Phi Âu Bất Hạ - Chương 11: Chút ngọt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Phi Âu Bất Hạ


Chương 11: Chút ngọt


Nụ cười của luật sư Ngô qua nháy mắt đã cứng đờ lại trên mặt, biểu cảm cũng trở thành xấu hổ vô cùng. Sao cậu ta có thể nghĩ tới, buông một câu châm chọc bâng quơ lại có thể buông ra ngay trước mặt chính chủ.

“Ngại quá ngại quá!” Cậu ta hốt hoảng vội vàng xin lỗi, duỗi tay về phía tôi, “Tôi là luật sư của Cẩm Thượng, luật sư Ngô Y, anh là… là bạn của luật sư Thịnh sao?”

Tôi duỗi tay ra bắt tay với cậu ta: “Tôi là em trai anh ấy.”

Cậu ta lập tức sững sờ, kinh ngạc viết đầy trên mặt, mãi một lúc lâu sau mới chầm chậm rút tay trở về.

“À, vậy thì… vậy thì, thì anh có thể ngồi ở phòng tiếp khách chờ thầy ấy, thầy ấy chắc cũng sắp về rồi.”

Có lẽ là cậu ta khó có thể lý giải rõ ràng được ngay, tại sao vào ngày anh trai khai trương văn phòng, em trai lại tặng một bó hoa hồng đại diện cho tình yêu, rồi tại sao hai chúng tôi lại không cùng họ.

Không quan trọng lắm, sau này cậu ta sẽ được chứng kiến càng nhiều chuyện khó nghĩ thông được hơn.

Tôi nói lời cảm ơn với cậu ta xong, bèn mang bó hoa đi vào phòng tiếp khách, ngồi xuống chưa lâu, cô bé lễ tân đã đưa nước vào.

“Anh uống tạm cốc nước trước, luật sư Thịnh trở về tôi sẽ nói với anh.”

Phòng tiếp khách có một mặt cửa kính sát đất rất lớn, thuận tiện lấy ánh sáng, tầm nhìn cũng rất tốt.

Trên tường có treo tranh trang trí với những mảng màu đỏ đen, tổng cộng ba bức, mỗi bức đều là một mảng màu đỏ đậm chìm giữa bóng đêm. Chỉ có bức đầu tiên, mảng màu đỏ vẫn còn là một hình tròn đúng quy cách, đến bức thứ hai đã bắt đầu vặn vẹo phồng lên, bức thứ ba thì toàn bộ đã phảng phất như một quả cà chua thối bung bét giữa bức tranh.

Tôi hỏi lễ tân có biết ba bức tranh này là gì không, cô bé mê man quay đầu lại liếc nhìn bức họa kia, rồi lắc đầu với tôi.

“Đây là khách hàng tặng, luật sư Thịnh có lẽ sẽ biết.”

Sau khi cô bé rời khỏi phòng tiếp khách, tôi nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, đành quan sát tỉ mỉ tác phẩm hội họa này mãi một lúc, nỗ lực lĩnh hội ý tứ tác giả muốn biểu đạt, mà cuối cùng vẫn thất bại.

Xem ra tôi bẩm sinh đã là kẻ không có tế bào nghệ thuật trong người, ngắm thế nào cũng chỉ thấy giống quả cà chua thối.

“Ngài… Ngài đừng như vậy…”

Bên ngoài phòng tiếp khách đột nhiên vang lên âm thanh huyên náo, hình như lễ tân đã nảy sinh tranh chấp với người nào đó.

Tôi đứng dậy muốn tìm hiểu thực hư, tay mới vừa chạm tới tay nắm cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng thét của cô bé lễ tân.

Tôi lập tức mở cửa xông ra, cô bé lễ tân đang mặt mày tái nhợt đứng ở cửa chính, mà ở cửa còn có một người đàn ông trung niên áo quần lôi thôi lếch thếch đang đứng.

Bên chân gã rơi đầy những mảnh vỡ thủy tinh màu nâu, tay phải cầm nửa chai rượu đã vỡ, trên người nồng nặc mùi rượu.

“Tại sao lại phải nhận ủy thác của con đàn bà kia!” Gã kích động gào lên giận dữ, “Tao đã không còn gì cả, bọn mày còn định giúp bà ta cướp tranh của tao! Định ép tao chết đúng không? Thế thì đứa nào cũng đừng hòng sống được!”

Ngô Y nỗ lực khống chế cảm xúc của đối phương, trán đã tuôn ra mồ hôi: “Ông Lưu, ông đừng như vậy, có chuyện gì thì hãy nói rõ ràng. Bà Tôn ủy thác văn phòng nào xử lý vụ kiện ly hôn của bà ấy là tự do cá nhân của bà ấy, nếu như chúng tôi không nhận case này, cũng sẽ có người khác…”

“Vớ vẩn!” Ông Lưu kia giận tím mặt, “Lúc kết hôn, bà ta lừa tao ký thỏa thuận tiền hôn nhân chính là để chờ ngày này! Bao nhiêu năm như vậy tao đã giúp đỡ sự nghiệp bà ta thế nào? Giờ bà ta muốn ly hôn là ly hôn, đến một ngàn vạn cũng không cho tao, còn muốn cướp đoạt tranh của tao, tại sao bà ta có thể đối xử với tao như thế?”

Bàn tay đang nắm chai rượu của gã run lên, lễ tân hoảng sợ nhỏ giọng hít thở, lặng lẽ lùi về sau hai bước, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện.

“Mày thả điện thoại xuống cho tao!” Ông Lưu kia nhìn thấy động tác của lễ tân thì lớn tiếng lao tới.

Lễ tân thét lên một tiếng, ném điện thoại di động đi rồi ngồi thụp xuống ôm đầu theo phản xạ có điều kiện.

Tôi thấy vị họ Lưu này vẫn không dừng lại, lòng cảm thấy không ổn, liền vội vàng xông tới lấy tay che mặt cô bé kia lại. Gần như ngay một chớp mắt sau đó, mép sắc của chai rượu vỡ đã cắt ống tay áo tôi, rạch lên da thịt, máu nhỏ xuống sàn đá hoa cương trắng phía dưới, thành những hình tròn bắn tóe ra.

Tôi bất chợt có một tưởng tượng không đúng với thời điểm lắm — phạm nhân mãn hạn tù được phóng thích, gặp chuyện bất bình thấy việc nghĩa nhiệt tình làm, cũng có thể xem như một tin tức đưa tới năng lượng tích cực cho xã hội.

“A… Tôi… Tôi…” Vị họ Lưu kia cậy hơi rượu làm xằng làm bậy, giờ thật sự thấy máu, gã lại tỉnh rượu, đã thế còn hoảng sợ, “Tôi không cố ý!”

Bờ môi gã run lên, gã hoảng loạn nắm lấy cổ chai rượu, rút hết những mảnh vỡ đang găm vào da thịt tôi ra.

Mẹ kiếp…

Tôi thầm chửi một tiếng, đau đến mức rùng cả mình. Áo khoác lông cừu màu xanh chẳng mấy chốc đã bị máu tươi tuôn ra từ vết rạch nhuộm đỏ thành những hoa văn loang lổ.

“Mau… Mau gọi xe cứu thương đi!” Ngô Y mặt tái nhợt, “Ông Lưu, giờ ông đã vi phạm pháp luật, xin ông hãy lập tức thả hung khí xuống!”

“Tôi không cố ý! Tôi không cố ý!” Ông Lưu đã bị kích thích không nhẹ, ngoài câu này ra thì chẳng biết gì nữa.

Tôi nhìn bộ dạng hoảng sợ của ông ta, lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực, đang suy tư nên làm ông ta hạ vũ khí xuống bằng cách nào, từ sau lưng ông Lưu bỗng nhiên duỗi tới một bàn tay trắng ngần, khớp tay mạnh mẽ, mu bàn tay rộng, dùng tốc độ nhanh như chớp một tay ghìm lấy cổ tay đang nắm chai rượu của ông Lưu, một tay giữ lại cổ ông ta.

Ông Lưu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, nửa chai rượu đã rơi xuống khỏi tay, người cũng bị một cái tay khác ấn xuống đất.

Thịnh Mân Âu không biết đã đến đây từ lúc nào, vừa ra tay đã thần dũng hơn người. Hắn không đoái hoài tới tiếng hét thảm thiết của ông Lưu, dùng đầu gối đằn lên sống lưng đối phương, sau đó nắm lấy tóc ép ông ta ngẩng đầu lên.

“Ông Lưu, giờ ông có thể lại phải xử lý thêm một án tố tụng nữa rồi.” Thịnh Mân Âu cúi xuống nói bên tai ông ta, giọng nói nhẹ nhàng.

Ông Lưu sớm đã bị dọa sợ tới mức nước mắt giàn giụa, khóc thút thít lên không ngừng: “Xin… Xin lỗi… Tôi không…”

Lặp đi lặp lại quá nhiều lần vài chữ “Tôi không cố ý”, Thịnh Mân Âu lười nghe, thậm chí còn chưa cho ông Lưu cơ hội nói xong, đã dập đầu ông ta xuống mặt đất.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có thể nghe thấy tiếng vang nặng nề lúc đầu của ông Lưu tiếp xúc thân mật với sàn nhà, giống như tiếng mặt trống bị dùi đập lên, tiếp đó xung quanh yên tĩnh trở lại, ông Lưu đã ngất xỉu.

“Anh Lục, anh thế nào rồi? Anh chảy nhiều máu quá!” Lễ tân vội vàng nhặt điện thoại đã rơi xuống đất lên, “Để tôi gọi xe cứu thương ngay bây giờ!”

Tôi cản cô ấy: “Vết thương nhỏ vậy thôi cần gì gọi xe cứu thương, tự tôi thoa ít thuốc là được.”

Vén ống tay áo lên nhìn, vết thương cũng không lớn, chỉ là hơi sâu, hơn nữa cũng không biết có dằm thủy tinh sót lại bên trong không, tự mình thoa thuốc chỉ là nói đùa, chốc nữa tôi còn phải đến bệnh viện một chuyến.

“Như vậy sao được?” Cô bé lễ tân hai mắt đã đỏ hoe, vội la lên, “Ngộ nhỡ bị thương tới gân này mạch máu kia, ảnh hưởng tới hoạt động bằng tay của anh sau này thì sao? Còn vẫn chưa ngừng chảy máu nữa, nhất định là bị thương vào mạch máu rồi! Tôi sẽ lập tức gọi xe cứu thương, anh cố chịu thêm một lúc!”

Tôi hơi đau đầu: “Thật sự không cần…”

“Ngô Y, đi lấy hòm thuốc đi.” Thịnh Mân Âu tháo cà vạt xuống, vắt chéo hai tay của ông Lưu ra sau lưng trói chắc lại, xác nhận đối phương không thể nào trốn thoát được, lúc này mới đứng dậy từ dưới sàn.

Bộ vest lúc nào cũng phẳng lì của hắn đã xuất hiện nếp gấp không tránh được, tóc mái rũ xuống, che mất phần trên mắt phải.

Có lẽ là do động tác làm cho hắn cảm thấy hơi nóng, hoặc là bộ trang phục đúng quy cách này làm hắn thật sự khó chịu, hắn vừa đứng lên đã lập tức tháo hai cúc áo sơ mi trên cùng ra.

Làm như vậy xong, xương quai xanh vẫn luôn bị mai một dưới lớp áo cuối cùng cũng được phô bày ra trọn vẹn trước người.

Tôi nhìn đăm đăm vào hai gò xương nhô lên mất một lúc lâu, chẳng hề che giấu ánh mắt như thiêu như đốt của mình.

Ngô Y đưa hòm thuốc tới rất nhanh, Thịnh Mân Âu nhận lấy rồi sải bước về phía phòng họp. Đẩy cửa ra xong, hắn quay đầu lại nhìn về phía tôi, thấy tôi vẫn còn đang đứng tại chỗ thì không kiên nhẫn cau mày lại.

“Cần tôi khiêng cậu tới nữa à?”

Tôi sững sờ, hiểu ra được là hắn muốn xử lý vết thương cho tôi, trong nháy mắt đã có ảo giác như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

“Không cần phải vậy.” Tôi giữ chặt mạch máu, bước chân nhẹ nhàng đi về phía hắn.

Tôi ngồi xuống ghế, không chớp mắt chăm chú nhìn Thịnh Mân Âu lấy từ bên trong hòm thuốc ra các loại bông băng, lọ xịt khử trùng, băng gạc cùng với găng tay y tế dùng một lần.

Hắn nhanh chóng mà thành thạo đeo găng tay cao su lên, nửa quỳ trước mặt tôi, dùng kẹp gắp bông y tế, bắt đầu lau vết máu xung quanh vết thương của tôi.

Trên sàn phòng họp có trải một tấm thảm lông xù màu trắng hình tròn, giờ đã bị máu của tôi làm bẩn, nở ra từng đóa hoa loang lổ.

“Em xin lỗi, làm bẩn thảm trải sàn của anh.”

Hắn rũ mắt, tựa như đang chăm chú xử lý vết thương cho tôi, không có thời gian để ý tới tôi.

Tôi rút một cành hồng từ trong bó hoa trên bàn, đưa tới trước mặt hắn.

“Tặng cho anh, chúc mừng khai trương.”

Hắn vẫn không hề phản ứng.

Tôi ngán ngẩm rút cành hoa về, đặt nó lên khóe môi: “Anh làm nghề này mà sao còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, không thì anh thuê em tới làm vệ sĩ cho anh đi? Giá cả của em phải chăng lắm, một cái hôn thôi là mua đứt được luôn.”

Có lẽ mới vừa trải qua cơn nguy hiểm đã khiến cho adrenaline trong người tôi tăng vọt lên không ít, vốn đã to gan, giờ thì quả thực không sợ sệt gì.

Tôi ngoắc chân nhẹ nhàng trêu chọc bộ phận nằm giữa hai chân hắn, nỗ lực khiêu chiến giới hạn của hắn.

“A…” Gần như chỉ một giây sau, cánh tay đã truyền tới cơn đau đớn như xé rách, cái kẹp gắp lấy bông băng đè chặt lên vết thương của tôi.

Tôi thét lên đau đớn, mặt cũng méo mó đi, vội vàng rút chân về.

Hắn ngước mắt lên, khóe miệng hơi hạ xuống, từ chối thẳng thừng: “Không cần.”

Tôi đặt quấy nhiễu tình dục, hắn trả lại bạo lực.

Được lắm, rất công bằng.

“Em sai rồi em sai rồi.” Tôi dùng bông hoa hồng vỗ lên tay hắn, cầu khẩn hắn nương tay, “Em xin lỗi.”

Hắn gạt bông hoa ra, động tác lưu loát rũ vải băng ra băng bó đơn giản cho tôi.

“Ba bức họa trên tường có ý nghĩa gì?” Tôi không tùy ý chọc tức hắn nữa, chuyển lực chú ý sang chuyện khác.

Hắn dừng động tác, quay đầu lại liếc nhìn ba bức họa sau lưng.

Tôi đã ngỡ rằng hắn sẽ không trả lời, giống như rất nhiều vấn đề tôi từng hỏi, chung quy đều chỉ có thể một mình tự ngu tự nhạc. Thế nhưng, không ngờ hắn lại lên tiếng.

“Gã bợm rượu bên ngoài, đã từng là một họa sĩ trẻ rất có tiền đồ.”

Người kia chân run, nói chuyện cũng hàm hồ không rõ, hiển nhiên đã nghiện rượu thành tính, lại còn là một họa sĩ, chẳng trách ông ta vẫn cứ luôn nói về tranh của mình gì gì đó…

“Nhưng ông ta không biết nắm lấy cơ hội. Ông ta nghe theo dục vọng từ đáy lòng mình, phóng túng bản thân, chìm đắm trong sung sướng hư ảo do men rượu mang tới.” Thịnh Mân Âu đứng lên, gỡ găng tay dính máu ra, ném nó vào trong sọt giấy bỏ, “Đây là tác phẩm hội họa trong thời kỳ đỉnh cao của ông ta, là quà khai trương vợ trước ông ta tặng cho tôi, có tên là “Sinh mệnh”.”

Tôi một lần nữa nhìn về phía ba bức họa kia, sau khi biết được tên, nhìn lại một lần nữa bất chợt lại có cảm giác tỉnh ngộ. Ra đời, trưởng thành, tử vong —— ba bước mà mọi sinh mệnh tất sẽ phải trải qua.

Thịnh Mân Âu cũng nhìn về phía ba bức họa kia: “Đỏ là giai điệu chính của sinh mệnh, đen là khúc cuối của nó. Ngàn vạn năm qua, sinh mệnh vẫn luôn là câu đố thế kỷ mà nhân loại luôn thăm dò, rồi lại vẫn không thể nào triệt để phá giải. Đã có lúc tôi không khỏi nghĩ rằng, con người tại sao lại ra đời? Nếu như là để sống những ngày tháng tốt đẹp, vậy thì một cuộc đời chỉ toàn những thống khổ, phải chăng sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào?”

Môi tôi ngập ngừng, nhất thời không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lắc lư cành hoa trong tay, cố gắng đáp lại tích cực mà lạc quan.

“Chín phần đắng, thế nào cũng sẽ phải có một chút xíu ngọt chứ.”

“Một chút ngọt?” Trong giọng nói của hắn hàm chứa trào phúng nhàn nhạt, “Nhận lấy hết đắng cay, chỉ vì một chút ngọt đó? Tôi không hiểu nổi.”

Hắn không hiểu nổi là vì hắn khuyết thiếu lòng thông cảm. Hắn không thể nào tưởng tượng được, chỉ vì một chút ngọt kia, một người sẽ có thể chìm giữa đắng cay vẫn một mình tiến bước được trong bao lâu.

Thịnh Mân Âu xoay người lại nhìn tôi: “Chuyện tôi càng không thể hiểu được là… Tại sao cậu lại có thể giống như một con gián đập mãi không chết như vậy, dây dưa tôi hết lần này tới lần khác, không hề mệt mỏi, điếc không sợ súng. Chuyện cậu làm bây giờ, có khác gì với Tề Dương năm đó không?”

Hắn vậy mà lại so sánh tôi với tên biến thái Tề Dương kia… Lời nói của hắn như một giọt axit nhỏ vào lòng tôi, trong nháy mắt, cảm giác chua xót buồn khổ đã dính đầy lên tất cả cảm quan của tôi. Mà chuyện càng đáng thương hơn chính là, tôi thế mà lại không tìm được bất cứ điều gì để phản bác hay bào chữa cho mình.

Tôi đúng thật là không khác gì Tề Dương cả.

Anh ta chính là một gương mặt khác của tôi.

Tôi giật giật khóe môi, miễn cưỡng nặn ra được một khuôn mặt tươi cười: “Có khác nhau chứ, em gọi anh là anh trai mà.”

Hắn bình tĩnh chăm chú nhìn tôi: “Tôi không phải một món đồ chơi để cho hai người tranh giành, cũng không có nghĩa là cậu thắng cậu ta, thì tôi sẽ thuộc về cậu.”

Có thể là hành vi thấy việc nghĩa nhiệt tình làm của tôi ngày hôm nay đã đốt cháy thiện cảm chẳng được mấy tí trong lòng hắn, làm cho hắn muốn bình tĩnh trao đổi rõ ràng với tôi.

Có thể ôn hòa nhã nhặn trò chuyện cùng hắn, tôi thật sự rất mừng, mà nội dung hiện giờ lại làm tôi không hề vui.

“Em chưa bao giờ coi anh là một món đồ chơi cả.”

Ai sẽ vì một món đồ chơi mà đánh đổi mười năm thanh xuân của mình? Không nạm vàng cũng chẳng nạm bạc, miệng còn độc.

“Cho dù tôi có đối xử với cậu thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không định từ bỏ đúng không?”

Ngô Y ở bên ngoài gõ cửa, nói rằng cảnh sát đến, thế nhưng Thịnh Mân Âu không để ý tới cậu ta, vẫn chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào tôi, chờ đợi câu trả lời.

Tôi không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng tôi không muốn lừa dối hắn.

Tôi đưa hoa hồng cho hắn một lần nữa: “Chưa biết chừng ngày nào đó sẽ từ bỏ, nhưng giờ vẫn còn đủ sức.”

Hắn rũ mắt xuống nhìn đóa hoa hồng đỏ rực, duỗi tay ra nhận lấy.

Nhịp thở của tôi đông cứng lại, chỉ thấy hắn nhận lấy xong thì chẳng buồn trân trọng ném thẳng vào thùng rác, rồi nhanh chân đi về phía cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN