Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1202: Truyền thừa trong di tích 15
“ Chuyện gì?”
Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, hỏi.
Âm thanh tổ tiên Long tộc chợt trở nên ngưng trọng: “ Về sau nếu Long tộc có nguy cơ, hy vọng ngươi có thể ra tay cứu bọn họ một lần! Ta đã không bảo hộ được bọn họ, hy vọng có thể tìm một người trợ giúp bọn họ! mà sở dĩ ta lập ra khảo nghiệm này, vì để cho những người có lòng tham không thể tiến vào nơi này, nếu không mà nói ta sợ Long Tộc sẽ có nguy cơ bị hủy diệt.”
“ Nếu Long tộc không trêu chọc ta, ta sẽ giúp ngươi chuyện này.”
Cố Nhược Vân chậm rãi nói.
“ Đương nhiên, nếu bọn họ nghĩ muốn đả thương ta trước, đừng nói là trợ giúp bọn họ, tự ta sẽ giải quyết bọn họ!”
Tổ tiên Long tộc trầm mặc xuống, thật lâu mới mở miệng nói: “ Nha đầu, nhân phẩm của ngươi làm ta thực thưởng thức, cũng không phải là loại người hãm hại lừa gạt, nếu ngươi tùy tiện lừa gạt ta một chút rất nhanh ta sẽ kết thúc truyền thừa, nhưng cuối cùng ngươi lại nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng ngươi với ta! Cho nên, ta như cũ quyết định đem truyền thừa cho ngươi, nếu thật sự Long tộc trêu chọc ngươi trước vậy chứng minh Long tộc hiện giờ đã không như trước, cho dù không có ngươi, bọn họ cũng đi mạo phạm những người khác.”
“ Bất quá,” tổ tiên Long tộc dừng lại một chút, “ Ta cũng nguyện ý tin tưởng con dân ta! Con dân Long tộc đều rất kiêu ngạo và cường đại, trước khi nhân loại trêu chọc bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc nhân loại, về điểm này ngươi có thể yên tâm.”
Cố Nhược Vân gật gật đầu, chuyển hướng nhóm linh thú bên người nói: “ Các ngươi đi tiếp nhận truyền thừa đi.”
“ Vâng, thưa chủ nhân.”
Đám linh thú sôi nổi đáp lại một tiếng, chợt hướng tế đàn đi đến.
Chỉ có duy nhất Tử Tà trước sau vẫn đứng bên cạnh Cố Nhược Vân, không có bất kỳ động tác gì.
“ Tử Tà, ngươi không cần sao?” Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn về phía Tử Tà, hỏi.
Tử Tà lắc lắc đầu: “ Tiếp nhận truyền thừa cũng không phải là đồ vật của mình, ta còn phải chậm rãi hấp thu chi lực nguyên lực, truyền thừa này để lại cho bọn họ đi, ta cũng không cần.”
“ Được thôi.”
Cố Nhược Vân nhún nhún vai, đem tầm mắt chuyển hướng về đám người Chu Tước, mày hơi hơi nhíu: “ Bọn họ tiếp nhận truyền thừa cũng cần một khoảng thời gian, chúng ta liền ở chỗ này chờ đợi, sau khi hoàn thành lại rời khỏi.”
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân hơi quay đầu, bỗng nhiên phát hiện đã không thấy hắc y nam tử vừa rồi cùng nàng đi vào nơi truyền thừa.
Nàng ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Hắn cứ như vậy đi rồi sao?
Bởi vì mình đã không còn nguy hiểm, cho nên hắn cũng không lưu lại?
Càng nghĩ tới, một câu đều không nói cứ như vậy biến mất?
Cố Nhược Vân khẽ thở dài một tiếng, trên dung nhan thanh lệ mang theo bất đắc dĩ: “ Tên kia ta có thể xác định chính là huynh trưởng, chỉ là không biết vì sao hắn không muốn cùng ta nhận nhau.”
Tử Tà trầm mặc một chút, chậm rãi nói một câu: “ Có lẽ, hắn có lý do của chính mình, ngươi chỉ cần tin tưởng hắn sẽ không tổn thương ngươi là được.”
Nghe vậy, Cố Nhược Vân cười khẽ một tiếng, nhưng thật ra không có tìm kiếm xung quanh chỉ im lặng không nói gì.
“ Linh khí di tích này thật nồng đậm, nhân lúc bọn họ tiếp nhận truyền thừa ta sẽ tu luyện một chút.”
Nói xong lời này, nàng liền chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, trên người quanh quẩn linh khí nhàn nhạt ….
………….
Trong di tích, không phân biệt ngày hay đêm, hiện tại Cố Nhược Vân cũng không biết mình tu luyện đã bao lâu, mà trong lúc nàng tu luyện, đám linh thú cũng tiếp nhận xong truyền thừa! Thực lực cũng xảy ra biến hóa rất lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!