Phế Thê Trùng Sinh - Chương 115: Kiếp trước (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Phế Thê Trùng Sinh


Chương 115: Kiếp trước (3)


Đôi mắt lạnh nhạt của Hắc Tuyển Dực hiện lên chút nhu tình, bình tĩnh nhìn Ô Nhược không nói.

Ô Nhược nhìn thẳng hắn một lát, ngượng ngùng mà thấp đầu tiếp tục xoa bình tro cốt, che dấu sự ngượng ngùng của mình.

Hắc âm thật sự không thể nhìn thêm, xuy một tiếng: “Này đương nhiên là bởi vì người là phu nhân của chủ tử, chủ tử trong lòng lại thích người, cho nên không đối tốt với người thì đối tốt với ai? Phu nhân có biết hay không, chủ tử kêu bọn ta thu hồi tro cốt của Hi tiểu thư đồng thời, giết sạch người ở thúc bộ trại, vì tiểu muội của phu nhân báo thù.”

Ô Nhược dừng lại động tác, Hắc Tuyển Dực thích cậu?

Vậy sao cậu một chút đều nhìn không ra, nhưng, Hắc Tuyển Dực mỗi ngày đều mang một khuôn mặt lạnh băng, hơn nữa, lại ít nói, sao có thể biết hắn đang nghĩ cái gì.

Chính là hai người trước kia quan hệ căng thẳng như vậy, Hắc Tuyển Dực thật sự thích mình sao?

Ô Nhược trộm ngắm Hắc Tuyển Dực, thấy hắn vẫn nhìn mình, cũng không phủ nhận lời hắc âm nói, không khỏi nắm chặt bình trong tay.

Hắc âm vì không quấy rầy bọn họ, trực tiếp biến mất ở đại sảnh.

Ô Nhược đem bình tro cốt lau khô cất kỹ, mới hỏi: “Hắc âm nói là sự thật?”

“Ân.” Hắc Tuyển Dực đem cậu kéo đến ngồi ở trên đùi mình,

Ô Nhược nghe được hắn thừa nhận, cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Vậy mình thì sao?

Thích Hắc Tuyển Dực hay không?

Cậu nghĩ không ra đáp án, chỉ biết là sau khi cha mẹ chết, người nam nhân này chính là tất cả cậu có.

Thẳng đến một tháng sau, Hắc phủ có một người khách tới thăm, cậu mới thấy rõ ràng tâm ý của mình.

Một ngày nọ, Ô Nhược từ hậu viện đi ra, nhìn thấy một người nam nhân tuấn mỹ nhào vào lòng Hắc Tuyển Dực, tức khắc, đố kỵ đến phát cuồng, hận không thể xông lên đem nam nhân kia xé nát.

Hắc Tuyển Dực nhận thấy được khác thường, quay đầu nhìn về phía cậu, thấy hai mắt cậu đỏ lên, biểu tình liền biến đổi, lập tức đẩy nam nhân trong lòng ra, bước nhanh đi đến trước mặt cậu cầm lấy tay cậu, trầm giọng quát bảo dừng lại: “Tiểu Nhược.”

Ô Nhược nghe được âm thanh của hắn, nhanh chóng khôi phục thần trí, có chút không rõ nguyên nhân ra sao nhìn Hắc Tuyển Dực: “Ta bị làm sao vậy?”

Vị tuấn mỹ nam tử kia đi tới nói: “Ngươi thiếu chút nữa thì biến thành lệ quỷ.”

Ô Nhược trừng hắn, nếu không phải hắn, sao cậu lại mất đi lý trí?

“Đại ca, đại tẩu giống như không thích ta” Tuấn mỹ nam tử bổ nhào vào trong lòng ngực Hắc Tuyển Dực: “Tiểu đệ thật uất ức.”

“Đừng gây rối.” Hắc Tuyển Dực đẩy tên kia ra.

Ô Nhược hỏi: “Hắn là đệ đệ của ngươi?”

“Ân.”

Tên kia nhanh miệng giới thiệu mình “Đại tẩu, đệ kêu Hắc Tuyển Đường, đứng hàng thứ tư, tẩu có thể kêu ta Tứ đệ.”

Ô Nhược tức khắc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thân đệ, thật tốt quá.

Hắc Tuyển Dực trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc đối Ô Nhược hỏi: “Ngươi vừa rồi là bị làm sao?”

“Ta……” Ô Nhược chột dạ cúi đầu.

Hắc Tuyển Đường hì hì cười: “Ta đoán đại tẩu khẳng định là ghen tị.”

Hắc Tuyển Dực: “……”

“Ta về phòng trước.” Ô Nhược ngượng ngùng mà xoay người, nhanh chóng bay trở về hậu viện.

Vừa rồi thật là mất mặt chết đi được, khi cậu giết người cũng không mất đi lý trí, mà lại bởi vì ghen thiếu chút nữa biến thành lệ……

Cậu, có phải cũng thích Hắc Tuyển Dực hay không?

Ô Nhược trở lại trong phòng, trực tiếp trốn vào trong ổ chăn.

Hắc Tuyển Dực trở lại trong phòng liền nhìn đến Ô Nhược như đứa trẻ cuốn chăn lăn tới lăn lui.

Ô Nhược nghe được tiếng bước chân thì dừng lại, đem đầu dò ra, nhìn thấy là Hắc Tuyển Dực, lại đem đầu rụt trở về.

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: “Ta đi đây.”

“Đừng đi.” Ô Nhược nhanh xốc chăn lên giữ chặt Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực ngồi xuống, đem người ôm vào trong lòng ngực trầm giọng nói: “Về sau không thể giống như hôm nay.”

Ô Nhược ngoan ngoãn nga một tiếng: “Vậy ngươi về sau có chuyện gì đều phải nói cho ta không được gạt ta, bằng không, ta sẽ hiểu lầm như chuyện chúng ta kết thân mười mấy năm qua, nếu không phải ngươi không nói chuyện với ta, Nguyễn Trì Tranh cũng sẽ không có cơ hội châm ngòi ly gián, còn có khi tức giận, ngươi không thể quay đầu một cái liền rời đi, ngươi phải cho ta biết là ngươi tức giận, phải giải thích cho ta hoặc cho ta cơ hội dỗ giành ngươi, ngươi nếu không rên một tiếng liền xoay người bỏ đi, ta sẽ cảm thấy ngươi khinh thường chuyện đáp lời ta, đây cũng là nguyên nhâ chúng ta vì sao càng đi càng xa, còn nữa ngươi nếu quan tâm ta, thì trực tiếp nói ra, tuy rằng trộm quan tâm ta cũng là chuyện tốt, nhưng ta không biết, chỉ biết cho rằng ngươi chẳng quan tâm tới ta.”

Cậu nói ra những việc này là từng chút một tích được trong mời mấy năm ở chung cùng mấy tháng thân mật gần đây tổng kết ra, nguyên nhân chính là hắn nói quá ít nên mới đưa đến quan hệ bọn họ mười mấy năm căng thẳng như vậy: “Còn có còn có, ngươi về sau nói chuyện với ta nhiều một chút.”

Hắc Tuyển Dực: “……”

Nói nhiều như vậy, là do hắn nói ít sao.

“Ta về sau sẽ nói chuyện với ngươi nhiều một chút.”

Ô Nhược vừa lòng mà ôm lấy hắn, dựa vào trên vai hắn: “Nếu chúng ta trước kia có thể như vậy bình bình tĩnh tĩnh mà đối mặt nói chuyện, chúng ta sẽ không lãng phí mười mấy năm thời gian, bỏ qua lẫn nhau.”

Đáng buồn nhất chính là, khi hai người bọn họ liên hệ được tâm ý, cậu lại chỉ là một con ma, một con ma cái gì cũng không thể làm.

Ô Nhược ngẫm lại mà cảm thấy bi ai, hiện giờ có thể duy trì thật thể đã là chuyện không dễ dàng, càng đừng nói cùng Hắc Tuyển Dực ở trên giường tận tình hoan ái, cho dù là ngày thường, cậu cũng không thể cùng Hắc Tuyển Dực ăn cơm hoặc là cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Nhưng cậu muốn ở bên cạnh Hắc Tuyển Dực nhiều hơn, cậu hiện tại không thể ra khỏi phủ, để ngừa bị thuật sư thu đi hoặc là bị người đánh cho hồn phi phách tán, cho nên, chuyện giết Ô gia cùng tìm Nguyễn Trì Tranh đều giao cho Hắc Tuyển Dực đi làm, cậu mỗi ngày ngoài ở trong phủ ra thì vẫn là ở trong phủ.

Không có việc gì để làm Ô Nhược liền tìm tới Hắc Dương: “Quỷ tộc Các ngươi cần ăn cái gì?”

Cậu cùng Hắc Dương ở chung một đoạn thời gian, chưa từng nhìn thấy bọn họ ăn, cho nên muốn hiểu biết một chút, về sau có thể cùng Hắc Tuyển Dực ăn cơm.

Hắc Dương cười tủm tỉm nói: “Ngươi trộm một cái yếm của nữ nhân về đây, ta liền nói cho ngươi.”

“……” Ô Nhược tò mò hỏi: “Ngươi muốn yếm làm gì?”

Hắc Dương vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ta không có cái gì hứng thú, chỉ thích trộm yếm, ngươi không cảm thấy yếm rất đẹp sao?”

Ô Nhược khóe mắt co giật: “Ngươi thích yếm, có thể đi mua, cửa hàng cái gì cũng có, nhất định phải trộm sao?”

Hắc Dương vẻ mặt ngu ngốc nhìn cậu: “Mua sao giống với trộm được?”

Đột nhiên, một hắc ảnh xuất hiện ở bên cạnh bọn họ: “Lời này nếu như bị chủ tử biết ngươi đang dạy phu nhân trộm yếm, không đem da nửa mặt bên kia của ngươi lột xuống.”

Hắc Dương thấy người đến là hắc âm, lập tức reo lên: “Hắc âm, ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện.”

Hắc âm trừng hắn một cái: “Là chủ tử kêu ta lại đây tìm ngươi.”

“Chủ tử tìm ta có chuyện gì?”

“Không biết, chính ngươi đi hỏi.”

Hắc Dương biến mất.

Hắc âm ánh mắt đen lại.

Ô Nhược nhận thấy được hắn cảm thấy mất mát, thử hỏi: “Ngươi có phải thích Hắc Dương hay không?”

Hắc âm nhìn về phía Ô Nhược.

“Ngươi nếu thật sự thích hắn liền nói cho hắn, nói không chừng hắn cũng thích ngươi, cho dù không thích ngươi, hai người còn có thể làm bằng hữu, tóm lại, không cần giống ta cùng Hắc Tuyển Dực bỏ qua nhiều năm như vậy.”

Hắc âm: “……”

Ô Nhược vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi rời đi.

Không nghĩ lời này của cậu vậy mà có tác dụng, hai tháng sau, hắc âm cùng Hắc Dương ở bên nhau, hai người chỉ cần nhàn rỗi liền sẽ dính vào một khối, hơn nữa cử chỉ thân mật, làm Ô Nhược đặc biệt hâm mộ, cũng nghĩ bọn họ giống Hắc Tuyển Dực nên cảm tình lại thêm một ít.

Lúc sau mỗi một ngày, buổi tối Ô Nhược đều sẽ ôm Hắc Tuyển Dực ngủ, khi Hắc Tuyển Dực tỉnh lại sẽ hôn môi của hắn, có đôi khi sẽ làm nũng cho Hắc Tuyển Dực thay quần áo chải đầu cho cậu. sau khi ra khỏi phòng, hai người sẽ tay nắm tay đi đại sảnh ăn cơm sáng, sau đó, cậu phụ trách gắp đồ ăn cho Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực phụ trách ăn, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được bọn họ thật ân ái.

Ngày nọ sau khi ăn sáng xong, Hắc Tuyển Dực lấy ra một cái pháp bảo là áo khoác màu đen cho Ô Nhược mặc vào: “Cái áo này là ta tự tay luyện chế, có thể che lấp quỷ khí trên người của ngươi không cho thuật sư phát hiện.”

Ô Nhược ánh mắt sáng ngời: “Ta có phải là có thể ra khỏi phủ hay không?”

Hắc Tuyển Dực nói: “Chỉ khi nào có ta ở bên cạnh mới có thể đi ra ngoài.”

“Còn tốt hơn với không thể đi ra ngoài.” Ô Nhược vui vẻ mà kéo tay hắn “Ta hôm nay có phải có thể ra khỏi phủ chơi hay không? Ta đi vào Hoàng Đô Thành đã gần một năm, chưa bao giờ đi ra ngoài.”

“Ân.” Hắc Tuyển Dực đem giả da trên mặt kéo xuống, không nghĩ bởi vì gương mặt này dọa đến người bên ngoài mà quét đi hứng thú dạo phố.

Ô Nhược cho rằng có thể chơi cả ngày, ai ngờ vừa đến đường cái náo nhiệt, cậu liền nhìn đến Nguyễn Trì Tranh từ tửu lầu đi ra.

“Tuyển Dực, ta nhìn đến Nguyễn Trì Tranh, ở nơi đó.” Ô Nhược vừa gấp vừa giận mà chỉ vào tửu lầu.

Hắc Tuyển Dực an ủi mà vỗ vỗ lưng cậu: “Ta phái người theo dõi hắn.”

Ô Nhược cũng không dám quá kích động, sợ mất đi lý trí biến thành ác quỷ, cưỡng chế phẫn nộ và cừu hận cùng Hắc Tuyển Dực đi dạo cửa hàng quần áo cùng vật phẩm trang sức, ở tửu lầu ăn cơm xong mới cùng Hắc Tuyển Dực trở về.

“Đây là ngọc bội ta mua cho ngươi.” Ô Nhược đem ngọc bội cậu trộm mua ra, thay hắn mang lên: “Thích không?”

“Ân.” Hắc Tuyển Dực rất trân trọng mà vuốt ve ngọc bội: “Đây là món đồ đầu tiên ngươi mua cho ta.”

Ô Nhược giật mình, bọn họ thành thân đến nay, xác thật là lần đầu tiên cậu mua đồ cho Hắc Tuyển Dực, hơn nữa vẫn là dùng bạc của Hắc Tuyển Dực, không đủ thành ý.

Cậu hôn hôn khóe miệng của hắn: “Chờ ta về sau kiếm được tiền, ngươi muốn cái gì, ta liền cho ngươi cái đó.”

“Được.”

Lúc này, hộ vệ ngoài xe ngựa nói: “Chủ tử, có người theo dõi chúng ta.”

Hắc Tuyển Dực sắc mặt biến đổi: “Là ai?”

“Không biết, nhưng, xe ngựa rất hoa lệ, thoạt nhìn như là xe ngựa của nữ nhân, thuộc hạ sẽ cắt đuôi bọn họ, rồi tra thân phận.

Hộ vệ tăng nhanh tốc độ, nửa canh giờ sau, bọn họ thành công cát đuôi xe kia trở lại Hắc phủ.

Không được bao lâu, hộ vệ điều tra xe ngựa cùng Quỷ tộc theo dõi Nguyễn Trì Tranh đồng thời trở về bẩm báo.

Hộ vệ nói: “Khởi bẩm chủ tử, người theo dõi chúng ta là cháu gái Quốc Sư đại nhân Ô Úy Tuyết.”

Quỷ tộc đi theo nói: “Khởi bẩm chủ tử, Nguyễn Trì Tranh cuối cùng đi vào Ô gia, đến nay cũng chưa ra, thuộc hạ đã cho người ở cổng lớn Ô gia chờ hắn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN