Quỷ không mặt: “Áaaaaaaaaaa, tui sắp té chết rồiiiiiiiiiii…”
Thẩm Đông Thanh vô cảm: “Cậu đã là quỷ rồi, không chết nữa được đâu.”
Quỷ không mặt mới ngộ ra: “À há.”
Từ trên nhìn xuống, cầu thang nhìn tầng tầng lớp lớp, như một vực sâu tăm tối vô tận.
Nhưng mà khi nhảy xuống, chỉ trong chớp mắt đã tiếp xúc tới mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã đến tầng 14.
Quỷ không mặt sốc: “Sao cậu kiếm được chỗ ra ngoài vậy?”
Thẩm Đông Thanh: “Đoán.”
Đi lên đi xuống cũng tầng 13, nghĩa là làm như thế nào cũng chẳng thể rời đi, vậy thì ngoại trừ cầu thang thì chỉ còn cách nhảy xuống mà thôi.
Không ngờ là có thể rời đi được.
Quỷ không mặt: “Cậu không sợ ngã chết sao?”
Thẩm Đông Thanh nhún vai: “Quá lắm thì làm quỷ.”
Trước lạ sau quen mà.
Nói xong, Thẩm Đông Thanh tiến lên đẩy cửa sắt.
Phía sau cửa sắt là một hành lang thật dài.
Thẩm Đông Thanh không biết vị tác giả kia ở nơi nào, chỉ có thể mò mò từng nhà.
Mà căn nào cũng chẳng có người, tựa như nguyên một tầng đều trống rỗng, không có cái gì tồn tại.
Nhưng mà đến khi hắn mở cửa một căn sâu nhất đã xảy ra biến hóa.
Trong nhà không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng xanh từ màn hình máy tính, miễn cưỡng chiếu sáng được khoảng không chật hẹp bẩn loạn này.
Vừa đi vào, điều đầu tiên hắn thấy là thân ảnh treo trên quạt trần, nó cúi đầu, chân rũ xuống, thân thể chuyển động theo quạt.
Quỷ treo cổ.
Đi tiếp, do bóng tối, Thẩm Đông Thanh suýt đạp vào thứ gì ngăn giữa đường.
Hắn cúi xuống, thì ra là một cô gái còn trẻ, chỉ là bụng cô bị cắm một cây đao lớn, dưới thân đầy máu. Cô ta r.ên rỉ không ngừng, nhúc nhích trên đất để lại đầy máu.
Cẩn thận tránh đi, Thẩm Đông THanh lại thấy một tên đàn ông như một con khỉ ngồi xổm nơi cửa sổ, đôi mắt láo liên. Bên cạnh là một cái bình hoa lớn, trên miệng bình còn nhét vào một cái đầu mỹ nhân.
Ngoài ra, trong bóng tối còn có từng bóng từng bóng bay qua bay lại.
Một căn phòng chưa đến mười mét vuông vậy mà nhét vào được tới mười mấy con quỷ, hơn nữa tụi nó còn chung sống hòa bình với nhau nữa.
Đi sâu vào trong nữa, có thể thấy được một tên trạch nam gầy yếu đang kề sát mặt vào màn hình máy tính, hai tay không ngừng đánh bàn phím, cạch cạch cạch.
Từng hàng lại từng hàng bay nhanh trên màn hình máy tính.
Khi hắn đánh xong một hàng, trong phòng lại nhiều thêm một con quỷ. Quỷ mới là một con Quỷ chết đói bụng phệ tứ chi như que củi, nó nằm ì lên lưng trạch nam, la hét “Ta đói, ta đói”, nhưng điều kì quái là trạch nam không chút phản ứng, chỉ không ngừng gõ phím.
Thẩm Đông Thanh sờ cằm: “Thì ra đám quỷ này là hắn viết ra sao?”
【 Người chơi Thẩm Đông Thanh đã giải thích được 20% thế giới quan, tổng cộng đã tìm hiểu được 50%】
Thẩm Đông Thanh tiến lên một bước để nghiên cứu cách thức tạo quỷ của máy tính này. Nhưng mới chỉ một bước đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên:
“Đừng lại gần hắn, hắn là một con quái vật!”
Thẩm Đông Thanh quay đầu lại, thấy rèm cửa dày run run một cái, kéo ra, lộ người trốn ở phía sau.
Một tên trạch nam gầy yếu.
Trong phòng xuất hiện hai người giống nhau như đúc.
Một mặt dại ra, ngồi trước máy tính gõ chữ không biết mệt, một sợ hãi trốn ra sau rèm cửa.
“Hắn sẽ gi.ết ch.ết cậu đó.”
Trạch nam sau rèm cửa nói.
Nên tin tưởng ai?
Thẩm Đông Thanh lựa chọn tin vào bản thân.
Hắn nhấc chân đi về phía máy tính.
Trạch nam máy tính không hề nhúc nhích, như là không biết trong phòng dư ra một người, vô cùng tập trung gõ chữ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, như không cần suy nghĩ là có thể viết ra từng hàng.
Thẩm Đông Thanh đứng xem một lát, trực tiếp đánh ngất xỉu tên trạch nam không ngừng gõ chữ này, kéo về phía cửa sổ.
Trạch nam cửa sổ nuốt nước bọt, sợ mình cũng bị đánh ngất xỉu liền vội vàng: “Tui, tui tự tới!”
Hắn nhảy xuống bệ cửa sổ.
Thẩm Đông Thanh ngồi trên ghế sa lông, trạch nam máy tính nằm dưới đất, trạch nam cửa sổ đứng túc trực bên cạnh.
“Cậu viết sách gì?”
Trạch nam cửa sổ không dám giấu giếm, khai sạch ngọn nguồn.
Sau khi hắn tốt nghiệp, không có đi ra ngoài tìm việc mà lựa chọn ngồi trong nhà làm một tác giả mạng, muốn làm giàu nhờ viết truyện. Chỉ là đời không như là mơ, truyện hắn viết không ai xem, kiếm sống toàn bộ dựa vào điểm chuyên cần sống qua ngày.
Trạch nam cười khổ: “Tôi cũng chỉ muốn nổi tiếng mà thôi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại viết truyện đề tài truyền thuyết đô thị, một bút thành danh, hot đến nổi từ đỏ thành đen, thu nhập khen thưởng hơn cả triệu, bản quyền phim bộ kéo đến cuồn cuộn.
Cao hứng một thời gian, hắn phát hiện, đống đồ mình viết biến thành sự thật.
“Chỉ quỷ quái biến thực mà thôi.”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ma nữ lưỡi dài bò đầy đất, hắn sợ gần chết, không dám tiếp tục viết nữa, còn tuyên bố drop truyện không viết nữa.
Nhưng, những thứ này hắn không quyết định được.
Trạch nam cửa sổ còn chưa tìm được công việc đã nhận được điện thoại của biên tập, khen ngợi đề tài của hắn dạo gần đây vừa nhanh vừa độc lạ, có thể kí hợp đồng với công ty Điện ảnh và Truyền hình.
Trạch nam cửa sổ vô cùng kinh ngạc, vì rõ ràng hắn đã drop truyện rồi!
“Tôi vừa về đến nhà đã phát hiện một người y đúc tôi đang ngồi trước máy tính…”
“Sau đó thì biến thành như vầy, hắn thay thế tôi hoàn toàn, mà tôi chỉ có thể bị nhốt ở đây.”
Giọng trạch nam hỏng mất: “Van xin anh, hãy cứu tôi, hãy mang tôi ra ngoài, hoặc là giết hắn cũng được.”
【 Người chơi Thẩm Đông Thanh đã giải thích được 10% thế giới quan, tổng cộng đã tìm hiểu được 60%】
Trạch nam máy tính đã mở mắt, sau đó không hề có chút cảm xúc gì, chỉ giãy dụa bò dậy về phía máy tính.
Thẩm Đông Thanh đánh người ngất xỉu tiếp.
Trạch nam cửa sổ mong đợi nhìn hắn: “Anh có thể nghĩ ra cách giải quyết mà phải không?”
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: “Không.”
Hắn nghe kể chuyện xong thì chẳng biết nên làm gì, hay là chờ Chu Văn Ngạn đến thì tính tiếp.
Nghĩ thế, Thẩm Đông Thanh chẳng có chút áp lực nào, thậm chí còn móc kẹo ra ăn.
Trong lúc đợi thì Trạch nam máy tính có tỉnh lại mấy lần, không hề ngoại lệ mà bị Thẩm Đông Thanh đánh ngất, nhìn mà Trạch nam cửa sổ cũng đau thay.
Chờ khoảng nửa giờ thì có một bóng người tới gần.
Là Chu Văn Ngạn.
Lúc Chu Văn Ngạn nhìn thấy Thẩm Đông Thanh còn có chút bất ngờ: “Sao em lại tìm được chỗ này?”
Thẩm Đông Thanh chớp chớp mắt: “Nhảy xuống.”
Chu Văn Ngạn không nhịn cười được một tiếng.
Đơn giản thô bạo, quả nhiên là phong cách của cục cưng Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Còn anh thì sao?”
Chu Văn Ngạn nói: “Giải hai câu đố là tới được đây.”
Thẩm Đông Thanh không có câu đố gì.
Dù sao hắn cũng không am hiểu giải đố, hỏi cũng không hiểu nổi, còn không bằng không hỏi.
Hai người trò chuyện hồi lâu, Thẩm Đông Thanh mới nhớ đến chính sự: “À, nơi này còn một câu đố nữa.”
Hắn chỉ hai tên trạch nam, nói đầu đuôi sự việc.
Chu Văn Ngạn trầm ngâm chốc lát, sau đó tới trước máy tính, ấn con chuột dời tới chỗ văn.
Trong đó toàn chữ là chữ, hơn triệu từ, toàn bộ là chủ đề truyền thuyết đô thị, liếc mắt đọc lướt thì thấy mấy quỷ quen như Quỷ bị đâm chết, Quỷ treo cổ, Quỷ chết chìm,…
Chu Văn Ngạn: “Xóa thử xem sao.”
Hắn xóa tất cả văn bản, sau đó xóa luôn thùng rác.
Kèm theo một đống âm thanh cắt giấy.
Sạch sẽ, không còn thứ gì nữa.
Nhưng quay lại đằng sau, đống quỷ quái vẫn còn, không chút biến hóa.
Trạch nam cửa sổ yếu ớt phát biểu: “Tôi cũng đã thử xóa rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì, một chốc đã phục hồi y như cũ.”
Dứt lời, đám văn rõ ràng đã bị xóa đột nhiên lại xuất hiện.
“Xóa cũng vô ích thôi, lượt xem trên internet đã hơn một triệu rồi.”
Thẩm Đông Thanh nói: “Xóa luôn mạng này xem sao.”
Trạch nam cửa sổ cười khổ: “Bản quyền cuốn này bán đi khá lâu rồi, phỏng chừng xưởng in cũng đã in xong, hơn nữa xưởng in ở bên ngoài, tôi không thể rời khỏi thành phố này được.”
Sau khi phát hiện sự kiện linh dị xảy ra, Trạch nam cửa sổ đã muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà mua ô tô chạy thì bị chết máy, mua vé tàu thì tàu ngừng chạy, mua vé máy bay…, ngại quá, chỗ này không có sân bay.
Coi như bước ra ngoài, dạo một vòng vẫn về vị trí xuất phát.
Chu Văn Ngạn hỏi: “Quyển này kết thúc chưa?”
Trạch nam cửa sổ lắc đầu: “Vẫn chưa, tên này luôn luôn ngồi đó gõ chữ, một ngày 24 giờ không ngừng, tôi cũng không biết tại sao hắn lại có nhiều linh cảm như vậy.”
Chu Văn Ngạn kéo ghế ra, chỉ máy tính: “Cậu tới đây gõ.”
Trạch nam cửa sổ: “Tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Chu Văn Ngạn nói, “Trực tiếp viết một chương kết thúc đi.”
Trạch nam 2 ngồi xuống trước máy tính.
Đã lâu rồi hắn không gõ chữ, giờ cứ nơm nớp lo sợ, mở ra văn bản, gõ tên chương “Đại kết cục”. Nghe theo lời Chu Văn Ngạn, viết câu tiếp – Vai chính sau khi tỉnh giấc, phát hiện hết thảy đều là giấc mơ của mình, trong hiện thực không có bất cứ thứ gì cả.
Chu Văn Ngạn: “Sau đó đăng lên mạng.”
Trạch nam cửa sổ gõ xong, mở cửa sổ truyện, đăng chương.
Đăng chương thành công!
Trạch nam cửa sổ thấm thỏm: “Có hiệu quả không?”
Chu Văn Ngạn thản nhiên nói: “Không biết.”
Thẩm Đông Thanh liế.m kẹo que nói: “Thử xem cũng chả sao.”
Trạch nam cửa đột nhiên cảm thấy hai người kia quá không đáng tin, hắn tạo mới lại trang.
Trang web chuyển động.
Chương mới nhất là Đại kết cục.
Trạch nam cửa sổ vô cùng mong đợi mà nhìn máy tính chằm chằm, hi vọng nó có thể giải quyết ác mộng giúp hắn.
Nhưng, không có.
Sau khi đăng chương mới lên không bao lâu, như là bị một sức mạnh kì bí xóa bỏ.
Đọc bình luận, cũng không ai thấy thông báo, bọn họ đang thảo luận Quỷ chết đói xuất hiện trong chương trước, không biết gì về Đại kết cục vừa được đăng lên cả.
Trạch nam cửa sổ co quắp trên ghế, tuyệt vọng che mặt.
Chu Văn Ngạn: “Xem ra như thế không có tác dụng.”
Thẩm Đông Thanh cắn kẹo que, nhồm nhoàm: “Vậy thì hỏi người khác xem.”
Hắn chỉ chỉ Trạch nam máy tính đang ngã dưới đất.