìn thấy một tin nhắn mới toanh.

  Tài khoản chính thức của Hiệp hội Quản lý Phật giáo Quốc gia mà nàng theo dõi với tư cách là nhân viên, đã đăng Weibo đầu tiên kể từ khi thành lập!

  Không có nội dung nào trên Weibo này, chỉ có một bức ảnh, dường như là bản quét của tệp văn kiện mật. Mục Lộ Nguyệt vội vàng liếc nhìn, sau đó không thể tin nổi dụi dụi mắt.

  Tệp văn kiện mật này đại khái là để chứng minh. Nội dung của văn kiện rất đơn giản, chủ yếu nói về mấy chuyện:

  1. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến  Phật tử Tu Tâm (tên thường gọi là Sở Thần).

  2. Phật môn còn chưa xác nhận Phật tử an toàn, nếu có tin tức gì sẽ kịp thời thông báo.

  3. Nếu bạn nào có thông tin về nơi Phật tử đang ở, xin vui lòng cung cấp thông tin cho hội.

  Văn kiện mật này chủ yếu đề cập đến sự an toàn và nguy hiểm của Tu Tâm, nhưng giữa các dòng đó lại tiết lộ một tin tức có thật – Sở Thần, pháp danh Tu Tâm, hóa ra lại là một Phật tử trong lời đồn!

  Đồng thời, một bài viết tương tự cũng được đăng lên trên Twitter và Hiệp hội Phật giáo Thế giới.

  Vào giây phút này, cả thế giới bị chấn động.

  Không nói đến nước ngoài, nếu như có người theo dõi hoạt động của người dùng Internet ở nước C vào lúc này, rất có thể sẽ phát hiện ra trong mười phút nữa, hoạt động của toàn bộ mạng lưới đã đạt đến mức tĩnh lặng, giống như tất cả mọi người đều bị chấn động bởi một tin tức nhất định cùng một lúc.

  Sau đó… Weibo sập.

  Mãi đến 20 phút sau, các lập trình viên mới mang cái đầu sắp trọc của mình sửa lại Weibo.

  Lúc này chủ đề #Sở Thần_Phật tử# đã ở vị trí thứ nhất trên hot search Weibo, phía sau có một chữ “bùng nổ” từ đỏ đến đen, độ nổi tiếng của nó đã đánh sập tất cả các chủ đề trong danh sách chung bây giờ.

  【Hôm nay tôi nằm mơ sao? Một vụ nổ súng khác, một vị Phật khác?】

  【Tôi thao! Khó trách Sở Thần ngưu bức như vậy! Những đệ tử Phật môn và cư sĩ bình thường mà tôi biết sẽ không thể nào có thân thủ như vậy.】

  【…Mặc dù làm fan, nhưng tôi vẫn phải lắm mồm một câu, anh chính là Bồ Tát giáng trần, là Phật sống. Tôi thề sẽ không lắm mồm nữa! Anh Sở Thần có thật là một Phật tử không? Điều này không phải có nghĩa là anh ấy và Kinh Huy không thể sao? Tôi……】(t thật không hiểu bạn fan này đang nói gì)

  【Nhưng thật kỳ lạ, Sở Thần không chỉ không bị hói, mà tôi còn nhớ anh ấy đã từng đi ăn lẩu với bạn bè. Hoà thượng không được ăn thịt đúng không? 】

  【Đã là lúc nào rồi? Bạn vẫn quan tâm đến CP của bạn? Tôi chỉ đơn giản là không nói nên lời, điều quan trọng nhất bây giờ không phải quan tâm Sở Thần còn sống hay đã chết sao? 】

  【Nếu Sở Thần là Phật tử, có vẻ như vụ án này không chỉ là một vụ án hình sự bình thường? Mong mọi người phải hết sức cẩn thận! 】

  Tin tức Tu Tâm là Phật tử không thể nghi ngờ là một cơn chấn động lớn, người càng ở gần cậu thì chấn động sẽ càng mạnh, những người vốn cho Tu Tâm chỉ là diễn viên nhỏ sẽ càng chấn động.

  ”Lão Tiền, đây là lần đầu tiên tôi nhờ ngài. Xin hãy cứu em trai tôi Sở Thần, em ấy là em trai duy nhất của tôi!” Sở Hồng cầu xin lão tử trước mặt, “Nếu ngài ra tay, Sở gia của chúng tôi nhất định sẽ biết ơn và ghi nhớ lòng tốt của ngài.”

  Sở Hồng kế vị nhà họ Sở khi còn trẻ, hình tượng bên ngoài có thể nói là cường thế. Với tư cách là một người lớn tuổi, đây cũng là lần đầu tiên lão Tiền thấy Sở Hồng nhỏ giọng cầu xin sự giúp đỡ như vậy. Nhưng đối mặt với sự cầu xin của Sở Hồng, lão lắc đầu: “Tiểu Sở, chuyện này không phải ông không muốn giúp cháu, chỉ là có một số chuyện ông cũng không thể xen vào…”

  Nghe vậy, khuôn mặt của Sở Hồng trở nên xám xịt. Nhưng vào lúc này, một người đi vào thì thầm gì đó vào tai lão Tiền.

  Sau đó, đồng tử của lão đột nhiên co rút lại, sau đó quay đầu không thể tin nổi nhìn về phía Sở Hồng: “Tiểu, Tiểu Sở, sao cháu không nói sớm, em trai cháu là Phật  tử?”

  Nói xong, lão Tiền nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau! Khụ khụ khụ, tiếp tục đi gây sức ép với chính phủ nước F, nhất định phải nhanh chóng tìm ra tung tích của Phật tử!”

  Sở Hồng: “?!”

  *

  Thật nước C không cần đi nước F gây sức ép, lúc này thượng tầng nước F đã rối như tơ vò.

  Một người đàn ông mặc quân phục thiếu chút nữa đã đập nát bàn của mình: “Tên khốn Klaus đó! Hắn lại bảo tôi đi bắt Phật tử của nước C! Hắn đang muốn làm gì? Các người thật lòng muốn giết tôi sao? Mau nói! Mấy người! Nhanh chóng thả Phật tử kia giao cho nước C! Đi nhanh!”

  ”Đã rõ!”

  *

  Thế giới bên ngoài vì Tu Tâm mà xôn xao, nhưng lúc này Tu Tâm  không ở trong khách sạn hay bệnh viện, mà bị nhốt trong trại tạm giam ở nước F.

  Hạ Hoành với một số nhân viên cũng bị giam cùng Tu Tâm.

  Tất nhiên, còn có Sở Ý.

  Hai người họ thực sự đã trở thành hàng xóm của nhau một lần, sống trong hai phòng giam liền kề.

  Chẳng trách thế giới bên ngoài mãi mãi không thể tìm thấy Tu Tâm, ai có thể ngờ Tu Tâm, người rõ ràng là nạn nhân của vụ nổ súng, lại bị bắt rồi đưa đến trại tạm giam?

  Kỳ quái, có lẽ chỉ có thể trách Tu Tâm quá giỏi, Sở Ý thật sự quá vô dụng…

  Trong vụ nổ súng ngày hôm đó, Sở Ý đã bắn trượt khi bắn kẻ ác, để viên đạn bay thẳng qua cơ thể người đó, hoàn toàn cho thế giới thấy cái gọi là kỹ thuật bắn súng cơ thể.

  Tu Tâm không đuổi kịp thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, cậu cũng không muốn lại trốn nữa, mà trực tiếp dọc theo dây thép bay về phía trước, đem dây thép trên người cởi bỏ. Sau đó, sau lộn nhào một lần cậu cũng cởi bỏ quần áo bảo hộ trên người, đồng thời, cậu lợi dụng lần lộn nhào này để nhảy đến gần Sở Ý!

  Không ai nhìn thấy cậu làm kiểu gì, có một số người nghĩ họ đã nhìn thấy một siêu anh hùng thực sự.

  Khi mọi người định thần lại, Sở Ý đang cầm súng đã bị Tu Tâm đánh gục trên mặt đất, khẩu súng trên tay cũng bị Tu Tâm lấy đi!

  Vì vậy, cảnh sát nước F đến muộn đã bắt Tu Tâm, Sở Ý với tội danh “ẩu đả vũ khí”, lý do là: “Mặc dù người đàn ông này có súng, nhưng rõ ràng là cậu đã đẩy anh ta xuống đất đánh anh ta!”

  Tu Tâm: “…”

  Đương nhiên, đoàn phim không thể cho phép những cảnh sát này bắt Tu Tâm, bọn họ cung cấp video chứng minh Tu Tâm tự vệ chính đáng, nhưng kết quả là bọn họ lại bị bắt giam cùng Tu Tâm.

  Tu Tâm cảm thấy lỗi là của mình, nhưng Hạ Hoành và những người khác thẳng thừng nói không phải như vậy, đều không phải lỗi của cậu. Chỉ là bọn họ đều là công dân tốt, cho nên khó tránh khỏi có chút bất an khi lần đầu tiên vào trại tạm giam: “Anh Sở Thần, chúng ta chắc là không sao chứ? Rõ ràng chúng ta là người bị hại!”

  Tu Tâm vỗ lưng Hạ Hoành  an ủi nói: “Đừng lo lắng, sẽ có người thả chúng ta ra ngay thôi.”

  Sở Ý bên cạnh cười điên cuồng như uống nhầm thuốc: “Ha ha ha ha ha! Sở Thần, Sở Thần, mày có hiểu không? Đây là nước F, không phải nước C. Mày đắc tội với phía trên, mày tưởng họ sẽ cho mày toàn vẹn ra ngoài sao? Haha, nực cười!”

  Lúc này Hạ Hoành giống như chó con bảo vệ chủ, xông đến lan cam mắng Sở Ý: “Mẹ kiếp tao phi! Đồ điên kia mày nói gì! Nếu không có mày, bọn tao phải vào một nơi như vậy sao?”

  Tuy nhiên, Sở Ý không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với anh, mà âm trầm nhìn Tu Tâm phía sau anh. Người vốn vô cảm, nhìn thấy cũng sợ hãi.

  Nhưng vào lúc này, trong trại tạm giam đột nhiên vang lên tiếng bước chân, người trong hai phòng giam đồng thời mở mắt ra.

  Phòng giam của Sở Ý ở bên ngoài, cậu ta vui vẻ đứng cạnh lan can, giống như sắp chui khỏi lan can: “Cảnh sát viên! Cảnh sát viên! Chẳng lẽ vị đại nhân kia kêu anh đến thả tôi? Mặc dù tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi đã hoàn thành một nửa!”

  Ai ngờ, người này trực tiếp đi ngang qua cậu ta, đi tới phòng giam của Tu Tâm, sau đó dùng chìa khóa mở ổ khóa lớn trên phòng giam.

  Sau khi mở cửa, anh ta cung kính nói với Tu Tâm: “Ngài Sở Thần, chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Ngài và bạn của ngài đều vô tội, ngài có thể đi ngay.”

  Nghe những gì anh ta nói, chính Sở Ý là người phản ứng còn nhanh hơn cả Tu Tâm và những người khác.

  Sở Ý nhìn chằm chằm vào cảnh sát viên như thể hai nhãn cầu sắp bật ra khỏi hốc mắt: “Anh Klaus đã chỉ định người mà anh muốn.”

  Nghe cậu ta nhắc đến Klaus, cảnh sát viên bất ngờ rút súng bắn cậu ta!

  ”Pằng–“

  Viên đạn không nhắm vào Sở Ý, mà bắn trúng sàn nhà bên chân cậu ta, nhưng lại mang nỗi sợ hãi đến cho Sở Ý. Cậu ta vốn định nói tiếp lại bị sợ hãi đông cứng tại chỗ, không dám nói lời nào.

  Thấy vậy, cảnh sát viên lại cung kính nói với Tu Tâm: “Ngài Sở Thần, xin đừng nghe tù nhân này nói nhảm, anh ta có thể có tiền sử bệnh tâm thần.”

  ”Phải không?” Tu Tâm nhanh chóng  ghi nhớ cái tên “Klaus” mà Sở Ý nhắc đến, nhưng không hỏi thêm câu nào nữa.

  Cậu chỉ lãnh đạm nói với đám Hạ Hoành bên cạnh: “Đi thôi.”

  Thời điểm cậu bước ra khỏi phòng giam, nhìn dáng vẻ cậu giống như không phải bước ra khỏi phòng giam mà đang rời khỏi một khách sạn cao cấp nào đó, bình tĩnh và ưu nhã.

  Còn Sở Ý chỉ có thể nhìn Tu Tâm  với những người khác đi ngang qua mình.

  Tiếng bước càng lúc càng xa, có thể nghe tiếng chốt cửa ở phía sau, trong phòng giam lại khôi phục yên tĩnh.

  Sở Ý người vẫn còn dư sức để gào, đột nhiên hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

  Cậu ta chưa từng tỉnh táo đến thế để nhận rõ một việc— Cậu ta, xong đời rồi.

  *

  Không ai trong số Tu Tâm sau khi bước ra khỏi phòng giam quay đầ nhìn lại phòng giam lần nữa, Hạ Hoành hết sức khó hiểu đến gần Tu Tâm hỏi: “Anh Sở Thần, chuyện gì đã xảy ra vậy? Họ tốn công bắt bọn mình như vậy, sao lại dễ dàng thả bọn mình đi?”

  Tu Tâm cũng đang nghĩ về chuyện này, nhưng tiếc là cậu không thể phán đoán chính xác bởi vì thông tin quá ít, nên chỉ có thể tạm thời lắc đầu.

  Sau khi được cảnh sát kính cẩn đưa ra khỏi đồn cảnh sát, cậu bất ngờ bị một đám đầu trọc sáng chói chọc cho mù mắt!

  Chỉ thấy một đám hoà thượng đứng  ở cổng đồn cảnh sát trước con đường có xe cộ qua lại!

  Những hòa thượng này thoạt nhìn không giống người nước C, nhưng điều này không ngăn được Tu Tâm suy đoán, tại sao lại bị cảnh sát nước F vội vàng thả ra.

  Dưới ánh nhìn trống rỗng của đám người Hạ Hoành, Tu Tâm đi thẳng đến chỗ lão hoà thượng thi lễ: “A di đà phật, Trúc Lan đại sư, đã lâu không gặp.”

  ”A di đà phật, Phật tử Tu Tâm, biệt lai vô dạng, hình như người lại cao lên không ít.”

  Tác giả có điều muốn nói:

  Nhân đây chúc mọi người 520 vui vẻ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN