Phế chủ - Chương 3: Cường giả xuất thiến niên?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Phế chủ


Chương 3: Cường giả xuất thiến niên?


Nhìn đống bột phấn đã từng là Thấu Linh Thạch trong tay mình dần theo gió mà bay đi, Từ Phong không khỏi đưa khuôn mặt bối rối mà nhìn Hoàng Văn thành chủ.
Người này đưa cho mình một đống rác, vậy là có ý gì?
Mà nhìn Thấu Linh Thạch đã từng gắn bó với mình gần ba mươi năm trong tay người kia trực tiếp trở thành phế thải, Hoàng Văn khuôn mặt không giấu được vẻ kinh hãi. Không cần dùng sức mà trực tiếp hủy hoại Thấu Linh Thạch, chỉ có thể là Linh Vương cường giả trở lên.
Mười ba tuổi Linh Vương cường giả, người trước mặt đến tột cùng là thứ quái vật gì.
Hoàng Văn hắn có điều không biết, Thấu Linh Thạch mặc dù đối với Linh công cường giả trở xuống là vật vô cùng cứng chắc, nhưng với Linh tông cường giả, lại không phải tuyệt đối không phá được.
Hơn nữa, Hoàng Văn dùng bí pháp trực tiếp đột phá Linh tông cấp bậc, lại đột ngột dùng sát chiêu mà tạo ra bạo khí hủy diệt, lại thêm một lần hút bạo khí khổng lồ, đã đẩy linh thạch đến giới hạn chịu đựng. Thấu Linh thạch trong tay hắn còn miễn cưỡng duy trì hình dáng, là bởi liên tục được nhận linh lực Linh tông suy yếu truyền vào. Vì thế rời khỏi tay Hoàng Văn, ngừng nhận linh lực, linh thạch không chịu nổi quá mười giây mà trực tiếp vỡ nát trong tay Từ Phong.
Hoàng Văn không biết, dĩ nhiên Từ Phong càng không thể biết. Vì vậy, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Hoàng Văn nhìn mình đầy hoang mang, rồi nhìn mười một người trước mặt đồng loạt run rẩy quỳ xuống, hắn cảm giác như tim mình muốn ngừng đập tại chỗ.
“Trực tiếp chấn nát Thấu Linh Thạch, công tử chắc hẳn là Linh Vương cường giả. Lại nói Từ Phong công tử vốn xuất thân là người Phong Vũ Thành chúng ta, cung thỉnh công tử cùng ta đến phủ thành chủ bàn đối sách chống lại cường địch.”
“Thấu Linh Thạch?” Ngẩn người một chút, lập tức Từ Phong hắn hiểu ra mọi chuyện. Dù chưa từng tu luyện, nhưng Thấu Linh Thạch là vật không hề xa lạ nên hắn không thể chưa từng nghe qua. Quả thật, chấn nát linh thạch này nếu không phải là linh lực quá đỗi cường đại thì không thể nào, nhưng nếu Từ Phong hắn thực sự có một chút linh lực, thì bảy năm trước đã không nhục nhã rời khỏi Lê gia.
Vì vậy, trong lòng hắn rõ hơn ai hết, Thấu Linh Thạch kia chẳng qua là do một nguyên nhân thần bí nào đó mà đến giới hạn chịu đựng, mới tình cờ vỡ nát trên tay hắn.
Từ Phong hiểu điều này, nhưng những người kia thì không hiểu được. Thấu Linh Thạch tuy không quý hiếm, nhưng là bảo vật ngàn năm mới vỡ, trừ khi cường giả Linh tông linh lực trực tiếp hút một khối cực kì đáng sợ bạo khí đủ để thi cốt vô tồn vào người, hoặc cao hơn một bậc, đó là Linh Vương cường giả đại huyết chiến, mới đủ uy lực chấn vỡ. Mà Linh Vương huyết chiến, đó là chuyện xảy ra lần cuối cùng vào một nghìn hai trăm năm trước, còn Thấu Linh Thạch thì một ngàn năm trước mới vô tình tìm ra.
Còn tự hút hủy diệt bạo khí, trừ Hoàng Văn hôm nay bất đắc dĩ phải làm mà linh hồn thương tổn nghiêm trọng, còn từ cổ chí kim tuyệt không kẻ nào dám thử.
Nói cách khác, mặc dù Linh Tông cường giả thực sự có thể phá hủy Thấu Linh Thạch, nhưng cách làm vô cùng cực đoan, không ai dám thử. Vì thế mới có sự hiểu nhầm rằng chỉ kẻ tu luyện đến bậc Linh Vương mới có thể chấn nát Thấu Linh Thạch.
Vậy nên lúc này, Từ Phong rơi vào trong tình huống dở khóc dở cười. Hắn lúc này thực sự chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng vừa toan bỏ trốn, lại nghe lời Hoàng Văn thành chủ vô cùng khẩn thiết:
“Ta biết phàm là kẻ đại cường giả đều muốn độc hành khổ tu, không muốn kẻ khác quấy nhiễu. Nhưng mặt khác, nếu có thế lực to lớn hậu thuẫn, thì có thể nhận được vô số đấu kỹ, pháp bảo, đan dược. Mà ba cái đó, Phong Vũ Thành không hề thiếu.”
“Đan dược?” Vừa nghe đến đây, chợt như nghĩ ra điều gì, chợt Từ Phong nở nụ cười quỷ dị, rồi cúi xuống nói với Hoàng Văn thành chủ:
“Mời thành chủ đứng dậy. Muốn ta theo về không hề khó, chỉ là mong chư vị giúp ta một chuyện…”
“Đó là?”
Nhìn gương mặt sốt sắng của Hoàng Văn cùng mười vị trưởng lão, Từ Phong lập tức nói ngay:
“Đó là mong chư vị hỗ trợ giải độc Phế Linh Xà cho sư đệ ta. Nếu việc này chưa hoàn thành, xin đừng nhắc đến việc khác.”
Nghe đến đây, trong lòng bọn người Hoàng Văn nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
“Muốn giải độc rắn Phế Linh, phải dùng đến Phệ Linh Thảo. Mà thứ dược thảo này vạn phần quý hiếm, dù với tài lực thành ta nhất thời cũng khó mà tìm ra.”
Nhìn khuôn mặt thất vọng của Từ Phong, Hoàng Văn thành chủ lại vội vàng nói tiếp:
“Thực ra, còn một cách khác, đó là dùng linh lực của tối thiểu ba Linh công cường giả trực tiếp ép chất độc ra ngoài, chỉ là tỉ lệ phản phệ rất lớn, nhẹ thì triệt để phế tu vi, nặng thì trực tiếp mất mạng. Nhưng nếu Từ Phong công tử sẵn sàng cùng ta bảo hộ thành Phong Vũ qua cơn nguy khốn, vậy thì mấy người chúng ta cũng không ngại mạo hiểm một phen.”
“Nếu vậy thì mau đón sư đệ ta tới phủ thành chủ.”
Nghe những lời Hoàng Văn nói, Từ Phong lập tức reo lên. Có cơ hội giải độc cho sư đệ, sau đó dựa vào lúc thành chủ suy yếu mà cao chạy xa bay, đó là điều duy nhất trong suy nghĩ của hắn. Đối với Từ Phong mà nói, việc giải độc cho sư đệ và hoàn thành ba tâm nguyện của mẫu thân là quan trọng hơn tất cả, còn những chuyện khác, cho dù trở thành tội nhân thiên cổ Phong Vũ thành, bị người đời sau ngàn đời phỉ nhổ, hắn cũng cam lòng.
Vì thế mà ngay trong chiều hôm đó, trong khi người dân từ sơn cốc lục tục trở về thành, chợt thấy từ Phong Đàm Sơn, người phủ thành chủ vẻ mặt vô cùng trang trọng đón hai thiếu niên về phủ, mà người ở vị trí trang trọng nhất, ở trong một kiệu còn có phần xa hoa và được bảo vệ hơn cả thành chủ, là một thiếu niên mới mười ba tuổi.
Mà điều đáng nói hơn nữa là, ngay trong tối hôm đó, một đoàn người vô cùng đông đảo, dẫn đầu là một nam trung niên tuổi xấp xỉ Hoàng Văn, đứng trước cửa thành chủ. Mà nhìn nam trung niên đó, không khó nhận ra là Lê Từ Hưng, gia chủ Lê gia, gia tộc giàu có và quyền lực không thua gì gia tộc của thành chủ họ Hoàng.
Sự kiện này, lập tức kéo theo một số lượng vô cùng lớn những kẻ hiếu kì, làm khách phương xa vô tình đi tới tưởng rằng hôm nay trước phủ thành chủ tổ chức đại tiệc.
“Từ Hưng đạo hữu, không biết Lê gia hôm nay sao lại tập trung nhân mã đến trước phủ ta?”
Nhìn đám người không có chút thiện ý của Lê gia, Hoàng Văn không khỏi ngạc nhiên.
“Thành chủ cũng không cần quá ngạc nhiên. Ta nghe nói rằng con trai ta thức tỉnh linh lực, được thành chủ chiếu cố, nên hôm nay mang người đến đón hài tử, việc này cũng không có gì bất thường.”
“Hồ đồ! Đại địch trước mắt, ta đây đương nhiên phải chiêu mộ cường giả kháng địch. Đạo hữu hôm nay lại cố ý đến đây đòi người, trực tiếp rút đi tủy sống lực lượng thủ hộ thành, cũng xem như là trực tiếp làm phản, có phải không?”
Thấy thái độ không hề nể mặt của Hoàng Văn, Lê Từ Hưng vẫn là nhã nhặn đáp:
“Thành chủ nói vậy là không đúng rồi. Con trai ta còn chưa đến mười lăm tuổi, cho dù là tu vi xuất chúng, cũng chỉ là Linh giả mà thôi, sao có thể coi là tủy sống lực lượng thủ hộ thành.”
Nhìn lão hồ ly Lê Từ Hưng vẫn là buông lời giảo hoạt, Hoàng Văn nhổ một bãi nước bọt, hung hăng nói:
“Linh giả cái đầu lão, Lê thiếu gia chính là Linh Vương cường giả.”
Một lời nói ra làm toàn bộ những người xung quanh kinh hãi không thôi. Linh vương cường giả, chính là bậc tu vi mà bao kẻ liều mạng cố gắng, nhưng sáu trăm năm qua Phong Vũ thành chưa hề xuất hiện một ai.
Lê Từ Hưng nét mặt thoáng chút thay đổi, nhưng nhanh chóng trở về như cũ mà cười nói:
“Thành chủ vẫn là không nên nói điều tùy tiện, đừng quên thập trưởng lão bên ngài vốn là người Lê gia ta. Vậy trước mặt trăm dân thành Phong Vũ, mời thập trưởng lão nói cho mọi người biết tu vi đích thực của con trai ta?”
Lúc này, một lão già sau lưng Hoàng Văn bỗng run lên, sau đó bước ra, đứng trước mặt Lê Từ Hưng mà thở dài nói:
“Quả thực thiếu gia chính là Linh vương cường giả.”
Một lời xác nhận, một lần nữa khiến mọi người xung quanh rơi vào kinh hãi. Lê trưởng lão, đứng trước mặt mọi người lại không cấp cho Lê gia chủ một chút mặt mũi, mạnh mẽ xác nhận lời Hoàng Văn thành chủ, lời này nói ra, tuyệt đối không thể là gian dối.
Gương mặt Lê Từ Hưng lúc này nhợt nhạt hẳn đi, sau đó kinh hãi thốt lên:
“Hài tử Từ Phi năm nay mới mười một tuổi, lại trúng độc Phế Linh Xà, tuyệt đối không thể nào năm năm đã đạt Linh vương cảnh giới?”
Lời này nói ra, cũng chính là thể hiện toàn bộ suy nghĩ của Lê Từ Hưng lão. Lê Từ Phong con hắn sinh ra đã là Phế linh căn, tuyệt đối không có khả năng trở thành Linh giả. Vậy người có khả năng, dĩ nhiên là Lê Từ Phi. Theo suy đoán của lão, Lê Từ Phi có lẽ năm năm trên núi vô tính tìm ra Phệ Linh Thảo vô cùng trân quý kia, giải được độc dược mà dựa vào thiên phú tự mình thức tỉnh linh lực.
Còn Lê Từ Phong, triệt để là một tên phế vật, hắn căn bản không muốn nhắc tới.
Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, giọng nói già nua của thập trưởng lão một lần nữa cất lên:
“Không phải ngũ thiếu gia, mà là Từ Phong nhị thiếu gia.”
Một lời nói ra giống như trực tiếp đem bản mặt hồ ly luôn luôn nhã nhặn của Lê Từ Hưng mà hung hăng cho một cái tát đau điếng. Con trai hắn trực tiếp đột phá cảnh giới Linh Vương, hắn căn bản không còn tư cách đòi người. Hơn nữa, kẻ cường giả đó, chính là kẻ mà hắn luôn cho là phế vật, con trai thứ hai Lê Từ Phong.”
Mà nếu thực ra hắn biết chuyện Từ Phong thực sự là một tên phế vật, không chỉ Hoàng Văn nhục nhã đến chết, mà ngay cả Từ Hưng lão cũng thẹn đến hộc máu.
“Vậy ba ngày sau, đại hội tại phủ thành chủ, mong Lê lão không vắng mặt. Còn bây giờ, thứ lỗi bổn thành chủ còn bận công vụ, không thể tiễn khách. Cáo từ.”
Một lời nói ra, trực tiếp sai người đóng cửa phủ lại. Mà người xung quanh biết cuộc vui đã hết, lập tức tản đi. Chỉ còn đám người Lê gia trơ mặt nhìn nhau không biết phải nói gì.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN