Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương 3: Diệp Tuyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới


Chương 3: Diệp Tuyền


“ Tìm, tìm cho thật kỹ, ả chỉ có thể trốn ở gần đây thôi, trên người ả có mang theo thứ quan trọng mà chúng ta cần, trước khi trời lặn phải tìm ra ả yêu tinh đó, nếu không thì quân đoàn trưởng sẽ không tha cho chúng ta đâu!!” 

“Bên kia có tiếng động, mau qua đó xem thử.”

Trong lúc “ chính nhân quân tư” Dương Kiệt đang do dự có nên tiếp tục “ xào khô” cô gái ở trước mặt hay không. ở phía xa đột nhiên vang lên những tiếng kêu hét của Một đám người đàn ông, sau đó âm thanh lục soát đùm cây càng lúc càng tới gần.

“ “Ả” trong miệng họ, không phải cô gái này chứ??” Dương Kiệt vừa ngẩng đầu nhìn về phía xa rồi lại cúi đầu nhìn vào cô gái đang nằm dưới đất, có chút do dự có nên bỏ đi hay không.

“ Díng dong, kích hoạt nhiệm vụ “ anh hùng cứu mỹ nhân”.

Nhiệm vụ: Giúp Diệp Tuyền thoát nguy khỏi sự truy lùng bởi người của quân đoàn đánh thuê Ác Sói.

Phần thưởng nhiệm vụ: điểm kinh nghiệm X 5000, linh thạch cấp thấp X 500, tụ khí đan sơ cấp X 5.” 

Tụ khí đan sơ cấp: Một viên sau khi luyện hóa nhận được 1000 điểm kinh nghiệm.

Nghe thấy thông báo kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống, đôi mắt của Dương Kiệt lập tức rực sáng như bóng đèn pha, vô tình đi ngang qua phát hiện “cái xác”, ai ngờ lại kích hoạt nghiệm vụ để làm, dòng suy nghĩ “ không liên quan tới tao, tao không thèm để ý” lập tức tan biến theo chiều gió. 

“Diệp Tuyền? tên của cô gái này ư?” Dương Kiệt đưa mắt liếc nhìn cô gái vẫn còn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, đôi mắt rực sáng như nhìn thấy ngọn núi vàng ở trước mắt.

Nhiệm vụ “ anh hùng cứu mỹ nhân” gì đó quả thật không tệ, hoàn thành được 5000 điểm và 500 linh thạch, con muỗi nhỏ cỡ nào đi nữa cũng có thịt đấy chứ, ngu sao mà bỏ. Chưa tính tới mười viên tụ khí đan, một viên tương đương với 1000 điểm kinh nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ này xong  là có thể thăng cấp thêm lần nữa thậm chí còn dư ra được một mớ, vụ này được à nha, hố hố.

Mặc dù vô cùng khoái trá với phần thưởng nhiệm vụ, nhưng lúc này Dương Kiệt đang lâm vào thế đau đầu.

Lũ người đang truy lùng cô gái đã tiến tới rất gần, chỉ trong chốc lát nữa thôi chúng sẽ đi tới nơi này. Nếu như chỉ mỗi mình mình quay đầu bỏ chạy, may ra còn có hy vọng, nhưng nếu cõng thêm cô gái này thì… 

Xung quanh lại chẳng có chỗ nào có thể giấu người, chưa tính tới một con người trưởng thành to lớn như vậy, giấu được vào đâu mà không bị phát hiện chứ, bộ tưởng mắt của người ta bị đui hết sao. ủa mà khoan đã, “giấu”? không biết Càn Khôn tháp có thể….

Sột soạt ~~~!! 

Tiếng bước chân và lùng sục từng đùm cây càng lúc càng tới gần, không còn thời gian để do dự, một là thành công, không thì thất bại, cùng lắm bỏ cái nhiệm vụ này quay đầu bỏ chạy, hơi tiếc chút nhưng còn hơi bị hiểu lầm là đồng bọn bị giết lầm. giữ mạng quan trọng hơn.

Vội vã tế Càn Khôn tháp ra khỏi cơ thể, điều khiển bay tới chụp lấy cơ thể cô gái.

“ Díng dong, phát hiện vật thể sống, không thể thu giữ vào trong Càn Khôn tháp.” Câu thông báo của hệ thống tựa như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Dương Kiệt. Mẹ kiếp, không thể chứa vật thể sống? chẳng lẽ phải bỏ cuộc sao?

Trong lúc Dương Kiệt đang tuyệt vọng đưa mắt liếc nhìn cái nhiệm vụ từ trước mắt mình bay ngang qua mà không thể chụp lấy, giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa: “ Chú ý, phát hiện vật thể sống không thể thu giữ vào Càn Khôn tháp. Nhưng chủ nhân có thể sử dụng 100 viên linh thạch cấp thấp để tạo một không gian ảo để cất giấu vật thể sống vào trong đó khoảng hai tiếng đồng hồ. Xin hỏi chủ nhân có xác nhận sử dụng chức năng đó hay không?” 

“ Xác nhận!!” Mẹ kiếp, cuộc sống lúc thăng lúc trầm, sóng gió phong ba lúc nổi lúc tàn quả thật là kích thích quá đi. Trong lúc tuyệt vọng lại tìm thấy tia hy vọng, tim mình mà yếu chút tuyệt đối sẽ bị cái hệ thống chó chết này chơi tới nỗi đứng tim ngay tại chỗ.

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể của cô gái đang nằm bất tỉnh trên mặt đất đã bị Càn Khôn tháp thu vào trong một khoảng không gian ảo vừa được chế tạo ra. Nhìn thấy không để lại vết tích nào cả, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không cần phải bỏ nhiệm vụ rồi.

Vừa lúc Càn Khôn tháp bay về trong cơ thể của Dương Kiệt, bốn bóng người từ phía sau đùm cây cao lớn ở phía xa bước ra. 

Chỉ thấy đó bốn người đàn ông cao lớn mặt mày hung tợn, trên người sát khí đằng đằng đầy mùi máu me, tuyệt đối là những tay đã được máu me tẩy lễ vài chục năm. Bốn người đều mặc chung một bộ đồ có kiểu dáng giống nhau, trên ngực có treo một tấm huy chương màu bạc hình con sói đang ngẩng đầu lên gầm thét, được dẫn đầu bởi một tên đầu trọc có một vết dao sâu từ lông mày phía trên mắt bên phải xuyên qua tới mũi bên trái. Chỉ nhìn sơ qua là biết bốn tên này không phải là người tốt rồi.

Tên đầu trọc cầm đầu là luyện thể tầng thứ 7, còn ba tên thuộc hạ cũng đều đạt tới luyện thể tầng 5!

Trong lúc Dương Kiệt đang quan sát đánh giá bọn chúng thì bọn chúng đã quan sát đánh giá anh ta. Bất ngờ một trong ba tên thuộc hạ từ phía sau bước ra, lớn tiếng thét: “ Này con heo mập kia, nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng tao móc mắt mày ra bây giờ. Người của quân đoàn Ác Sói đang làm việc, còn không mau mau tránh ra 1 bên nữa!!”

” Ta nhịn!!” một tên luyện thể cấp 7 cộng thêm ba tên luyện thể cấp 5, nếu như xảy ra xung đột, e rằng không chết cũng tàn dại. Mặc dù cực kỳ căm phẫn khi bị tên khốn kia gọi là ” heo mập”, anh ta suýt chút muốn lao tới liều mạng với tên khốn đó, dạy hắn 1 bài học về phép lịch sự. 

Nhưng cuối cùng lý trí cũng đã chiến thắng phẫn nộ, Dương Kiệt không sợ, nhưng nếu như có thể, anh ta tuyệt đối không ép bản thân rơi vào bước đường cùng. nên chỉ nhún nhún vai vài cái, lộ ý nhường nhịn bước sang 1 bên nhường đường cho bọn chúng.

Tên vừa lên tiếng nhìn thấy Dương Kiệt chịu lếp vế, trên môi lộ ra nụ cười đắc ý, hừ mạnh một tiếng, nhìn vào tên đầu trọc lập tức thay đổi bằng bộ mặt nịnh bợ, hí hí cười nói: “ Đại ca, chỉ là một con heo mập không liên quan thôi mà, đừng để ý làm gì, chúng ta mau mau đi truy tìm con ả yêu tinh đó, chắc ả chưa trốn bao xa đâu ạ.” Tên đại ca ngật ngật đầu, sau đó dẫn theo 3 tên thuộc hạ hiên ngang từ bên cạnh Dương Kiệt bước ngang qua. 

Nhìn thấy bọn chúng bỏ đi, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy vẫn còn át chủ bài trong tay, chỉ cần vẫy vẫy tay đã đủ sức lấy mạng chúng, nhưng có thể không dùng tới thì tốt nhất đừng dùng tới, vừa định quay đầu bỏ đi. 

“ khoan đã!!” Dương Kiệt vừa mới bước được vài bước, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của tên đầu trọc, Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên. Thận trọng quay người lại, phát hiện tên đầu trọc đang dùng ánh mắt sắc lạnh như dao cạo nhìn chằm chằm vào mình, hắn trầm giọng nói: “ Nhóc con, mi có nhìn thấy một ả con gái chạc tuổi mười tám, trên người mặc một chiếc áo bào khổ lớn màu đen đi ngang qua đây không?”

“ À há!!!” Dương Kiệt giả vờ kêu thét lên vì kinh ngạc, sau đó cố gắng tạo ra vẻ giận dữ, nghiến răng nói: “ Các ông có phải đang nói con ả có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng mịn như tuyết, mày ngài mắt phượng, toàn thân bị che bọc bởi một tấm áo choàng màu đen, có dáng vẻ lén lén lút lút không?” Nghe thấy Dương Kiệt diễn tả một cách tỷ mỹ về người mình đang tìm, đôi mắt của tên đầu trọc và ba tên thuộc ha lập tức rực sáng, há há cười nói: “Đúng thế, đúng thế, chú mày nhìn thấy qua ả à?” 

“ Thấy chưa sao không!!” Dương Kiệt tỏ ra vô cùng giận dữ quát: “ Nhắc tới con nhỏ vô duyên bất lịch sự đó là máu tôi sôi lên sùng sục à. Mới cách đây không lâu, tôi đang đi “tè” ở góc cây kia. Đang trong cơn phủ phê khi được giải phóng ra, đột nhiên một bóng người từ đùm cây phóng ra, tôi chỉ kịp quay đầu khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt của ả, ả đã phóng tới đá thẳng vào mông tôi, đá mạnh tới nỗi tôi ngã chụp ếch về phía trước. Nếu như không phải tôi lách qua một bên kịp, e rằng đã nằm trên vũng nước đái của mình rồi.”

” Ả chỉ để lại 1 câu “ đê tiện” rồi bỏ đi thẳng cẳng. Thử hỏi có tức không chứ? Nếu như tôi mà gặp lại ả lần nữa tôi thề sẽ đè ả xuống đất, lột quần ả ra tát vài chục cái vào mông ả cho bổ ghét, sau đó hỏi xem ba mẹ dạy con kiểu gì mà mất nét thế này, hừ hừ!!” Cái vẻ giận dữ pha trò tới nỗi mặt đỏ tía tai của Dương Kiệt khiến cho bốn tên đàn ông kia không nhịn được bật cười. Dường như chúng đã hoàn toàn tin vào những gì anh ta vừa nói thì phải.

“ Chà chà, không ngờ mình cũng có năng khiếu cho nghề diễn xuất đấy nhỉ? Thế mà trước nay mình không hề hay biết, tiếc nuối thay cho thế giới uổng phí hết một tài năng bẩm sinh như ta!!” Tên khốn vô cùng không biết xấu hổ dương dương tự đắc nghĩ.

“ Thôi đủ rồi, đủ rồi, giờ nói cho bọn ta biết, ả chạy về hướng nào, đã lâu chư?” Tên đầu trọc không chịu được những màn “ diễn xuất” quá đáng của anh ta nữa, lên tiếng ngắt lời hỏi.

“ Hướng này, khoảng nửa khắc giờ thôi, giờ mấy đại ca đuổi theo chắc còn dí kịp. Nếu như mấy đại ca bắt được ả đàn bà đó, nhớ thay em tát mấy cái vào mặt ả cho bổ ghét nhé.” Đưa tay chỉ về hướng đi sâu vào trong rừng, Dương Kiệt vẫn tỏ vẻ phẫn nộ bất bình nói. 

“ Được thôi, được thôi, để cám ơn cho sự chỉ đường của mày, bọn tao hứa sẽ thay mày tát vài cái, vài chục cái vào mặt ả, sau đó sẽ đưa tiễn nó xuống địa ngục để bầu bạn chung với mày, chịu chưa nào?” Tên đầu trọc vừa nói vừa dùng lưỡi liếm liếm môi với vẻ khát máu, lạnh lùng nói.

“ Cám ơn, cám ơn mấy đại ca. ủa mà khoan đã..” Dương Kiệt không tự chủ nuốt miếng nứơc bọt vào cổ họng, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, ngơ ngác hỏi: “ Xuống địa phủ bầu bạn với tôi, có nghĩa là sao??” 

“ Nghĩa là bọn ta chuẩn bị xử đẹp mày trước con nhỏ đó, hiểu chưa heo mập!” một trong ba tên thuộc hạ ở phía sau bước ra thay mặt tên đầu trọc nói.

Dương Kiệt lộ ra vẻ hoảng sợ xua tay lắc đầu gào thét: “ Khoan, khoan, vì sao lại giết tôi? tôi liên quan gì ở đây chứ? các ông có lầm nhẫm gì chăng?” “ Đừng nói nhiều lôi thôi với thằng nhóc đó nữa. Nể tình nó chỉ đường con ả yêu tinh cho chúng ta, hãy giải quyết nó nhanh gọn lệ và để nó được toàn thây.” Tên đầu trọc quay sang nhìn một trong ba tên thuộc hạ: “ Tiểu Cẩu, mày đi giải quyết thằng nhóc đó đi.” Tên được điểm danh lập tức lộ ra nụ cười khát máu, khoái trá từ phía sau bước ra, từ từ tiến thẳng về phía Dương Kiệt, tựa như con sói đang chuẩn bị nhai tươi nuốt sống một con dê béo vậy.

Tên “ tiểu Cẩu” bước tới cách Dương Kiệt còn khoảng mười bước đứng lại, khà khà cười nói: “ Nhóc, có lời di chúc gì để lại thì cứ nói, nể tình mày chỉ đường cho bọn tao, tao sẽ giúp mày được toạ nguyện.” ” Thật … Thật chứ?” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng run giọng nói.

“ Thật.” “ Tiểu Cẩu” cười một cách khoái trá đáp, trong đôi mắt lộ ra tia sáng khinh thường giễu cợt, hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác khiến kẻ địch bị tuyệt vọng ở trước mặt mình.

“ Vậy thì… vậy thì hãy thả em về nhà với mẹ nha, hichic.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt cầu xin. 

“ Không được, chuyện khác đi.” “ Tiểu Cẩu” lắc đầu cười nói.

“ Vậy thì… vậy thì mày hãy chết đi.” Đôi mắt của Dương Kiệt đột nhiên rực sáng, cơ thể tựa như 1 mũi tên phóng thẳng về phía “ Tiểu Cẩu”.

“ Oắt con, mày đáng chết!!!” Đến lúc này thì hắn đã hiểu rõ Dương Kiệt chỉ là giả vờ lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng để khiến mình phân tâm mà thôi. hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình xúc phạm một cách dữ dội. Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, “ Tiểu Cẩu” phản ứng cực nhanh, tung người phóng thẳng về phía trước trực tiếp nghênh chiến với Dương Kiệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN