Phế Đế Làm Phi - Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Phế Đế Làm Phi


Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?


07/02/2022

Edit: Chary

_____________________________________

Hừng đông, Tiêu Ưng Trì rốt cục thần thanh khí sảng rời khỏi người Mộc Tử Trạc. Khắp gian phòng đều ngập tràn mùi vị hoan ái.

Toàn thân Mộc Tử Trạc rải rác dấu vết lưu lại sau tìиɦ ɖu͙ƈ, trông có chút rợn người. Cậu đã mệt đến chẳng có sức nhấc ngón tay, như bùn loãng co quắp trên giường yếu ớt thở hổn hển.

Tiêu Ưng Trì cho Mộc Tử Trạc cái liếc mắt, sau đó nhặt lên y phục rơi dưới đất mặc vào người, đồng thời mở miệng uy hiếp:

“Thực không muốn buông tha ngươi đơn giản như vậy, bất quá chuyện hôm nay nếu để hoàng huynh biết thì không hay, ngươi mà dám đem chuyện bản vương tới đây truyền ra, hậu quả tự ngươi lãnh lấy.”

“Nghe rõ chưa?” Mộc Tử Trạc nữa ngày không hồi đáp, Tiêu Chấn Diệp bất mãn vặn cằm cậu.

“Nghe rõ……” Mộc Tử Trạc bị Tiêu Ưng Trì nắm cằm thật sự khó chịu, chẳng tình nguyện mà trả lời.

Lúc này Tiêu Ưng Trì mới hài lòng buông cậu ra.

“Ban ngày ngươi tranh thủ hồi phục thể lực, buổi tối bản vương sẽ trở lại.”

Nói xong, Tiêu Ưng Trì liền xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn Mộc Tử Trạc xụi lơ nằm thở dốc.

Qua hồi lâu, thể lực khôi phục được vài phần, cậu chậm rãi chống cơ thể mệt mỏi ngồi dậy.

Y sam của cậu đã bị Tiêu Ưng Trì xé nát, đành phải tới ngăn tủ tìm bộ mới để thay.

Lại đợi thêm một lát cho hương vị trong phòng hoàn toàn tiêu tán, nhiều lần xác nhận bản thân sẽ không bị người khác phát hiện điểm khác thường, cậu mới gọi thị tòng chuẩn bị nước ấm, sau đó vẩy lui tất cả rồi cố nén toàn thân đau nhức tự mình thanh tẩy sạch sẽ.

Làm xong những việc này, cậu mệt tới mức chẳng thể nâng mi, trực tiếp ngã xuống giường mà ngủ, ngủ thẳng đến tận buổi chiều, cả tảo thiện* và ngọ thiện* cũng chưa ăn.

(*Tảo thiện là bữa ăn sáng, ngọ thiện là bữa ăn trưa)

Bữa tối chỉ ăn mấy miếng liền mất khẩu vị, đầu óc vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, giống như bị thiên cân đè nặng, toàn thân chả có một tia khí lực.

Cậu sờ sờ trán thì phát hiện bản thân đang phát sốt.

Mộc Tử Trạc thấp giọng cười khổ, đêm qua Tiêu Ưng Trì thật đúng là uy mãnh, có thể đem cậu làm phát sốt.

Thị tòng cũng phát giác thân thể cậu xảy ra vấn đề, muốn nhanh chóng thỉnh thái y tới nhìn xem, bất quá Mộc Tử Trạc sợ dấu vết trên người bị người ta phát hiện nên uyển chuyển cự tuyệt, ngã vào giường tiếp tục ngủ.

Nửa đêm, Tiêu Ưng Trì quả nhiên tới.

Hắn vừa tiến vào liền thấy Mộc Tử Trạc ngủ say trên giường, hồi tưởng hình ảnh phiên vân phúc vũ tối hôm qua, dục hỏa nháy mắt câu khởi, cấp tốc cởi bỏ giày tất chui vào ổ chăn.

Lòng hắn như lửa đốt cởi ra y phục của Mộc Tử Trạc, chuẩn bị bắt đầu một đêm tiêu hồn, nhưng khoảng khắc chạm vào da thịt kia lại như bị phỏng mà rút tay về.

Tiêu Ưng Trì sửng sốt, có chút nghi hoặc gọi: “Mộc Tử Trạc?”

Không có phản ứng.

“Mộc Tử Trạc.” Tiêu Ưng Trì gọi thêm một tiếng.

Vẫn không phản ứng.

Tiêu Ưng Trì ý thức được khác lạ, từ lúc hắn tiến vào đến giờ, người nọ vẫn luôn bất động, thủy chung đưa lưng về phía hắn, ngay cả thời điểm cởi y phục cũng chưa từng phản ứng.

Trong lòng chợt lóe thứ tình cảm gì đó rồi biến mất, hắn vội vã lật Mộc Tử Trạc qua, phát hiện sắc mặt người nọ ửng đỏ bất thường, mi đầu gắt gao nhíu chặt, hơi thở còn đặc biệt nóng rực.
“Mộc Tử Trạc?”

Hắn vươn tay dò xét trán Mộc Tử Trạc, nhiệt độ nóng hổi lập tức dọa hắn nhảy dựng.

Lồng ngực dâng trào cổ khủng hoảng mạc danh, Tiêu Ưng Trì đâu rảnh quản nhiều, ôm ngang Mộc Tử Trạc chạy ra ngoài.

Thời điểm Mộc Tử Trạc lần nữa tỉnh đã là ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tiêu Ưng Trì.

“A!” Mộc Tử Khâm nháy mắt hoảng hốt, cậu giật bắn người, co rút ở chân giường như con nai nhỏ chấn kinh sợ hãi nhìn Tiêu Ưng Trì.

“Ngươi trốn cái gì? Bản vương có thể ăn thịt ngươi sao?” Chứng kiến Mộc Tử Trạc thế này, Tiêu Ưng Trì tự dưng nổi nóng, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tối sầm.

Hắn bất chấp nguy cơ bị hoàng huynh phạt nặng, vì Mộc Tử Trạc mời thái y chữa trị, phân phó thị vệ chăm sóc Mộc Tử Trạc, còn tự hạ thấp địa vị thủ bên cậu suốt đêm.
Mà Mộc Tử Trạc thì sao? Chẳng những không cảm tạ hắn, ngược lại tránh hắn như hồng thủy mãnh thú, Tiêu Ưng Trì bừng bừng lửa giận.

Tiêu Ưng Trì quát như vậy, triệt để dọa Mộc Tử Trạc bất động, tiếp tục sợ hãi nhìn về phía hắn, hoàn toàn xem hắn thành Tu La ác sát.

Nộ hỏa trong lòng Tiêu Ưng Trì càng cháy càng lớn, hắn đang muốn phát hỏa, bỗng nhiên thị nữ bưng thuốc tiến vào, đánh gãy hắn.

“Uống thuốc.” Tiêu Ưng Trì trầm mặt giơ giơ cằm với Mộc Tử Trạc dáng vẻ bố thí cư cao lâm hạ.

Mộc Tử Trạc không nhúc nhích, như cũ sợ hãi trừng hắn.

“Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?”

Mặt Tiêu Ưng Trì càng đen, tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, cái bình hoa quý hiếm tức thì chia năm xẻ bảy.

Thân thể Mộc Tử Khâm run rẩy kịch liệt, khẩn trương run run tiếp nhận chén thuốc trong tay thị nữ một hơi cạn sạch, vì uống quá nhanh mà bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế.
“Ngươi gấp cái gì? Phía sau có quỷ đuổi theo à.”

Trông chén thuốc đã cạn đáy, tâm tình Tiêu Ưng Trì cuối cùng tốt hơn, khó có được hảo tâm vỗ lưng giúp cậu thuận khí.

Cảm thụ bàn tay sau lưng kia, cơ thể Mộc Tử Trạc thoáng cái cứng ngắt, một cổ tình tự từ đáy lòng dâng lên.

Hắn…….. đang quan tâm ta sao?

Con ngươi Mộc Tử Trạc lấp lánh tia sáng, tay siết quá chặt đều đỗ mồ hôi, trái tim đập bang bang cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng mà giây tiếp theo, kỳ vọng của cậu liền tan vỡ.

Chỉ nghe âm thanh âm người nọ hàm chứa chế nhạo truyền đến: “Mau dưỡng tốt thân thể cho bản vương, bản vương không hi vọng lần sau ngươi lại chưa được mấy cái đã ngất đi.”

Nguyên lai là vậy……

Mộc Tử Trạc cô đơn rũ mắt.

Sớm nên nghĩ rõ, người nọ đối với mình trước nay đều chỉ có nhục dục, sao có thể quan tâm mình chứ?
Nhưng dù thế nào, cậu vẫn cứ hy vọng được người nọ quan tâm, một chút thôi cũng cam tâm.

Mộc Tử Trạc biết mình ti tiện, chẳng sợ người nọ sớm không còn là ánh sáng năm đó kéo cậu thoát khỏi tuyệt vọng, chẳng sợ hiện tại trở thành kẻ thù diệt quốc, cậu vẫn thật sự không thể kiềm chế nổi mà yêu hắn, khát vọng sự quan tâm nhỏ nhoi từ hắn.

“Có nghe rõ chưa?” Mộc Tử Trạc lại nữa ngày chưa hồi đáp, Tiêu Ưng Trì rõ ràng nổi cáu.

“Nghe rồi.” Mộc Tử Trạc buông mi nhẹ giọng đáp.

Nghe Mộc Tử Trạc trả lời, sắc mặt Tiêu Ưng Trì rốt cuộc tốt đẹp hơn, bỗng nhiên thị vệ thiếp thân của hắn – Lục Ngôn đi đến, ghé bên tai hắn nói nhỏ vài câu, trong mắt hắn rất mau dâng ý cười.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trễ một chút bản vương sẽ quay lại.”

Sau khi lưu cho cậu một câu chứa chút lo lắng hiếm hoi, Tiêu Ưng Trì liền ly khai chẳng hề ngoảnh đầu, chừa lại Mộc Tử Trạc trông theo bóng lưng hắn mà hốc mắt dần ẩm ướt.
________________________________

 Chary: Ôi bé đáng thương, đừng có khóc mà ≧ ﹏ ≦

Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN