Phi Âu Bất Hạ - Chương 40: Dù cho ngàn vạn người ngăn cản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Phi Âu Bất Hạ


Chương 40: Dù cho ngàn vạn người ngăn cản


“Anh Phong, em mặc như này trông có giống không?”

Dịch Đại Tráng bởi vì quanh năm cắm chốt bên ngoài, suốt ngày nhận thử thách của ông mặt trời, da dẻ ngăm đen lại còn nhiều nếp nhăn, thêm vào dáng người vốn đã gầy gò, nên trông già hơn tuổi thật không ít. Giờ lại mặc một bộ đồ lao động màu xanh bạc phếch, chân đi đôi giày thể thao cũ mèm, trông y như một người lao động chân tay phơi nắng cả ngày.

Tôi kéo áo khoác cho nó, khoác bả vai nó kéo nó ngồi xuống cái bàn cạnh đó.

“Nhớ là lúc nói chuyện phải nói giọng địa phương.” Tôi chỉ vào từng góc trong phòng, cùng với hộp giấy ăn trên bàn, nói, “Tổng cộng đặt bốn camera lỗ kim, từ tất cả các góc, không có góc chết, anh sẽ ở trong phòng ngủ canh chừng, cậu cứ bất chấp mà biểu diễn kỹ thuật diễn xuất của mình ra là được.”

Dịch Đại Tráng sốt sắng xoa mặt: “Khiêu chiến mới khởi đầu mới, sau này nếu em không làm tay săn ảnh nữa, chưa biết chừng còn có thể đi làm diễn viên quần chúng.”

Tôi vỗ vỗ bả vai nó: “Làm được.”

Cửa vang lên tiếng chuông, tôi và Dịch Đại Tráng liếc mắt nhìn nhau, một người nhanh chân đi về phía phòng ngủ, một người miệng hô to “có đây” đi tới cửa.

Khẽ khàng đóng cửa phòng lại, ngoài cửa cũng vọng vào giọng Dịch Đại Tráng khách sáo chào hỏi: “Chào anh, anh là nhân viên của bảo hiểm An Khởi đúng không, xin mời vào xin mời vào.”

Tôi ngồi vào cuối giường, nhìn chằm chằm vào hình ảnh từ camera theo dõi trên tường, màn hình 42 inches được chia thành bốn ô, mỗi ô đại diện cho một camera lỗ kim.

Nhân viên của công ty bảo hiểm trẻ tuổi cùng Dịch Đại Tráng ngồi xuống bàn, lấy từ trong cặp ra một tập văn kiện rất dày.

“Đây là hợp đồng bảo hiểm thương mại mà tôi đã nhắc tới trong điện thoại, anh nhìn xem có vấn đề gì không.” Gã đưa thứ kia cho Dịch Đại Tráng, “Tổng cộng là…”

Gã gõ gõ máy tính, tính ra một con số giơ ra trước mặt Dịch Đại Tráng.

Dịch Đại Tráng nhìn vào, rồi lại làm ra vẻ đọc hợp đồng, đột nhiên nhéo mũi nói: “Ôi, tôi xem mà hoa cả mắt, chữ này nhỏ quá. Thôi không xem nữa, đằng nào tôi cũng tin các anh, công ty lớn như các anh sẽ không lừa dân chúng như chúng tôi đâu mà, tôi ký luôn là được.”

Gã nhân viên bán bảo hiểm không ngờ mình lại ký được hợp đồng đơn giản như vậy, trong mắt ngập đầy ý mừng, vội vàng rút bút ký tên ra: “Đúng đấy, công ty chúng tôi dù sao cũng nằm trong mười công ty hàng đầu của ngành, uy tín được đảm bảo, anh cứ yên tâm đi. Chỗ này còn cần phải điền thông tin xe của anh, phiền anh đưa thẻ căn cước và bằng lái xe cho tôi..”

Dịch Đại Tráng đứng lên sờ lên túi quần, mò mẫm mãi vẫn không mò được gì, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Ô? Lạ nhỉ, sao lại không có nhỉ?”

Nó lại bắt đầu đi mò mẫm túi áo, sờ cả trong lẫn ngoài một lượt, vẫn không có.

Trầm tư suy nghĩ một lúc, sực nhớ ra gì đó, Dịch Đại Tráng ngượng ngùng nở nụ cười hàm hậu với nhân viên bán bảo hiểm, nói: “Xin lỗi anh, tối qua tôi uống say ở nhà anh bạn, giấy phép hình như rơi ở nhà họ rồi. Xem ra hôm nay không ký được, để hôm khác, hôm khác tôi tìm anh lần nữa…”

Nhân viên bán bảo hiểm còn chưa kịp phản ứng, Dịch Đại Tráng đã bắt ép xách gã dậy khỏi ghế, cầm lấy cánh tay gã kéo về phía cửa.

“Anh Dịch, anh… anh trả lại hợp đồng cho tôi đã.” Bị Dịch Đại Tráng đẩy ra cửa, nhân viên bán bảo hiểm mới nhớ ra phải lấy lại hợp đồng.

Dịch Đại Tráng bước nhanh trở về bên bàn, lúc cầm lấy phần hợp đồng kia, liền ngẩng đầu liếc mắt cười đầy ẩn ý về phía một camera lỗ kim giấu trong góc.

Đóng cửa lại, tiễn nhân viên bán bảo hiểm đi, tôi ra khỏi phòng ngủ, Dịch Đại Tráng cũng từ cửa nhà quay trở vào.

“Thế nào, được không?”

“Cũng được.” Tôi thấy nó đang giãn thắt lưng, chuẩn bị cởi quần áo, liền liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nói, “Nhưng vẫn chưa đủ toàn diện.”

Dịch Đại Tráng dừng động tác lại: “Hả?”

“Đánh rắn phải đánh giập đầu, một lần chưa đủ thì hai lần, hai lần chưa đủ thì phải ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám lần, không đánh được chết cũng phải đánh cho tàn phế.”

Dịch Đại Tráng hiển nhiên là không nghe ra được nghĩa bóng trong lời tôi nói, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Tôi cũng không úp úp mở mở nữa, thẳng thắn giải đáp nghi vấn của nó: “Hôm nay anh đã hẹn năm nhân viên bán bảo hiểm của bảo hiểm An Khởi rồi, cậu cố gắng kiểm soát thời gian gặp mặt mỗi người trong vòng một tiếng, cẩn thận đừng để chạm mặt nhau.”

Dịch Đại Tráng trợn tròn mắt, duỗi năm ngón tay kinh ngạc nói to: “Năm, năm người?”

Gật đầu, tôi nói: “Mai vẫn còn năm người nữa.”

Dịch Đại Tráng lập tức đổ người xuống ghế sô pha, tay chân buông thõng, hai mắt vô định, như con cá mắm phơi khô.

“Anh làm vậy là muốn ép khô em à. Em không biết đâu, sau đấy anh nhất định phải đãi em một bữa, bằng không là có lỗi với sự cần cù vất vả của em.”

Trọn vẹn hai ngày, tôi và Dịch Đại Tráng chết dí trong căn phòng thuê được, tiếp đón hết nhân viên này tới nhân viên khác của bảo hiểm An Khởi.

Cùng một vị trí, tuổi tác không giống nhau, giới tính không giống nhau, ăn mặc không giống nhau. Mười nhân viên bán bảo hiểm này đều đã làm trong nghề trên năm năm, nhắc tới nội dung bảo hiểm là nước bọt tung tóe, thao thao bất tuyệt, đổi đủ mọi cách để bạn mua gói bảo hiểm đắt hơn, dao động bạn choáng váng, rồi sẽ hỏi bạn xem có gì thắc mắc không.

Dịch Đại Tráng nói: “Cái… bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba này, nghĩa là tôi đâm phải ai đó, công ty của anh có thể thay tôi bồi thường tiền đúng không?”

Mười nhân viên bán bảo hiểm không cùng tuổi tác, không cùng giới tính, ăn mặc không giống nhau, ngồi ở cùng một vị trí, trên mặt treo nụ cười đặc trưng của nghề, đưa ra cùng một đáp án: “Đúng thế.”

Nhân viên bán bảo hiểm đưa hợp đồng cho Dịch Đại Tráng, bảo nó đọc lại điều khoản một lần, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể ký kết. Cả mười lần Dịch Đại Tráng đều lấy lý do không đọc rõ điều khoản, chỉ lật một trang đã trả lại cho nhân viên bán bảo hiểm, trong số mười nhân viên bán bảo hiểm này, chỉ có hai người nhắc tới có điều khoản không bồi thường, mà cũng chỉ bảo nó “tốt nhất là nên đọc một lần”, mà không hề yêu cầu, càng chưa từng nói tường tận rõ ràng ra.

Những nhân viên bán bảo hiểm này đều là cáo già, biết rằng nếu như nói rõ điều khoản “Quá tải sẽ không bồi thường” ra, nhất định sẽ không ký được hợp đồng, thế nên cố hết sức hàm hồ qua loa. Nếu như tới lúc đó thật sự xảy ra chuyện, dù sao thì hợp đồng giấy trắng mực đen cũng đã ký, tất cả đều dùng điều khoản trong hợp đồng làm căn cứ, không video không ghi âm, ai có thể nói đó là lỗi của bọn họ chứ.

Nhờ Dịch Đại Tráng giúp tôi cắt ghép video, tôi thức suốt đêm viết một đơn khiếu nại dài tới tám ngàn chữ, in ra kịp trước phiên tòa lần hai của vụ án bà Dương, kèm với USB chứa video kia, vội vã chạy tới tòa án.

Bởi vì sợ không tới kịp, trên đường tôi gọi điện cho Thịnh Mân Âu, hỏi hắn đã tới tòa án chưa.

Thịnh Mân Âu có vẻ như đang đi, có thể nghe thấy tiếng gió bên đầu kia.

“… Vừa tới.”

“Luật sư bên đối phương thì sao?”

“Không biết, chưa nhìn thấy.” Tiếng gió lập tức biến mất, hắn đã đi vào trong nhà, “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Năm phút nữa em sẽ tới, anh chờ em ở cửa, em có thứ này muốn đưa cho anh.” Sợ lần này hắn lại làm trái ý tôi, tôi cố nhấn mạnh liên tục, nói thật nghiêm túc, “Một thứ rất quan trọng, anh nhất thiết phải chờ em! Biết không?”

Trả lời tôi chính là tiếng Thịnh Mân Âu quyết đoán dập điện thoại.

Tôi trợn trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, nghiến răng nghiến lợi, nhờ tài xế tăng tốc, nói rằng mình có vụ kiện cứu mạng phải đi đánh, tới trễ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hành trình mất năm phút, tài xế nhấn chân ga, trong bốn phút đã tới nơi. Tôi nhanh chóng bỏ lại tờ tiền rồi nhảy xuống khỏi xe, lao nhanh vào tòa án, vốn cũng không ôm mấy hi vọng, trong lòng luôn cảm thấy Thịnh Mân Âu nhất định sẽ không chờ tôi.

Mà khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu nhìn chăm chú vào đồng hồ bên ngoài tòa án, tôi lại phát hiện thì ra mình vẫn luôn ôm lòng mong lợi. Mong đợi hắn tin tưởng tôi sẽ không lấy chuyện quan trọng ra để đùa.

Tôi thở hồng hộc chạy về phía hắn, chống tay lên đầu gối, đưa tập văn kiện đã đóng thành quyển cùng với USB cho hắn.

“Nhanh!” Bởi vì sự chờ đợi ngoài ý muốn của hắn, nhịp tim vốn đã gấp gáp giờ lại lập tức trở nên càng dồn dập thêm, tôi không thể không đè tay lên ngực mình, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Thịnh Mân Âu tiếp nhận văn kiện nhanh tay lật qua xem, nữ luật sư bên cạnh cũng không nhịn được lòng tò mò nhướn đầu tới, đọc từng chữ trên tiêu đề: “… Đơn khiếu nại gửi cục quản lý giám sát ngành bảo hiểm Thanh Loan: về việc nhân viên công ty bảo hiểm An Khởi không làm tròn chức trách, công ty huấn luyện nhân viên không đúng đắn, có hành vi cố ý làm mơ hồ điều khoản hợp đồng?”

Đánh rắn phải đánh giập đầu, cục quản lý giám sát ngành bảo hiểm do quốc gia quản lý, giám sát tất cả những người làm trong ngành nghề bảo hiểm, nếu như thu hút được sự chú ý của bọn họ, thành lập tổ điều tra các hành vi trái quy định của bảo hiểm An Khởi, rồi triển khai chỉnh đốn lại ngành bảo hiểm, tới lúc đó tiền phạt sẽ không đơn giản chỉ là một triệu như vậy nữa.

“Trong này là thứ gì?” Chưa mất tới hai phút, Thịnh Mân Âu đã nhanh như gió đọc xong đơn khiếu nại mà tôi bỏ ra một đêm mới viết xong, cầm USB hỏi tôi.

“Chứng cứ.” Tôi đứng thẳng dậy, nhịp thở đã đều đặn hơn rất nhiều, lấy điện thoại di động ra cho hắn xem, “Cái này giống với video bên trong USB, chỉ là thông tin mấu chốt có làm mờ, trong điện thoại là không làm mờ.”

Hắn nhận lấy, xem xong video trong điện thoại thật nhanh, sau đó không hề hoang mang bảo nữ luật sư bên cạnh đã không giữ nổi bình tĩnh đi xin phép thẩm phán hoãn thời gian mở phiên tòa lại năm phút.

Nữ luật sư sững sờ gật đầu, sau đó đẩy cánh cửa gỗ dày nặng của tòa án ra, biến mất trước mắt chúng tôi.

“Đây chính là biện pháp cậu nghĩ ra được?” Thịnh Mân Âu sửa sang lại văn kiện trong tay, hỏi.

“Anh định chê biện pháp của em quá đáng khinh, quá ngu xuẩn đúng không?” Tôi búng tay lên đơn khiếu nại kia, cười nói, “Em nói cho anh biết, có một số chuyện cho dù có phải đối mặt với ngàn vạn người, em cũng sẽ dũng cảm tiến tới, có thành công hay không tính sau, có chết hay không cũng tính sau, bản thân mình thấy sảng khoái là được.”

Dù cho ngàn vạn người ngăn cản, ngàn vạn người nói “Không”, ngàn vạn người không đồng ý thì lại làm sao? Tôi đã muốn làm, tất sẽ đi làm.

Hắn rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tôi, mãi vẫn không nói gì, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, lặng im không hề phát ra âm thanh gì.

Bỗng nhiên đằng xa vọng tới tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, tôi và Thịnh Mân Âu cùng quay đầu sang, chỉ thấy luật sư và đại diện của công ty bảo hiểm An Khởi đang đi về phía này.

“Cho tôi mượn điện thoại.” Thịnh Mân Âu nói xong, liền nhanh chân đi về phía hai người kia.

Lúc hai chúng tôi sượt qua nhau, tôi nói nhỏ vào tai hắn: “Giao cho anh.”

Tôi đứng tại chỗ, không lại gần, chỉ có thể từ xa nhìn thấy Thịnh Mân Âu cùng hai người kia lịch sự giao lưu, sắc mặt người đại diện kia đột nhiên trở nên khó coi, cầm điện thoại di động, trên khuôn mặt là vẻ không dám tin.

Thịnh Mân Âu liền đưa đơn khiếu nại cho gã, mặt gã tối sầm xem vài tờ, tay nắm cho giấy cũng nhăn nhúm.

Luật sư nhìn Thịnh Mân Âu đầy hoài nghi, dường như cũng đã cả kinh vì chiêu tập kích bất ngờ này, mãi vẫn không nói nên lời.

Thịnh Mân Âu vì để ý tới chiều cao của người đại diện, cho nên hơi cúi người xuống, trên mặt vẫn treo nụ cười lễ độ, không biết hắn đã nói gì vào tai đối phương, người đại diện lập tức ngẩng đầu lên, cuống quýt gật đầu.

Quơ quơ USB trong tay, Thịnh Mân Âu gật đầu quay người lại, đi được hai bước nhìn thấy tôi, đột nhiên mới nhớ ra gì đó, liền xoay người lấy điện thoại của tôi khỏi tay người đại diện, sau đó xoay người lần nữa, nụ cười lịch sự trên mặt dần dần bị thay thế bởi vẻ ngạo mạn khinh thường quen thuộc.

Hắn giống như vị quốc vương thắng trận trở về, ngẩng cao đầu cất bước trên hành lang ngập đầy ánh nắng, trên đầu đội vương miện vô hình, vai khoác áo choàng đỏ tươi, mỗi một bước đều kiên định mà tự tin.

“Trả lại cậu.” Thịnh Mân Âu ném trả điện thoại di động cho tôi.

“Xử lý xong rồi?”

Hắn liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt như thể đang nói: “Cậu nói vớ nói vẩn gì vậy.”

Tôi tự chuốc nhục xoa mũi, rồi nghe thấy hắn nói: “Bọn họ đồng ý chỉnh sửa kỳ hạn, sửa chữa điều khoản hợp đồng và tăng yêu cầu tiền bồi thường, với điều kiện là video cùng với đơn khiếu nại này vĩnh viễn không được công bố.”

Chuyện này cũng không thành vấn đề, dù sao thì mục đích của tôi cũng chỉ là giúp hắn có thể thắng vụ kiện này nhanh hơn mà thôi, những chuyện khác, năng lực tôi có hạn, cũng biết không thể nào chỉ dựa vào chuyện này để thúc đẩy thế giới thay đổi quy tắc của mình được.

Cuối cùng, dưới sự chủ trì của thẩm phán, vụ án được giải quyết bằng song phương hòa giải, bảo hiểm An Khởi chi trả dựa trên cơ sở tiền bồi thường được định ra từ trước, thêm vào khoản bồi thường nhân đạo sáu mươi vạn, còn tài xế gây tai nạn Vương Hữu Quyền làm bị cáo thứ hai, cũng bày tỏ sẵn lòng chấp nhận hòa giải, bồi thường cho bà Dương mười vạn.

Tôi không có tư cách đi vào phòng thảo luận, mà đứng bên ngoài hành lang vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc rống thất thanh tan nát cõi lòng của bà Dương ở bên trong. Khác với tiếng gào khóc ảo não, không cam lòng của mẹ tôi năm đó, trong tiếng khóc của bà ấy lại chứa đựng sự giải thoát và vui mừng.

Bao nhiêu ngày đêm trằn trọc trở mình, bao nhiêu lần đặt tay lên ngực tự hỏi: “Tại sao là tôi? Tại sao không phải là người khác?” Ông trời không cho được đáp án, tử vong không thể nào đảo ngược, áp lực cuộc sống nặng nề, đèo bòng con nhỏ, nước mắt nặng hạt ngột ngạt tích tụ trong lòng.

Tuy rằng số tiền này cũng chỉ là biện pháp an ủi, nhưng ít ra mọi chuyện đều đã có được đáp án, không cần phải khoét chỗ thịt đã lên vảy, bày vết thương máu chảy đầm đìa ra trước mắt mọi người, đau khổ cầu cạnh khắp nơi đổi lấy công bằng. Cuối cùng cũng có thể buông xuống mọi chuyện, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Nghe xong nữ luật sư thuật lại kết quả cuối cùng cho bà Dương, đi trên bậc thang thật dài màu xám trắng của tòa án, trên người được ánh mặt trời ấm áp dễ chịu phủ lấy, thư thái tới nỗi muốn ngả đầu đánh một giấc ngay tại chỗ.

Rất tốt. Cảm giác ngập tràn hi vọng tại giây phút này.

Hoạt động gân cốt, mọi chuyện xong xuôi, tôi cũng dự định về nhà ngủ.

“Anh!” Trước khi đi, tôi gọi Thịnh Mân Âu lại.

Hắn dừng chân tại bậc thang phía dưới, quay đầu lại nhìn về phía tôi.

“Em có chuyện này muốn nói với anh.” Tôi nói.

Hắn không di chuyển, chỉ nhìn vào tôi.

“Vậy chúng tôi đi trước.” Nữ luật sư rất nhạy cảm, kéo bà Dương rời đi cùng mình.

Tôi đi xuống mấy bậc thang, đứng trước mặt hắn, cuối cùng cũng có thể từ trên cao nhìn xuống hắn.

“Trả lại em món nợ ân tình này.”

“Chuyện gì?” Hắn hỏi luôn, xem ra cũng đã thừa nhận “ân tình” này của tôi.

“Thẩm Tiểu Thạch cần một luật sư biện hộ án hình sự, mẹ của nó… gặp phải phiền phức.”

“Bảo cậu ta chiều nay tới văn phòng luật gặp tôi.” Nói xong, Thịnh Mân Âu lập tức định quay người bỏ đi.

Tôi âm thầm tặc lưỡi trong lòng, hết sức bất mãn với thái độ không muốn nói thêm với tôi dù chỉ một câu của hắn.

“À đúng rồi,” tôi nói với bóng lưng hắn, “Em vẫn muốn biết, ngày ba qua đời, cuối cùng ba đã nói gì với anh?”

Thịnh Mân Âu hơi nghiêng đầu, để lộ ra nửa khuôn mặt.

Hắn im lặng mãi một lúc lâu vẫn không mở miệng, tôi cũng chỉ thử hỏi, hắn không muốn nói tôi cũng chỉ đành chịu.

“Thôi…”

Tôi vừa định nói thôi được rồi anh đi đi, hắn lại chậm rãi phun ra một câu nói.

“Nếu như không làm được người tốt cũng không sao cả, làm một người bình thường không tổn thương người khác, cũng không bị người khác làm tổn thương là được rồi.”

Tôi ngây ngẩn một lúc lâu, thử nối liền câu nói trước lúc qua đời của ba tôi với câu Thịnh Mân Âu vừa nói lại với nhau — ba tin tưởng con, nhất định sẽ trở thành một người rất tốt. Nhưng nếu như không làm được người tốt cũng không sao cả, làm một người bình thường không tổn thương người khác, cũng không bị người khác làm tổn thương là được rồi.

“Ba biết anh…” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Mân Âu, nói bằng giọng khàn khàn.

Ba tôi nói ra câu này, chứng tỏ ông đã biết, biết rằng Thịnh Mân Âu…

“Đúng, ba đã biết.” Thịnh Mân Âu rũ mắt xuống, hạ thấp giọng nói, “Biết tôi không bình thường.”

Nói xong, không chờ cho tôi phản ứng, hắn đã không nói thêm câu nào quay người đi, dần dần xa khỏi bậc thang tôi đang đứng.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, tâm trạng rối ren, rồi đặt mông ngồi xuống bậc thang, bỗng nhiên rất muốn hút điếu thuốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN