Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch) - Tuyệt đối không được có sai sót
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)


Tuyệt đối không được có sai sót



Dịch : YuuKiiii

Biên: Mựp

Tần Vân cũng nhìn ra được có thể phân hoá được lôi đình, hiển nhiên Y Tiêu cô nương chỉ thể hiện một phần uy lực như góc băng sơn của chưởng Tâm Lôi.

“Kỳ quái.”

Lão Quận chủ nhìn thi thể ba đầu yêu quái trước mắt, con ngươi đục ngầu hiện lên một tia nghi hoặc, nói, “Chọn hoa khôi là một chuyện trọng đại, mọi người tụ tập rất đông, đồng dạng chúng ta cũng sẽ phái rất nhiều cao thủ canh gác xung quanh, yêu quái cũng đồng dạng rất sợ chết, vì sao lại có ba tên này đến đây tìm cái chết ?”

“Cha, chẳng những là như vậy đầu Tê Ngưu Yêu này bị Tần Vân huynh chém thành hai khúc trước khi chết còn phun ra trái tim, trái tim phát nổ vẩy ra vô số nọc độc, bắn tung tóe lên bờ sông khiến cho người dính phải hóa thành một bãi nước mủ.” Nói xong Ôn Xung còn chỉ một bãi nước mủ ở phía xa, tạm thời bọn họ cũng không dám đụng vào, “Tần Vân huynh nói, những thứ này không phải là yêu quái bình thường mà là ma bộc.”

“Ma bộc ?” Lão Quận chủ cả kinh, “Làm sao có thể, ta ở trong Quảng Lăng quận cũng đã mấy trăm năm, cũng chưa thấy xuất hiện qua ma bộc.”

“Ôn bá bá, đích xác là ma bộc.” Một bên Y Tiêu cô nương cũng nói.

“Thủy Thần đại yêu tại Quảng Lăng quận làm hại hơn hai trăm năm, tu hành lâu như vậy, học được phương pháp luyện hóa ma bộc, cũng không có gì kỳ quái.” Tần Vân nói ra.

Quận chủ lão giả nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: “Nếu như sự việc như Tần Vân nói thì việc này rất phiền phức. Đám yêu quái tuy rằng hung lệ tàn nhẫn, thế nhưng bọn chúng lại rất sợ chết! Để cho bọn hắn chịu chết? Bọn hắn thà rằng phản bội Thủy Thần đại yêu. Nhưng ma bộc căn bản không sợ chết,về sau sự việc liền phiền toái, sợ rằng bọn hắn sẽ tiếp tục ám sát ta nhiều hơn nữa.”

“Không chỉ như thế, lần này Tần công tử cùng Y Tiêu cô nương đều ra tay giúp đỡ, chỉ sợ Thủy Thần rất nhanh sẽ biết được, sợ hắn sẻ giận chó đánh mèo hai vị.” Quận chủ lão giả nói.

“Ta đơn độc một mình tới đây, chỉ một ít yêu quái như vậy cũng sẽ không làm gì được ta.” Y Tiêu cô nương mỉm cười.

Tần Vân thì cau mày nói: “Quận chủ đại nhân, bình thường thời điểm ta ở trong phủ sẽ không sợ có yêu quái ma bộc đột kích. Chỉ sợ thời điểm ta không có mặt trong phủ bọn hắn…..”

“Như vậy, ta an bài hai mươi bộ Diệt Yêu Nỗ, một cỗ Truy Tinh Nỗ đưa đến Tần phủ.” Quận chủ lão giả có chút suy tư nói ra.

“Đa tạ Quận chủ đại nhân.” Tần Vân liền nói, phụ thân hắn chính là Ngân Chương bộ đầu, bên trong Tần phủ cũng có nhiều thị vệ và người hầu bình thường cung nỏ sử dụng cũng không ít, Diệt Yêu Nỗ cũng có ba bộ. Hôm nay thoáng cái liền có hơn hai mươi bộ Diệt Yêu Nỗ, cùng với một bộ Truy Tinh Nỗ trân quý. Truy Tinh Nỗ có thể uy hiếp được yêu quái đầu lĩnh như ‘Chử Dung’, nếu bị oanh kích ngay chỗ hiểm hẳn sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ.

Về phần đối phó Tần Vân?

Nếu đồng thời chống lại trên trăm bộ Truy Tinh Nỗ, Tần Vân cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng trốn chạy để khỏi chết, có thể hay không bảo toàn mạng sống đều khó nói, đương nhiên nếu chỉ vẻn vẹn mười bộ tám bộ hắn cũng không thèm để ý.

Về phần ma bộc? Tần Vân cũng không lo lắng.

Thứ nhất, đơn giản chỉ là giận chó đánh mèo không ảnh hưởng đến bản thân.

Thứ hai, ma bộc luyện chế không dễ, muốn có yêu quái để luyện chế Thủy Thần cũng phải tìm lý do để bắt một số yêu quái. Nếu như trắng trợn luyện chế chỉ sợ đám yêu quái đều chuồn mất thậm chí tạo phản. Hơn nữa còn hao tốn vô số tài lực! Luyện chế cái đồ chơi này tiêu hao một chút cũng có thể so với luyện đan luyện khí. Mà quan trọng nhất là. . . Muốn luyện chế thành công một con ma bộc thì sợ là trước đó đã thất bại rất nhiều lần, Thủy Thần chỉ mới bắt đầu luyện hóa kinh nghiệm chưa đủ, sợ là cầm mười đầu yêu quái chỉ có thể luyện chế ra một đầu ma bộc liền coi là đã không tệ.

“Lần này phái ba đầu ma bộc, hẳn là Thủy Thần vừa luyện hóa thành công muốn mượn lần này nhìn xem uy lực của ma bộc.” Tần Vân thầm nghĩ, “Dù sao ba đầu ma bộc này thực lực rõ ràng mạnh yếu bất đồng. Yếu nhất, liền bị Chưởng Tâm Lôi đánh ra một tia lôi đình đã chịu không được chết ngay tại chỗ. Lang Yêu kia thì mạnh hơn chút ít nhưng cũng là bị Diệt Yêu Nỗ giết chết. Chỉ có Tê Ngưu Yêu lợi hại nhất, thậm chí còn có thủ đoạn đồng quy vu tận.”

Tần Vân ngoài miệng nói lo lắng, cũng vì nhân cơ hội lần này tranh thủ cho Tần phủ một ít lợi ích.

“Tần đại nhân cũng là Ngân Chương bộ đầu của Quảng Lăng quận chúng ta, Tần công tử càng là vì triều đình từng lập đại công, an bài nhiều hơn chút ít cung nỏ cũng là lẽ thường.” Lão Quận chủ cười nói.

“Hôm nay Y Tiêu cũng tới, vậy các ngươi liền cùng ta đi Quận chủ phủ, còn có một vị đồng hành cùng các ngươi để ta thông báo cho hắn đến đây, hắn là người của Quảng Lăng quận đã sớm chờ ở quận thành rồi. Ba người các ngươi họp gặp, sau đó tâm sự một chút cũng giúp cho sau này phối hợp tốt hơn một chút.” Lão Quận chủ nói.

Tần Vân, Y Tiêu đều gật đầu.

. . .

Lão Quận chủ mang theo Tần Vân, Y Tiêu cùng một đoàn người trở về Quận chủ phủ, cũng phái người đi mời một vị đồng hành khác ‘Cổ Hoài Nhân’.

Vừa trở về, ngồi trong thư phòng còn chưa nóng đít.

“Cha, cha.” Ôn Xung liền đi đến thư phòng.

“Chuyện gì, sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?” Lão Quận chủ đặt chén trà xuống, nhíu mày quát.

Ôn Xung liền nói: “Trương tiền bối vừa rồi gửi thư đến, trong thư nói người tu tiên cần Hàn Tụy linh dịch rất ít, vì vậy trên Linh Bảo Sơn tồn trữ cũng rất ít, hắn cũng rất khó khăn một lần lấy từ trong môn phái ra mười cân, hắn nói cha cho hắn thư thả thêm nữa năm.”

‘Linh Bảo Sơn’ một trong Đạo gia Tam đại thánh địa cũng là Thánh Địa cổ xưa nhất.

“Mang thư lại đây.” Ôn Xung đem thư tín đưa cho Quận chủ.

Lão Quận chủ tiếp nhận nhanh chóng đảo mắt qua.

” Nếu như cần nhiều hơn nữa năm, ta còn tìm hắn làm gì?” Lão Quận chủ nguyên bản đang bình tĩnh liền đứng lên làm khuôn mặt dữ tợn, “Trương lão quỷ từ ta cầm đi bao nhiêu chỗ tốt? Hiện tại nhờ hắn làm chút việc, hắn liền lề mề! Linh Bảo Sơn chính là Đạo gia Tam đại thánh địa, càng là Thánh Địa cổ xưa nhất. Hàn Tụy linh dịch tồn trữ làm sao có thể ít? Hắn chẳng qua là ngại phiền toái!”

“Ngươi lập tức viết cho ta một bức thư, nói rõ trong một tháng hắn ít nhất phải cho ta gom đủ sáu cân Hàn Tụy linh dịch, còn dư lại bốn cân cũng phải trong hai tháng gom đủ! Nếu không đủ, về sau đừng có tiếp tục tìm ta nữa! Thôi để ta tự mình ghi.”

Từ lâu hắn đã lui về sau, rất nhiều sự tình đều là do nhi tử Ôn Xung của hắn đi làm, tối đa cuối cùng cũng chỉ tự tay kí tên đóng ấn mà thôi.

“Cha muốn cùng hắn vạch mặt ?” Ôn Xung có chút do dự.

“Một gã Tiên Thiên Hư Đan cảnh mà thôi, ta còn sợ hắn ? Chỉ là hắn là đệ tử Linh Bảo Sơn nên ta mới cho hắn mặt mũi.” Quận chủ lão giả trong mắt tràn đầy hung quang, “Thọ nguyên của ta còn lại không bao nhiêu nên lần này Thiên Niên Băng Ngọc Quả ta phải đạt cho bằng được!”

Quận chủ lão giả nhìn Ôn Xung, “Xung nhi, nếu tuổi thọ của ta có thể kéo dài thêm hai mươi năm thì cơ hội thăng quan tiến chức có thể nhiều hơn một chút, cũng có thể cho nhất mạch chúng ta cùng mấy huynh đệ các ngươi có thêm một chút tích lũy.”

“Hài nhi minh bạch.” Ôn Xung liền nói.

“Trương lão quỷ, ăn của ta dùng của ta nếu không làm tốt cho ta sự tình lần này, hừ hừ, đừng trách ta trở mặt! Ăn của ta , dùng của ta những gì ta cũng làm cho hắn nhổ ra!” Quận chủ lão giả trong mắt tràn đầy hung quang, vì hai mươi năm tuổi thọ, ai dám ngăn hắn, chính là muốn mạng của hắn!

Quận chủ lão giả lập tức viết thư, trong thư văn tự thể hiện sự tức giận tột độ.

Ôn Xung ở một bên nhìn cũng nhịn không được nói: “Cha, coi như là chậm chễ tầm năm ba tháng, Tần Vân cả nhà của hắn đều ở tại Quảng Lăng quận, chắc hẳn hắn cũng không dám lãnh đạm.”

“Hừ, ngươi thì biết cái gì ?” Quận chủ lão giả âm thanh lạnh lùng nói, “Hắn có hay không dùng hết toàn lực mặt ngoài có thể nhìn ra! Hơn nữa người tu tiên trong lòng lạnh lẽo vứt bỏ thê nhi cha mẹ một lòng tu hành cầu trường sinh rất nhiều. Thậm chí ta còn nghe nói qua một tên điên giết hết cả nhà vì dính dáng đến việc tu tiên của hắn.”

“Lại nói về việc Thương Mang Sơn lúc trước, ta phải cho hắn một đống Hàn Tụy linh dịch! Cầm đồ đạc của ta, dựa theo người tu tiên mà nói nói, cái này là một phần nhân quả! Hắn chính là xuất thân từ đại phái lại thêm đi qua Bắc Địa biên quan kết bạn với rất nhiều người tu tiên, hẳn biết rõ nhân quả quan hệ to lớn. Chịu chỗ tốt, phải đem hết toàn lực, nếu không nhân quả dây dưa xuống, tương lai đường tu hành thì sẽ có rất nhiều khó khăn thậm chí kiếp nạn.”

Ôn Xung hiểu rõ: “Cha sáng suốt.”

“Tranh thủ thời gian, cầm lấy thư của ta lập tức gửi đi.” Quận chủ lão giả đem thư viết xong đưa cho Ôn Xung.

Ôn Xung tiếp nhận nhìn qua, gật gật đầu: “Chỉ cần Trương lão quỷ không muốn cùng cha vạch mặt, đều phải ngoan ngoãn làm việc.”

“Giữa hắn và ta chủ yếu vẫn là hắn cầu ta là nhiều.” Quận chủ lão giả lạnh nhạt nói, “Thật sự coi cầm đồ đạc của Ôn gia ta dễ như vậy? Hừ hừ.”

“Ta đây liền đi gửi.”

Ôn Xung cầm lấy lá thư lập tức đi ra ngoài.

Lão Quận chủ nhìn nhi tử rời đi, trong đôi mắt tràn đầy hàn quang: “Lần này đoạt linh quả ta tuyệt đối không thể để lọt mất!”

Thiên Niên Băng Ngọc Quả này quan hệ đến hai mươi năm tuổi thọ của hắn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN