Phế Đô - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Phế Đô


Chương 22


Trang Chi Điệp nói:

– Thật ra đơn giản thôi. Một người đọc lên một câu thành ngữ, người tiếp theo lấy chữ cuối của thành ngữ làm chữ đầu tiên của thành ngữ mới, hoặc là chữ đồng âm cũng được. Cứ thế mà chơi, anh nào không nói được, thì phạt uống rượu.

Liễu Nguyệt nói:

– Vậy thì em xuống bếp làm thay để thầy giáo Phòng lên chơi.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Liễu Nguyệt này, lớp trẻ các em, cô cậu nào chẳng tốt nghiệp phổ thông trung học cơ chứ, làm gì không đối được? nếu nói không đối được chỉ có một mình tôi.

Mạnh Vân Phòng ở trong bếp nói xen vào:

– Người ta thường bảo, muốn biết chơi, thì ngủ với sư phụ. Chị có đối được không nào?

Ngưu Nguyệt Thanh lại mắng Mạnh Vân Phòng. Trang Chi Điệp liền tuyên bố bắt đầu. Câu thành ngữ đầu tiên là Gia tân mãn đường! Khách đến đầy nhà.

Tiếp theo là Triệu Kinh Ngũ:

– Đường nhi hoàng chi (Cứ việc đường hoàng)

Sau đó đến Chu Mẫn:

– Chi hồ giả dã (những ngữ trợ thường dùng trong văn ngôn, biểu thị lời nói hoặc bài văn không rõ ràng rành mạch)

Tiếp đến Liễu Nguyệt nói:

– Diệp công háo rồng (Diệp công tử rất thích rồng, trong nhà chỗ nào cũng vẽ rồng. Rồng ở trên trời biết thế, liền đến nhà Diệp, đầu rồng từ cửa sổ nhìn vào, đuôi rồng đã thò vào trong nhà. Diệp công tử vừa nhìn thấy đã sợ hết vía, mặt tái mét không còn một giọt máu nào).

Tiếp theo là Hạ Tiệp:

– Rồng hành vũ thi (rồng đi mưa đến).

Tiếp theo là vợ Uông Hy Miên:

– Thời bất đãi ngã (thời gian thế thời không chờ ta)

Hạ Tiệp bảo:

– Thế không được rồi, thi có đồng âm với thời đâu, hơn nữa thành ngữ này tự sáng tác.

Trang Chi Điệp bảo:

– Được đấy! Được đấy!

Tiếp đến là Đường Uyển Nhi, hầu như khó quá, mắt nhìn thẳng vào Trang Chi Điệp, làm ra vẻ suy nghĩ, đột nhiên nói:

– Ngã hành ngã tố (ta cứ làm theo ý mình)

Trang Chi Điệp bảo:

– Được.

Đến lượt Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Tố, tố là cái gì nhỉ? Tô hoa bố (chất vải hoa)

Mọi người cười ầm lên:

– Tố hoa bố không được, mời uống rượu.

Ngưu Nguyệt Thanh liền uống hết ly rượu. Bắt đầu vòng khác do chị nói trước, chị bảo:

– Bây giờ nghĩ ra rồi. Tố bất tương thức (vốn không quen biết) thì tôi nói luôn tố bất tương thức.

Trang Chi Điệp nói:

– Thức thời độ thế.

Triệu Kinh Ngũ nói:

– Thế bất lưỡng lập (thế không đội trời chung)

Chu Mẫn nói:

– Lập chi bất khởi (Không đứng lên được)

Liễu Nguyệt nói:

– Khởi tử hồi sinh (chết đi sống lại)

Hạ Tiệp nói:

– Sinh bất phùng thời (đẻ không gặp thời)

Vợ Uông Hy Miên nói:

– Thập kim bất muội (nhặt được vàng không lấy)

Đường Uyển Nhi nói:

– Muội muội ca ca (em em anh anh)

Trang Chi Điệp giật nảy người, Đường Uyển Nhi liền cười, mọi người cùng cười, Đường Uyển Nhi vội vàng sửa lại:

– Mỹ khai nhãn tiếu (mặt mày hơn hở)

Trang Chi Điệp bảo:

– Được.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Tiêu liễu tựu hảo (cười được là tốt)

Mọi người nói:

– Thế không được. Câu ấy không phải thành ngữ, chị uống chén nữa đi, lại bắt đầu.

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Tôi đã nói tôi không đối được mà. Chai rượu này tôi uống cả mất thôi. Đường Uyển Nhi ngồi ở phía trên tôi, cô em rặt nói những câu khó đối, tôi phải đổi chỗ mới được.

Liễu Nguyệt nói:

– Chị cả ơi, chị ngồi phía sau em, em sẽ không gây khó dễ cho chị, để Đường Uyển Nhi gây khó dễ cho thầy giáo Điệp vậy.

Ngưu Nguyệt Thanh đã đứng dậy ngồi ở phía dưới Liễu Nguyệt, nói:

– Vẫn bắt đầu từ tôi nhé: phúc như Đông hải (phúc như biển đông)

Hạ Tiệp nói:

– Hải khoát thiên không (Thao thao bất tuyệt)

Vợ Uông Hy Miên nói:

– Không cốc tiêu thanh ( tiếng tiêu trong hang vắng)

Đường Uyển Nhi nói:

– Thanh danh lang tịch (Thanh danh bê bối)

Trang Chi Điệp nói:

– Tích trọng nan phản (thói xấu lâu ngày khó sửa)

Triệu Kinh Ngũ nói:

– Phản phúc vô thường (quay quắt như trở bàn tay)

Chu Mẫn nói:

– Trường tiên vi cập (roi dài không tới)

Liễu Nguyệt nói:

– Ngập ngập khả nguy (nguy ngập đến nơi)

Ngưu Nguyệt Thanh nghĩ một lát, nghĩ mãi không ra, lại bưng ly rượu lên uống. ai cũng bảo là chủ nhân chân thật lắm, nhưng bữa cỗ này là để đãi mọi người, mà chủ nhân cứ uống tì tì. Ngưu Nguyệt Thanh cũng cười, cười mãi, cười mãi rồi mềm nhũn người ra, hai tay bấu lấy mép bàn, nhưng hai chân vẫn trượtj xuống dưới gầm bàn. Trang Chi Điệp bảo:

– Say rồi! Say rồi!

Câu nói chưa dứt, thì quả nhiên đã trượt ngã xuống gầm bàn. Mấy người cuống quýt chạy đến đòi cho uống dấm, hoặc uống trà.

Trang Chi Điệp bảo:

– Dìu vào giường ngủ một giấc là khỏi thôi mà. Hôm nay chủ nhà dẫn đầu say trước, tiếp theo ai thua không được ăn gian đâu nhé. Chị Hạ Tiệp đến lượt chị rồi đấy!

Mạnh Vân Phòng ăn xong món rau tự xào nấu ở trong bếp đi ra, nói:

– Các cậu hôm nay thế nào vậy? Tựu lệnh rặt nói những thành ngữ xúi quẩy. Thế này nhé, anh nào chị ấy hãy quét tuyết trước cửa nhà mình đi, tất cả đều nâng chén chạm nhau uống hết, mình bưng thức ăn nóng và cơm tẻ lên để mọi người cùng ăn.

Tất cả đều đứng dậy, uống cạn ly rượu, mặt ai cũng tươi rói như hoa đào, chỉ có một mình Chu Mẫn trắng bệch. Mạnh Vân Phòng liền bưng thức ăn nóng sốt bày lên bàn. Ăn đến lúc no, thì có món canh cá băm viên bưng lên. Anh chị em đổ xô vào múc canh, Trang Chi Điệp nói:

– Trên mâm cỗ hôm nay, Ngưu Nguyệt Thanh kém nhất, đương nhiên Nguyệt Thanh phải uống say, mọi người thử bình xem ai đối đáp tốt nhất, thì người ấy được uống hớp canh nóng đầu tiên.

Hạ Tiệp nói:

– Anh định cho Đường Uyển Nhi uống trước, chúng tôi không phản đối đâu, việc gì phải bày ra trò ấy.

Đường Uyển Nhi nói:

– Em nói đâu hay bằng chị Tiệp, chị Tiệp là đạo diễn, thành ngữ chứa đầy bụng.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Ồ thì ra đầy một bụng thành ngữ kia à, mình cứ chê bà xã bụng dưới to ra, còn bảo bà xã ngày nào cũng dậy sớm luyện tập cơ đấy!

Hạ Tiệp liền bước tới véo tai Mạnh Vân Phòng mắng:

– Được rồi thì anh chê tôi béo. Khai thật đi, đã phải lòng cô nào thắt đáy lưng ong rồi hả?

Mạnh Vân Phòng bị véo tai, song vẫn gắp thức ăn đưa lên mồm nói:

– Phu nhân của mình yêu thương mình bằng cách đánh chửi đấy các bạn ạ!

Đường Uyển Nhi nói:

– Để em xem nào, trong số mấy anh đây, anh nào tai to hơn?

Liền đưa mắt nhìn Trang Chi Điệp, mọi người chỉ biết cười thầm, Trang Chi Điệp phớt tỉnh, muôi canh cá băm viên đầu tiên không múc cho Đường Uyển Nhi, mà dành cho vợ Uông Hy Miên, vợ Uông Hy Miên húp xong canh, liền lấy khăn thơm lau miệng, bảo chị đã ăn no.

Chị Miên đặt bát xuống, thì Đường Uyển Nhi và Hạ Tiệp cũng bỏ bát đũa. Liễu Nguyệt liền đứng lên bưng cho mỗi người một đĩa hạt dưa, rồi tự thu bát đĩa, bưng xuống rửa ở bếp. Trang Chi Điệp bảo mọi người tuỳ ý, ai muốn nghỉ, thì vào giường trong nhà kia đối diện phòng sách nằm nghỉ, ai muốn đọc sách, thì vào phòng sách mà đọc. Vợ Uông Hy Miên xin một cốc nước sôi, uống mấy viên thuốc. Chị bảo uống nhiều rượu, đi nghỉ một lúc.

Hạ Tiệp đòi đánh cờ với Đường Uyển Nhi, cứ khăng khăng kéo Chu Mẫn đi làm trọng tài. Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng ngồi trong phòng khách. Mạnh Vân Phòng nói:

– Chi Điệp này, còn một chuyện nữa phải hỏi anh. Tập tài liệu của thầy Tuệ Minh hôm trước, anh giao cho Đức Phúc, Đức Phúc đã nhanh chóng xin thị trưởng phê chuẩn. Bây giờ am ni cô đã đòi lại tài sản nhà cửa bị chiếm dụng, đang mở rộng xây cất lại. Tuệ Minh cũng trở thành người cầm trịch ở đó, chị ấy rất cám ơn anh, đã mấy lần yêu cầu mời anh đến am ni cô uống trà đấy.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh chàng Hoàng Đức Phúc này tế nhị lắm, nếu đi am ni cô, có thể để Đức Phúc đi cũng tốt.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Chuyện ấy không được đâu, chỉ e anh ấy không chịu.

Trang Chi Điệp bảo:

– Tôi định mời anh ấy, anh ấy cũng ít nhiều nể mặt tôi chứ.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Nếu anh ấy đi được, thì còn một việc lớn nữa, mười phần ăn chắc đến tám chín. Ở chỗ góc đông bắc am ni cô, ban đầu cũng có ý định thu hồi cùng một thể trong lần này, nhưng ở đấy đã xây một ngôi nhà năm tầng, người ở đều là những gia đình hỗn tạp. Ý của thị trưởng không muốn để am ni cô thu hồi ngôi nhà này, bởi vì không thể nào bố trí nhà ở cho những gia đình ấy. Thầy Tuệ Minh cũng đồng ý. Chỉ có điều một căn hộ riêng ba phòng trên gác năm không có người ở. Thầy Tuệ Minh muốn giao căn hộ ấy cho họ, làm nơi ở tạm thời của khách ngoài giới Phật đến am ni cô. Thị trưởng có phần không muốn. Tôi định thế này, nếu căn hộ ấy thị trưởng đã cho am ni cô, mà am ni cô lại nhường cho chúng mình, thì ngày thường anh nào cần sáng tác cần yên tĩnh dăm bữa nửa tháng sẽ đến đấy, còn có thể quy định ngày họp mặt hội thảo ở đấy nữa. Như vậy chẳng phải sẽ trở thành một sa lông, một phòng khách của nghệ sĩ đó sao?

Trang Chi Điệp nghe vậy, nét mặt hớn hở nói:

– Đây là một chuyện tuyệt vời không gì bằng. Tôi sẽ nói với Đức Phúc, có lẽ giải quyết êm xuôi – lại hạ thấp giọng khẽ nói – nhưng anh phải giữ kín đấy nhé. Ngoài những anh em làm văn nghệ, không được nói với ai hết. Nhớ kỹ, không được nói với bà xã nhà tôi, không thì mình ngồi viết ở đấy, nhà có khách, bà ấy lại sai người đến tìm.

Mạnh Vân Phòng đáp:

– Mình hiểu điều đó.

Trang Chi Điệp nói:

– Còn một việc nữa, tôi cần anh đấy, anh biết xem bói thật chứ?

Mạnh Vân Phòng bèn nói bừa:

– “Kỳ môn”, “Độn giáp”, mình không dám nói nắm chắc, nhưng quẻ nạp giáp thông thường thì ăn nói được.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh cứ bô lên thế làm gì, nếu anh bói được thật thì bói cho tôi một quẻ.

Mạnh Vân Phòng hạ thấp giọng:

– Chuyện gì thế? Anh cũng định bảo tôi xem bói phải không?

Trang Chi Điệp đáp:

– Xin anh đừng hỏi chuyện này vội, tới lúc đó không có chuyện gì, sẽ không nói cho anh biết, nếu có chuyện thật, thì thế nào cũng nhờ anh giúp đỡ.

Mạnh Vân Phòng lại bảo việc này cần có loại cỏ Thi, bói linh nghiệm nhất là dùng cỏ Thi. Anh đã nhờ người lấy từ Hà nam về một bó cỏ Thi, chỉ có điều là để ở nhà. Trang Chi Điệp nói:

– Chuyện này khả năng của anh không làm được nên kiếm cớ chứ gì?

Mạnh Vân Phòng bảo:

– Vậy thì được, lấy que diêm thay cỏ Thi.

Lập tức lấy từ bao diêm ra bốn mươi chín que, bảo Trang Chi Điệp hai tay chắp chữ thập úp xuống. Sau đó lại để anh tuỳ ý chia thành hai đống, tự di chuyển que này, di chuyển que kia, gộp chung lại, lấy số lẻ một bên, số còn lại bảo Trang Chi Điệp chia thành hai đống tùy ý. Cứ thế làm sáu lần, miệng lẩm bẩm liên tục âm dương, âm già dương non, một lúc sau ngẩng lên nhìn Trang Chi Điệp hỏi:

– Chuyện gì mà phức tạp thế?

Trang Chi Điệp đáp:

– Anh là thầy bói, anh còn không biết chuyện gì ư?

Mạnh Vân Phòng nói:

– Với thế của anh mấy năm qua, là người “Đỏ” tới mức đái ra máu, tại sao đây là quẻ “khốn” nhỉ? Anh thử nói ngày tháng năm sinh xem nào!

Trang Chi Điệp nói ra từng con số. Mạnh Vân Phòng nói:

– Anh là mệnh thuỷ, thế còn được. chuyện này, nếu điều cần hỏi là chuyện vật, thì vật là mộc, mộc trong khung vuông là chữ khốn. Nếu cần hỏi chuyện người, thì người trong khung vuông là chữ tù.

Trang Chi Điệp mặt xám ngoét, nói:

– Đương nhiên là chuyện người.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Chuyện người tuy là chữ tù, có tai hoạ ngồi nhà lao hoặc quản chế song đáng quý là anh mệnh thủy. Tù có nước là chữ bơi, có nghĩa là anh phù du được cứu. Nhưng cho dù là biết bơi, e rằng bơi tốt thì được cứu. Bơi tồi thì khó nói đấy.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh toàn nói vớ vẩn.

Nói xong đứng dậy rót nước vào cốc cho Mạnh Vân Phòng, nhưng trong lòng hốt hoảng. Hạ Tiệp và Đường Uyển Nhi đã chơi ba ván cờ, ván nào Đường Uyển Nhi cũng thua, đã thua lại không phục, cứ giữ rịt Hạ Tiệp chơi tiếp. Trong phòng ngủ chợt rú lên một tiếng “Á” kinh hãi. Trang Chi Điệp rót xong nước, đang đặt ấm lên bếp than, nghe tiếng kêu, chưa đặt bằng ấm, nước đã oà ra rơi vào lòng bếp, làm tắt ngấm ngọn lửa, hơi nước và tro bụi bay mù mịt cả buồng bếp. Anh chẳng buồn nhấc ấm không ra, chạy ngay vào buồng ngủ. Ngưu Nguyệt Thanh mồ hôi mồ kê vã ra ướt đầm, đang ngồi nghiêng trên tấm thảm nền nhà, chiếc chiếu cói trên giường cũng đã tuột xuống đất, một góc chiếu bị đè gãy dưới thân Ngưu Nguyệt Thanh. Mọi người đều chạy vào, hỏi làm sao. Ngưu Nguyệt Thanh vẫn chưa hoàn hồn, nói:

– Tôi vừa qua một giấc ác mộng.

Nghe nói nằm mơ, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, liền cười bảo:

– Chị đã thu mất hồn của chúng tôi, ăn của chị một bữa cơm, quả tình không đủ để chị doạ cho một mẻ.

Ngưu Nguyệt Thanh cũng ngượng nghịu bò dậy, đầu tiên soi gương vấn lại mái tóc, nói:

– Nằm mơ sợ quá đi mất.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

– Mơ như thế nào? Bọn giặc Nhật tiến vào làng phải không?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

– Tỉnh lại một cái thì quên mất rồi.

Mọi người lại cười ồ. Ngưu Nguyệt Thanh lắc đầu thật thà nói:

– Ít nhiều tôi vẫn mang máng nhớ một số. Hình như tôi và Trang Chi Điệp dang ngồi trên xe đột nhiên xe bốc khói, có ai đó hét trên xe có thuốc nổ, sắp nổ đấy! Hành khách đều nhảy khỏi xe. Tôi và anh Chi Điệp nhảy xuống chạy. Anh Chi Điệp chạy nhanh lắm, tôi bảo anh ấy đợi, anh ấy không đợi. Tôi chạy lên một vách núi, không việc gì, xong anh ấy đến bảo tôi: chúng mình mạng to đấy. Tôi cứ tỉnh khô, trong giờ phút mấu chốt, anh chỉ lo cho bản thân anh ư?

Vợ Uông Hy Miên và Hạ Tiệp nhìn Trang Chi Điệp, Trang Chi Điệp hỏi:

– Nhìn tôi làm gì, hình như tôi làm thế thật sao?

Mọi người lại được một trận cười. Ngưu Nguyệt Thanh lại nói:

– Tôi nói xong đẩy anh ấy một cái, không ngờ đã đẩy anh ấy ngã xuống vực.

Hạ Tiệp nói:

– Được rồi, được rồi, thế là hoà cả làng, chẳng bên nào bị thiệt. Anh ấy bỏ chị chạy lấy người, chị cũng đẩy anh ấy từ trên vách núi xuống. Theo tôi, chị làm chủ nhân đã say trước, lúc tỉnh lại thấy xấu hổ, liền bịa chuyện để điều chỉnh thế thì khó xử chứ gì?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Tôi sợ chết đi được, chị còn trêu đùa. Ai say hả? Có giỏi mình lại uống một vòng nữa?

Trang Chi Điệp bảo:

– Mọi người ai cũng biết tài giỏi của em rồi. Tôi đề nghị hiếm có dịp gặp mặt đông đủ thế này, mình chụp ảnh kỷ niệm nhé?

Đường Uyển Nhi hưởng ứng đầu tiên. Chờ Triệu Kinh Ngũ chụp xong cho Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh tấm đầu tiên, chị ta liền đứng sát vào sau hai người, cứ đặt đầu lên vai Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Cứ để như thế này, chụp cho chúng tôi một tấm.

Tiếp theo phối hợp với nhau, cả một cuộn phim, cứ xạch xạch, chụp hết trong chốc lát.

Chu Mẫn đứng xem vui vẻ náo nhiệt một lúc, trong lòng sốt ruột, liền nói với Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh, anh vào làm việc ở toà soạn tạp chí, không dám trễ nãi nhiều, liền cáo từ để đi đến toà soạn

Bởi uống hơi nhiều, buổi chiều lại không thể đi làm đúng giờ, dọc đường đến cơ quan, Chu Mẫn bước gấp lắm, mặt anh mỗi lúc một nóng bỏng. Giữa đường anh mua một chái nước mát mơ chua, uống vào cảm thấy mát mẻ đi nhiều. Vừa bước vào cổng chính của sở văn hoá, liền thấy trong sân một đám người túm tụm bàn luận cái gì đó. Chu Mẫn mới đến sở văn hoá, lại là hợp đồng tạm thời, một lòng một dạ cải tà quy chính ở đây, đứng cho vững chân, xây lại cuộc sống, cho nên nhanh chân nhanh tay, dẻo mồm khéo miệng, đối với ai cũng tỏ ra lễ phép. Nghe trong đám người có ai đó nói:

– Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, anh chàng này đấy!

Chu Mẫn mỉm cười định đi thì một người đến gần bảo:

– Chu Mẫn ơi, anh được đấy!

Chu Mẫn hỏi:

– Được cái gì ạ? Mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Người ấy bảo:

– Anh sao khách sáo thế? Quả là cũng đã học được ngón đòn của Trang Chi Điệp. Ông Điệp thường hay bảo với người ta không viết lách gì, nhưng vài ngày không gặp mặt, đã cho ra một cuốn tiểu thuyết. Anh càng khen ông ấy viết hay, anh ấy càng bảo viết lung tung vớ vẩn. Nhưng nói thật, Trang Chi Điệp viết hay thì có hay, song quả chưa có tác phẩm nào khiến cán bộ ở sở văn hoá tranh nhau đọc và bàn cãi. Còn anh chỉ một bài, đã xôn xao ầm ĩ cả lên.

Chu Mẫn hỏi:

– Các anh đều đọc rồi sao?

Người đó trả lời:

– Sở văn hóa có ai là không đọc, ông Sử ở buồng nồi hơi, một chữ không biết cũng nhờ người đọc cho nghe. Cảnh Tuyết Ấm sáng nay vừa xuống máy bay, nghe nói thế, đến ngay nhà cũng không về, anh chồng trẻ kia lôi chị ta đến tìm giám đốc sở khóc lóc ầm ĩ lên, dữ tợn lắm. Chị ta tại sao lại nổi tam bành như thế? Đừng tưởng thường ngày chị ta tỏ ra đứng đắn, thì ra cũng từng lôi kéo hú hí với nhà văn lớn. Song tại sao không lấy Trang Chi Điệp cơ chứ? Có lẽ lúc ấy cho Trang Chi Điệp không xứng với chị ta chăng? Bây giờ hối hận chứ gì? Chị ta có nhận ra ai đâu, vàng thật thì quăng đi hết, chỉ biết leo lên con đường làm quan. Đó là di truyền của bố chị ta đấy mà!

Chu Mẫn không chờ người đó nói hết, chạy lên gác như một cơn gió lốc vừa đẩy cửa toà soạn tạp chí, thì ngoài Chung Duy Hiền, anh em biên tập viên đều có mùi đang chửi bới om sòm. Chu Mẫn hỏi:

– Có chuyện thật rồi sao?

Lý Hồng Văn còn đang điên tiết:

– Nếu Cảnh Tuyết Ấm như vậy, chúng mình đếch thèm đi nữa. Chị ta là lãnh đạo trung cấp, xem làm gì được chúng mình nào?

Cẩu Đại Hải nói:

– Bố chị ta là cán bộ cao cấp, thì con cái cũng không được đi hiếp người ta như thế. Hãy nghe phản ứng đông đảo quần chúng, bọn mình làm tạp chí để phục vụ xã hội, chứ đâu phải phục vụ cá nhân chị ta.

Chu Mẫn biết Cảnh Tuyết Ấm chắc chắn đã đến toà soạn quát mắng, sự việc không thể xử lý hoà bình được nữa, liền hỏi:

– Chị ta về lúc nào thế? Thầy giáo Điệp bảo chúng mình chú ý thời gian chị ta về, vừa về một cái là đem tạp chí đến gặp nói rõ tình hình, các anh có ai đi không?

Lý Hồng Văn nói:

– Chiều hôm qua hàng loạt tạp chí vừa chở về, Vũ Khôn như vớ được vàng, cầm luôn một quyển đi gặp chồng Cảnh Tuyết Ấm trong đêm, chẳng hiểu kích động thế nào, sáng sớm nay anh chồng kia đến gặp giám đốc sở. Chờ Cảnh Tuyết Ấm xuống máy bay một cái, hai người đến kiện cáo. Anh chàng kia cứ xoen xoét nói anh ta là chồng của Cảnh Tuyết Ấm, người khác bỏ qua, chứ anh ta không bỏ qua chuyện này. Hừ, Vũ Khôn và vợ của ông ta đều đà làm cái gì không biết? Ông ta làm thằng đàn ông vì bài viết này hay sao?

Chu Mẫn ngồi thừ ra một chỗ, rượu ngon thức ăn ngon, uống vào lúc trưa bây giờ ợ lên cổ, thầm nghĩ, sợ ma thì có ma, dây thừng đứt từ chỗ thót lại, chuyện này không những gây rắc rối cho Trang Chi Điệp mà việc làm tạm thời của mình ở toà soạn tạp chí liệu có còn không? Bèn hỏi Lý Hồng Văn:

– Thầy giáo Hiền đi đâu rồi?

Lý Hồng Văn đáp:

– Giám đốc sở gọi điện triệu đi rồi!

Một lúc sau, Chung Duy Hiền trở về, vừa nhìn thấy Chu Mẫn đã hỏi:

– Cậu đã đến đấy hả?

Chu Mẫn nói:

– Thưa thầy giáo Hiền, em đã có lỗi với ban biên tập.

Lý Hồng Văn nói:

– Nói cái gì vậy? Không phải là chuyện cậu xin lỗi ai, xảy ra sự việc, mình không nên kỉêm thảo trước, tất cả phải chịu trách nhiệm trước tác giả, chịu trách nhiệm trước toà soạn. Mặt khác, việc này ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của Trang Chi Điệp. Anh ấy là nhà văn có tiếng tăm, sau này còn định đặt bài với người ta không?

Chung Duy Hiền bỏ cặp kính xuống, nhãn cầu lồi ra chi chít những tia máu, đưa tay lên dụi mắt, dụi được gỉ trắng ở đuôi mắt, lại đeo cặp kính vào, nói:

– Điều ấy mình biết. Nhưng bây giờ sự việc vỡ lở rồi. Trưa nay Cảnh Tuyết Ấm đã đến sở làm ầm ĩ lên một trận, mình cũng kiên trì không nhận có sai phạm gì, chị ta lập tức đi gặp ông Cù phó chủ tịch tỉnh phụ trách văn hoá. Ông Cù giao trưởng ban tuyên giáo xử lý. Trưởng ban viết một lá thư đưa cho chị ta đem về cho giám đốc sở, trong thư có ba điều chỉ thị xử lý: một là tác giả và ban biên tập phải thừa nhận viết tình tiết tình yêu của Trang Chi Điệp và Cảnh Tuyết Ấm là bịa đặt, ăn không nói có, phao tin nhảm nhí, vi phạm nghiêm trọng đến danh dự của Cảnh Tuyết Ấm, phải xin lỗi trước mặt Cảnh Tuyết Ấm, đồng thời phải làm rõ chuyện này trước cuộc họp cơ quan cả sở. Hai là đình chỉ toà soạn tạp chí để chỉnh đốn, thu hồi tạp chí số này, đồng thời lên tạp chí số tới phải đăng tuyên bố nói rõ, bài văn ấy đã không phản ánh đúng sự thật một cách nghiêm trọng, không được đăng lại trên các số báo khác. Ba là không trả tiền nhuận bút cho tác giả, huỷ bỏ tiền thưởng của quý này.

Lý Hồng Văn nổi giận đùng đùng:

– Đây là lãnh đạo gì vậy? Ông ta đã điều tra chưa mà chỉ thị? Trong sở đã nhận chưa?

Chung Duy Hiền nói:

– Sở có cách nhận xét đấy, song ai mà đi tranh luận cơ chứ!

Cẩu Đại Hải nói:

– Bọn họ sợ mất chức, toà soạn tạp chí mình đi vậy. Anh Hiền ơi, anh phải nói chứ? Anh sợ không được làm tổng biên tập phải không? Tổng biên tập này coi là cái chức gì? Cấp phòng cũng không được, chả hơn gì chủ tịch xã!

Chung Duy Hiền nói:

– Đừng có nóng nảy, hãy bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận đã. Chu Mẫn này, cậu nói thật xem nào, nội dung bài viết đều chân thực chứ?

Chu Mẫn đáp:

– Đương nhiên là trung thực.

Lý Hồng Văn nói:

– Tìm hiểu yêu đương khi chưa cưới pháp luật cho phép mà, hơn nữa nói chuyện yêu đương là việc của hai người. Tôi không dám nói những điều Chu Mẫn viết là trung thực, nhưng ai có thể nói những nội dung ấy không chân thực? bây giờ Cảnh Tuyết Ấm chối đây đẩy, hãy để chị ta nêu ra chứng cớ phủ nhận. Trong bài viết nói chị ta tặng Trang Chi Điệp một cái lọ gốm cổ, tôi đã nhìn thấy cái lọ gốm này ở phòng sách của Trang Chi Điệp, chị ta cũng định thôi ư?

Chung Duy Hiền nói:

– Cho mình xin điếu thuốc.

Cẩu Đại Hải thọc tay vào túi, sờ mãi mới lấy ra được một điếu đưa cho Chung Duy Hiền, Chung Duy Hiền không hút bao giờ, rít mạnh một hơi liền ho sặc sụa bảo:

– Mình lại phản ánh lên trên, cố gắng để lãnh đạo rút ba điều chỉ thị về. Các cậu đi đâu, ai nói gì cũng không bắt chuyện, coi như hoàn toàn không có việc gì xảy ra. Nhưng yêu cầu mấy ngày này ai cũng phải đi làm đúng giờ, hễ có chuyện gì còn tiện bàn bạc.

Nói xong đi vào phòng làm việc riêng mới dọn đến của mình. Nhưng trước khi bước ra đã va đầu vào khung cửa, xiêu người đi, lại va đổ ống nhổ đờm ở góc tường, nước bẩn đổ ra đất lênh láng, liên cất tiếng chửi:

– Người đã xúi quẩy, thì đánh cái rắm cũng dập vào gót chân!

Lý Hồng Văn cười hềnh hệch bảo:

– Anh Hiền ơi, anh đi cẩn thận một chút! – liền đóng cửa lại và nói tiếp – Trên mặt sáng tác, Trang Chi Điệp là một thiên tài, nhưng trong lĩnh vực đối xử với chị em, thì ngố hết chỗ nói. Cảnh Tuyết Ấm làm ầm ầm lên như thế có thể là hai người không có dây dưa gì với nhau, hoặc là Cảnh Tuyết Ấm lúc ấy muốn để Trang Chi Điệp cưỡng ép chị ta, nhưng Trang Chi Điệp không chịu, một nỗi hận chôn chặt trong lòng mười năm qua, bây giờ lại mất trắng cái tên, nên bực mình giận dữ chăng?

Cẩu Đại Hải nói:

– Từ cưỡng ép hay đấy. Tại sao không cưỡng ép thì chị ấy lại hận?

Lý Hồng Văn nói:

– Cậu chưa lấy vợ cậu không hiểu.

Cẩu Đại Hải nói:

– Những cuộc yêu đương em đã từng tìm hiểu không ít hơn anh đâu.

Lý Hồng Văn bảo:

– Cậu tìm hiểu xong lại bỏ, cậu không tổng kết xem tại sao cứ bỏ thế à? Trong tình yêu cậu không cưỡng ép cô ta, cô ta sẽ không coi cậu là đàn ông, hiểu chưa?

Cẩu Đại Hải nói:

– Chu Mẫn ơi, anh có kinh nghiệm, anh thử nói xem.

Chu Mẫn đang có tâm tư riêng, liền gật đầu.

Lý Hồng Văn nói:

– Nếu ngày đó Trang Chi Điệp cưỡng ép Cảnh Tuyết Ấm, thì cho dù sau đó không cưới nhau, thì xem bây giờ chị ta có giãy nảy lên không?

Đang nói say sưa thì có tiếng gõ cửa, Lý Hồng Văn không nói nữa, đi ra mở cửa, người di vào vẫn là Chung Duy Hiền. Chung Duy Hiền nói:

– Mình nghĩ ra rồi, có một điểm phải hết sức chú ý, tức là mấy ngày này có gặp Cảnh Tuyết Ấm trong cơ quan, các cậu đừng có anh nào mè nheo gì đấy nhá, cho dù chị ta cố ý gây khó dễ, cũng vẫn phải nhịn, chuyện nhỏ không nhịn sẽ càng ngày càng tôi tệ.

Lý Hồng Văn nói:

– Anh đã từng làm phái hữu, còn tôi không có cái truyền thống quí hoá đó.

Chung Duy Hiền bảo:

– Việc gì tôi cũng nghe theo anh, việc này anh phải nghe tôi.

Nói xong lại đi ra. Cẩu Đại Hải bảo:

– Lý Hồng Văn này, theo mình cậu phải đứng ra nhiều hơn trong chuyện này, hoặc bảo Trang Chi Điệp đứng ra, ông già Hiền thì cứ ba phải, hỏng chẳng được, mà thành cũng chẳng nên. Cả đời ông ấy chẳng ra sao, gan cũng chỉ bằng hạt vừng, chỉ sợ sau này tựa vào núi thì núi đổ, nhờ vào nước thì nước chảy đi.

Nói tới mức Chu Mẫn bối rối, hốt hoảng, lại phải xin ý kiến Lý Hồng Văn. Lý Hồng Văn ngồi tại chỗ lấy lọ dầu nuôi tóc thoa lên chiếc đầu hói tận đỉnh, hỏi Cẩu Đại Hải có thấy mọc tóc mới không?

Cẩu Đại Hải trả lời:

– Có ba sợi rồi đấy.

Bên ngoài cửa sổ có một tràng pháo nổ đoang đoác. Chung Duy Hiền ở đâu lại chạy sang hỏi:

– Ở đâu đốt pháo thế nhỉ?

Lý Hồng Văn, Cẩu Đại Hải và Chu Mẫn liền chạy cả lên ban công. Chung Duy Hiền bảo để một mình Cẩu Đại Hải đi ra xem sao, dồn cả ra đây mục tiêu quá lớn. Lúc này mọi con mắt trong cả Sở văn hoá đều đổ dồn vào mình đấy! Cẩu Đại Hải ra ban công nhìn, rồi quay về nói:

– Cửa sổ thứ hai phía tây tầng ba đốt đấy, thấy tôi nhìn xuống mấy người giơ tờ báo viết dòng chữ “Kính chào toà soạn tạp chí “.

Chung Duy Hiền sa sầm nét mặt lại, nói:

– Mấy anh em đấy thường ngày không ưa Cảnh Tuyết Ấm, đã từng nêu ý kiến, Cảnh Tuyết Ấm dựa vào đâu mà được cất nhắc lên lãnh đạo trung cấp. Nhưng sở cứ phớt bơ, mượn cớ để xả hơi cho bõ tức đấy mà!

Liền sai Cẩu Đại Hải xuống đó ngăn chặng, kẻo lại lửa đổ thêm dầu, đã bấn lên lại dũ rối. Lý Hồng Văn đã nhận để mình đi, đi được một lúc, sắc mặt tái đi quay về bảo hỏng rồi. Vũ Khôn lôi Cục trưởng đi xem đốt pháo, đang hò hét sở văn hoá không ra cái gì cả, giải thể ban biên tập khóa trước của bọn họ, ban lãnh đạo mới khoá này đã thúc đẩy sự đoàn kết ổn định trong sở như thế đấy? Chung Duy Hiền điên tiết lên, cuối cùng đã chửi một câu:

– Cho dù toà soạn tap chí có đóng cửa kiểm tra đi chăng nữa, thì tay Vũ Khôn ấy đừng hòng quay trở lại. Mẹ kiếp, cho xin một điếu thuốc.

Nhưng Cẩu Đại Hải không còn thuốc để cho, ra sau cửa nhặt đầu mẩu, thì đầu mẩu đã ngâm hết trong nước bẩn.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN