Không phải mọi người không quan tâm đến giải thưởng của đoàn phim, mà là mọi người không đặt nhiều hy vọng vào kết quả của những giải thưởng quốc tế kiểu này. Năm nay có đoàn phim được đề cử là đủ để mọi người ăn mừng rồi.
Trên thực tế, đúng như mọi người dự đoán,《Ảnh》tuy nhận được nhiều đề cử nhưng lần nào cũng trượt giải.
【 Haizz, mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng khi biết kết quả, tôi vẫn cảm thấy có chút nghẹt thở.】
【Mặc dù tôi biết các tác phẩm đoạt giải đều rất xuất sắc, ngay cả trong cùng một điều kiện trao giải,《Ảnh》có thể không thể so sánh với tác phẩm khác, nhưng có một số giải thưởng, nếu nó nằm trong điều kiện bình chọn công bằng,《Ảnh》không nhất định không đủ điều kiện cho một giải thưởng. 】
【Không sao, cơm phải ăn từng ngụm, tôi tin chờ đến giải thưởng Phong Ngữ tiếp theo, chúng ta nhất định sẽ có càng nhiều tác phẩm được đề cử! Chắc chắn sẽ có tác phẩm đoạt giải! 】
【Mọi người đừng bi quan như vậy, đừng quên chúng ta còn có cá koi sống! 】
【Phía trước nói Sở Thần à? Hừm… Anh ấy đúng là rất may mắn, còn đoạt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Trường Bách, nhưng dù sao anh ấy cũng là người mới. Sau những lễ trao giải phim truyền hình quốc gia tương tự, anh ấy chỉ có thể giành được giải thưởng được yêu thích và giải thưởng người mới, cũng không giành được giải cho vai diễn trong《Thương Lan》. Trông cậy vào anh ấy giành được nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong loại giải thưởng quốc tế này mà được sao? 】
【Tôi cũng biết, nửa năm ngoái có tin đồn cậu ấy rút khỏi giới, mọi người dần coi cậu ấy thành ngôi sao Tử Vi hạ phàm nhưng mọi người cũng không nên khen ngợi cậu ấy quá nhiều. Antifan ghét người ấy, mặc kệ cậu ấy có thân phận gì tình hình bây giờ cũng là thật. 】
Thật ra đừng nói cư dân mạng không lạc quan với tình hình giành giải thưởng của đoàn phim và Tu Tâm, chính Tu Tâm và đoàn phim cũng biết họ đến làm nền.
Cung Chính Phi liên tục buôn chuyện những ngôi sao đến nhận giải với Tu Tâm, giống như một người ăn dưa. Dưới sự buôn chuyện của anh ấy, cuộc tuyển chọn bộ phim hay nhất đã sớm bắt đầu.
《Ảnh》cũng lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng này, nhưng Cung Chính Phi không hề lo lắng, thay vào đó ông lại cùng Tu Tâm đoán xem ai sẽ là kẻ thắng cuộc. May mắn thay, đáp án đã sớm được tiết lộ, đó là một bộ phim văn học thanh xuân hay đẹp đẽ rất ít người biết đến, đạo diễn là một người đàn ông da trắng.
MC gửi lời chúc đến đạo diễn: “Jack! Chúc mừng bộ phim của anh đã giành được giải “Phim hay nhất”. Anh nghĩ sao?”
Lẽ ra lúc này đạo diễn nên lễ phép nói một tràng lời cảm ơn, nhưng đạo diễn hiển nhiên không phải là người biết cư xử tốt như vậy.
Chỉ thấy anh ta một tay thản nhiên cầm cúp vàng, một tay cầm micro ngạo nghễ nói: “Tôi không có cảm nghĩ gì, tôi cảm thấy cầm được giải thưởng này danh xứng với thực… Không như đoàn phim nào đó được đề cử chỉ vì một ít thủ đoạn nhỏ, dựa vào thực lực thật sự của họ căn bản còn không thể chạm vào mép cúp vàng của tôi, tôi nghĩ ban tổ chức không nên thỏa hiệp như vậy, sẽ chỉ khiến những người này giống như những tên hề.”
Sau khi nói xong, chỉ thấy anh ta nhìn thẳng vào khán giả. Nơi mà ánh mắt anh ta chỉ vào là nơi mà Tu Tâm và đoàn phim đang ở!
Hóa ra anh ta đang công khai châm biếm đoàn làm phim《Ảnh》không đủ tư cách xuất hiện ở đây.
Cung Chính Phi vốn đang thoải mái nghe vậy không khỏi ngồi thẳng người, thậm chí có người trong đoàn phim còn đứng dậy.
Tại buổi lễ, tiêu điểm của ánh mắt sẽ đồng loạt đổ dồn vào bọn họ, nhưng ngoại trừ một số ít, những ánh mắt này không có ác ý, trong đó còn có chế giễu, châm chọc, xem kịch và khinh thường.
Cảnh này rơi vào mắt khán giả trong phòng livestream, gần như khiến khán giả trong nước phát điên.
【Chết tiệt cái lũ ngu xuẩn này, suýt chút nữa ông đây đi dọc theo dây mạng đá cho anh ta hai phát. 】
【Hô, sự kiêu ngạo được hiện ra bởi sự ưu ái, anh ta thực sự nghĩ rằng mình giỏi lắm sao? 】
【Tức chết tui, tức chết tui. Ai có danh sách các tác phẩm của người này không? Sau này tôi sẽ cho anh ta một xu tại phòng vé, tôi chính là thiểu năng trí tuệ! 】
Khán giả trong phòng livestream suýt chút nữa đã đào ra mười tám đời tổ tiên của đạo diễn rồi chém. Nhưng suy cho cùng đó chỉ là câu cửa miệng thôi, họ cũng không có biện pháp dọc theo dây cáp mạng dạy dỗ anh ta.
MC trên sân khấu cố gắng ngăn Jack phát biểu: “Haha, Jack thật hài hước. Anh có thể quay về chỗ ngồi và ăn mừng giải thưởng này với các đồng đội trong đoàn”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ẩn ý của người MC này là “Đồ ngu còn không mau cút đi”.
Nhưng rõ ràng Jack không quan tâm đến lời nói của MC, ngược lại, anh ta còn ngang nhiên thách thức Tu Tâm, chỉ vào Tu Tâm nói: “Tôi đang nói cậu đấy, cậu là một tên hòa thượng phải không? Hòa thượng nên quay về niệm kinh, còn đi diễn cái gì? Có thể đọc lời thoại sao? Bình thường lúc quay phim, sẽ không phải chỉ nói『A Di Đà Phật』chứ?”
Chỉ có thể nói, tác phẩm và tác giả thực sự luôn bị tách riêng phân biệt đối xử, ai có thể ngờ đạo diễn có thể quay một bộ phim thanh xuân đẹp đẽ như vậy lại là một người ương ngạnh như thế.
Khán giả vì điều này mà trở nên hưng phấn hơn, tất cả đều tò mò không biết dưới sự chỉ tay khiêu khích của Jack, Tu Tâm sẽ làm gì?
Trong ánh mắt xem kịch vui của mọi người, một nhân viên vô danh đưa cho Tu Tâm một chiếc micrô.
Sau đó, chỉ thấy Tu Tâm cầm micrô trên tay ngạo mạn mà nói: “Tôi không có cảm nghĩ gì, tôi cảm thấy mình ngồi ở đây là danh xứng với thực. Không giống như một số đoàn phim, họ chỉ giành được giải thưởng nhờ một số thủ đoạn nhỏ. Theo đẳng cấp thực sự của họ, họ không thể chạm vào mép cúp vàng, tôi nghĩ ban tổ chức không nên thỏa hiệp như vậy, sẽ chỉ khiến những người này giống như những tên hề.”
Có một màn hình lớn trên sân khấu chính của buổi lễ và màn hình được đồng bộ hóa với phòng livestream. Mọi người ở hiện trường có thể thấy trên màn hình lớn biểu hiện và động tác nhỏ vừa rồi của Tu Tâm — Những lời Tu Tâm nói vừa rồi là bản sao 1:1 bài phát biểu nhận giải của Jack trên sân khấu.
Nhiều người kinh ngạc kêu lên: “wo”
Có thể nói người trong nghành xem diễn xuất, người ngoài nghành xem náo nhiệt. Nhiều người trong phòng livestream đều vì màn biểu diễn của Tu Tâm mà cười bò, nhưng những người trong vòng thực sự hiểu màn trình diễn của Tu Tâm có bao nhiêu lợi hại.
Bắt chước thứ này là một màn biểu diễn tương đối đơn giản, nhưng nó đòi hỏi người biểu diễn phải có sự quan sát tỉ mỉ và kiểm soát biểu cảm, động tác và giọng nói của chính mình. Thật ra có rất nhiều diễn viên đều có thể làm được điều này, nhưng họ phải chuẩn bị trước, ví dụ như ít nhất phải xem bản gốc biểu diễn hai ba lần trước.
Có thể nói, lần Tu Tâm bắt chước vừa rồi đã chứng minh đầy đủ kỹ năng diễn xuất của cậu, rất nhiều người đều rút lại vẻ mặt khinh thường ban đầu.
Tuy nhiên, sắc mặt của Jack trên sân khấu không tốt như vậy, có lẽ không ai muốn sự xấu xí của mình bị người khác bắt chước.
Hơn nữa nếu so sánh hai người, ai xấu ai xấu hổ. Với giọng nói và động tác giống nhau, Jack trông rất khó chịu dầu mỡ. Tu tâm bắt chước lại khiến người ta muốn huýt sáo.
Tu Tâm không quan tâm đến phản ứng của Jack, cậu chỉ rút lại sự kiêu ngạo trên mặt nói với Jack một cách “nho nhã lễ độ”: “Tôi muốn hỏi vị đạo diễn này một chút. Anh cảm thấy anh có thể giành được giải thưởng này vì đối thủ quá yếu sao? Nhìn qua hình như anh không cảm thấy vinh dự khi nhận được giải thưởng này cũng không coi trọng giải thưởng này. Có vẻ như anh cho rằng giải thưởng này không công bằng, không có giá trị? Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong buổi lễ đều thay đổi, đặc biệt là ban tổ chức biểu tình trở nên rất khó coi.
Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mâu thuẫn giữa Tu Tâm và Jack, mãi đến khi Tu Tâm vạch trần, họ mới phát hiện ra sự kiêu ngạo của Jack đối với đoàn phim《Ảnh》thậm chí còn kiêu ngạo hơn đối với các giải thưởng, anh ta cũng kiêu ngạo với những người thua cuộc khác!
Jack muốn phản bác ngay trên sân khấu: “Tô mới không có ý đó! Cậu đây là vu khống!”
Giọng nói của người chủ trì buổi lễ phát ra từ tai nghe truyền đến người MC: “Mau làm gì đó để con heo ngu ngốc này xuống đài.”
Cuối cùng, Jack bị người MC với nhân viên bảo vệ đột nhiên xuất hiện đuổi khỏi sân khấu, chỉ sợ là anh ta sẽ phải tạm biệt bục trao giải này trong một thời gian dài trong tương lai.
Nhìn anh ta bị đuổi khỏi sân khản giả chỉ cảm thấy thật sảng khoái.
【Nhìn tên ngốc này bị khiêng xuống, cuối cùng tui cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhân cách với thiên phú thật sự không thể so sánh.】
【Đâu chỉ không thể so sánh, tôi còn cảm thấy IQ của anh ta cũng có vấn đề, nhân dịp này mà nói chuyện như vậy? Sở Thần đang làm rất tốt, nhất châm kiến huyết! 】
【Nói đến đây, Sở Thần thực sự có tài, ít nhất đã nửa năm không đóng phim, nhưng tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh ấy càng ngày càng thành thạo. 】
【Bểu hiện của Sở Thần vừa rồi làm tui buồn cười quá, giống hệt biểu cảm của tên ngốc này. Chỉ là tại sao trên mặt cái tên ngu xuẩn kia lại xuất hiện cùng một biểu cảm, tui chỉ muốn anh ta cút đi, nhưng khi nó xuất hiện trên mặt Sở Thần, lại muốn cậu ấy giẫm lên tui… Đây là sự khác biệt của giá trị nhan sắc sao? 】
【e…Nghĩ đến thân phận thật sự của anh ấy, hình như càng xúc động hơn, hehehehehe… (chảy nước miếng)】
【Phía trước quần của bạn rớt rồi! 】
【Ai,, rõ ràng là《Ảnh》của chúng ta bị đối xử bất công tại lễ trao giải này, nhưng chúng ta không ngờ còn bị châm chọc đi cửa sau, thật là tức chết tôi. Ở trên một nền tảng như vậy cũng không biết bao giờ chúng ta mới giành được một giải thưởng, hung hăng đánh vào mặt những “người trên” này. 】
【《Ảnh》chỉ còn lại đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất… Dù biết là không có hi vọng, nhưng vẫn không khỏi cầu nguyện. Phật tổ phù hộ! Sở Thần, a, không đúng, Tu Tâm chính là đệ tử Phật môn của ngài! 】
Trải qua một khúc nhạc đệm này, những cư dân mạng vốn không kỳ vọng Tu Tâm sẽ giành được giải thưởng đã không khỏi mong chờ. Tuy bọn họ cũng biết hy vọng không lớn, nhưng bọn họ thật sự rất muốn nhìn thấy Tu Tâm đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong dịp như thế này!
Trong sự chờ đợi của họ, buổi lễ cuối cùng đã khôi phục lại trật tự. Sau đó, người dẫn chương trình bắt đầu công bố giải nam diễn viên xuất sắc nhất. Phân đoạn đề cử của Tu Tâm xuất hiện trên màn hình với những người được đề cử khác trong phần giới thiệu của MC.
Những người được đề cử khác trước đây chưa bao giờ chú ý đến Tu Tâm, nhưng vì biểu hiện của Tu Tâm vừa rồi, cuối cùng lần này họ cũng xem clip đề cử của Tu Tâm một cách nghiêm túc.
Sau đó, họ phát hiện kỹ năng diễn xuất của Tu Tâm thực sự rất tốt!
Bộ phim《Ảnh》thực sự có thể phản ánh kỹ năng diễn xuất của Tu Tâm, bởi vì vai diễn do Tu Tâm đóng là một nhân vật hai mặt, điều này cho phép mọi người trải nghiệm trực quan hơn về tạo hình của các nhân vật khác nhau của Tu Tâm. Đây cũng là nguyên nhân Tu Tâm được đề cử cho phim điện ảnh có hai nam chính nhưng nam chính còn lại không được đề cử.
Điều này khiến các diễn viên được đề cử khác lo lắng, nếu bỏ qua một số ảnh hưởng bên ngoài chỉ nhìn vào kỹ năng diễn xuất của mọi người, Tu Tâm thực sự ngang hàng với họ.
Ngoài ra,《Ảnh》chỉ được phát hành ở nước C, một số nước nhỏ ở Đông Á, nếu bộ phim này được giới thiệu đến các nước trên thế giới, màn trình diễn Tu Tâm nhất định có thể thu hút sự chú ý của mọi người!
MC hiển nhiên cũng bị màn biểu diễn của Tu Tâm mê hoặc, xem xong video clip, anh ta suy nghĩ vài giây mới mời người trao giải lên sân khấu, sau đó yêu cầu người trao giải công bố kết quả cuối cùng.
“Nam diễn viên này là một gương mặt mới trong phim quốc tế. Anh ấy đã tạo ra một nhân vật hoàn toàn đối lập với mình trong bộ phim này. Anh ấy quan sát anh ấy, hiểu anh ấy, yêu anh ấy và thể hiện anh ấy. Cơ thể anh ấy toát ra một khí chất nguy hiểm và quyến rũ như hoa anh túc…”
Mọi người nghe bài phát biểu nhận giải này, càng nghe càng thấy không đúng, trong lòng chậm rãi hình thành một suy đoán không thể tin được.
Sau đó, họ lắng nghe người trao giải công bố kết quả cuối cùng: “Diễn viên này là diễn viên Tu Tâm đến từ nước C! Anh ấy là người C đầu tiên đứng trên bục trao giải này kể từ khi giải thưởng Phong Ngữ được thành lập hơn một trăm năm nay. Hãy chúc mừng anh ấy!”
Cung Chính Phi là người phản ứng nhanh hơn Tu Tâm. Lão già nhỏ trước đây tỏ ra thờ ơ trong lễ trao giải lần này kích động nhảy dựng lên, sau đó hung hăng ôm Tu Tâm nói: “Tôi biết cậu có thể làm được!”
Khán giả trong phòng livestream cũng rơi vào trạng thái điên cuồng.
【Ahhh! Cách làm này thực sự hiệu quả! Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát phù hộ!! 】
【Chỉ có thần phật phù hộ thôi thì chưa đủ! Phải là bản thân Sở Thần lợi hạii! 】
【Lợi hại đến tàn!! Sở Thần, anh là số một! 】
Mọi người trong buổi lễ cũng dành những tràng pháo tay chân thành cho Tu Tâm, ngoại trừ đạo diễn Jack vừa mới bước lên sân khấu.
Bây giờ biểu cảm trên mặt anh ta đã không còn có thể miêu tả là xấu nữa, nếu không để ý có thể sẽ cho rằng mặt anh ta là một đĩa gia vị bị đảo lộn. Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, anh ta cảm thấy đám người Tu Tâm dựa vào hậu trường tiến vào giải Phong Ngữ, nhưng Tu Tâm lại trực tiếp đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất?
Jack, người bị vả mặt tại chỗ, rõ ràng nhận được những ánh mắt chế giễu từ những người xung quanh, giờ anh ta ước gì có một vết nứt để anh chui xuống lòng đất.
So với sự xấu hổ của anh ta, Tu Tâm phóng khoáng bước lên sân khấu.
Khi người MC hỏi cảm nghĩ của cậu khi giành được giải thưởng, một số người cho rằng Tu Tâm sẽ so sánh màn trình diễn của Jack vừa rồi, rồi lại châm biếm Jack.
Tuy nhiên, Tu Tâm chỉ phát biểu nhận giải một cách chân thành, thẳng thắn: “Tôi cảm thấy rất vinh dự khi nhận được giải thưởng này. Nhưng đó không chỉ là do cá nhân tôi. Trước hết, tôi muốn cảm ơn ông Cung Chính Phi, đạo diễn của đoàn làm phim. Lúc đầu, tôi không thể nắm bắt được tâm lý của nhân vật này cho lắm. Chính sự khuyên bảo của ông ấy đã khiến tôi thực sự hiểu nhân vật này… Cuối cùng, tôi xin cảm ơn nhân vật Chư Dư. Tôi đóng vai anh ấy, nhưng anh ấy cũng dẫn dắt tôi, tôi rất vui vì có thể đảm nhận nhân vật này, tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục cố gắng, để mình không phụ lòng tin của ban tổ chức.”
Lời cảm nghĩ của Tu Tâm rất chân thành, không hề khiến người ta cảm thấy giả tạo trống rỗng mà khiến người ta cảm nhận được sự nỗ lực và thái độ tích cực của cậu. Những người vốn có ác cảm với cậu không thể không buông lỏng cảnh giác, khi Tu Tâm cúi đầu, mọi người đều dành cho Tu Tâm những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ngoài những tràng pháo tay, không ai chú ý đến một bóng người lặng lẽ rời khỏi lễ trao giải.
Không, thật ra vẫn có một người chú ý, người này là Tu Tâm.
*
Tu Tâm thật sự không dễ dàng mới guành được giải thưởng, nên nó rất có ý nghĩa.
Khoảnh khắc cậu nhận cúp, Weibo trong nước suýt sập lần nữa vì cậu.
Hình ảnh cậu cầm chiếc cúp được cư dân mạng đăng lại! Để ăn mừng khoảnh khắc này, cả cổ động viên lẫn fans đều tung ra một màn bốc thăm để ăn mừng.
【Chia sẻ Weibo này nhận 999, không có ý gì khác, chỉ vì ông đây vui! 】
【Á á á! Anh Sở Thần trâu bò! Bình luận quất một thỏi son “Straight Man Cut” nào! Yêu cầu bạn chưa từng bôi đen Sở Thần, không phải là fan Sở Ý. 】
【Tham gia náo nhiệt, trong phần bình luận, tôi chúc “ngành điện ảnh nước C ngày càng phát triển”, chọn hai người để tặng 648. 】
Nếu ai đó hay biết gì đột nhiên lên mạng, có thể họ sẽ nghĩ hôm nay là ngày lễ.
Cư dân mạng ăn mừng sôi nổi, sau buổi lễ, Cung Chính Phi còn hào hứng hỏi Tu Tâm: “Hôm nay là ngày tốt tháng tốt, sao chúng ta không ra biển ăn thịt nướng ăn mừng nhỉ?”
“Được.” Bây giờ Tu Tâm trên cơ bản cũng tuân theo quy củ, ngày thường cũng chỉ ăn chay, nhưng cũng không muốn làm hỏng hứng thú của Cung Chính Phi, vì vậy cười đồng ý.
Chỉ là cậu dừng một chút, rất tự nhiên nói: “Gọi Kinh Huy được không?”
“Được!” Cung Chính Phi theo bản năng đồng ý, một lúc sau mới hoàn hồn, xấu hổ cười nói: “Làm sao cậu biết Kinh Huy cũng ở đây?”
Tu Tâm nhẹ giọng nói: “Đoán.”
Bởi vì đoàn phim đã báo trước, tin tức Tu Tâm sẽ tham gia giải thưởng Phong Ngữ đã gây tiếng vang lớn, Kinh Huy không thể không biết chuyện này. Kinh Huy biết được có thể nhịn được không đến tìm Tu Tâm sao?
Mà lại Tu Tâm giành được giải Phong Ngữ cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng không dễ, cậu không chỉ có quốc tịch debuff, chủng tộc debuff. Đồng thời cậu cũng là tân binh debuff, giải thưởng này với cậu rất trọng yếu nên lúc trao giải thân là tân binh cậu sẽ càng cẩn thận.
Là ai? Có thể khiến Tu Tâm dứt bỏ những debuff này thu hoạch được nam diễn viên chính xuất sắc nhất?
Mặc kệ là ai, Tu Tâm theo trực giác cảm thấy Kinh Huy nhất định cũng có phần góp sức, hơn nữa trong buổi lễ vừa rồi hình như cậu thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau…
Dù sao, dù Tu Tâm cũng biết Kinh Huy đến, Cung Chính Phi cũng không thể giấu giếm cho Kinh Huy nữa, vì vậy ông chỉ đành nhanh chóng gọi Kinh Huy đến.
Sau khi biết chính Tu Tâm gọi hắn đến ăn thịt nướng bên bờ biển, trong vòng chưa đầy một giờ Kinh Huy đã chạy đến, sắp xếp một bãi biển, một đội phục vụ chuyên nghiệp cho họ.
Điều này khiến lão Cung không khỏi xúc động: “Có tiền thật sướng”.
Tuy nhiên, Kinh Huy dù giàu có đến đâu, khi đối mặt với người khác đều lạnh lùng độc đoán như thế nào. Khi nhìn thấy Tu Tâm, hắn lại ngoan ngoãn như một con chó cỡ lớn gặp được chủ nhân…
Hắn không hỏi tại sao Tu Tâm lại quay về giới giải trí, tại sao cậu lại biết hắn cũng ở nước A, hắn chỉ nhìn Tu Tâm ở bên cạnh cậu bảo hộ. Tu Tâm đói bụng cho hắn nướng bắp ngô, Tu Tâm khát hắn đi lấy nước ngọt, có người muốn mời Tu Tâm uống rượu hắn dứt khoát giúp Tu Tâm cản chén.
Tu Tâm chỉ có thể uống một ngụm rượu, nhìn Kinh Huy thấy ai cũng không từ chối, cậu thật sự rất lo lắng Kinh Huy sẽ thủng dạ dày sau khi uống.
Thế là cậu chỉ đành chặn người kế tiếp đến chúc rượu: “Xin lỗi, tôi và Kinh Huy sẽ qua bên đó đi dạo.”
Nếu Tu Tâm và Kinh Huy không muốn uống, không ai có thể ép buộc họ. Những người khác chỉ có thể nhìn Tu Tâm đưa Kinh Huy đến bãi biển.
Đoạn bãi biển này đã được Kinh Huy đặt kín chỗ, không thể nhìn thấy khách du lịch nào khác trên bãi biển. Khi hai người đi xa hơn một chút, sóng đã nuốt chửng tiếng ồn ào của đám người đang chơi đùa ở đằng xa, dường như chỉ còn lại hai người họ trên thế giới trong trạng thái xuất thần.
Nước A lúc này đã là đêm khuya, Tu Tâm ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Cậu chợt nghĩ, hình như Kinh Huy đã từng muốn dẫn cậu ra bờ biển ngắm sao. Hắn nói bầu trời đầy sao bên biển thấp đến mức dường như có thể chạm tay vào nó.
Chỉ khi thực sự có mặt, Tu Tâm mới biết những gì Kinh Huy nói là sự thật. Đồng thời, cậu cũng biết tại sao người xưa có câu trời tròn đất rộng, nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy sao lúc này quả thực giống như một tấm màn che hình tròn, bao phủ lấy hai người bọn họ che lên biển cả, bãi cát…
Điều này khiến Tu Tâm cảm thấy mình và Tu Tâm dường như vô hình gần gũi hơn, như thể họ chưa từng xa cách nửa năm.
Trong một bầu không khí như vậy, họ dường như có thể ở lại như thế này mãi mãi, nhưng có vẻ họ nên nói gì đó.
Tu Tâm thở dài một tiếng, bởi vì đã là mùa đông, nửa đêm lại lạnh nên tiếng thở dài này thấy được rõ ràng.
Sau đó trên người cậu đột nhiên cảm thấy ấm áp, Kinh Huy lại đem áo khoác âu phục choàng cho cậu.
Kinh Huy có thể là người duy nhất trên thế giới này thực sự chăm chút cho Tu Tâm của mình như một món đồ dễ vỡ.
“Anh…” Tu Tâm suy nghĩ một chút, lại hỏi Kinh Huy một câu không thích hợp, “《Lữ》không có kế hoạch phát hành sao?”
Kinh Huy nghe vậy sửng sốt, mới nói: “Vẫn đang biên tập lần cuối.”
Là một bộ phim không có bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào, nửa năm là thời gian khá dài cho giai đoạn hậu kỳ. Nhưng sao《Lữ》vẫn chưa biên tập xong?
Thật ra, nguyên nhân chính là do Kinh Huy đang chỉnh sửa lần cuối, đột nhiên sợ bộ phim này phát sóng sẽ ảnh hưởng đến Tu Tâm, dù sao đây cũng là một bộ phim tình cảm được che đậy.
Rõ ràng Kinh Huy không giải thích lý do tại sao thời gian dài như vậy vẫn chưa làm xong, nhưng Tu Tâm lại nhẹ nhàng mắng một tiếng “đồ ngốc” như thể cậu đã đoán được nguyên nhân.
Giọng điệu của cậu rất nhẹ, nghe giống như có chút cưng chiều.
Hình như là bởi vì cái cưng chiều này, cũng có thể là bởi vì rượu vào gan lớn. Trầm mặc hồi lâu, Kinh Huy sau lưng Tu Tâm thấp giọng hỏi: “Tiểu hòa thượng, em muốn độ thế nhân tại sao lại không tới độ tôi?”
Đây là lần đầu tiên Kinh Huy gọi Tu Tâm là “tiểu hòa thượng”, như thể cố tình nhấn mạnh thân phận của cậu.
Nghe Kinh Huy hỏi, Tu Tâm quay mặt về phía hắn. Nhiệt độ cơ thể Kinh Huy truyền đến cơ thể cậu thông qua chiếc áo khoác, Tu Tâm không nhịn được đem phần nhiệt độ này nắm chặt chút, rồi mới mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Kinh Huy thật sự rất ngốc, nếu hắn không ngốc thì đã không để Tu Tâm chủ động biết những chuyện hắn đã làm cho mình, chẳng hạn như việc âm thầm dập tắt dư luận, chẳng hạn như những món quà mà hắn cẩn thận chuẩn bị trong sáu tháng qua.
Tu Tâm hỏi Kinh Huy: “Anh có biết tại sao các hòa thượng không ăn thịt không?”
Kinh Huy không biết tại sao Tu Tâm lại hỏi câu hỏi này, nhưng hắn vẫn trả lời: “Bởi vì sáu cõi luân hồi?”
Thích một người sẽ không nhịn được đi tìm hiểu toàn bộ của người đó, khi hắn biết thân phận Tu Tâm, Kinh Huy đã cố gắng đọc rất nhiều kinh Phật. Mặc dù hắn không nói đã đọc sâu bao nhiêu, nhưng hắn vẫn rõ một số khái niệm cơ bản của Phật môn.
“Ừm.” Tu Tâm cười nói: “Phật gia nói chúng sinh đều bình đẳng, cái gọi là bình đẳng này là dựa trên thuyết luân hồi, nếu trên đời có luân hồi, thì mỗi hoa cỏ mỗi cỏ cây đều có luân hồi. mỗi con lợn con chó, mỗi bò, cừu không có sự khác biệt giữa chúng và con người, bởi vì chúng đều là linh hồn của con người đầu thai, chỉ vì một số người đã phạm sai lầm trong kiếp trước mà họ rơi vào cõi súc sinh, vì vậy, Phật môn nhấn mạnh vì cuộc sống tương lai của chính mình, họ nên làm nhiều việc thiện hơn trong kiếp này. Một số hòa thượng quá khắt khe với bản thân, tiến hành khổ hạnh, cũng bởi vì họ tin rằng họ sẽ được vào cõi cực lạc trong kiếp sau.”
Vừa nói, cậu vừa ngẩng đầu nhìn Kinh Huy: “Anh tin có luân hồi không?”
Theo logic mà nói, Kinh Huy có thể thừa nhận vào lúc này hắn tin vào luân hồi, sau đó nói chuyện với Tu Tâm về tình duyên của hắn trong nhiều kiếp.
Nhưng Kinh Huy không nói dối Tu Tâm hay nói những lời yêu thương, hắn chỉ lắc đầu.
Tu Tâm cười nói: “Thật ra cũng không biết luân hồi có tồn tại không. Vậy anh có biết vì sao em muốn tu Bồ tát đạo không?”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút hoang mang của Kinh Huy, Tu Tâm đi tới gần Kinh Huy: “Bởi vì em không biết có luân hồi không, điều em có thể làm là để chính bản thân mình một đời này không hối tiếc.”
Những lời này Tu Tâm không thể nói ra trước mặt chư Phật, Bồ tát và trưởng lão.
Tu Tâm tin phật, nhưng cũng không tin.
Từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã nghĩ về sự tồn tại của Phật, sự tồn tại của hạnh phúc, sự tồn tại của linh hồn và sự luân hồi.
Tuy nhiên, sau đó cậu thấy suy nghĩ về những điều này không quan trọng, điều quan trọng là cậu vẫn đang sống trên thế giới này, vào thời điểm này, vào giây phút này, cậu đang đứng trên mảnh đất này, cậu đang hít thở bầu không khí này, và ở đó có rất nhiều người quan trọng xung quanh cậu. Nếu không ý thức được những điều này thì dù có nhiều kiếp sau cũng uổng công.
Phải chăng chọn con đường tu Bồ Tát đạo chỉ thuần túy vì mục đích cứu độ tất cả chúng sanh và giải thoát mọi người trên thế gian này ra khỏi biển khổ?
Đương nhiên là không, ngay cả một vị Bồ Tát chân chính cũng không thể làm được chuyện như vậy, nếu không thì tại sao trên thế giới mấy ngàn năm sau Phật môn lại có nhiều người nghèo như vậy?
Tu Tâm nghĩ, cậu thực sự là một kẻ đạo đức giả giả làm quân tử. Cậu thật sự muốn giúp đỡ một số người thông qua những gì cậu làm, nhưng trong phân tích cuối cùng, mọi thứ cậu làm chỉ để khiến bản thân không hối hận.
Vậy nên, cậu chọn một cách để bước vào thế giới, một cách để có cả hai.
“Trong thế gian có hai pháp giới, có xứng với Như Lai, đáng để anh tôn kính không?”
Chết tiệt!
Tu Tâm nghĩ vậy rồi giật lấy cà vạt của Kinh Huy.
Kinh Huy còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một luồng hơi ấm từ trên môi truyền đến.
Nhưng hắn còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức, một cái chạm nhẹ mềm mại liền biến mất, hắn theo bản năng muốn bắt lấy Tu Tâm không cho phép rời đi. Tu Tâm lại giống như tinh linh nhẹ nhàng tránh hắn.
Tu Tâm chạy về phía trước, lao vào vòng tay của biển như một cơn gió.
Cậu nghe theo tiếng gọi của biển, hét cùng thủy triều.
Cậu hét, cười như một đứa trẻ chưa lớn.
Lúc sinh ra cuộc đời Tu Tâm đã bị đánh cắp, bị Khương Tố Lan trộm ôm đi;
Được phương trượng Phàm của chùa Thanh Thủy nhận nuôi khi mới ba tháng tuổi;
Bắt đầu học võ, biết chữ khi mới một tuổi rưỡi;
Mười tuổi lên ngôi làm Phật tử;
Bắt đầu quản lý Phật môn từ năm mười sáu tuổi;
Năm hai mươi tuổi được nhận vào Sở gia, xuống núi tu hành;
Năm 21 tuổi, chính thức tiếp nhận Phật môn.
Cuộc đời ngắn ngủi của cậu nghe có vẻ huy hoàng khó tin, nhưng thực ra cậu… lại không biết lý do mình sống.
Cậu sinh ra là vì phật môn, vì trở thành Phật tử sao?
Cậu mang theo tầng gông xiềng mang tên Phật tử này cẩn thận từng li từng tí lục lọi trong lòng.
Vào thời khắc cậu chuẩn bị tiếp nhận Phật môn trong tay Phàm cậu đã hiểu.
Cậu nên sống cuộc sống của mình cho chính mình!
Thế gian mọi loại, tùy tâm mà thôi.
Kinh Huy nhìn Tu Tâm đùa giỡn với sóng biển, lúc này chút xiềng xích trong lòng bị phá vỡ.
Hắn đạp lên sóng biển đi đến bên cạnh Tu Tâm.
Tu Tâm nhìn hắn cười, mặt trăng cũng không nhịn được rơi vào đáy mắt đầy ý cười ấy.
Kinh Huy vươn tay ôm vầng trăng vào lòng.
Không biết là ai bắt đầu trước, bọn họ lao vào cắn xé lẫn nhau như hai dã thú dưới trăng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Họ rơi xuống nước, nhưng họ không quan tâm. Dựa lưng vào đá ngầm, họ vùng vẫy thăm dò trong nước, giống như hai người sắp chết đuối bám lấy nhau.
Trên thế giới này, không ai làm phiền.
Sau một khoảng thời gian không xác định, cuối cùng họ cũng ló đầu ra khỏi bờ vực chết đuối.
Đoàn phim say đến nỗi không ai nhớ đến với họ. Tu Tâm uể oải dựa vào lòng Kinh Huy, vừa nghịch tay vừa nói chuyện.
Cậu nói rất nhiều, về quá khứ, về tương lai, về tầm nhìn của cậu, bao gồm Phật môn, bạn bè, fans, con đường Bồ Tát của cậu và Kinh Huy.
Cuối cùng, Tu Tâm hỏi Kinh Huy: “Vậy anh, anh muốn làm gì.”
Kinh Huy nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cậu nói: “Tôi yêu em.”
Tu Tâm rụt vào trong ngực hắn, cắn bả vai hắn mắng: “Đồ Ngốc.”
– End-
Edit: Thế là xong rồi, có chút xúc động, đây là bộ truyện đầu tiên mình làm từ hè 2022 lận cứ tưởng sẽ làm hết trong mùa hè năm đó ai dè vì một số lý do phải tạm dừng. Bây giờ cuối cùng cũng xong, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình, góp ý cho mình (dù đôi khi mình lười sửa). Cảm ơn mọi người lần nữa! /Cúi chào/
Chú thích:
– Nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén。比喻說話簡短而能說中要害。