Phế chủ - Chương 1: Thần bí thiếu niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Phế chủ


Chương 1: Thần bí thiếu niên


Phong Vũ Thành phồn hoa tấp nập, chỉ sau một đêm vắng lặng không một bóng người. Khách bộ hành nếu từ phương xa lần đầu tới còn tưởng mình hoa mắt, một thành trì sừng sững giàu có bậc nhất Thiên Vân Quốc, quét tầm mắt trăm dặm dễ dàng nhìn thấy hàng trăm cửa hàng, kĩ viện, tộc phủ, vậy mà tuyệt nhiên một cỗ khí tức nhân sinh cũng tuyệt nhiên không thấy, hệt như đã trở thành một tòa thành chết, khiến phàm nhân không hiểu chuyện gì xảy ra sẽ cảm thấy li kì cổ quái, tưởng như lạc đến một tòa cổ thành huyền bí.
Mà ở nơi hậu sơn âm u phía nam Phong Vũ Thành, dễ dàng thấy được vô số già trẻ gái trai tập trung ở một sơn cốc rộng lớn, vẻ mặt lo lắng cùng sợ hãi. Ngẩng đầu lên một chút, cũng không khó tìm ra trên một mỏm đá vị trí cực kì thuận tiện trông về thành Phong Vũ, hơn chục trưởng lão thủ hộ thành đang đăm chiêu phóng nhãn lực về phía bắc, vẻ mặt cực kì ngưng trọng nhìn hai đạo thân ảnh đang lơ lửng ngàn thước phía trên thành.
Kẻ dù có một chút linh lực cũng có thể nhận ra, hai kẻ hắc bào cùng bạch bào kia trên người đều đang tỏa ra cổ khí tức cực kì cường bạo. Mà kẻ tu luyện thâm sâu đều cảm nhận được, cả hai người này đều là bậc Linh công cường giả, từng chiêu thức của hai kẻ này đều là xé gió mà bay, không kể thanh âm trăm dặm đều nghe rõ, mà lực lượng mạnh mẽ tỏa ra ngàn dặm làm phàm nhân không có tu vi cũng dễ dàng cảm ứng được.
Trận đấu giữa hai bậc Linh công dù vô cùng quyết liệt, nhưng những kẻ ở trên mỏm núi đều nhận ra, cục diện trận đấu dần nghiêng về một phía. Vị bạch bào kia, nội trong bảy trăm chiêu, triệt để đẩy lui hắc bào nam nhân xuống thế hạ phong, vậy mà ba lão nhân phía sau người áo trắng, dù cỗ lực lượng tỏa ra không thua kém gì nam nhân áo trắng, nhưng vẫn đứng sau trăm mét, chưa trực tiếp lao vào tiếp ứng vi sư.
Một trận gió mạnh thổi qua, hung hăng quét lên tấm áo bào đã rách toạc một nửa của hắc bào nhân, để lộ những vết thương đang rỉ máu trên thân thể cường tráng. Lúc này, vị bạch bào nhân kia mới nhàn nhã mà nói lớn:
“ Hoàng Văn Thành chủ, nếu hôm nay ngươi thức thời bỏ kiếm xuống, ta có thể cam đoan, sau khi có được Phong Vũ Thành liền thành toàn cho ngươi giàu sang phú quý mà rời khỏi Thiên Vân Quốc.”
Vị thành chủ áo đen tên Hoàng Văn nghe xong câu này, không nhịn được mà quát lớn:
“Tên cáo già Dương Đức Mạch nhà ngươi chớ bức người quá đáng. Phong Vũ Thành và Ám Nguyệt Tông của ngươi ba trăm năm nay không thù không oán. Những hành vi ngang ngược của tông môn các người trong quá khứ ta đã không thèm chấp nhất, nhưng nếu hôm nay các người không chịu rút quân , dù có phải liều cái mạng già này ở đây cũng phải cho các người biết người thành Phong Vũ không dễ chọc vào.”
Dứt lời, một đạo kiếm quang chợt lóe, sát khí mạnh mẽ hướng tới thân ảnh áo trắng mà hung hăng đánh tới. Nhưng kẻ tên Dương Đức Mạch này vẫn nhàn nhã như cũ, khẽ cười lạnh mà né sang một bên, đồng thời từ tay phải một cỗ linh khí lập tức ngưng tụ thành một đạo hắc hỏa diễm, chỉ chưa đầy một khắc sau khi xuất hiện liền mạnh mẽ hướng tới lồng ngực Hoàng Văn mà bạo kích, khiến hắn không kịp hình thành linh khí hổ thể, chịu một hắc hỏa bạo kích mà trọng thương phun ra một ngụm máu lớn, cả người run rẩy lui về sau mười thước mà căm phẫn nhìn lão gia hỏa trước mặt.
“Rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt. Bất đắc dĩ hôm nay bổn công phải ra tay nặng tay một chút, hung hăng chà đạp lão thành chủ một chút, để từ nay về sau không kẻ nào của thành Phong Vũ này dám noi theo thành chủ mà có chút phản kháng.”
Nói rồi lại hướng về phía ba lão nhân, Dương Đức Mạch nhẹ nhàng ra lệnh:
“Ba vị trưởng lão, phiền ba người kết Phá Linh trận.”
Ba vị trưởng lão phía sau chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi nhìn về phía Hoàng Văn thành chủ cười lạnh một tiếng. Tức thì ba cỗ khí tức khổng lồ trên thân ba người mạnh mẽ thoát ra, rồi nhập vào kết ấn trên tay ba người vừa thi triển. Năng lượng kết ấn mãnh liệt cường đại, kết ấn cùng từ từ thu nhỏ, đến khi nhỏ bằng một bàn tay thì đột nhiên phát ra uy lực cường đại, hướng tới Hoàng Văn mà phát nổ, tạo ra một lồng giam vừa đủ triệt để bao chặt lấy thân thể Hoàng Văn bên trong.
Nhìn thấy lồng năng lượng bao quanh mình, Hoàng Văn ánh mắt trầm xuống. Đã làm thành chủ hai mươi năm, hắn đã gặp không ít kì pháp dị trận, mà Phá Linh Trận của Ám Nguyệt Tông như sấm động bên tai, bảo hắn không biết càng không có khả năng. Phá Linh trận là kì trận trấn môn của Ám Nguyệt Tông. Lấy ba người cùng tu vi kết ấn tạo trận, thì có thể triệt để phong ấn một địch nhân cùng phẩm cấp tu vi bên trong, từ từ bào mòn linh lực đến kiệt quệ.
Mà phàm là kẻ luyện khí đều biết rõ, linh khí thiên địa sau khi tu luyện thì triệt để nhập vào linh hồn mà trở thành linh lực. Vì vậy, bào mòn linh lực cũng chính là bào mòn linh hồn, khi linh lực kiệt quệ cũng chính là lúc linh hồn hoàn toàn hủy diệt.
Thấu suốt sự đáng sợ của Phá Linh Trận này, mồ hôi Hoàng Văn ròng ròng chảy xuống. Tu vi hắn điên cuồng tu luyện suốt bốn mươi năm nay mới chỉ đạt đến Linh công tứ tinh, mà ba nhân ảnh kia, chỉ cảm nhận cỗ hơi thở cũng có thể cảm ứng được là Linh công cường giả. Xem ra phen này, Hoàng Văn dù may mắn thoát được kiếp nạn, cái mạng cũng không còn đến một nửa.
Phía sau lưng hắn, hơn hai trăm tử sĩ Phong Vân Thành nhìn thấy thành chủ của mình sắp sửa linh hồn tiêu tán, so với Hoàng Văn như con chim bị nhốt trong lồng kia lại càng thêm sợ hãi. Hoàng Văn thành chủ là Linh công cường giả, kẻ mạnh nhất thủ hộ Phong Vũ Thành. Nếu hôm nay Hoàng Văn ngã xuống, bọn họ tuyệt đối không còn cơ hội đấu với gần một trăm bạch y nhân Ám Nguyệt Tông đang kiêu ngạo đứng bên kia, lại càng không có cơ hội bảo vệ quê hương chống lại Ám Nguyệt Tông người đông thế mạnh.
Hoàng Văn lúc này là hy vọng duy nhất của họ. Dù hy vọng này có mong manh đến mấy, họ cũng là kiên quyết bám lấy, tuyệt không thể buông. Hoàng Văn chết, nghĩa là Phong Vũ Thành tuyệt đối biến mất, người dân Phong Vũ thành hoặc chịu nhục kiếp nô lệ, hoặc rời thành tha phương, mà điều thứ hai cơ may cũng quá là mong manh.
Một thoáng tuyệt vọng hiện ra trong mắt, đột nhiên một tên lính mặc hắc y hét lớn:
“Liều chết hỗ trợ thành chủ!”
Một thanh âm vang lên, tức thì sĩ khí quân lính Phong Vũ Thành mạnh mẽ bùng nổ. Hai trăm tử sĩ giương cao binh khí, nhất tề xông vào ba tên trưởng lão đang tập trung tạo kết ấn pháp trận.
“Không biết lượng sức!” Dương Đức Mạch cười lạnh một tiếng, tức thì một đạo linh hồn lực cực kì mạnh mẽ hướng tới hai trăm tử sĩ điên cuồng lao tới. Chỉ một khoảnh khắc, một trận huyết bạo mãnh liệt nổ trên bầu trời. Hơn hai trăm tên tử sĩ, kẻ nào kẻ đấy đều là Linh giả có tiếng ở Phong Vũ Thành, vậy mà dưới bàn tay của Linh công cường giả, triệt để hóa thành kiến muỗi, chỉ một bạo kình trực tiếp đem tất cả bọn họ hóa thành mưa máu.
Linh giả so với Linh công, tuy chỉ thua kém một phẩm, nhưng giống như vực sâu so với trời cao, cơ bản là không thể nào so tới, mà Dương Đức Mạch kẻ kia lại là Linh công đỉnh phong cường giả, nếu gặp duyên có thể trực tiếp tấn giai lên Linh tông, vì thế, một bạo kình hung ác của hắn, triệt để đập tan hoàn toàn hy vọng của người Phong Vũ Thành.
Trong lúc Hoàng Văn tưởng như không còn cơ hội, từ phía xa chân trời, mười thân ảnh mạnh mẽ bay đến, đồng loạt kết ấn mà hét to:
“Lập Phong Vũ Trận, dù phải liều mạng cũng phải cứu thành chủ.”
Nghe thấy giọng nói già nua đó, Hoàng Văn hơi ngẩn người, rồi ngẩng đầu hét to:
“Thập vị trưởng lão, lũ tạp chủng Ám Nguyệt chắc chắn đã đem người bao vây Phong Vũ cốc chờ thời cơ huyết tẩy toàn bộ người thành ta, cớ sao các vị còn đến đây? Hãy trở về sơn cốc toàn tâm bảo vệ người dân.”
“Thành chủ không còn, lão cẩu Dương Đức Mạch sợ rằng sẽ ngay lập tức tiến vào sơn cốc mà đem bách tính thành Phong Vũ tuyệt diệt. Vậy chi bằng mười người chúng ta liên thủ liều chết cứu ngài, bách tính mới còn một chút hy vọng.”
Đại trưởng lão không che giấu khuôn mặt khắc khổ, thê lương nói. Mười người bọn họ liều mạng xông vào, cơ hội cứu người vẫn là cực kì mong manh. Nhưng nếu không cứu người, chút mong manh cho thành Phong Vũ cũng tuyệt đối không còn.
“Nếu đã vậy, phiền mười vị trưởng lão hãy xuống cửu tuyền trước.” Thanh âm lạnh lùng vang lên, tức thì Dương Đức Mạnh lạnh lẽo giơ thanh kiếm lên cao. Kiếm khí sáng loáng bỗng chốc bị phủ lên linh lực màu đen dày đặc, bên trong mơ hồ nghe thấy cả tiếng sấm động.
“Ám lôi sát thiên trảm” Một ý cười lạnh lẽo, thân bạch bào mãnh liệt đem cỗ linh lực hủy diệt kia trực tiếp đẩy đến phong ấn Hoàng Văn Tông chủ, nơi mà cả mười vị trưởng lão đang đứng trước che chắn. Thực lực cường giả Linh công đỉnh phong, trực tiếp muốn đem mạng mười lão nhân mạnh mẽ hủy diệt.
Thế nhưng trong thời khắc sinh tử đó, cỗ linh lực hủy diệt đó trực tiếp bị một cỗ khí lực khủng bố không kém trực tiếp đánh vào, đem khối hủy diệt đó trực tiếp đẩy xuống mặt đất, làm một mảng Phong Vũ Thành trực tiếp hóa thành tro bụi.
Thấy sát chiêu của mình không giết được đối thủ, ngược lại cỗ khí lực suýt chút nữa quay lại trực tiếp đánh vào mình, Dương Đức Mạch không khỏi cả kinh nhìn ba vị trưởng lão sau lưng đồng loạt thổ huyết, lại thấy hắc bào nam nhân một quyền chấn nát kết ấn bay ra, hắn cực kì cả kinh mà rống lên:
“Không thế nào? Là Linh tông khí tức? Nhà ngươi ngay cả Huyết Tông Pháp cũng dám dùng?”
“So với toàn thành tuyệt diệt, chịu hy sinh một chút cũng không đáng là gì.”
Hoàng Văn cay đắng cười. Giơ bàn tay phải nhận lấy thanh trường kiếm mà Đại trưởng lão cung kính dâng lên, hắn chĩa thẳng mũi trường kiếm hướng về Dương Đức Mạch mà ngạo nghễ cười:
“Giờ ta đã là Linh tông cường giả, để xem lão cẩu ngươi làm sao dám tổn hại Phong Vũ thành ta.”
“Hoàng Văn ngươi chớ kiêu ngạo. Chớ quên rằng Huyết tông pháp mặc dù giúp ngươi tấn giai một bậc, nhưng hiệu quả tấn giai chỉ có ba ngày, sau ba ngày, linh hồn ngươi sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, tuổi thọ cũng chỉ kéo dài tối đa mười năm.”
Nói rồi, Dương Đức Mạch vẫn thái độ nhàn nhã phất tay ra hiệu thu binh. Binh lực của y lúc này mặc dù nhiều gấp đôi của Hoàng Văn, nhưng một vạn binh lính linh giả so với một Linh tông cường giả thật như đàn kiến đứng trước xuyên sơn. Ngay cả y lúc này, sợ rằng đối với Hoàng Văn không thể chịu quá mười chiêu. Vì thế, y thà mang tiếng xấu bại tướng ba hôm,chờ Huyết tông pháp suy yếu sẽ thực sự tìm đến Phong Vũ thành một trận cuồng sát.
“Muốn chạy? Sợ là không dễ vậy. Huyết tông bạo” Hoàng Văn cười lạnh, tức thì một cỗ khí tức khổng lồ mạnh mẽ hướng Dương Đức Mạch bắn tới. Hoàng Văn hắn lăn lộn nhiều năm, hiểu rõ hôm nay nếu không triệt để tiêu diệt cường địch kia, chỉ sợ ba ngày sau thành Phong Vũ gà chó chẳng còn.
Thế nhưng, khí tức chưa bắn tới, Dương Đức Mạch cười nhạt, trực tiếp kéo ba trưởng lão đang suy yếu ném vào bạo khí kia, rồi trực tiếp dùng “Ám lôi sát thiên trảm” đánh vào linh hồn ba người, trực tiếp đẩy toàn bộ linh hồn lực cả đời của ba lão Linh tông tiến vào bạo khí, chỉ thấy một tiếng nổ cực kì kinh khủng chấn động không gian, bạo khí không bị cản lại mà vẫn hung hăng đánh tới, bất quá tốc độ đã giảm đi một phần, huyết vụ bay khắp nơi. Nhân thời cơ đó, Dương Đức Mạnh hắn cười lạnh một tiếng, hóa thành một đạo hư ảnh rồi biến mất.
Nhìn Dương Đức Mạch chạy trốn, Hoàng Văn toan đuổi theo, nhưng sắc mặt thoáng chốc trở nên ngưng trệ. Bạo khí tuy giảm tốc độ, nhưng uy lực vẫn phi thường cường hãn không hề giảm đi, nhắm thẳng Phong Vũ cốc nơi vạn dân Phong Vũ thành đang sơ tán. Một bạo này nếu đến nơi, sợ rằng thương vong không hề nhỏ.
Vội vàng dùng hết linh hồn lực còn sót lại, Hoàng Văn liều mạng hút toàn bộ bạo khí về phía mình mà phân tán ra. Bạo khí ban đầu giống như một con đại mãng xà cực lớn, dần thu nhỏ lại mà biến mất giữa không trung.
Phân tán hết bạo khí, Hoàng Văn linh hồn lực lượng kiệt quệ hoàn toàn, từ từ rơi xuống, đến khi đôi chân chạm đất mới ngẩng mặt nhìn lên trời, chỉ đáng tiếc, lúc này, Dương Đức Mạch đã cao chạy xa bay.
Thập trưởng lão cũng từ từ hạ độ cao, đến khi chạm đất thì nghiêm chỉnh đứng sau Hoàng Văn.
“Mặc dù hôm nay may mắn đẩy lùi được lão hồ ly, nhưng ba ngày sau nếu lão thực sự quay lại lần nữa, mười một người chúng ta cơ bản cũng không thể là đối thủ của hắn.”
Trầm mặc một lúc lâu, Đại trưởng lão cuối cùng cũng không nén nổi thê lương mà nói.
Hoàng Văn thành chủ nghe xong cũng thở dài. Lực lượng của hắn là tứ tinh Linh công cấp bậc, vậy mà đối với Dương Đức Mạch cũng hoàn toàn vô phương, nay lại chịu linh hồn thương tổn, sợ rằng ba ngày sau, thực sự Phong Vũ thành trong tay hắn vĩnh viễn biến mất.
Chợt nghĩ đến đây, hắn lại nhìn vùng bình địa cây cỏ cũng hóa thành bụi phấn mà hai Linh công bọn hắn quyết chiến mà tạo ra, sức công phá ngang với Linh tông cường giả đỉnh phong. Điều hắn lo sợ nhất là, ba ngày sau, toàn thành Phong Vũ cũng giống như nơi đây, triệt để hóa thành bình địa.
Chợt nghĩ đến đây, ánh mắt hắn vừa đúng lướt qua một đống đổ nát, nơi một thiếu niên vẫn thản nhiên ngồi xuống. Chấn động cực mạnh vừa rồi, phàm là tu vi dưới bậc Linh tông cường giả đều là thịt nát xương tan. Mà ngay cả Linh tông cường giả chưa đến bậc đỉnh phong sợ rằng cũng bị thương không nhẹ. Mà thiếu niên kia, tựa hồ mới mười hai, mười ba tuổi, ngay cả quần áo dù có hơi cũ kĩ nhưng cũng không hề rách ra lấy một chút. Thiếu niên thần bí này, không thể nào đã đạt tới đỉnh phong Linh tông?
Trong tâm Hoàng Văn lúc này vô cùng hoang mang.
Nếu phải miêu tả bằng bốn từ, thì chính là “Vạn phần bất ổn.”
Mà nếu như phải miêu tả bằng năm từ, thì chính là “Ổn thế quái nào được?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN