Phi Kiếm Vấn Đạo - Quyển 1 - Chương 37: Chiêu Mạnh Nhất Của Tần Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Phi Kiếm Vấn Đạo


Quyển 1 - Chương 37: Chiêu Mạnh Nhất Của Tần Vân


Bạch Hổ Đại yêu ở trên trời cũng ngu người luôn rồi.

Đám yêu quái ở bốn phương tám hướng cũng ngẩn luôn cả người ra. Bọn chúng gồm Lang Yêu, Trư Yêu, Ngưu Yêu, Hùng Yêu, Hạt Tử Yêu, Xà Yêu, Trùng Yêu, … chủng loại đa dạng phong phú. Bao gồm cả những loài biết bay, những loài biết đào đất và cả những loài bơi trong nước. Đám yêu quái vào lúc này trước tiên là sửng sốt, sau đó tên nào tên đó đều nổi giận, ánh mắt của nhiều tên yêu quái đều đỏ cả lên.

Trí tuệ một số yêu quái vốn là thấp, ánh mắt mà đỏ lên cái gì cũng dám làm.

– Giết hắn đi.

– Còn dám hung hăng càn quấy nữa chứ!

– Ở trước mặt bọn ta mà còn dám cuồng vọng như thế.

Từng tên yêu quái một gầm lên.

Trên bầu trời Bạch Hổ Đại yêu nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Vân ở dưới, lửa giận bốc lên trong con mắt màu vàng, bèn quát:

– Tiến lên vây giết hắn cho ta!

Giết! Giết! Giết!…

Đám yêu quái gầm lên tiếng gầm giết chóc nghe như tiếng núi thét biển gầm rồi vọt tới từ bốn phương tám hướng. Có yêu quái chui vào lòng đất, trên trời cũng có phi cầm yêu quái lao thẳng xuống. Tuy biết rằng người tu tiên Nhân tộc này lợi hại nhưng dưới số lượng yêu quái nhiều như mây thế này hào khí đám yêu quái cũng theo đó mà lên cao ngất! Một kẻ tu tiên chưa đạt Tiên Thiên, dù cho có lợi hại hơn đi nữa bọn chúng chỉ cần chơi hội đồng là cũng đủ đưa hắn về Tây Thiên rồi.

Câu nói vừa nãy của Tần Vân đã làm cho đám yêu quái này vô cùng giận dữ, đây là đang khiêu khích bọn chúng!

– Chúng ta nhiều người như vậy, không lo cầu xin mà còn khiêu khích?

– Xé xác hắn.

– Ăn thịt hắn!

– Ta muốn một khối thịt của hắn!

Rất nhiều tên trong đám yêu quái này như điên như cuồng, khi tất cả yêu quái chơi trò hội đồng quả thật vô cùng dũng mãnh, khí thế hung ác ngập trời.

Cho dù là mấy trăm người bình thường lên hết một lượt cũng sẽ trận thanh thế lớn, mà nếu mấy trăm tên yêu quái hình dáng khác nhau cùng chơi trò hội đồng không cần nói cũng biết sẽ đáng sợ như thế nào! Khi tên Bạch Hổ Đại yêu trên bầu trời hai mắt đang lóe sáng thì Y Tiêu đã khống chế pháp bảo tạo thành ba vầng sáng phòng hộ, trong lòng đang căng thẳng nghĩ:

– Rốt cuộc Tần huynh có cách gì đây?

Tần Vân đứng tại chỗ, bình tĩnh thu hết mọi thứ vào trong mắt.

– Giết hắn đi!

Bạch Hổ Đại yêu trên bầu trời hưng phấn hét lớn.

– Vù…

Hai mươi tên yêu quái gần như trong nháy mắt đã vồ đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa không trung cũng có vài con phi cầm yêu quái ập xuống, dưới chân Tần Vân cũng có yêu quái tập kích.

Ánh mắt Tần Vân sáng lên, trong nháy mắt liền rút kiếm.

Một đạo kiếm quang lóe lên!

“Thật sự chỉ bằng một thanh kiếm thôi ư?”

Y Tiêu thấy lúc trước Tần Vân có vài phần tự tin chủ động nghênh đón kẻ địch, còn tưởng rằng có thủ đoạn lợi hại gì, nghĩ:

“Cho dù có lợi hại thêm đi nữa chỉ với một thanh kiếm sao có thể chống được nhiều yêu quái như vậy chứ?”

Y Tiêu bắt đầu chuẩn bị thi triển Ngũ hành lôi pháp để cứu viện cho Tần Vân.

Bạch Hổ Đại yêu thấy thế lại càng hưng phấn, nói:

– Ha ha, kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!

– Nuốt sống kẻ tu tiên này.

– Xẻo thịt hắn.

– Ăn sạch hắn.

Những tiếng gào thét điên cuồng vang lên.

Nhưng bỗng nhiên tiếng gầm của đám yêu quái dần dần yếu đi hẳn, bởi bọn chúng sợ hãi phát hiện, dưới sự vây công điên cuồng của bọn chúng từ bốn phương tám hướng, phải biết rằng một tên yêu quái sẽ có hàm răng nhọn, có móng vuốt sắc bén, thậm chí một số còn có tuyệt kỹ đặc thù như gai độc, đuôi gai. Thể loại chiêu thức trong nháy mắt mà Tần Vân thấy được cũng có hơn bốn mươi đến năm mươi loại đấy, theo lý thuyết dù kiếm pháp có lợi thêm đi chăng nữa chỉ với một thanh kiếm cũng sẽ không có khả năng đỡ được nhiều đòn tấn công như vậy.

Nhưng lúc này đám yêu quái lại thấy được một màn kỳ dị, kiếm quang xung quanh Tần Vân lại trở nên mờ mịt, liên miên không dứt, hoàn toàn bao phủ lại mỗi một chỗ xung quanh Tần Vân.

– Kiếm quang tạo thành một quả hình tròn!

– Không hề chừa một lỗ thủng nào!

Bất kì đòn tấn công nào cũng không thể lọt qua màn kiếm quang mông lung kia. Mà những tên yêu quái lại gần cũng sẽ bị kiếm quang mờ mịt chém giết, kiếm quang chỉ lóe lên một cái, trên cơ thể yêu quái đều không nhìn ra bất kì vết thương gì nhưng trên thực tế cơ thể của chúng đã bị cắt ra làm hai! Có tên bị chặt đầu, có tên bị đâm ngay trái tim… đều nhanh đến mức không thể ngăn cản.

Ba tên, năm tên, mười tên, hai mươi tên…

Quả cầu kiếm quang xung quanh Tần Vân giống như cái cối xay thịt, những tên yêu quái đến gần đều sẽ ngã xuống và hiện ra nguyên hình. Quan trọng nhất là không hề có một tên yêu quái nào có thể xông qua được quả cầu kia để làm Tần Vân bị thương dù chỉ là một cọng lông cọng tóc.

Bạch Hổ Đại yêu và Y Tiêu khi nhìn thấy cảnh tượng này đều ngẩn người, trong lúc nhất thời không thốt nên lời.

Pháp bảo, nhất định là do pháp bảo phi kiếm kia. Pháp bảo phi kiếm kia chắc chắn có thủ đoạn hộ thân vô cùng lợi hại.

Bạch Hổ Đại yêu trừng mắt, nói:

– Một tên tiểu bối chưa đến Tiên Thiên mà đã nỡ ban pháp bảo phi kiếm lợi hại như vậy rồi sao?

Hắn từng nghe nói, trong truyền thuyết có một số pháp bảo phi kiếm rất lợi hại, một thanh kiếm hóa thành ngàn vạn đạo kiếm quang cũng có.

– Đi!

Bạch Hổ Đại yêu không cam lòng lập tức ném chín hòn Phong Lôi Thạch ra.

– Vù vù vù…

Chín hòn Phong Lôi Thạch thấy gió liền biến lớn, mỗi hòn to cỡ đầu người, từ trên cao xé rách không khí bay xuống trông như chín khối thiên thạch! Mỗi hòn đều bay về phía Tần Vân.

– Oành.

– Oành.

– Oành.

… Chín hòn Phong Lôi Thạch lúc nện vào quả cầu kiếm quang xung quanh Tần Vân liền bị đánh bật bay ra ngoài, phù văn trên bề mặt Phong Lôi Thạch đều chấn động.

Khóe mắt Bạch Hổ Đại yêu như muốn rách ra:

– Tại sao lại có pháp bảo phi kiếm lợi hại như vậy chứ? Thậm chí còn ở trong tay một tiểu bối?

Y Tiêu đang duy trì phòng hộ của pháp bảo vòng tay thấy được cảnh này trong lòng không khỏi sợ hãi thán phục:

“Khó trách Tần huynh lại tự tin nắm chắc như thế, không ngờ là huynh ấy còn loại thủ đoạn phòng ngự như vậy, đây là thủ đoạn ẩn giấu trong pháp bảo phi kiếm sao? Không chỉ uy lực mạnh mà phòng ngự cũng lợi hại như thế, đây là pháp bảo mấy phẩm nhỉ? Chẳng lẽ là pháp bảo thất phẩm ư? Là Linh Bảo sơn hay Kiếm Các đây? Ngay cả Tiên Thiên còn chưa tới đã dám ban cho pháp bảo phi kiếm lợi hại như vậy rồi sao? Sẽ không sợ đệ tử khác của môn phái cảm thấy bất mãn ư?”

Trong lòng Y Tiêu suy đoán:

“Hay là do Tần huynh thật sự quá ghê gớm, là tồn tại có một không hai trong cùng thế hệ nên trưởng bối mới ban thuởng pháp bảo phi kiếm lợi hại như thế?”

Đám yêu quái đang điên cuồng vây công Tần Vân, lúc vừa bắt đầu khí thế không thể đỡ, nhưng sau khi một đống tên bị xay thành thịt nát, ngay cả Tần Vân một cọng lông của Tần Vân cũng chạm không tới, tên nào tên nấy cũng sợ hãi khi không nhìn thấy hi vọng sống sót! Bọn chúng cũng biết sợ việc chết người quy mô lớn chứ!

– Vù vù vù… từng tên một bắt đầu lui về sau.

Một tên lui về sau đương nhiên sẽ càng nhiều tên lui về sau. Ngoại trừ một số tên ngu xuẩn bị Tần Vân chém giết ra, rất nhanh xung quanh Tần Vân liền không còn tên yêu quái nào dám nhích tới gần.

Đám yêu quái đều lui lại thật xa, sợ hãi nhìn Tần Vân.

Tần Vân cầm thần kiếm trong tay, quét mắt liếc nhìn yêu quái xung quanh, cất cao giọng nói:

– Muốn chết cứ việc đến đây!

Thanh âm quanh quẩn khắp núi cao, đám yêu quái xung quanh đều không lên tiếng.

– Hừ.

Tần Vân cười lạnh một tiếng, quay đầu đi về phía Y Tiêu.

Sắc mặt Y Tiêu vui mừng, đợi đến khi Tần Vân tới gần ngay lập tức truyền âm nói:

“Thật bội phục Tần huynh, không nghĩ đến Tần huynh vẫn còn thủ đoạn như vậy.”

Tần Vân cũng truyền âm nói:

“Y cô nương vẫn chưa nghĩ tới lúc trước ta đã từng đi qua đâu nhỉ?”

Y Tiêu sững sờ, nói:

“Đi qua đâu? Bắc Địa biên quan ư? ”

Tần Vân truyền âm nói:

“Đúng, Bắc Địa biên quan. Muốn sống sót ở nơi nào quan trọng nhất không phải là giết địch mà là bảo vệ tính mạng.”

Bản thân hắn quả thật là đã ở trên chiến trường Bắc Địa biên quan, lần lượt dạo chơi ở ranh giới sinh tử mới sáng tạo ra Yên Vũ Kiếm! Ngộ ra Yên Vũ kiếm ý.

Trong quá trình sáng tạo Yên Vũ Kiếm, coi trọng nhất chính là đối phó vây công! Cần phòng ngự đến mức ngay cả một giọt nước cũng không thể lọt, mà cuối cùng vì đã ngộ ra ‘Yên Vũ kiếm ý” nên về mặt phòng thủ cũng đã được nâng cao đến mức tận cùng.

Kiếm ý có nhiều loại.

Nhưng mà Yên Vũ kiếm ý mà Tần Vân lĩnh ngộ, mạnh nhất không phải là giết chóc, mà là phòng thủ bảo vệ tính mạng!

Tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng củaYên Vũ kiếm ý cũng chính là chiêu thức tinh hoa thật sự của Yên Vũ kiếm ý, Tần Vân gọi là ‘Chu Thiên Kiếm Quang’.

Một khi toàn lực ứng phó, kiếm ý liên miên, thậm chí khiến kiếm quang che kín mọi ngõ ngách xung quanh cơ thể Chu Thiên Kiếm Quang sẽ hình thành! Không có chút kẽ hở nào.

Nhưng tiêu hao trong một khắc của chiêu Chu Thiên Kiếm Quang này… còn tiêu hao nhanh gấp trăm lần một chiêu kiếm thuật bình thường. Giống như người bình thường đi đường chậm rãi có thể đi được một hai trăm dặm đường, nhưng nếu là chạy nhanh khoảng cách một hai trăm trượng sẽ không còn sức chạy nữa. Nguyên lý cũng giống vậy, uy lực của Chu Thiên Kiếm Quang cực lớn nhưng khuyết điểm duy nhất chính là chân nguyên tiêu hao quá lớn.

Đừng nhìn Tần Vân mới nãy chỉ vừa chém giết trong giây lát nhưng cũng đã giết được hơn sáu mươi tên yêu quái!

“Đúng rồi, bảo vệ tính mạng. Thì ra Tần huynh am hiểu nhất chính là bảo vệ tính mạng, không sợ nhất là vây công.”

Sắc mặt Y Tiêu vui mừng.

Tần Vân truyền âm nói:

“Kế tiếp nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi đừng lộ ra sơ hở, cứ tiếp tục duy trì khuôn mặt vui mừng này đi. Chiêu thức đối phó quần công này của ta tiêu hao cực lớn, chân nguyên của ta bây giờ chỉ còn lại chưa đủ ba thành mà thôi.”

Y Tiêu vẫn duy trì khuôn mặt ‘kinh hỉ’ như trước, nhưng ngay lập lại tức truyền âm:

“Cái gì? Thủ đoạn bảo vệ tính mạng của pháp bảo phi kiếm sẽ tiêu hao rất nhiều chân nguyên ư?”

Tần Vân truyền âm:

“Thế nhưng theo ta nhìn đám yêu quái đã bị dọa sợ rồi. Vì vậy Y cô nương, chúng ta phải diễn bộ kịch này cho thật tốt.”

Tần Vân thu kiếm vào vỏ, vác thi thể lão bộc yêu quái Tiền thúc lên vai, một tay mang theo đại phủ, một tay mang theo bộ vuốt Hổ kia.

– Muốn tìm chết cứ qua đây!

Tần Vân quét mắt nhìn đám yêu quái, trong giọng nói tràn ngập sát khí, tiếng nói cuồn cuộn vang vọng khắp ngọn núi lớn.

Đám yêu quái kia có chút ớn lạnh, không dám tiến lên.

Tần Vân ngẩng đầu ngắm nhìn Bạch Hổ Đại yêu trên trời, cười ha ha nói:

– Hổ yêu, cảm ơn thanh đại phủ này của ngươi rồi, chẳng qua lông trên bộ vuốt hổ này còn có chút ít. Hay là ngươi xuống đây rồi ta lại tặng ngươi một kiếm sau đó kiếm thêm chút lông hổ nhỉ?

– Hừ hừ hừ!

Bạch Hổ Đại yêu tức giận đến ngứa ngáy hàm răng, nhưng một bộ vuốt đã đứt, đại phủ cũng chỉ còn một thanh, càng bị Thiên Lôi Thuật bổ qua, Bạch Hổ Đại yêu căn bản không dám xuống dưới, bởi hắn sợ là sẽ phải nằm xuống dưới tay của tên Kiếm tiên này.

– Hừ, chúng ta đi.

Tần Vân liếc nhìn Bạch Hổ Đại yêu rồi lập tức mang theo Y cô nương trực tiếp đi ra ngoài.

Đường núi tuy khó đi nhưng Tần Vân cùng Y Tiêu giống như đang giẫm trên đất bằng, tốc độ nhanh vô cùng.

“Cứ việc đi, hù cho chúng sợ, bọn chúng không dám di chuyển đâu.”

Tuy rằng xung quanh có rất nhiều yêu quái nhưng Tần Vân lại rất thản nhiên truyền âm với Y Tiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN