Phi Thăng Chi Hậu - Chương 26: Vong ngã sát cảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Phi Thăng Chi Hậu


Chương 26: Vong ngã sát cảnh


Ma vực ngũ tướng, Phong ma, Lôi ma, Thuỷ ma, Thổ ma, thêm Hoả ma đã mất một tay, Ma vực ngũ tướng vì Huyền Minh quyển mà toàn bộ đều đã xuất động.

Phong ma đứng dưới đám mây, tay mở ra, vài chục đạo lốc xoáy từ bốn phía kéo lại dừng tiến tới, chầm chầm chuyển động tại chỗ.

“Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái quả nhiên thực lực rất mạnh, lần này ngay cả thần bí chưởng môn Tử Hoàng cũng đã xuất động.Bọn ta bốn người tự thấy không thể đánh nổi ngươi, nhưng nếu muốn đối phó thuộc hạ của ngươi, chắc là không có vấn đề.” Phong ma cao giọng nói.

“Không sai, nếu Tử Hoàng chưởng môn hiện tại hối hận còn kịp. Bằng không, a ha…bốp bốp!” Bên trái Phong ma một nữ nhân thân người kiều diễm,vẻ mặt dâm đãng cười nói, khẽ vỗ tay, tiếng vỗ tay không to, nhưng trong trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này,không ngờ có thể nghe thấy rõ ràng.

Cộp cộp cộp!

Tiếng chân bước chỉnh tề từ bốn phía truyền lại ,chớp mắt,từ trên trời dưới đất, cùng với sau những ngọn núi xuất hiện vô số bóng người,những người này cùng mặc một bộ khải giáp màu đen, một luồng khói nâu lưu chuyển bên ngoài cơ thể,như một dòng thuỷ lưu.

Người trong Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái do Tử Ngọc dẫn theo, trong chốc lát, đã bị người Ma vực bao vây lại.Từng cặp mắt hung tợn độc ác trừng trừng nhìn vào người Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái bên dưới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net

“A ha ha…” Tử Hoàng bắt đầu mỉm cười, “Bằng vào những kẻ này, cũng dám huênh hoang trước mặt Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái chúng ta?”

Tiếng cười từ nhỏ đột nhiên biến thành to,Tử Hoàng bắt đầu cười lớn,Đông Hậu, Tử Ngọc cũng cười đến lăn bò ra, Tử Ngọc còn khoa trương đến mức bắt đầu ôm bụng kêu đau.

“Mấy vị đế quân của Ma vực các ngươi chưa từng nói cho các ngươi,nếu đối diện với chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái thì ngàn vạn lần không được thử chiến thuật biển người sao,” Nụ cười của Tử Hoàng chợt tắt,biểu tình lạnh lẽo nhìn lên trời.

“Hừ hừ,nói cho các ngươi biết,chỉ cần một mình y cũng có thể giết toàn bộ các ngươi.” Tử Ngọc bộ dạng dương dương đắc ý chỉ vào Ma vực ngũ tướng nói.

Tử Ngọc cười đến hoa chi loạn thoán (*) , biểu tình đáng yêu trên mặt, thật làm người khác khó tin câu nói vừa rồi của nàng ta .Nhưng Ma vực ngũ tướng cùng Phong Vân Vô Kị trong lòng dâng lên một trận hàn ý.

Ánh mắt PHong Vân Vô Kị nhìn quanh bốn phía, phát hiện người của Ma vực ít nhất không dưới vài nghìn, hơn nữa võ công mỗi người không yếu, thấp nhất cũng đã có vài chục vạn năm công lực.Kẻ mạnh có đến vài trăm vạn năm công lực.Một kẻ muốn giết sạch từng này người, y là thần sao?

“Tử Hoàng, người thật quá nhiều, võ công của muội chỉ có thể giết từng người, ngay cả tốc độ có nhanh hơn cũng mất một khoảng thời gian, lần này muội không ra tay nữa, một mình chàng lo toàn bộ bọn chúng đi.Tất cả đều giết hết!”Vui vẻ cười hi hi nói, nội dung trong lời nói làm người khác phát lạnh, nữ nhân này coi mạng người như cỏ rác, thần tình này, chỉ có đã giết người nhiều vô số mới có thể có.

“Minh nhi,mấy người các ngươi bảo vệ Tử Ngọc,người của Nam Thăng Bác Đẩu kiếm phái nghe đây,không cần nhúng tay vào, các ngươi toàn bộ ngồi xuống, niệm nội công tâm quyết của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái chúng ta!”Tiếng của Tử Hoàng truyền đi tứ phương, y như đã sắp ra tay, mọi môn nhân của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái gương mặt hưng phấn, nghe xong không do dự ngồi xuống, từ từ vận chuyển công pháp của Nam Thăng Bắc Đẩu phái, một luồng khí màu tím từ cơ thể bọn họ phát ra.

Tử Hoàng ngửa đầu, nước mưa rơi trên trán y theo tóc dài trôi xuống, trong mắt y chỉ còn biểu tình trầm tư.

“Vong Ngã Sát Cảnh!”Âm thanh lạnh lùng của Tử Hoàng vang trong không gian, ngũ ma nghe thấy sắc mặt đại biến.

“Từ đã!…”Thuỷ ma là nữ giới duy nhất trong ngũ ma sắc mặt đại biến,vội vàng muốn ngăn Tử Hoàng lại , nhưng đã muộn, một luồng không khí kì dị bao phủ cả bầu trời,mặt đất.Một cỗ sát ý cường tuyệt bao trùm trời đất, bầu trời như càng thêm u ám, mây đen thêm dày.

Phong Vân Vô Kị cảm thấy một cây tuyệt thế sát kiếm đang chém tới,là một cây hung kiếm đã trải qua vô số lần giết chóc mới luyện thành, khí tức hung ác lạnh lẽo vô cùng, làm người ta muốn phát điên, làm người ta muốn rút kiếm ra tay.

Ầm ầm!Trên trời rắn bạc ngoằn nghèo, một ánh chớp giật,bốn phía đột nhiên sáng bừng,pvvk giật mình phát hiện vô số thanh vũ khí kì lạ trôi nổi trên không, trong ánh chớp phát ra ánh sáng sắc nhọn.

Đoàng!

Lại một đạo thiên lôi,vũ khí kì lạ đầy trời càng nhanh chóng từ trên không bắn xuống, tiếng kêu thảm từ bốn phía truyền tới liên miên bất tuyệt, ẩn ước có tiếng vật nhọn đâm chém cơ thể bằng máu thịt.

Lôi điện đột nhiên dừng lại, mây đen trên trời cũng đã tan, mặt đất sáng dần lên, nhưng nước mưa vẫn lộp bộp rơi.

Ánh mắt của PHong Vân Vô Kị nhanh chóng từ người Tử Hoàng rời đi, nhanh chóng quét qua bốn phía bên dưới, kinh hoàng! Vô cùng kinh hoàng!Trên các ngọn núi, chu vi xung quanh vô số người Ma vực bị đâm xuyên bởi chính vũ khí bản thân, đóng chặt vào núi, máu chảy như suối làm cả ngọn núi đỏ hồng, dọc theo sườn núi xác người chất như núi.

Trên núi, trên mặt đất, tràn đầy xác người, mỗi người đều mắt mở trừng, bọn họ chỉ có một biểu tình duy nhất là kinh khủng.

“Đó là võ công gì vậy, tại sao bọn họ chết vì binh khí của chính mình, tại sao vừa rồi ta cảm thấy chân khí trong cơ thể như không chịu khống chế, muốn phá cơ thể ra ngoài?…Bao nhiêu người, trong chốc lát đã bị giết,sao có thể như vậy!!!”Trong lòng PHong Vân Vô Kị đầy nghi vấn, Tử Hoàng, Đông Hậu, Tử Ngọc, những người này trong mắt y đều trong một lớp mây mù đầy thần bí, võ công của những người này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức truyền thống của y về võ công.

“Ngươi không ngờ giết bọn họ!…”Thuỷ ma giận dữ nói,Ma vực ngũ tướng mắt mở trừng nhìn thi thể đầy trên mặt đất, trong mắt như không tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Chúng ta đi!Núi Nam Thăng Bắc Đẩu hôm nay quyết máu chảy thành sông!”Phong ma hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Tử Ngọc ngoan ngoãn giúp Tử Hoàng khoác một chiếc áo ngoài bằng da màu tím, hai tay ôm chặt eo lưng Tử Hoàng, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói với ngũ ma:”Tử Hoàng đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải vậy, các ngươi sớm giống bọn chúng, nằm trên mặt đất rồi, uy lực Vong Ngã Sát Cảnh của Nam Thăng Bắc Đẩu các ngươi căn bản không thể chống cự được.A.. ha…”

“Tử Hoàng, hay muội đem bọn chúng giết sạch đi nhé,..à.,không ngờ dám uy hiếp chúng ta.”Đông Hậu cười hi hi nói, không nhanh không chậm lấy từ trong ngực áo ra một đôi găng tay tím biếc, từ từ đeo lên.

“A,được rồi, bọn chúng chỉ là tiểu nhân vật, không đáng cho chúng ta ra tay!Tạm tha mạng cho bọn chúng đi!”Lời của Tử Hoàng bình hoà, nhưng hơn Đông Hậu càng khiến ngũ ma cảm thấy khuất nhục, nhưng nghĩ đến một bên chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái ,một bên chỉ là Ma vực ngũ tướng, hai bên chênh lệch về địa vị cũng là chênh lệch về thực lực.

“Chúng ta đi thôi, lần này tuy không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn,võ công của chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái không ngờ cường hãn cùng quỷ dị như vậy, lần này thu hoạch cũng không nhỏ. …Lần này là kinh nghiệm đáng nhớ,lần sau mọi người không nên coi thường môn phái do phi thăng giả hợp thành nữa.”

Hoả ma nhặt cánh tay đứt trên mặt đất, nhanh chóng theo sau tứ ma bỏ đi, trước khi bỏ đi còn nhìn lại một cách hung ác, lần này đi thật không cam tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN