Đáng tiếc là đến cuối, Thẩm Đông Thanh vẫn không học được cách sợ hãi.
Mà Ngô Gia cũng không muốn dạy hắn.
Thẩm Đông Thanh nhìn Chu Văn Ngạn lom lom: “Anh có biết sợ là như nào không?”
Thẩm Đông Thanh luôn rất quý trọng cơ hội được làm người này, nên hắn vẫn luôn học cách làm người mỗi ngày.
Nếu như có lớp học “Cảm xúc loài người” thì hắn rất tình nguyện đi học.
Chu Văn Ngạn: “À . . . Anh cũng không biết nữa.”
Sợ là cái quái gì?
Có mỗi cách làm quỷ sợ thôi.
Nghe câu trả lời này, Thẩm Đông Thanh tuột mood.
Chu Văn Ngạn phi dao về phía kẻ mở màn.
Ngô Gia tát mồm mình một cái: Nhiều chuyện nè!
Hắn dửng dưng nhận dao: “Hay là cậu quan sát thêm đám người chơi với đống quỷ trong này ha?”
Thẩm Đông Thanh thấy rất có đạo lý.
Muốn học làm người, việc đầu tiên phải quan sát con người đã.
Hắn lặng lẽ lập một cái kế hoạch nhỏ.
*
Ba người về lại chỗ ở.
Đám người chơi còn lại đều ngồi trong sảnh lầu một, nhìn thì chắc không thu được manh mối nào.
Bọn họ đều là những người chơi lão làng, nên đặc biệt cảnh giác, ngày đầu tiên chỉ ở trong nhà tìm tòi, không có đi ngoài tùy tiện. Phần cảnh giác này giúp họ thoát chết, nhưng cũng khiến họ bị hạn chế tư duy.
Ba người ra ngoài đi dạo một vòng đã thu được sự chú ý từ hết thảy mọi người ở đây.
Đối mặt mới mấy tầm mắt đánh giá, Chu Văn Ngạn lạnh lùng, ngồi ở trên ghế salon.
Thẩm Đông Thanh ngồi xuống kế cạnh.
Ngô Gia liếc nhìn, quyết định ngồi cách hai tên này xa xa một tí, ngồi kế bạn cùng phòng của mình.
Ngô Gia hỏi nhỏ: “Mấy người có tìm được Lục Tiểu Trinh không?”
Người chơi may mắn đợt trước có lẽ biết được vài thứ, ít nhất có thể thăm dò quy tắc phó bản này.
Bạn cùng phòng lắc đầu, ủ rũ: “Không tìm thấy.”
Ngô Gia: “Hả?”
Dựa theo lời kể của bạn cùng phòng thì họ đi tìm Lục Tiểu Trinh, còn thầm suy nghĩ nếu người ta không phối hợp thì nên cưỡng ép dụ dỗ người ta như thế nào. Chờ đến cửa phòng 204, gõ cửa mấy cái, cửa vẫn khóa, bên trong cũng không ai phản ứng.
Kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, vẫn không có động tĩnh, bọn họ phá cửa vào.
Nhưng trong phòng chẳng có ai cả, chỉ có . . .
Bạn cùng phòng còn tỏ vẻ thần bí.
Quả nhiên, Ngô Gia tò mò: “Chỉ có cái gì?”
Bạn cùng phòng vỗ đùi cái đét: “Có một con hươu chạy ra á, ông biết hong? Cái loại hươu con nhỏ nhỏ á, làm tụi này giật cả mình.”
Ngô Gia đùa: “Lẽ nào Lục Tiểu Trinh biến thành hươu chạy đi hả?”
Bạn cùng phòng cười ha hả: “Chắc vậy quá.”
Hai người vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện thì một người đàn ông đeo kính râm, mang theo phong thái kẻ bề trên đứng lên.
Kính râm hắng giọng: “Nếu mọi người đông đủ rồi thì chẳng phải ta nên bàn bạc làm thế nào để qua cửa này sao?”
Hắn show ra cho mọi người thấy kinh nghiệm “dư dả” của mình.
Tổng cộng vượt bảy level C, năm level B và một level A.
Sau khi khoe xong, ánh mắt mấy người chơi khác nhìn hắn khác hẳn.
Kính râm thỏa mãn về phản ứng của họ, nhưng khi nhìn thấy đám Chu Văn Ngạn thì có chút không thoải mái.
Không gì, chỉ là hai người kia quá dửng dưng, như là không nghe thấy lời của hắn.
“Tuy rằng game không có nói rõ Thành ôn dịch là phó bản level mấy, nhưng tôi cảm nhận được thấp nhất cũng là A.” Kính râm cười cười với mấy người kia, “Tôi vẫn tương đối có kinh nghiệm đối phó, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, nhiều người thì cũng ít nguy hiểm hơn.”
Mấy người chơi kia có chút do dự.
Tuy rằng đều là người chơi lão làng, nhưng cũng có lão làng “this” lão làng “that”, có mấy người tới phó bản level A còn chưa thấy, nếu được Kính râm dẫn thì có thể ít đi chút nguy hiểm.
Đương nhiên Kính râm cũng chẳng thừa hơi mà làm từ thiện.
Hắn dắt mấy người này thành đội đơn giản chỉ là muốn tìm người chết thay mà thôi, khi gặp nguy hiểm thì không cần chạy nhanh quá, chỉ cần chạy hơn “đồng đội” là được rồi.
Hai bên mỗi người một ý, nhưng trên mặt lại hòa thuận vui vẻ.
Kính râm thu được đám đàn em, liếc sang Chu Văn Ngạn, đẩy kính, cười: “Nè cậu em, có muốn vào đội với tụi anh không?”
Chu Văn Ngạn khép hờ mắt dựa vào ghế salon, không trả lời.
Ngược lại, Thẩm Đông Thanh tò mò: “Phó bản level A rất khó hả?”
Chu Văn Ngạn miễn cưỡng nói: “Nhạt nhẽo như nhau thôi.”
Chu Văn Ngạn chỉ nói sự thật, nhưng vào tai người khác chẳng khác nào giả ngầu.
Đặc biệt là Kính râm, nửa khuôn mặt hắn ta đều bị kính che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt thay đổi liên tục.
“Cậu mạnh như vậy chi bằng dẫn tụi này qua cửa đi.” Kính râm móc mỉa.
Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng liếc hắn ta: “Mày là ai?”
Đột nhiên trong đám người phụt lên một tiếng cười.
Kính râm nhìn sang.
Ngô Gia giơ tay lên: “Ngại quá, ha ha, nhịn không được, ha ha . . .”
Bầu không khí Kính râm dựng lên bị quấy rối như thế thì biến mất tăm, không còn sót lại cái gì.
Các người chơi khác nhìn hắn đầy chần chừ.
Kính râm giận tái mặt: “Tôi đã kiếm được ít manh mối, nếu ai không muốn tổ đội thì đừng có nghe.”
Chỉ thẳng mặt Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn bắt chéo chân, ngồi im, “Đừng hối.”
Kính râm cười lạnh: “Muốn cọ manh mối hả?”
“Sắp tới giờ ăn rồi.” Chu Văn Ngạn xem đồng hồ, “Mày nói gì cũng phí lời, chờ chút đi.”
Kính râm tự nhận mình tâm tư thâm trầm, nhưng vì sao hắn luôn bị chọc tức điên?
Hắn hít sâu, ngồi xuống, nghiến răng: “Chờ thì chờ.”
Tíc tíc tíc ——
Đồng hồ vang lên, một mùi thơm bay ra từ phòng ăn, như là bỗng dưng xuất hiện.
Thẩm Đông Thanh đứng dậy đầu tiên, chạy vào phòng ăn, “Tui đói lả rồi.”
Chờ ba con người vướng bận đi rồi, Kính râm mới mở miệng: “Tôi đã kiếm thấy được một manh mối, dịch bệnh đều do con mèo đen kia gây ra, mai chúng ta đi ra ngoài tìm xem có thấy nó không.”
“Còn nữa, tốt nhất là đừng có ăn mấy thứ kia, dù sao thì đây cũng là Thành ôn dịch, mà ôn dịch sẽ truyền nhiễm.”
*
Ngô Gia để ý, trốn ở sau cửa nghe lén xong mới vào phòng ăn.
Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn đã an toạ dùng bữa.
Phòng bếp chuẩn bị khoảng 10 phần ăn, bánh bao thơm ngon mềm mại, lạp xưởng chiên vàng rượm giòn tan, sườn bò đẫm đầy nước sốt, . . . đầy cả một bàn.
Ngô Gia: “Hai người ăn mà không sợ độc hả?”
Chu Văn Ngạn nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Độc không chết được.”
Thẩm Đông Thanh đang cắm đầu ăn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ngô Gia: “Bộ cậu không đói bụng hả?”
Ngô Gia: “Không . . .” Chưa dứt lời mà bụng đã kháng nghị ục ục.
Ngô Gia lúng túng, thẳng thắn ngồi xuống, cầm lấy một ổ bánh mì liền cắn một miếng.
Vừa ăn hắn vừa nói: “Manh mối của tên kính râm kia là con mèo đen, y chang chúng ta, vậy đây là điểm mấu chốt hả?”
Chu Văn Ngạn hỏi ngược lại: “Mày cũng kém thông minh giống nó hả?”
Ngô Gia ngậm miệng.
Chu Văn Ngạn để ly rượu xuống: “Dùng ít chất xám cỏn con còn lại suy nghĩ chút đi, manh mối lần nào hệ thống cho mà không lừa người?”
Ngô Gia cúi sâu xuống.
Chu Văn Ngạn ném một cái bánh mì cho Ngô Gia: “Ăn đi.”
Ngô Gia giơ tay chụp, vùi đầu ăn không nói thêm gì.
Mãi đến khi ăn xong, trong phòng cũng chỉ có mỗi ba người, không có ai lại ăn chung.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ bụng nhỏ, thở dài: “Cuối cùng thì đầu bếp nhà bá tước vẫn là nhất.”
Chu Văn Ngạn dỗ: “Đợi hết phó bản này thì chúng ta tìm thêm tín vật của bá tước, về thăm thú lại.”
Mắt Thẩm Đông Thanh sáng lên: “Thật sao?”
Chu Văn Ngạn: “Thật chứ.”
Thẩm Đông Thanh cười lộ lúm đồng tiền: “Lúc đó phải ở lại nhiều thêm vài ngày nữa mới được.”
Ngô Gia nghĩ thầm trong bụng: Bộ coi cái trò này quét đi quét lại như game thiệt hả? Một lần còn chưa đủ, đòi lần hai. Bá tước mà biết được chắc khóc lụt lâu đài.
*
Có thể là quá no nên khi gặp gối thì Thẩm Đông Thanh ngủ ngay tức khắc.
Chu Văn Ngạn vỗ lưng hắn, thì thầm: “Ngủ đi.”
Thẩm Đông Thanh nhắm hai mắt lại, ngủ say.
Chu Văn Ngạn nằm một bên nhìn góc nghiêng của hắn.
Ánh đèn vàng cam chiếu xuống gò má của Thẩm Đông Thanh, sau đó dần xuống những sợi mi cong vểnh.
Như là bị mê hoặc, Chu Văn Ngạn chạm nhẹ gò má của hắn, sau khi nghe một tiếng nói khẽ thì lại thu hồi.
Tạch ——
Chu Văn Ngạn tắt đèn, cũng nằm xuống chung.
Giường đôi chứa được cả hai người trưởng thành.
Cả hai người đều tựa sát vào nhau, nghe tiếng thở nhẹ nhàng bên tai, không biết tại sao mà Chu Văn Ngạn cảm thấy hình ảnh này thật quen thuộc, như là đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Nghĩ như thế, hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Tính cảnh giác của Chu Văn Ngạn rất mạnh, dù ngủ sâu hay chợp mắt cũng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Chỉ là vào đêm nay, hắn lại ngủ như chết.
Trong mơ, Chu Văn Ngạn ngọ nguậy, đặt tay lên lưng Thẩm Đông Thanh.
Nương theo hành động này, hoa Hy vọng vẫn nhét trong túi rơi ra, dính hết lên tay Thẩm Đông Thanh.
Có thể thấy là hoa Hy vọng vẫn luôn nở rộ tươi đẹp như trước, cho dù bị nhét đại vào túi áo.
*
Buổi tối mười hai giờ.
Đây là lúc màn đêm tối tăm nhất.
Ngoài cửa sổ, từng tiếng động vang lên ầm ĩ.
Nghe thêm chút nữa thì như là có ai đó loanh quanh đi lại, bước chân không đồng đều. Ngoài ra còn có nhiều tiếng gào hét, không thể nào là do con người phát ra.
Thẩm Đông Thanh cũng nghe thấy được.
Hắn muốn đi ra xem thử như nào, nhưng một làn hương hoa bay tới, con sâu ngủ bò ra, ngay lập tức hắn liền chìm vào mộng đẹp.
Tới khi trời đã sáng, Thẩm Đông Thanh mới mơ màng tỉnh dậy.
Hắn vừa mở mắt thì đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao mà tầm nhìn lại bị chắn thế này?
Thẩm Đông Thanh giơ tay sờ soạng, không có mò trúng tóc mà trúng một vật lông xù ơi là xù.
Chờ, chờ chút!
Hắn tỉnh lại trong nháy mắt, nhảy xuống giường đi soi gương.
Gương phản chiếu hình ảnh rõ ràng.
Có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn có thêm một đôi . . . lỗ tai động vật lông xù.
⁀⊙﹏☉⁀
Là lỗ tai thỏ.
Một đôi tai rũ ở hai bên, bên ngoài là lớp lông xù trắng xóa, bên trong là một lớp hồng nhạt, rất đáng yêu.
Thẩm Đông Thanh tự mình sờ mình hai cái, đột nhiên nhớ đến cái gì, chui ra khỏi nhà vệ sinh.
Chu Văn Ngạn đã tỉnh lâu rồi, hắn nửa nằm nửa ngồi, chân cong đẩy chăn lên, âm thanh khàn khàn buổi sớm: “Sao thế?”
Thẩm Đông Thanh trực tiếp nhào tới.
“Thật là đáng yêu quá đi —— “
Thẩm Đông Thanh một tay nắm một lỗ tai của Chu Văn Ngạn.
Của Chu Văn Ngạn không phải là lỗ tai thỏ, mà là lỗ tai mèo, dựng đứng thẳng lên, màu trắng xen lẫn màu đen.
Thẩm Đông Thanh nói với chất giọng hết sức vui mừng: “Tụi mình mọc lỗ tai nè!!”
Chu Văn Ngạn trầm mặc một chút, sau đó nghiêng đầu sang bên, khụ một tiếng: “Em xuống trước được không?”
Sáng sớm, đều là người trưởng thành, dù chỉ có động tác này cũng dễ dàng kích động. 🙂
Thẩm Đông Thanh thấy hắn khá nghiêm túc, lưu luyến vuốt ve vài cái rồi mới bò xuống.
Chu Văn Ngạn ngồi ngốc phút chốc, cũng nâng tay sờ lỗ tai của mình.
Lông xù, còn ấm nóng, không giống như là đồ giả.
Lẽ nào đây chính là ôn dịch?
*
Ba người vây quanh bàn trà.
Ngô Gia dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Thẩm Đông Thanh, rồi lại nhìn Chu Văn Ngạn.
Cuối cùng, hắn tổng kết: “Quá đáng yêu.” Hắn nhỏ giọng, “Muốn sờ một cái quá.”
Thẩm Đông Thanh tán thành: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, Ngô Gia đã nhận được những “con dao” sắc bén của Chu Văn Ngạn.
Hắn lập tức thay đổi biểu tình, gương mặt phẫn nộ, nắm tay lại thành đấm: “Ôn dịch quái quỷ hại người gì đây! Chúng ta phải cố gắng tiêu diệt cái dịch này!”
Hai cái lỗ tai của Thẩm Đông Thanh lúc lắc: “Tui thấy nó đáng yêu mà, phải diệt nó sao?”
Ngô Gia nghiêm túc: “Đương nhiên rồi!”
Trong lòng hắn đang nói thầm: Có thể nhìn thấy Chu Văn Ngạn mất mặt thật quá là thỏa mãn, đợi tui xem đã thì bàn tiếp!
Đương nhiên, những lời nói nguy hiểm tới tính mạng này ai ngu mà nói ra chứ.
Chu Văn Ngạn khoanh tay, khó chịu hỏi: “Sao mày không có mọc lỗ tai?”
Chỉ có hắn và Thẩm Đông Thanh mọc ra.
Ngô Gia sờ đỉnh đầu của mình, suy đoán: “Có lẽ hai người đã chạm vào thứ gì mà không có sự tham gia của em chăng?”
Thẩm Đông Thanh cố gắng nghĩ lại: “Con mèo đen kia?”
Ngô Gia lẩm bẩm: “Lẽ nào lời cha sứ nói là sự thật?”
Chu Văn Ngạn đứng lên, nhét nắm hoa Hy vọng vào tay Ngô Gia.
Ngô Gia nâng hoa, sững sờ: “Gì thế?”
Chu Văn Ngạn nói: “Làm thí nghiệm.”
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu, hai cái tai cũng lay động theo: “Làm thí nghiệm gì thế?”
Chu Văn Ngạn phun chữ ra: “Tìm ra nguyên nhân biến đổi.”
Ngày hôm qua ba người đi ra ngoài.
Hắn và Thẩm Đông Thanh đụng vào con mèo đen kia, lại tiếp xúc với hoa Hy vọng, sau khi ngủ một giấc thì mọc ra lỗ tai, không thể xác định là do hoa hay do mèo.
Mà Ngô Gia thì không đụng cái nào cả, tiện thể có thể trở thành vật thí nghiệm. Nếu như mai hắn không mọc lỗ tai thì có thể xác định là do con mèo kia gây ra.
Ngô Gia hiểu được lòng dạ của hắn, mặt tuyệt vọng: “Anh đại, em không muốn mọc lỗ tai.”
Chu Văn Ngạn cười lạnh: “Không phải mày nói nó đáng yêu sao?”
Quay đầu lại, hắn thấy Thẩm Đông Thanh nhìn lỗ tai mình chòng chọc, thay mặt: “Em muốn sờ hả?”
Thẩm Đông Thanh: “Muốn!”
Ngô Gia ôm hoa vào lòng núp trong góc, cuối cùng cũng nhận ra được cái gì là tự làm bậy thì không thể sống.
*
Bởi vì phải lấy thân thí nghiệm nên Ngô Gia bị nhốt ở trong phòng, không cho tiếp xúc với bất kì sinh vật sống nào.
Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn đi ra ngoài, dù sao bọn họ đã bị nhiễm, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, chuẩn bị tìm những kế sách khác.
Mới vừa bước chân ra khỏi cửa thì đã chạm mặt Kính râm.
Bởi vì không che chắn nên Kính râm nhìn thấy rõ mồn một lỗ tai của bọn họ.
Còn chưa chạm mặt, Kính râm vội né sang bên cạnh như né tà.
Chu Văn Ngạn cũng không buồn để ý đến hắn, mang Thẩm Đông Thanh đi thẳng.
Kính râm đẩy kính, nhìn lỗ tai hai người chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.
*
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn đi tới chỗ mà ngày hôm qua gặp mèo.
Trên đường còn gặp đám người chơi đang nháo nhào cả lên.
Coi bộ bọn họ cũng đang tìm kiếm con mèo đen.
Có lẽ mèo đen cũng biết có rất nhiều người muốn tìm nó nên núp rất kĩ, ngay cả sợi lông tơ cũng không tìm thấy.
Hai người cũng không vội, chầm chậm tản bộ trong thành
Khi đi ngang qua giáo đường, đúng lúc bọn họ thấy Kính râm từ trong đi ra, cha sứ đi kế bên hắn, hai người trò chuyện rôm rả.
Cha sứ cũng đưa cho hắn một nhánh hoa Hy vọng, cũng thành kính nói: “Nguyện xin Thần sẽ che chở cho con và ta, hoa Hy vọng có thể xua đi bệnh tật, nhận được cuộc sống mới.”
Kính râm nhận lấy hoa, trả lời: “Xin Thần hãy che chở cho hai ta.”
Hắn cúi đầu nhìn đóa hoa trong tay, do kính đen che hết mặt nên không rõ sắc mặt.
Chu Văn Ngạn đứng xa liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt.
Cuối cùng hai người vẫn không tìm thấy con mèo đen.
Chu Văn Ngạn suy tư trong chốc lát, nói: “Chúng ta đi tới bệnh viện xem thử.”
Lúc ở trong phòng, hắn tìm được một tờ báo, trên đó viết vào lúc ôn dịch bùng phát, hầu hết người dân đều vào bệnh viện, rất có thể ở bệnh viện sẽ có một số manh mối còn sót lại.
Thành ôn dịch không quá lớn, đi men theo biển báo giao thông khoảng nửa giờ thì đã tới nơi.
So với những căn phòng đủ sắc màu thì bệnh viện thuần trắng trở nên đơn điệu, xen lẫn chút rách nát.
Vừa bước vào bệnh viện, Thẩm Đông Thanh đột nhiên “Ồ” một tiếng: “Mùi ở chỗ này nhạt hơn nhiều rồi nè.”
Bởi vì vẫn sống trong hoàn cảnh toàn mùi hoa là hoa, người bình thường cũng không có thể phát hiện mùi đậm nhạt.
Giờ được nhắc nhở, Chu Văn Ngạn mới phản ứng lại.
Hắn bóp bóp mũi: “Vào trong xem thử.”
Bên trong bệnh viện trống trơn, không một bóng người.
Dọc đường đi, có thể thấy được dụng cụ chữa bệnh vứt tán loạn khắp mặt đất, như là trải qua một cuộc chạy nạn. Trong phòng bệnh cũng chẳng có gì, dù là người sống, thi thể hay động vật, chẳng có gì cả.
Trống rỗng như một cái thành phố hoang.
Đi xem cả hai tầng đều là như thế này.
Thẩm Đông Thanh chuyển từ trạng thái đầy phấn khởi thành buồn bực, chán chường.
Hắn đi theo sau Chu Văn Ngạn, suy nghĩ linh tinh: “Nếu không thì ta về thôi, tui muốn sờ lỗ tai của anh . . .”
Chu Văn Ngạn ngừng lại: “Hả?”
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu, đem mình đưa tới: “Anh sờ tui cái đi.”
Đương nhiên Chu Văn Ngạn sẽ không từ chối lời mời như thế, hắn đưa tay ra bóp bóp lỗ tai thỏ mềm mềm.
“Tại sao lại là thỏ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Bé Thanh nhỏ bé sao có thể là thỏ được? Ngoại trừ vẻ bề ngoài ra.
Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là do thịt thỏ rất ngon.”
Chu Văn Ngạn có được đáp án thỏa mãn rồi: “Vậy thì về thôi, không tìm nữa.”
Lí do mà Chu Văn Ngạn tích cực như vậy là bởi vì đáp án của Thành ôn dịch khiến hắn tò mò, nhưng nếu Thẩm Đông Thanh không muốn tìm thì thôi.
Quá lắm thì bắt cha sứ lại thẩm vấn là được rồi.
Đang muốn quay đầu trở về, Thẩm Đông Thanh đột nhiên thấy một bóng đen lóe qua trong góc: “Là mèo đen kìa!”
Mèo đen lú đầu ra, dùng con mắt xanh màu phỉ thúy đánh giá hai người.
Nó nhận ra Thẩm Đông Thanh, sau khi do dự một lúc thì vẫn lựa chọn đi ra ngoài, “meo” một tiếng, như ngầm cho phép Thẩm Đông Thanh sờ nó.
Thẩm Đông Thanh phẩy tay: “Không cần nữa, tui có mèo rồi.”
Nói xong, chỉ Chu Văn Ngạn kế bên.
Chu Văn Ngạn hài lòng nghênh mặt hất cằm.
Mèo đen như đã chịu đả kích rất lớn, quay đầu đi mất, nhìn bóng lưng thấy thật cô đơn.
Thẩm Đông Thanh nhớ ra: “Không phải chúng ta cần tìm nó sao?”
Chu Văn Ngạn nhịn cười: “Ân, cùng đi lên xem một chút.”
Mèo đen như muốn mang họ đi đâu đó, bước chân nó không nhanh, khi chuyển hướng còn cố ý nán lại chờ họ một chút.
Hai người một mèo cứ đi về phía trước, mãi tới tận hầm tầng hai.
Mới tới đây, thì hương hoa đều biến mất.
Thẩm Đông Thanh liếc mắt, kinh hãi đến biến sắc: “Lỗ tai anh đâu mất tiêu rồi!”
Chu Văn Ngạn còn tưởng lỗ tai của mình không còn thật, theo bản năng sờ hai bên tai mới phản ứng lại là Thẩm Đông Thanh nói cái thứ trên đỉnh đầu.
Thẩm Đông Thanh bị dính đả kích lớn: “Tui còn chưa sờ đủ mà . . .”
Thoạt nhìn thì hắn còn khó chịu hơn lúc gặp quỷ.
Chu Văn Ngạn an ủi: “Sau khi ra ngoài còn có thể có lại, không sao không sao.”
Mèo đen lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Hai người này đang làm cái gì vậy hả?
Tại sao lại không tìm manh mối để giải mã mà tới nơi này ngồi ngược đãi mèo? Hai người này là hai người chơi không đàng hoàng nhất mà tui đã từng gặp!