Phi Thăng Chi Hậu
Chương 16: Hư không phá diệt điện
Phá diệt đạo chủ, vui buồn thất thường, võ công rất cao, luyện võ công ‘Phá Diệt Đạo’ có đặc tính phá tất cả các ma thể, công pháp, rất đáng sợ.
Theo U Vô Tà nói, U Minh Phong địa thế giáp với Tuyết Vực và Đao Vực, U Minh Phong là nơi đa số cao thủ tà đạo tụ tập, nhưng Đao Vực ngay bên cạnh trước giờ không ý kiến, trong đó nguyên nhân lớn nhất là do phá diệt đạo chủ tu luyện phá diệt đạo quá quỷ dị, ngay thánh chủ đao vực cũng phải cố kị y.
Phàm là người luyện võ, đều có hộ thể thần công đặc thù, làm cơ thể cứng như sắt thép, nhưng công pháp của phá diệt đạo, chính là khắc tinh của tất cả các công pháp ây.
Người tà đạo bốn phía đã tản đi hết, chỉ còn Nạp Lan Nhược Dung cùng U Vô Tà hai người sắc mặt trắng bệch vẫn đứng đó.Hai người chỉ vì tranh chút danh khí,làm phá diệt đạo chủ chú ý, đây là điều ngàn lần không muốn.
Hừ! Nạp Lan Nhược Dung lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quay đầu, bay đi theo sứ giả .Nhưng U Vô Tà sắc mặt không dễ nhìn,lạnh nhìn Nạp Lan Nhược Dung bỏ đi, U Vô Tà quay người lại, giận dữ nói: “Đều là chuyện tốt của ngươi.”
Phong Vân Vô Kị cười lớn: “Ta?Rõ ràng là ngươi động thủ, cùng ta vô quan, ta xem ngươi sợ cái gì phá diệt đạo chủ, lần này cứ đổ hết trách nhiệm lên người là được rồi.”
U Vô Tà trong lòng chán chường, tên khốn này là kẻ thông minh, không dễ dây vào, dây vào chỉ bực mình, đến muốn mượn lời cũng không nổi.
U Vô Tà trên mặt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ. Sắc mặt biến đổi, lập tức ngồi ngay trên đất, vụ khí từ trong cơ thể hắn nùng nùng phát ra. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.net
Véo! U Vô Tà ngón tay búng một cái, một tia kiếm khí từ ngón tay hắn bắn ra, đâp vào mặt băng, hình thành một lỗ rộng 3 xích, không biết sâu bao nhiêu.Véo! Lại một chỉ búng ra, lại một tia kiếm khí bắn ra.Một chỉ,lại một chỉ, liên miên bất đoạn kiếm khí từ cơ thể U Vô Tà phát ra.
Một cảm giác không hay bam trùm U Vô Tà , quay đầu, U Vô Tà bực tức đầy đầu : “Tên khốn,ngươi luyên võ công gì vậy, sao quái dị thế này.” Bằng công lực vài trăm vạn năm của U Vô Tà , không sợ loại kiếm khí yếu ớt này, nhưng kiếm khí ẩn trong cơ thể, hơn nữa cực kỳ cổ quái, chỉ bằng công lực yếu như Phong Vân Vô Kị sử dụng, đã làm U Vô Tà cảm thấy phiền phức không thôi, vừa đánh nhau với tà kiếm không chú ý khu tán kiếm khí xâm nhập, tạo thành phiền phức như hiện tại.
Nhưng càng phiền phức là, U Vô Tà nghĩ bằng chục chỉ bắn ra, kiếm khí trong cơ thể đáng ra bị khu trừ hoàn toàn, nhưng sự thật là, càng búng càng nhiều, kiếm khí trong cơ thể xuất ra nhiều như vậy, nhưng không hiểu sao, kiếm khí hình thành mới trong cơ thể lại nhiều hơn.
“Sao rôi?” Phong Vân Vô Kị cũng u mê, bằng công lực của U Vô Tà đáng ra không bị thương một chút nào trên người mới đúng, lắc đầu , hắn trả lời: “Địa ma kiếm, đó là tên chiêu ta vừa dùng, ta không phải nói với ngươi rồi sao?”.
“Địa ma kiếm, không trách!” U Vô Tà sắc mặt vô cùng khó nhìn, vội vàng bay lên trên không, quả nhiên kiếm khí đang bất đoạn sinh ra trong cơ thể cuối cùng dừng lại, nguyên là địa ma kiếm này người trúng kiếm chỉ cần tiếp xúc với mặt đất , thì trong cơ thể không ngừng sản sinh địa ma kiếm khí.
U Vô Tà nhắm mắt , tâm thần để vào cơ thể, lúc sau một khoả băng tinh xuất hiện tại nơi đầu ngón tay,những kiếm châu hình tròn tại đàu ngón tay hắn không ngừng chuyển động,
A! U Vô Tà kêu to một tiếng , ngón tay búng ra, các kiếm châu bắn xuống chân núi, lâu sau truyền lại tiếng băng vỡ.
“Hừ, lần này tha cho ngươi, nhưng không có lần sau đâu.Do ngươi mà ta phá nhiều động phủ của các đồng đạo, hiện nay đã có nhiều kẻ thù, nơi này không thể ở lại nữa, ngươi hãy theo ta đi gặp phá diệt đạo chủ trước, sau đó chúng ta an bài sau.”
Phong Vân Vô Kị nhìn qua động phủ mà mình đã ở không được bao lâu, cầm lấy quyển sách dưới mặt đất cho vào trong người sau đó theo U Vô Tà đạp không mà đi- nhìn uy lực băng hoả chỉ mà U Vô Tà mới dùng , cùng với thần sắc cố kị của Nạp Lan Nhược Dung, băng hoả chỉ này tuyệt đối là môn võ học đỉnh cao khó tìm.
Dọc đường đi qua vô số núi băng, vực tuyết, ở biên giới phía đông u minh phong, một toà đại điện to lớn bằng huyền thiết trôi nổi trên không trung, đại điện cao hơn trăm trượng, bên ngoài đại điện khắc một đồ tượng phức tạp khó nhìn, nhìn qua chỉ có cảm giác lạnh run, bên ngoài đai điện không có người, ngay lính coi củă cũng không có,đai điện nằm trên một khối băng khổng lồ,như là một khối lục địa, bên dưới nữa, một sợi xích sắt to nối liền đại điện đang trôi nổi trên không với một toà núi băng cao ngàn trượng.
Phong Vân Vô Kị ngầm tắc lưỡi, vị phá diệt đạo chủ nào thật quá khoa trương, không ngờ bằng công lực , đưa đại điện nặng ít nhất vài vạn tấn trôi nổi trên không, như vậy ít nhất tốn vài trăm ngàn vạn năm công lực, công lực y không biết khủng bố như thế nào.
Đợi đi còn cách huyền thiết đại điện chưa được ngàn trượng thì Phong Vân Vô Kị cảm giác không đúng, không khí trước người như ngưng thành vật thật, trên người như vác nghìn cân đá , bị đè rơi xuống.Ngâng đầu nhìn qqua U Vô Tà , thấy y như không cảm thấy gì, vẫn đi thẳng tới trước.
Phong Vân Vô Kị nghiến răng,cố chống đỡ áp lực đi tớí trước. Rắc, xương vai vang lên một tiếng,đồng thời , một áp lực vô hạn tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kị , nơi huyền thiết đại điện như trong giây lát biến thành địa ngục, oán khí hính thành chướng khí, làm mắt nhìn không thể xuyên thấu.
Nơi vừa là một toà đại điện lớn , theo Phong Vân Vô Kị bước thêm một bước thì các hình ảnh thay đổi như rơi từ trên trời xuống.
“Đừng cử động!Áp lực do Phá Diệt đạo chủ vô ý phát tán căn bản không phải là loại mà người mới phi thăng vài năm như ngươi có thể chịu được, mau lùi lại.” Bên tai truyền lại âm thanh quan tâm lo lắng của U Vô Tà .
“Đây là cao thủ sao?” Phong Vân Vô Kị trong lòng hiểu ra một chút, ngay cả U Vô Tà cũng không có khả năng bằng áp lực trong vô ý phát tán ra làm mình gẫy xương vai.
Chầm chậm nhắm mắt lại,tại sát na hai mi mắt nhắm lại, nguyên là nùng nùng hắc chướng có cảm giác đã biến mất, bốn phía trống vắng, lạnh lạnh, im ắng, đây là thế giới của băng tuyết, nhưng tại trung tâm thế giới băng tuyết này, một đoàn khí tức cuồng bạo đang chiếm giữ, trong khí tức ấy có một bóng người cao lớn ẩn hiện, y là chủ nhân của không gian này.Tại nơi không gian tĩnh mịch này không biết đã tĩnh toạ vài ngàn vài vạn năm, trong tâm tràn đầy sự độc ác.
Bên ngoài vài trăm thước, U Vô Tà đang quỳ trên mặt đất , toàn thân run rẩy, Phá Diệt đạo chủ tồn tại lâu như vậy, nhưng người ở U Minh Phong rất ít được nhìn thấy mặt của phá diệt đạo chủ.Không phải không có lòng tò mò mà do áp lực mạnh mẽ của phá diệt đạo chủ làm bọn họ không thể bước vào toà đại điện đang trôi nổi trên không trung , còn chưa dám nói đến thấy mặt phá diệt đạo chủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!