Từ xưa giờ chưa ai hỏi nó vấn đề này, nó cũng không nghĩ đến.
Giờ đột nhiên bị hỏi, nó phát hiện quá khứ của nó rỗng tuếch.
Chu Văn Ngạn không có hỏi lại: “Tôi biết rồi.”
Ma nữ còn đang suy tư về vấn đề này, hoảng hốt bay ra.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, Thẩm Đông Thanh nhắc nhở: “Đừng có quên lời tui dặn đó.”
Sắc mặt ma nữ trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Không biết từ xưa tới giờ như thế nào, bây giờ đã có mục tiêu, không thể tiếp tục sống vô nghĩa như vậy nữa, phải trở thành một con quỷ có tư tưởng, có chính kiến rõ ràng, đi l.ên đỉnh cao của quỷ sinh.
“Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng hại người!”
Nó nắm chặt tay, đầy chí khí.
Việt Quất đã không còn gì để nói nữa.
Sao tự nhiên nhiệt huyết quá vậy?
Chờ Ma nữ tiểu thư bay đi mất, Chu Văn Ngạn nói: “Không đúng.”
Thẩm Đông Thanh: “Sao vậy?”
Chu Văn Ngạn: “Đám quỷ nơi này như là đột nhiên xuất hiện, không có chút chấp niệm nào cả.”
Dựa theo giả thiết đặt ra, là quỷ thì luôn luôn có chấp niệm.
Thẩm Đông Thanh: “Cũng có một số quỷ sống lâu quá thì quên mất tiêu.”
Như hắn nè, hắn sống quá lâu, chấp niệm cũng quên mất nên không người chơithể đi đầu thai, nếu không có thân thể cho hắn nhờ lên thì mãi mãi cũng không làm người được.
Nhưng hắn lại phủ nhận: “Nhưng mà nhìn đám này thì không giống kiểu sống lâu đâu.”
Chu Văn Ngạn vuốt cằm, ngón tay đụng khóe môi: “Anh đang nghĩ về một chuyện.”
Thẩm Đông Thanh: “Hả?”
“Có lẽ phương thức vượt phó bản này không hẳn là tàn sát lẫn nhau.”
Việt Quất cẩn thận mở miệng: “Nhưng mà lúc mới vào hệ thống còn thông báo như thế mà.”
Chu Văn Ngạn cong cong miệng: “Vậy cô còn nhớ hệ thống nói gì sao?”
Việt Quất cẩn thận nhớ lại.
Nhưng chỉ nhớ được một đoạn nho nhỏ.
Thẩm Đông Thanh: “Tui nhớ ra rồi.”
“Nó nói rằng “Hình thức chơi của phó bản này lần này là chạy trốn, có 49 người chơi, nhân số liên tục được cập nhật”.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Văn Ngạn, đôi mắt sáng lấp lánh như đang chờ khích lệ.
Chu Văn Ngạn sờ sờ đầu hắn: “Nói không sai. Hệ thống đã nói câu này, không hề nói điều kiện vượt phó bản, càng không hề nói giết hết mọi người mới qua được phó bản này.”
Việt Quất sốc: “Đờ mờ.”
Càng nghĩ càng thấy ớn.
Hệ thống dùng hình thức đào sát dắt mũi hết đám người chơi.
Chu Văn Ngạn: “Nên tôi suy đoán điều kiện vượt qua có thể là nguyên nhân đám quỷ này xuất hiện.”
Dứt tiếng, âm thanh hệ thống vang lên, có chút bất đắc dĩ: 【 Người chơi Chu Văn Ngạn đã giải thích được 30% thế giới quan, đến 100% thì có thể qua cửa】
Chu Văn Ngạn gõ gõ tay vịn: “Đoán đúng rồi.”
Thẩm Đông Thanh: “Nhưng mà đám quỷ này từ đâu đến đây?”
Hắn nghĩ không ra.
Chu Văn Ngạn nhéo má hắn: “Không sao, để anh làm là được rồi.”
Thẩm Đông Thanh: “Tui cũng muốn giúp đỡ.”
Do hắn sống lâu quá nên giờ am hiểu dùng bạo lực hơn là đầu óc.
Chu Văn Ngạn: “A, em có thể giúp anh cái này này.”
Thẩm Đông Thanh: “Giúp như thế nào?”
Chu Văn Ngạn chỉ chỉ cằm mình: “Em hôn anh một cái.”
Không chút do dự, Thẩm Đông Thanh quay sang hôn.
Chu Văn Ngạn cảm giác có một thứ gì mềm mại lướt qua môi mình, buồn cười: “Không đủ.”
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: “Còn muốn nữa không?”
“Không, chừa lại, sau khi vượt phó bản thì dùng tiếp.”
*
Hình xăm tính đêm nay không ngủ.
Một là do đàn em chết nên không ai gác đêm, hai là hắn chờ tin tức ngủm củ tỏi của hai tên lọt lưới kia.
Nhưng đợi một lúc, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới.
Hắn ngủ say.
Reng reng ——
Một tràng chuông điện thoại vang lên.
Hình xăm giật mình tỉnh dậy.
Âm thanh rất gần, tựa như bên tai hắn.
Sau khi hoảng hốt một lúc, hắn tỉnh táo lại, rợn tóc gáy.
Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng hắn đã ném di động xa rất xa rồi.
Nhưng mà tiếng chuông không giống giả lắm, có thể nghe rõ ràng.
Hắn xoay người xuống giường, không mở đèn mà dựa vào ánh trăng bên ngoài lục lọi toàn gian phòng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại thùng rác trong góc.
Hắn đi tới, mở nắp, thấy được một chiếc điện thoại đang ở chế độ máy bay.
Bởi vì trước đã có hiện tượng Quỷ điện báo, hắn đã bật chế độ máy bay rồi ném vào thùng rác trước khi vào phòng.
Hình xăm thấy có chút lạnh, lạnh đến nỗi hai chân hắn bị đông cứng tại chỗ, không thể động đậy, mặc cho điện thoại không ngừng vang lên.
“Không, làm sao có khả năng…”
Rõ ràng đây là thẻ của hắn, phải nghe lời hắn đi giết người, sao lại có thể quay lại giết hắn được.
Hình xăm bất động.
Nhưng mà một lúc lâu sau khi điện thoại reo, tựa như có một bàn tay vô hình cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe.
Hình xăm lui về sau, nuốt nước bọt: “Đừng, đừng có đùa giỡn nữa, mau quay trở lại!”
Đầu kia không nói chuyện, chỉ thở nhẹ.
Nhưng sau khi phân tích, hắn phát hiện rằng, tiếng hít thở đó không phải là trong điện thoại, mà là… đằng sau hắn phát ra.
Cổ hắn cứng đờ nơi đó, không dám quay lại nhìn.
Một luồng gió lạnh thổi qua.
Hình xăm nghe được một tiếng nói sau lưng mình: “Ta đã về rồi đây…”
【 Người chơi Hình xăm, nguyên nhân chết: Quỷ điện báo 】
Hệ thống lạnh lùng thông báo kế bên xác Hình xăm.
*
Sáng sớm ngày thứ ba.
Hệ thống lại thông báo thêm lần nữa số người còn tồn tại.
Người chơi còn lại ngày càng ít, như hôm nay chỉ còn lại 12 người, sợ là thêm dăm ba ngày nữa chắc chỉ còn lại hàng đơn vị, mà đến lúc đó, người chơi còn lại sẽ trở lên điên mất thôi.
Chu Văn Ngạn: “Tốt hơn là chúng ta nên phá giải thế giới quan càng sớm càng tốt.”
Thẩm Đông Thanh nhìn hắm chằm chằm: “Có manh mối rồi sao?”
Chu Văn Ngạn suy nghĩ: “Tìm kiếm thông tin mới nhất của địa phương thử xem.”
Thẩm Đông Thanh nhanh chóng download một app báo chí, mở ra xem, mấy tin tức đều về mấy chuyện vặt vãnh cỏn con, không có cái gì linh quan tới tâm linh cả.
“Xe đạp điện bị mất: Là do nhân tính vặn vẹo, hay do đạo đức suy đồi?”
“Đồ điện nơi phòng thuê không chất lượng, gây cháy nổ: Là lỗi do ai?”
“Hot!!: Clip phỏng vấn tác giả nổi tiếng trên mạng, câu trả lời gây sốc?”
Thẩm Đông Thanh luớt lướt, cuối cùng bỏ cuộc: “Không có.”
Việt Quất: “Như thế thì chắc là sự kiện thần quái không có lên báo đâu ha?”
Chu Văn Ngạn: “Vậy thì chúng ta đi ra ngoài dạo phố, sẵn tiện đi hỏi thăm tin tức luôn.”
Thẩm Đông Thanh giơ tay phát biểu: “Tiện thể ta có thể đi ăn trong trung tâm thương mại, còn sót rất nhiều quán ăn chúng ta chưa thử qua đó!”
Ba người rời khỏi phòng.
Đại khái là do đã chết gần hết nên hành lang trống rỗng, không chút âm thanh nào.
Đi thang máy xuống, đã có chút hơi người.
Có các bác gái bác trai đang tản bộ, có mấy người đang vội vã đi chấm công, có mấy đứa nhỏ ăn vạ không đi học…
Thân là nữ tính duy nhất trong nhóm này, cô càng dễ hòa nhập vào đám đông hơn, loáng cái đã gia nhập được vào đội ngũ bác gái, tính nói mấy câu.
Nhưng hình như mấy bác ấy cũng không biết mấy sự kiện thần quái nào, ngược lại còn mai mối cho Việt Quất.
“Ây da, tòa nhà chỗ bác có một thằng cũng được lắm, bác thấy hai đứa rất hợp nhau, thằng đó ở tầng 14 ấy, cháu biết không, cách chỗ cháu ở rất gần mà.” Bác gái lôi kéo Việt Quất, “Để bác giúp cháu làm quen nhé?”
Việt Quất: Tui không ngờ tới tận phó bản vẫn bị giục kết hôn.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười thật trân: “Cháu mới chuyển tới đây thôi, vẫn còn lạ nước lạ cái, nên chắc phải đợi sắp xếp xong mới được bác ạ.”
Bác gái lắc đầu: “Thằng đó nó được lắm cháu ạ, lỡ chuyến này không có chuyến sau đâu.”
Việt Quất vẫn luôn muốn kéo đề tài trở về chủ đề chính, nhưng luôn bị bác gái lôi sang chuyên mục “Tình yêu, hôn nhân và gia đình”.
Bác gái luôn miệng khen tên kia nức nở: “Mấy bác chứng kiến thằng nhóc đó từ nhỏ đến giờ, sau khi nó tốt nghiệp xong thì nằm ì ở nhà, một năm cũng chưa thấy nó ra khỏi nhà mấy lần, ai cũng bảo nó bất tài vô dụng, nhưng không ngờ rằng nó trực tiếp biến thành tác giả nổi tiếng, xuất bản ra sách luôn.”
Nhưng mà mặc kệ tên đó giỏi giang ra sao, Việt Quất không dám tỏ vẻ hứng thú với một nhân vật game được, chỉ có thể tùy tiện biên cái lí do, tạm biệt bác gái nhiệt tình hơi quá này.
Việt Quất: “Không tìm thấy được chút manh mối nào cả.”
Chu Văn Ngạn đứng lên: “Không sao, đi ăn cơm trước đi.”
Đám người nối đuôi nhau đi tiệm ăn kế bên ăn cơm.
Ăn xong, đang dạo phố, Việt Quất lại bắt gặp đôi mẹ con kia nữa.
“Ồ.” Việt Quất dừng lại.
Chu Văn Ngạn theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấy một đôi mẹ con đang đi vào một shop quần áo, bộ dạng như hai người bình thường.
Việt Quất lắc đầu: “Chắc có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Chu Văn Ngạn: “Nói nghe thử xem nào.”
Việt Quất: “Tôi thấy người con kia có chút quen mắt.” Cô chỉ vào tên trạch nam.
Thẩm Đông Thanh cũng thấy vậy: “Hình như tui nhìn thấy hắn ở đâu rồi thì phải.”
Hắn suy nghĩ một lát, móc điện thoại ra tìm kiếm: “Là hắn.”
Tiêu đề bài báo là tác giả nổi tiếng được phỏng vấn…
Việt Quất tỉnh ngộ: “Hồi trước tôi cũng đã thấy hắn trên TV.”
Chu Văn Ngạn bỗng đưa tay ra: “Cho anh xem một cái.”
Thẩm Đông Thanh đưa qua.
Chu Văn Ngạn xem xong cũng không có tìm được sách mà vị tác giả này đã viết.
Hắn tắt điện thoại, lựa chọn một phương thức dễ dàng hơn: “Đi hỏi bản thân vị tác giả này nào.”
Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên, đôi mẹ con kia đã mất hút.
Việt Quất: “Hình như hắn ở chung chung cư với chúng ta, đi vào tìm đi.”
*
Về tới chung cư.
Thời gian này trong chung cư chẳng có một bóng người.
Việt Quất nhớ đến lời bác gái: “Có lẽ hắn ở tầng 14.”
Chung một chung cư, khả năng xuất hiện hai tác giả nổi tiếng gần như là không.
Chu Văn Ngạn nhấn nút thang máy, nhưng đợi nửa ngày cũng không có phản ứng, đèn cũng không sáng lên.
Thẩm Đông Thanh: “Không lẽ hư rồi?”
Chu Văn Ngạn nhìn xung quanh, chú ý rơi vào cánh cửa sâu xa nơi lầu một.
Bảng đèn xanh lấp lóe chữ “Lối thoát hiểm” dính lên cánh cửa.
“Đi thang bộ.”
Tầng 14 không cao lắm, đi chút xíu là tới rồi.
Hai người còn lại không ai ý kiến.
Tòa nhà này do có thang máy nên ít ai sử dụng thang bộ, nên đèn cảm ứng bị hỏng cũng chả có ai sửa, lại chẳng có cửa sổ, bên trong vừa tối vừa âm u.
Thẩm Đông Thanh bật đèn flash, chiếu rọi đường đi bằng ánh sáng yếu ớt.
Lầu một, lầu hai, lầu ba,…, lầu mười một, lầu mười hai…
Mỗi tầng đều có chỗ đánh dấu, do là dùng sơn đỏ quét lên nên hơi sợ. Vì phòng đi quá lố tầng, mỗi khi lên một lầu, Thẩm Đông Thanh đều phải rọi đèn vào vách tường chỗ đánh dấu.
Tầng mười hai, tầng mười ba, tầng mười ba…
Lại đi thêm ba lần tầng mười ba nữa, rốt cục Thẩm Đông Thanh cũng phản ứng lại: “Chúng ta đang đi loanh quanh đây hả?”
Âm thanh vang vọng trong hành lang, không có ai trả lời lại, tựa như hành lang chỉ còn lại một mình hắn.