Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm - Chương 23: Cái rìu cưa điện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm


Chương 23: Cái rìu cưa điện


“Tui vừa tỉnh lại là đã ở đây rồi . . . “

Phương Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, thẳng thắn đặt mông ngồi xuống đất: “Đại lão, lúc anh tới có gặp phải thứ gì không ?”

Thẩm Đông Thanh hời hợt: “Có. Nhưng mà yếu xìu, mới đánh hai cái đã chết.”

Đây chính là sự chêch lệch giữa người và người.

Phương Kỳ phát hiện dường như đại lão rất hứng thú với cưa điện rơi dưới sàn, cúi người xuống, một tay xách lên, như chơi đồ hàng, còn giơ lên áng chừng hai lần.

Nhìn thấy hình ảnh này, Phương Kỳ tâm đã tĩnh lặng, không hề có gợn sóng.

Thẩm Đông Thanh mang theo cưa điện, nói: “Đi thôi.”

Phương Kỳ từ dưới đất bò dậy, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên lại nhớ ra: “Còn có một người.”

Thẩm Đông Thanh: “Hả?”

Phương Kỳ quay đầu lại chỉ: “Là cô ta . . . “

Nơi được chỉ không một bóng người, chỉ có đống tay chân dư lại do tên cưa điện cưa ra.

“Đi đâu rồi?” Hắn gãi đầu một cái.

Tuy rằng vừa nãy Phương Kỳ suýt nữa bị nữ sinh hại chết, mà đến cùng vẫn là một cái mạng, không thể không cứu.

Nhưng mà sao người này biến đâu mất tiêu rồi?

Thẩm Đông Thanh mở miệng: “Là ma cọp vồ*.”

*Ma cọp vồ: Tựa như thủy quỷ á mọi người, chết oan nên phải kéo người xuống thế chỗ để mình đi đầu thai. (Không biết diễn tả sao nên đợi cao nhân vậy)

Phương Kỳ nghe không hiểu: “Cái gì?”

Vẽ đường cho hươu chạy.

Người này chết trên tay tên cưa điện, sau khi thành quỷ thì không cam nên đã giúp tên cưa điện tiếp tục hại người.

Thẩm Đông Thanh bước tới hai bước, tay nắm phía tên cưa điện một cái.

Chỉ thấy không gian chỗ đó hơi vặn vẹo, sau đó kéo ra một nữ sinh từ trong đó.

Nữ sinh vô cùng sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Đông Thanh cầm lấy cưa điện, càng giãy giụa điên cuồng: “Buông tôi ra, cứu tôi, cứu tôi với —— “

Phương Kỳ không hề sợ sệt, nhân lúc đại lão nắm cô ta, đánh bạo nói: “Nói hết những gì mà cô biết đi.”

Nữ sinh sợ sệt đến nghẹn ngào: “Cái, cái gì?”

Phương Kỳ hỏi: “Viện điều dưỡng bệnh tâm thần Phúc Sơn là chỗ nào? Làm sao mới có thể thoát ra? Nơi đây còn có bao nhiêu quái nhân giống với tên cưa điện kia?”

Nữ sinh không phối hợp: “Tôi không biết gì hết!”

Phương Kỳ còn muốn ép hỏi lại.

Thẩm Đông Thanh thấy tiếng thét của nữ sinh này quá chói tai, nghe mà đau đầu, không nhịn được nói: “Không biết thì cưa luôn đi.”

Nói xong, không chút chần chừ, trực tiếp nâng cưa điện.

Nữ sinh vốn  còn muốn lấy chút chỗ tốt, không nghĩ tới vị này nói không được thì cầm cưa điện lên cưa người, vội vã đổi giọng: “Tôi nói, tôi nói!”

“Sau khi tôi bị tên cưa điện giết chết thì vẫn ở chỗ này, biết không nhiều. Trong viện dưỡng lão chỉ có viện trưởng mới biết cách đi ra ngoài, chúng tôi đều không ra khỏi được.”

Sau khi chiếm được tin tức mình muốn, Thẩm Đông Thanh buông lỏng tay ra.

Nữ sinh chạy trối chết, chui vào trong vách tường không chút lưu luyến, biến mất không còn thấy tăm hơi.

“Đây là cái gì?”

Phương Kỳ phát hiện trên người nữ sinh rơi xuống một thứ, hắn khom lưng nhặt lên.

Là một tấm thẻ nhân viên bệnh viện.

Thân phận thẻ có hơn phân nửa bị vết máu thấm ướt, nhưng từ tấm ảnh có thể nhìn ra, đó là nữ sinh lúc nãy.

Phương Kỳ nhìn thông tin trên thẻ: “Nguyên lai cô ấy là y tá nơi này.”

Thẩm Đông Thanh có chút ảo não: “Biết vậy thì nãy đã bắt cô ta dẫn đường.”

Bất quá hắn lập tức bình thường trở lại: “Chả sao, chờ sau khi đi ra ngoài thì lại bắt thêm một đứa nữa là được.”

 Phương Kỳ đứng nghe những lời đó: . . .

Người khác gặp phải quỷ quái đều sống chết muốn thoát thân, vị này lại dùng quỷ quái như công cụ miễn phí?

Quỷ nghe đều muốn khóc.

*

Từ trong phòng tên cưa điện ra, có thể nhìn thấy bên ngoài là một cái hành lang thật dài.

Hai bên hành lang đều bị đóng kín, cửa sổ cũng không có một cái, chỉ có nguồn sáng yếu ớt từ chiếc đèn treo phía trên. Có thể là do điện áp không ổn định, đèn treo lúc sáng lúc tối, chỉ có thể nhìn rõ khoảng trống nhỏ trước mặt thôi.

Nếu là lúc bình thường, Phương Kỳ đã sớm run lẩy bẩy.

Nhưng bây giờ, hắn thấy Thẩm Đông Thanh đang mang theo cưa điện đi phía trước chỉ cảm thấy hết sức an toàn, còn an toàn hơn cả lúc về nhà chui vào trong chăn cuộn lại nữa. 

Phương Kỳ nắm thẻ nhân viên y tá, nói: “Đại lão, tụi mình có nên đi phòng làm việc của y tá trước để xem xem có đầu mối hữu dụng nào không?”

Thẩm Đông Thanh: “Không vội, tui tìm một người trước đã.”

Phương Kỳ hỏi theo bản năng: “Ai?”

Vừa dứt lời, hắn liền phản ứng lại: “Một vị đại lão khác?”

Anh giai cool ngầu đồng thời mang hắn nằm thắng?

“Không phải.” Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một chút, đổi lời giải thích, “Tui . . . lương thực dự trữ của tui.”

Nói đến chỗ này, Thẩm Đông Thanh cũng cảm thấy có chút đói bụng. Hắn lấy ta mò tới sau lưng ba lô, lấy ra một cây kẹo que, tới lúc xé bọc mới phát hiện có một cái tay không tiện.

“Cầm giùm tui một chút.” Hắn đưa cưa điện qua.

Phương Kỳ thân thủ tiếp nhận.

Nhưng mà không nghĩ tới Thẩm Đông Thanh cầm dễ dàng, đến khi qua tay của hắn lại phải dùng đến hết sức lực mới cầm vững.

Thẩm Đông Thanh lột kẹo que, vô cùng quen tay đem giấy gói kẹo nhét vào trong túi, quay đầu lại nhìn về phía Phương Kỳ gồng đến mặt đều đỏ, ghét bỏ nói: “Cậu thật vô dụng.”

Hắn cắn kẹo que, một tay xốc lên cây cưa điện.

Phương Kỳ thở hổn hển một hơi: “Bởi vì tui không phải pro . . . Cẩn thận!”

Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu, có chút không hiểu.

Phương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run run: “Anh xem đằng sau anh kìa . . .”

Thẩm Đông Thanh xoay người, nhìn thấy một bóng người đứng ở chỗ không xa trước mặt.

Tách ——

Đèn treo sau khi tắt lại sáng lên một lần nữa.

Đứng ở nơi đó là một y tá ở viện điều dưỡng.

Đồng phục y tá trên người cô đều bị máu tươi nhuộm thành màu nâu, tóc tai rối bời che nửa bên mặt. Tinh thần có chút không bình thường, hai mắt dại ra, cười khùng cười điên, trong tay cầm một cây búa nhỏ, bộ dáng định thấy ai thì chém người đó. 

Nhìn kỹ lại, trên cái rìu còn mang theo mấy cục thịt nát không rõ nguồn gốc từ đâu.

Thẩm Đông Thanh nhìn chị gái cầm rìu một cái, khẽ mỉm cười, từ đằng sau lôi ra một cây cưa điện xài tốt hơn cây rìu nhỏ gấp ba lần.

Nhấn công tắc một cái, cưa điện nhanh chóng chuyển động, phát ra âm thanh làm người ta ê cả răng.

Mới vừa rồi Phương Kỳ bị chị gái cầm rìu dọa sợ hết hồn, hiện tại đã phục hồi lại tinh thần, lập tức cười đắc chí, phất cờ hò reo cho Thẩm Đông Thanh: “Đại lão, cưa cô ta!”

Chị gái cầm rìu nở nụ cười nhếch mép, không thấy sự chênh lệch giữa địch ta mà đã cầm rìu xông lên.

Phương Kỳ vừa muốn vỗ tay vì sự dũng cảm của cô, không nghĩ đến chị gái lại giương đông kích tây, làm bộ muốn xông lên chịu đòn, sau khi quét một chiêu giả trân lại ném cái rìu về phía Thẩm Đông Thanh, quay đầu lại chạy té khói.

Cưa điện dễ dàng cưa đứt đầu búa nhỏ.

Thẩm Đông Thanh cầm cưa điện lên đuổi theo, trong lúc đó hành lang vang vọng đầy tiếng của cưa điện.

Phương Kỳ liền vội vàng đuổi theo.

Hắn nhìn thấy thân hình mạnh mẽ của Thẩm Đông Thanh với cái cưa điện cầm trong tay, lâm vào nghi hoặc sâu sắc —— rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện?

*

Sảnh lớn lầu một.

Người chơi đều tụ tập lại đợi chỗ này, đếm đi đếm lại tổng cộng có bốn người, nam nữ đều có, bọn họ đang trao đổi manh mối mà từng người phát hiện. 

Có một thanh niên gầy yếu nói: “Tui vừa tỉnh lại thì phát hiện có một anh giai mang theo một cái cưa điện, thân thể của ổng bự bằng năm cái mình tui vậy á, còn xách theo một người chơi xui xẻo như xách gà luôn. May là tui đã trốn vào nơi bí mật, nếu không là đã giây chết rồi.”

Tóc húi cua đứng bên cạnh suy tư: “Xem ra boss nhỏ tầng này là tên cưa điện, mọi người cẩn thận một chút, tên đó cầm cưa điện nên chắc là chạy không nhanh, nhìn thấy hắn mọi người cần phải chạy hết sức mình.”

Nữ sinh tóc hai bên bĩu môi: “Ngoại trừ chạy thì cũng chẳng còn cách nào khác.”

Tóc húi cua cười cười: “Mọi người còn có manh mối nào nữa không?”

Nữ sinh tóc hai bên nói: “Nơi tôi tỉnh là ở cửa ra vào, phải có chìa khóa mới có thể ra ngoài.”

Tóc húi cua phân tích: “Chúng ta đi lên văn phòng bên trên xem sao . . .”

Cô gái vẫn không lên tiếng đột nhiên chen ngang vào: “Có người tới.”

Trên mặt tóc húi cua có chút không vui, nhưng vẫn im miệng.

Trong một hoàn cảnh im ắng vắng lặng như thế, đám người trong đại sảnh nghe được một loạt tiếng bước chân, giống như có ai đó đang bị thứ gì đuổi theo, bước chân có chút hoảng loạn gấp gáp. 

Không để mọi người chờ lâu, một thân hình đầy máu chạy ra từ hành lang.

Chị gái cầm rìu cúi đầu nên mọi người hiện cũng không phân biệt ra được người đến là người hay quỷ.

Tóc húi cua còn tưởng rằng một mình máu của cô là do quỷ quái làm nên, còn hỏi một câu: “Làm sao vậy? Là ai đang đuổi theo chị à?”

Chị gái cầm rìu không nói gì.

Liền tại lúc này, người gầy kinh hoảng rít gào lên: “Là anh giai cưa điện!”

Mọi người theo bản năng nhìn sang, vách tường bên kia hàng hiên phản chiếu ra một bóng người, có thể thấy được hắn đang cầm một cái cưa điện trên tay.

“Chạy nhanh lên —— “

Người trong sảnh tản ra như chim sẻ, đến cả chị gái cầm rìu cũng đồng thời chạy té khói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN