Phi Thăng Chi Hậu - Chương 6: Huyền minh quyển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Phi Thăng Chi Hậu


Chương 6: Huyền minh quyển


Sau khi vị cao nhân ấy rời đi, Phong Vân Vô Kị không dám ở lại chỗ đống lửa, trong trời đất này , những thứ có thể tiêu diệt hắn quá nhiều. Lúc này, vội vàng dập lửa, đến giữa lưng chừng núi, dùng sức đào một cái hang nhỏ, chui vào bên trong, thu liễm tinh khí toàn thân, như một tượng đá , ngồi trong đó, không chút động đậy.

Quả nhiên, không có khí tức mạnh mẽ của người ấy áp chế,nơi đống lửa đã tắt, do máu chảy ra từ thân xác của yêu thú, phát tán ra vị máu tanh, nhanh chóng kéo từng con yêu thú to lớn đi đến. Dưới ánh trăng tròn, ánh sao lấp lánh, Một âm ảnh to lớn từ trên đỉnh núi hạ xuống chiếm cứ một khu vực lớn.

Khí tức âm sâm giống như băng châm đâm vào Phong Vân Vô Kị đang lẩn trốn trong núi, đỉnh núi truyền lại những tiếng nghiến răng không ngừng đập vào tai ,đôi khi lại có tiếng gầm rú của yêu thú. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cũng có thể mùi máu của thi thể yêu thú quá nồng, vượt trội so với khí tức của Phong Vân Vô Kị , thuỷ chung yêu thú trên đỉnh núi vẫn không phát hiện hắn.

Sau khi tìm kiếm chán chê, yêu thú trên đỉnh núi không ngờ nhìn mặt trăng kêu khóc một hồi dài rồi rối rít mang theo tàn tích của yêu thú đến bên sườn núi , từ sườn núi ném xuống , ngay cách thân Phong Vân Vô Kị không xa , hắn nhìn rõ ràng thân thể yêu thú, còn có 2 bên thân mở ra đôi cánh dài. Đến nửa đêm, những con yêu thú quay về ẩn náu trong rừng sâu, tiếng gầm rú phát ra không ngừng.Nhìn dưới chân núi tối đen, cùng với ánh sao nhấp nháy không rõ, nghe tiếng gió thổi qua giữa nửa đêm , Phong Vân Vô Kị đột nhiên sinh ra cảm giác giác cô đơn tịch mịch vô cùng, phảng phất như cả thế giới rộng lớn này chỉ còn mình hắn . Một luồng khí lạnh chạy qua tim , bất tri giác thân người hắn khẽ run, ngay sau đó tỉnh ngộ lại , hắn vốn từ sớm đã là người hàn thử bất xâm…

Trên trời mây đen mãi không tan, bầu trời chỉ có chút ánh sáng duy nhất từ phía đông truyền lại. Trên trời bỗng đột nhiên truyền lại tiếng quát:”Triệu Vô Cực, mau đưa ra Huyền Minh Quyển quyển thượng , ta tha mạng cho ngươi , bằng không đừng trách ta vô tình.”

Âm thanh phẫn nộ của một người trẻ tuổi nói:”U Vô Tà, ác ma như ngươi, ngay cả ta có chết , cũng không đưa Huyền Minh Quyển giao cho ngươi.” Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì quái, nhìn xung quanh, thấy trên trời có 2 tàn ảnh màu dỏ, một trước một sau.Người đằng sau thân hình như chim ưng , mặc áo màu tím cố đuổi không tha, người đằng trước là một thanh niên tuấn tú , tay cầm một thanh kiếm dài phát ánh sáng, 2 người một trước một sau, tại không trung truy đuổi.

“U Vô Tà, sư phụ của ta là tri kỉ của ngươi, đưa Huyền Minh Quyển do ngẫu nhiên lấy được cho ngươi mượn xem, không ngờ ngươi đột nhiên hạ thủ , không những đoạt Huyền Minh hạ quyển lại còn đánh lén hại sư phụ ta. Như hiện nay vì quyển Huyền Minh thượng quyển này ngươi đuổi theo ta 7 ngày 7 đêm rồi , huyết cừu như thế này , ta Triệu Vô Cực không báo thù không làm người.” Người thanh niên nói như không phải nói với U Vô Tà mà như giải thích cho Phong Vân Vô Kị nghe. Ở nơi hoang dã, chỉ cần có người đồng đạo,gặp nhau lập tức có cảm giác, 2 người này đã sớm phát hiện Phong Vân Vô Kị ẩn thân ở trên núi.

Quả nhiên, người tên Triệu Vô Cực chuyển hướng bay đến , ở không trung nhẹ giọng nói:”Huynh đài phía trước, có thể giúp tiểu đệ một tay không.”

“Tiểu tử , không nên quản nhiều chuyện , mạng của Triệu Vô Cực đã là của ta Hàn Trì Thiên Ma rồi.” Người tên U Vô Tà có điểm tâm cơ, ám nêu danh tự , muốn gây ảnh hưởng không cho đối phương xuất thủ.

Phong Vân Vô Kị nghe qua tên U Vô Tà, đã nhận ra người này chắc thuộc một phái tự do, có thanh danh tà đạo cao thủ, vũ công chắc có thành tựu.

Phong Vân Vô Kị mắt nhìn thấy bọn họ 2 người bay đến , trong lòng tính toán, bản thân tự biết tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công và Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp mới tiểu thành, tuyệt đối không phải đối thủ của bất kỳ ai trong thế giới này, hắn cũng biết, Thái cổ thế giới này ,phàm là cao thủ đều có thủ đoạn ẩn tàng thực lực . Trong loài người, vài vạn năm không có phi thăng giả, Nên nếu có thể nhìn thấy vũ giả , võ công tuyệt đối không yếu giống như Phong Vân Vô Kị. Do vậy 2 người nhận người trước mắt là giả trư ăn thịt hổ, cố ý ẩn tàng thực lực.

Hai người này , vì quyển Huyền Minh Quyển mà đến, trong thánh địa vũ học có cả triệu loại võ học , cũng không biết Huyền Minh Quyển là loại võ học gì, mà làm hai người tranh giành nhau. Triệu Vô Cực nhìn thấy Phong Vân Vô Kị còn im lặng đứng ở trên sườn núi , có chút vội vàng nói:”Huynh đài chỉ cần cứu tính mạng của tại hạ, tại hạ quyết có hậu báo.” Nói xong nghiêng người , dừng lại ở bên cạnh sườn núi, thấy Triệu Vô Cực mặt tím tái, chân run tẩy, rõ là chân khí đã mất quá nhiều.

Đối với trong vùng hoang sơn đột nhiên xuất hiện vũ giả , U Vô Tà đang cố phán đoán, hắn từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc , không rõ lai lịch đối phương quyết không khinh cử vọng động. Nhưng người trước mặt , thể nội chân khí thật quá yếu ớt, làm hắn không đoán thấu ,đành dừng lại ở ngoài 30 trượng.

“Vị huynh đệ này nếu có thể giúp ta bắt hắn , ta U Vô Tà nguyện cùng huynh đệ hưởng dụng võ học đỉnh cao Huyền Minh Quyết.” U Vô Tà thầm có chủ ý, chỉ cần quyển thượng Huyền Minh Quyết lọt vào tay tranh thủ thời cơ lúc đối phương không phòng bị, sát nhân diệt khẩu , nếu bản thân không đánh lại đối phương , tranh thủ cao chạy xa bay, nói về khinh công, U Vô Tà tự nhận đó là sở trường của hắn.

Phong Vân Vô Kị không động thanh sắc, chung thuỷ trên mặt không lộ xuất một chút biểu tình nào , đối phương võ công cao hơn bản thân quá nhiều, chỉ cần có sắc mặt lạ , nói không chừng họ nhận ra, lúc ấy , cho dù mình không tham gia, cũng bị sát nhân diệt khẩu. Khi U Vô Tà nói thì Phong Vân Vô Kị nhìn thấy trong mắt đối phương loé lên một tia hàn quang, như vậy làm sao còn không biết chủ ý của hắn.

Trong lòng khẽ động ,đột nhiên có một chủ ý.

Ngón tay như kiếm, tâm khẽ động , nghe thấy một âm thanh càng lúc càng rõ , sau đó một đạo tàn ảnh xuất hiện trên không trung, hàn quang toả ra từ một thanh trường đao dài 3 xích , không biết đao là loại bảo vật gì mà đao thân phát tán hàn khí, mặt đao sáng như gương. Phong Vân Vô Kị dùng kiếm ý ngự đao , linh hoạt ở không trung bay vài vòng rồi quay lại nhập vào vỏ đao của U Vô Tà. Sau đó một từ không nói chỉ hai mắt nhìn chằm chằm vào U Vô Tà.

Vẻ mặt của U Vô Tà trở nên thật khó nhìn,ôm tay nói:”Không ngờ, thì ra là cao thủ Đao vực tiềm tu tại đây , Tại hạ đã làm phiền. xin thứ lỗi, ngày sau nhất định đến tận nơi cáo tội.” Nói xong , phi hành đi mất.

“Thì ra huynh đệ là người của Đao vực , cám ơn giúp đỡ.” Triệu Vô Cực ôm tay nói.

“Không cần, ngươi với ta lập tức mau rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, đợi U Vô Tà hắn quay lại , cả hai chúng ta chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Phong Vân Vô Kị nói xong từ sườn núi đi xuống , hướng về một ngọn núi khác đi tới.

“Cái gì!” Mặt Triệu Vô Cực vô cùng hoang mang, rõ ràng U Vô Tà vừa sợ chạy mất,sao người trước mắt lại nói hắn sẽ quay lại .

Tuy không hiểu nhưng Triệu Vô Cực cũng đi theo, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện kỹ thuật ngự không của đối phương không được nhanh , điều này cùng với những cao thủ trong ấn tượng của hắn không giống.

“Tiền bối, xin thứ cho tại hạ không rõ, vừa rồi tiền bối nói cần đi nhanh chóng, nhưng tại sao còn thong dong không khẩn trương, hay là đùa tại hạ.” Trong lời nói có chút bất mãn.

Phong Vân Vô Kị cười khổ,” Ta luyện là một trong những bí kíp ngự kiếm kỳ thuật trong thiên hạ , nói về tốc độ tuyệt đối không kém, chỉ tuy nhiên kỹ thuật có tốt cũng cần nội công duy trì à, ngươi tưởng ta không muốn nhanh sao.Nếu khinh công ngươi cao minh như vậy thì đưa ta đi luôn vậy,”

“A!!!~~”

“Huynh chẳng lẽ giờ còn không nhìn ra ta chỉ là một phi thăng giả mới hay sao, nói về bối phận , huynh còn là tiền bối của ta, vừa rồi ta thừa cơ hắn không dự phòng , dùng kiếm ý điều khiển đao, hắn trong lòng đầu tiên đã có chủ định , nghĩ ta võ học cao minh , nên mới chạy đi, đợi đến lúc hắn hồi quá thần , nghĩ đến ta vừa dùng chỉ là kiém quyết , tự nhiên hiểu, chúng ta giờ không chạy đi, đợi hắn hiểu chuyện quay lại sợ rằng không sống hết ngày hôm nay.” Phong Vân Vô Kị giải thích cặn kẽ lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vẻ mặt của Triệu Vô Cực đột biến đổi vài lần, đầu tiên còn nghi ngờ, sau thì hiểu dần, cuối cùng trở nên vội vàng , lập tức một tay cầm tay Phong Vân Vô Kị , nhanh chóng bay về phía trước.Hai người tìm đến một ngọn núi không xa, ở thân núi đào một cái hang chui vào bên trong , bên ngoài động có cây cối che khuất, nhìn khó nhận ra.Hai người ẩn thân bên trong thu liễm tinh khí toàn thân, Một chút cũng không cử động chăm chú đối diện nhau.

Quả nhiên, một lúc sau, U Vô Tà quay lại, bực bội chửi ầm ĩ, ở không trung nhìn quanh rồi vội vàng trong khu vực tìm kiếm, nhưng cuối cùng không tìm được gì , trong lòng điên tiết , ở giữa không trung tay phải vận xuất ra một quang cầu , như sét đánh nổ trên ngọn núi ngay nơi Phong Vân Vô Kị lẩn trốn.Vừa nghe ầm một cái cả ngọn núi cát bụi bốc lên mù mịt sau khi bị gió thổi tan,cả ngọn núi thấp đi vài chục mét.

Đi ở khu vực này tìm rất lâu , cuối cùng,U Vô Tà cực kỳ không cam tâm ra đi.

“Triệu Vô Cực, còn cả tiểu tử ấy nữa, nếu để ta gặp được các ngươi , ta nhất định băm các toái thi vạn đoạn, hai người các ngươi cố mà sống đi, Hừ!” Trong sơn cốc còn vọng lại câu nói của U Vô Tà trước lúc ra đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN