Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)
Bản mệnh phi kiếm
Chương 5: Bản mệnh phi kiếm
Dịch: Cầu Đạo Giả
“Em trai của hắn ư?” Yêu quái Dã Trư Chử Dung thì thào nói nhỏ, theo đó liền trừng lớn mắt, “Ngươi chính là tên Tần Vân kia ư?”
Hắn nhớ rồi.
Tần Liệt Hổ có hai đứa con trai, một người là Tần An, một người khác là thiếu niên kiếm khách có chút danh tiếng thế nhưng đã rời nhà đi du ngoạn khắp nơi từ sáu năm trước. Hơn nữa thực lực của Tần Vân sáu năm trước cũng chỉ có thể khoe khoang trong lứa tuổi thanh niên mà thôi còn dưới con mắt của những cường giả thực sự thì vẫn còn rất non nớt. Yêu quái Dã Trư ‘Chử Dung’ là một trong những yêu quái khủng bố của quận thành Quảng Lăng thì hơi đâu mà coi trọng một tên nhóc cỏn con.
“Nếu ngươi giết ta thì Thủy Thần sẽ không tha cho ngươi.” Yêu quái Dã Trư Chử Dung cảm giác được ý thức của mình đang yếu dần bèn gầm nhẹ một cách không cam lòng:”Thủy Thần sẽ không tha cho ngươi, nhất định sẽ không tha cho ngươi!.”
“Thủy Thần à? Xem ra cả Quảng Lăng Quận thì mười tên yêu quái đã có bảy tên là thủ hạ của Thủy Thần rồi nhỉ?” Tần Vân cười nhạo nói: “Giết yêu quái mà còn sợ mạo phạm đến Thủy Thần ư?”
Nửa người trên của Yêu quái Dã Trư Chử Dung cũng đã hoàn toàn biến về hình dạng vốn có, nửa người của một con Dã Trư khổng lồ cuối cùng chết đi trong yên lặng.
Cả đại sảnh cung điện trở nên yên tĩnh.
Đầu lĩnh Yêu quái, tám con yêu quái bao gồm cả Miêu yêu, cùng với cô gái áo hồng và lão già áo đen kia tất cả đều đã chết.
Chỉ còn một mình Tần Vân đứng ở giữa sảnh như có điều suy nghĩ.
“Chỉ cần nhìn thi thể của tên đầu lĩnh này với một kiếm đã có thể chém thân thể của hắn ra làm hai đoạn thì cả Quảng Lăng Quận cũng không có mấy ai có thể làm được, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ bại lộ thân phận nên những thứ này đều cần phải được xử lý, ta vừa trở về sau sáu năm xa nhà thì lúc này vẫn còn chưa phải lúc chống lại Thủy Thần.” Trong lòng Tần Vân lập xong kế hoạch bèn đơn giản vơ vét mọi thứ trong đại điện thì lại phát hiện được hộp Tinh Văn Cương kia.
“Đây là Tinh Văn Cương ư?” Tần Vân ngắm nhìn từng khối kim loại màu trắng bạc lộ ra từ hộp gỗ vỡ vụn, “Có được lượng Tinh Văn Cương nặng hơn mười cân này thì căn cơ bản mệnh phi kiếm của ta sẽ càng thêm hùng hậu, thậm chí thời gian cần thiết để luyện thành cũng có thể rút ngắn đi một hai tháng.”
Những thi thể của những yêu quái trong đại điện hắn đều dò xét qua một lần nhưng không còn ‘Tinh Văn Cương’ làm cho hắn vui mừng.
Theo đó Tần Vân từ lấy ra một túi gấm màu hồng trong lòng, mở túi gấm ra liền thấy bên trong có một bình nhỏ, mở nắp bình ra liền có một ít chất lỏng nhỏ xuống thi thể của lũ yêu quái, trên thi thể thì được Yêu quái Dã Trư Chử Dung nhỏ xuống bảy tám giọt còn thi thể những yêu quái cũng chỉ nhỏ một hai giọt.
“Xèo Xèo Xèo.”
Cuống cùng chính là nổi lửa lên.
Nếu đốt cháy thi thể của Yêu quái Dã Trư Chử Dung như bình thường thì sợ rằng mấy ngày sau cũng sẽ còn xương cốt lưu lại, nhưng sau khi nhỏ xuống những chất lỏng kia thì ngọn lửa lại là màu lam sẫm, ngọn lửa màu lam sẫm này không ngừng ăn mòn thi thể của Yêu quái Dã Trư, chỉ trong mười hơi thở thì thi thể liền bị đốt cháy hầu như không còn, chỉ còn một chút tro tàn còn lưu lại. Về phần thi thể của những con yêu quái khác mặc dù chỉ nhỏ xuống một hai giọt chất lỏng nhưng lại sớm hóa thành tro tàn từ lâu.
“’U Thủy’ cũng sắp hết rồi, lại phải điều chế thôi.” Tần Vân thì thầm một câu rồi đi tới lan can bên cạnh bảo tọa, mò mẫm một chút là đã khôi phục lan can bình thường trở lại.
“Ầm ầm ~~~” Vốn những cánh cửa đang đóng kín thì lại lần nữa được mở ra.
Dưới sự quan sát của pháp nhãn, Tần Vân liền đơn giản tìm được chỗ sinh hoạt hằng ngày của yêu quái đầu lĩnh ‘Chử Dung’, sau một phen tìm kiếm cẩn thận thì rất nhanh đã tìm được một hộp nữ trang được cất giấu, bên trong có những vật như bảo thạch, trân châu cùng với một chồng ngân phiếu.
“Khá lắm, tận sáu vạn ba ngàn lượng luôn cơ?” Tần Vân có chút vui mừng khi lật xấp ngân phiếu này, “Lão yêu này là yêu quái dưới trướng Thủy Thần thì phần lớn tài sản của hắn đều sẽ hiến cho Thủy Thần rồi, tu hành bình thường cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên mà hắn vẫn có thể tích lũy được nhiều bạc như vậy.”
“Tu hành xem trọng pháp, tài, lữ, địa*, pháp xếp thứ nhất, không có pháp môn thì căn bản không thể tu hành. Còn tiền tài thì xếp thứ hai.” Tần Vân lắc đầu, “Ta thuộc Kiếm Tiên nhất mạch, những tiêu hao khác là cực ít mà chỉ có việc nuôi dưỡng ra bản mệnh phi kiếm của ta mới là cực nhiều, những thứ tích cóp được từ bên ngoài trong sáu năm nay ta đều bỏ hết vào đó. May mắn thay có những xấp ngân phiếu này cùng hơn mười cân Tinh Văn Cương kia, cộng với những tích lũy của ta đã miễn cưỡng đủ cầm cự cho việc nuôi dưỡng bản mệnh phi kiếm trong một năm.”
*Pháp, tài, lữ, địa: Pháp là pháp môn, tài là tiền tài, lữ không chỉ là đạo lữ song tu mà nó bao gồm những người có thể bầu bạn với ngươi trên con đường cầu đạo, địa là sự coi trọng phong thủy địa khí, nói trắng ra là từ trường của địa cầu.
Người tu hành cũng đau đầu.
Giống như phù lục nhất mạch, cho dù là phù chỉ chu sa thấp kém nhất nhưng tiêu hao trong thời gian dài cũng vô cùng kinh người. Nếu muốn chế tác một phần phù lục thì cái giá phải trả càng cao.
Giống như luyện đan, luyện Pháp bảo vậy, trước tiên là phải bỏ một vốn lớn để luyện tay nghề, nghĩ thôi mà cũng thấy sợ.
. . .
Sau khi vơ vét hết thảy nơi ở của đám yêu quái trong cung điện dưới lòng đất, hắn mang theo hai cái bao bọc liền nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn truyền âm vang vọng khắp cung điện dưới lòng đất, giọng như một lão giả tang thương và hùng hồn: “Đám yêu quái đều đã bị ta chém giết, các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây để bảo toàn tính mạng đi.” Nói xong liền rời đi.
Cung điện dưới lòng đất là nơi hưởng lạc của đám yêu quái nhưng cũng là nơi nhân tộc chịu đau khổ tuyệt vọng.
Tuy rằng nghe được những tiếng nổ mạnh từ đại điện nhưng đám vũ nữ, nhạc sĩ và bọn người hầu ai ai cũng sợ đến mức chỉ dám trốn ở trong chỗ ở của mình không dám ra ngoài nửa bước. Cho đến khi nghe được giọng của Tần Vân thì bọn họ mới cẩn thận từng li từng lí đi ra, ra đến nơi mới phát hiện không còn chút ngăn trở nào, rất nhiều cơ quan cửa lớn đều sớm đã mở ra, một đường thông suốt, mỗi người mới kích động chạy trốn, lúc chạy tới chỗ đường phố lập tức bị phát hiện bởi đám nha dịch tuần đêm, cung điện dưới đất này dĩ nhiên cũng bại lộ từ đó.
Vừa điều tra là đám người quan phủ quận thành Quảng Lăng đã biết rằng chủ nhân của cung điện dưới lòng đất này chính là ‘Yêu quái đầu lĩnh Chử Dung’ .
Đối với quận thành Quảng Lăng mà nói, ‘Yêu quái đầu lĩnh Chử Dung’ là một trong lão Yêu ẩn mình trong tối kinh khủng nhất, làm loạn quận thành hơn mười năm nay, nơi ở của hắn từ trước đến nay vẫn luôn là một câu đố.
Việc này lập tức kinh động đến đám người cao tầng của quận thành Quảng Lăng.
Tần phủ, trong một căn phòng thuộc tiểu viện của Tần Vân.
Ánh đèn ấm áp xuyên thấu qua chụp đèn chiếu về một hướng trong căn phòng.
“Ầm.”
Tần Vân tiện tay bỏ bao bọc chứa đầy ngân phiếu và châu báu vào bên trong rương quần áo bên giường, một bao khác thì ném trên giường rồi được mở ra ngay sau đó, bên trong từng khối khối Tinh Văn Cương một, hắn ngẫm nghĩ: “Ai mà tàng trữ Tinh Văn Cương bình thường đều bị liệt vào tội lớn có thể xét nhà diệt tộc, thế nhưng với thân phận của ta thì một chút Tinh Văn Cương này cho dù có bị phát hiện thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Khoanh chân ngồi trên giường, Tần Vân nhắm mắt tĩnh tâm một lát.
Ở đan điền trong cơ thể.
Đan điền như biển, có chân nguyên biến thành dòng sông chảy xiết, trong đó có một quả cầu kim loại màu bạc sáng lấp lánh đang trôi nổi giữa không trung.
Bỗng nhiên khối cầu kim loại màu bạc sáng đang xoay tròn này chậm rãi tách ra, sau khi tách ra liền biến thành một sợi tóc kim loại rất mảnh. Nếu như nói quả cầu kim loại màu bạc sáng rất nhỏ, ước chừng chỉ lớn cỡ cục sỏi. Vậy thì sau khi tách ra thành sợi dây kim loại thì càng dài và nhỏ hơn như một sợi tóc dính trên da đầu.
“CHÍU…U…U!.”
Sợi tóc kim loại này trong nháy mắt dọc theo kinh mạch trong cơ thể bay ra đan điền, rất nhanh từ kinh mạch cánh tay đi đến đầu ngón trỏ phải, một tiếng “phốc” vang lên, trong nháy mắt liền xuyên qua lưu lại trên làn da một vết thương nhỏ như sợi tóc, với thực lực của Tần Vân thì trong nháy mắt đã khôi phục.
Sau khi bay ra từ đầu ngón tay phải, sợi tóc kim loại màu trắng bạc này lập tức liền nhanh chóng biến lớn.
Biến thành một thanh tiểu kiếm màu bạc dài chừng ba tấc rồi lơ lửng trước người Tần Vân.
“Bản mệnh phi kiếm.” Tần Vân ngồi khoanh chân nhìn cây phi kiếm màu bạc lở lửng trước mặt, “Vẫn còn gần một năm thời gian thì bản mệnh phi kiếm của ta mới đại công cáo thành, đến lúc đó việc ra vào đan điền cũng không cần cẩn thận từng li từng lí như thế nữa rồi.”
Bây giờ bản mệnh phi kiếm vẫn chưa thật sự được luyện thành thì phi kiếm trong người không phân biệt được đâu là địch là ta đâu, nếu như đâm rách tạng phủ thì vẫn bị trọng thương như thường, vì vậy bình thường lúc nuôi dưỡng trong đan điền thì hắn đều sẽ cuộn lại thành một viên ‘Kiếm Hoàn’ bởi nếu để trong hình dạng thanh kiếm mà gửi trong đan điền mà đến nay phi kiếm vẫn chưa chính thức được luyện thành, nhất thời không cẩn thận làm cho đan điền bị thương là chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.
Một khi bản mệnh phi kiếm được luyện thành liền chính là Pháp bảo thuộc hàng số một, có thể biến lớn có thể hóa nhỏ, uy thế vô cùng khủng bố.
Cho dù là được thêm một thanh phi kiếm được luyện chế tốt thì cũng xa xa không bằng bản mệnh phi kiếm. ‘Bản mệnh phi kiếm’ là gì? Đó là phi kiếm được nuôi dưỡng trong đan điền cả ngày lẫn đêm, thậm chí dùng hồn phách dung nhập vào để nuôi dưỡng, sau khi tích lũy ngày qua ngày dần dần chuyển hóa thành một bộ phận của sinh mệnh, uy lực tự nhiên mạnh khủng bố. Nếu như bản mệnh phi kiếm bị hủy, nhẹ thì trọng thương, nặng thì con đường tu hành từ nay bị chặt đứt.
“Đi!” Cầm lấy một khối Tinh Văn Cương nặng chừng mười cân ở bên cạnh rồi tiện tay quăng ra, lập tức có sợi tơ chân nguyên bay ra từ ngón tay bao vây lấy Tinh Văn Cương rồi lơ lửng ở dưới thanh phi kiếm dài ba tấc kia.
“Ô…ô…ô…n…g ~~~”
Theo đó Tần Vân vận chuyển pháp quyết, mặt ngoài thanh phi kiếm dài ba tấc có một vầng sáng đang lưu chuyển không ngừng để cắn nuốt tinh hoa của Tinh Văn Cương, từng điểm sáng một bay ra từ trong Tinh Văn Cương rồi dung nhập vào trong thanh phi kiếm dài ba tấc, mà khối Tinh Văn Cương đang lơ lửng kia dần dần có một chút mảnh vụn bay xuống.
Trải qua gần nửa canh giờ, thanh phi kiếm dài ba tấc rung động một cái phát ra một tiếng kiếm ngân.
“Hôm nay đến đây thôi.” Tần Vân khẽ vươn tay, khối Tinh Văn Cương giống như đá cuội đã nhỏ hơn một vòng lớn bay trở về trong tay, chỉ nặng còn ước chừng hai cân, “Mỗi ngày luyện hóa khoảng chừng tám cân Tinh Văn Cương, sợ là chỉ cần mười ngày đã có thể luyện hóa toàn bộ lượng Tinh Văn Cương này, căn cơ bản mệnh phi kiếm của ta cũng càng thêm hùng hậu.”
“Muốn nuôi dưỡng luyện hóa một thanh bản mệnh phi kiếm quả thật không dễ dàng, nếu là người tu hành bình thường, cho dù là đều là Kiếm Tiên nhất mạch thì chỉ sợ phải hao phí mấy chục năm làm việc cực nhọc mới có thể nuôi dưỡng luyện thành bản mệnh phi kiếm của mình, ta ngộ được ‘Yên Vũ Kiếm ý’ nên việc nuôi dưỡng phi kiếm cũng nhanh gấp mười lần, chỉ cần làm việc cực nhọc mấy năm là sẽ đại công cáo thành, đáng tiếc tài liệu cần thiết để nuôi dưỡng bản mệnh phi kiếm lại là một phần không thiếu.” Tần Vân âm thầm cảm khái.
Quả thật là ném cả núi vàng biển bạc vào chỉ vì một phi kiếm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!