Phi Thăng Chi Hậu - Chương 64: Rượu tế của Tây Môn Y Bắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Phi Thăng Chi Hậu


Chương 64: Rượu tế của Tây Môn Y Bắc


Dưới đáy sơn cốc của một tòa băng sơn cao ngất, ở nơi có tầng băng bao phủ, có một cái băng huyệt cao ngang đầu của một người, thông đạo của băng huyệt đi sâu vào bên trong lòng núi.

Cường giả ở cảnh giới Kiếm Hoàng, độ mẫn duệ đối với kiếm khí đã đạt đến một trình độ đáng sợ, trong vòng một ngàn dặm phạm vi, chỉ cần có người tu kiếm tồn tại, không cần phải dùng đến thần thức cũng có thể phát hiện nơi ở của đối phương.

Một bóng người hạ xuống, Phong Vân Vô Kị đã phiêu nhiên hạ xuống ngay động khẩu của băng huyệt đó, bên trong băng huyệt rất sáng, thông đạo uốn khúc nhất trực duiyên thân vào bên trong, không biết nơi kết thúc là ở nơi nào.

Do dự trong phiến khắc, Phong Vân Vô Kị đứng ở ngoài động khẩu, cất tiếng sảng lãng: “Phong Vân Vô Kị, cầu kiến Tây Môn Y Bắc tiền bối.”

“Nếu như đã đên cửa động rồi thì tiến vào đi.” Bên trong động huyệt truyền lại một thanh âm lạc mịch nhưng tịch liêu, đó chính là thanh âm của Tây Môn Y Bắc.

Thông đạo trong động huyệt uốn éo vòng vèo, đạp lên băng tầng trơn láng, Phong Vân Vô Kị khi đi sâu xuống mặt đất được mấy trăm thước, nhìn thấy Tây Môn Y Bắc với sắc mặt chán chường.

Thật ra mà nói thì nơi đây là một can phòng bằng băng, hay nói chính xác hơn mà nói thì là một can phòng để thiết tiệc bằng băng, mặt đất rất lộn xộn, đến nơi nào cũng thấy những bình rượu nằm ngã nghiêng, ở bên trong căn phòng đó Tây Môn Y bắc nhất thân bạch y ôm lấy thanh kiếm dựa vào mặt băng lạnh lẽo, ở trước mặt của y là một chiếc bàn bằng băng, trên đó còn phóng một bình rượu tửu khí bốc phì phì. Mặt tuyết đối diện với chiếc bàn đó đang treo một bức họa đã cũ, trên đó có vẽ một nữ tử sắc mặt ôn nhu, khóe miệng mĩm cười.

“Tiền bối ….” Phong Vân Vô Kị vừa mối muốn mở miệng thì đã bị Tây Môn Y Bắc đưa tay ngăn cản.

“Hiện tại cái gì cũng đừng nói, hãy bồi ta uống rượu!” Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, như tỉnh tựa say nói.

Phong Vân Vô Kị cũng không tiện mở miệng, đành chầm chậm đi qua, tựa mình vào một chiếc ghế bằng băng, khoanh chân ngồi xuống. Tây Môn Y Bắc đưa tay quơ lấy một bình rượu, tay phải phất qua bình rượu một cái, rượu ở trong bình sớm đã kết thành băng mau chóng dung hóa, không lâu sau thì từ bên trong bốc lên nhiệt khí đằng đằng.

“Đến đây, ngươi cũng lấy một bình.” Tây Môn Y Bắc đem bình rượu để trên chiếc bàn bằng băng, chiêu hô nói với Phong Vân Vô Kị.

Nhìn thấy chiéc bình rượu cổ phác, mùi rượu quen thuộc, nhãn thần của Phong Vân Vộ Kị dần dần có chút hoảng hốt. Bao lâu rồi, đã bao âu rồi bản thân chưa uống rượu trở lại rồi, một trăm năm, hai trăm năm … bốn trăm năm, không ngờ là đã bốn trăm năm chư được nếm lại mùi rượu rồi. Sau khi phi thăng, con người cũng đã đạt đến cảnh giới ích cốc, ít đi sự khốn nhiễu của tục vật, cũng là mất đi rất nhiều nhạc thú.

“Thật không ngờ là Vô Kị huynh cũng là người nho nhã nha.” Tây Môn Y Bắc túy nhãn mông lung nói, thuận tay quơ lấy một cái, lấy ra hai cái chén tinh xảo để lên trên bàn: “Đó là khi ta phi thăng, thuận tiện mang theo, lúc bình thường thì không dễ dàng gì sử dụng, nhưng hôm nay, thuận tiện mang ra để chiêu đãi huynh vậy.”

Phong Vân Vô Kị nghe thấy thế, liêng quay sang nhìn hai chiếc chén tinh trí, trong lòng không khỏi hãi nhiên, khi phi thăng lên đây, đất trời nhue muốn sụp đổ, thân thể còn khó có thể bảo toàn, nhưng Tây Môn Y Bắc lại có thể mang theo hai chiếc dạ quang bôi mà trước khi phi thăng bản thân đã sử dụng mang theo. Phần công lực này quả đúng là kinh nhân a.

Phong Vân Vô Kị cầm lấy chiếc dạ quang bôi trong suốt trên chiếc bàn băng, một cổ tửu tuyền từ trong bình rượu bay lên, chú nhập vào bên trong chén rượu của Phong Vân Vô Kị, vừa đổ đầy thì dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nâng chén rượu lên uống một hơi hết sạch, Phong Vân Vô Kị không khỏi tán thán: “Rất lâu rồi chưa từng uống qua loại rượu như thế này, không biết Tây Môn huynh lấy nó ở đâu vậy.”

Những người phi thăng lên Thái Cổ, tính vè tuổi tác thì cũng đều có thể tính là lão quái vật rồi, nếu như tính theo niên linh thì đại đa số mọi người đều là tiền bối của Phong Vân Vô Ki hết, nhưng nếu như Tây Môn Y bắc đã nguyện ý gọi y là Vô Kị huynh thì Phong Vân Vô Kị cũng vui vẻ mà xưng y là Tây Môn huynh, hai bên bình bối luận giao, cự li xích lại gần không ít.

“Đó đều là những thứ mà trước khi ta phi thăng, các bằng hữu đã tặng cho ta ….” Tây Môn Y Bắc đạm nhiên nói, nhưng Phong Vân Vô Kị lại nghe thấy trong thanh âm đó có một tia run rẩy.

“Thế làm sao mà không thấy bọn họ?”

Tây Môn Y Bắc không hồi đáp ngay mà chụp lấy bình rượu, ngẩng đầu lên uống lấy một hơi, một lúc thật lâu sau, mới đặt bình rượu xuống, lấy tay lau khô nhưng giọt rượu còn vương lại trên miệng, Tây Môn Y Bắc đột nhiên đưa tay chụp lấy trường kiếm, bước ra khỏi động.

“Bọn họ đều đã chết rồi, chết rồi, chét rồi …. Ta thì phi thăng nhưng bọn họ thì đều đã chết hết rồi! … Lục huynh, Hoa huynh ….” Bên ngoài căn nhà bang truyền lại tiếng la lớn của Tây Môn Y Bắc.

Phogn Vân Vô Kị thờ dài một tiếng, rồi chụp lấy bình rượu, đưa một hơi uống hết rượu trong bình, một lúc lâu sau, mới khà ra một hơi, lẩm bẩm: “Huynh còn có bằng hữu, chí ít, trước đây cũng từng có, còn ta, thì một vị bằng hữu cũng chưa từng có … trước giờ chưa trùng có ….”

Nói xong, nhấc thân bay lên đi ra khỏi động, vừa đi đến bên ngoài can nhà băng thì đã thấy Tây Môn Y Bắc ngang nhiên đứng ở trên mặt tuyết, ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không, nhất thân bạch y phẩy phành phạch trong gió, cũng không thấy y có động tác như thế nào, chỉ thấy mấy ngàn đạo kiếm khí từ trong cổ tay phải đồng thời phát xuất, khiến cho tuyết đang rơi ở khắp tứ phía đột nhiên bay bổng lên. Trước thân của Tây Môn Y Bắc, một tòa băng sơn hùng vĩ cách đó mấy trăm thước đột nhiên hoa lạp một tiếng, từng mảng từng mảng tuyết lớn từ trên sườn núi cuọc cuộn ập xuống.

Cặp mắt của Phong Vân Vô Kị vẫn nhìn chằm chằm vào tay của Tây Môn Y Bắc, tuy nhiên cho dù y có fùng lực để nhìn ngắm kỹ càng đến thế nào đi chăng nữa thì tuay của Tây Môn Y Bắc vẫn tĩnh lặng nắm chặt bên trên chuôi kiếm, chẳng hề động đậy, ngẫu nhiên trong sát na tựa hồ như xuất hiện ảo ảnh.

Trong lòng của Phong Vân Vô Kị sóng ba hung dũng khởi phục, bốn trăm năm trước, lúc bản thân gặp Tây Môn Y Bắc thì y đã biết, tốc độ xuát kiếm của người này đúng là thiên hạ vô song, nhưng bốn trăm năm sau, lại gặp lại người này, Phong Vân Vô Kị biết được, trước đây mình đã sai rồi, võ công cang cao, thì càng thấy rõ được thật lực của Tây Môn Y Bắc đúng là cường hãn vô thất.

Nếu như trong vòng trăm thước, Phong Vân Vô Kị vô pháp bảo chứng, bản thân có thể toàn thân thối lui dưới kiếm của Tây Môn Y Bắc.

“Lục huynh, Hoa huynh ….” Tây Môn Y Bắc đem rượu trong chiếc dạ quang bôi sái xuống dưới tuyết, miệng thì lẩm bẩm nói cái gì đó, Phong Vân Vô Kị biết được, y đang hoài niệm về nhuengx vị bằng hữu trong quá khứ.

“Chuyện của huynh ta đã biết rồi.” Thanh âm của Tây Môn Y Bắc vang lên bên tai của Phong Vân Vô Kị, thanh âm bình đạm đến mức khiến người ta khó lòng mà tìm được mói liên hệ giữa y và vị kiếm khách vừa rồi.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn về phía y. Tây Môn Y Bắc cảm thán nói: “Sau khi ta phi thăng một ngàn năm, ta rốt cuộc cũng đã có thể phá khai bình chướng của bị diện trở về vị diện trước đây. Tuy nhien lòng biết bọn họ đều đã chết hết, nhưng khi đích thân nhìn thấy mới hiểu rõ được nỗi khổ khôn tả trong lòng. Người ở nơi đây băng lãnh lại thiếu đi cảm tình, hoàn toàn không thể so sánh với thế giới trước khi phi thăng. Nếu như không phải những người quen của ta đã chết đi, thì ta tuyệt đối không nguyện ý sống ở cái vị diện này.”

Phong Vân Vô Kị gật đầu nói: “Huynh hiển nhiên đã nghe tới tiêu chí của Kiếm Vực do ta sáng lập, củng hiểu rõ tông chỉ da ta tạo ra, ta nghĩ ta cũng không cần thiết phải nói lại nữa … ta hy vọng huynh có thể gia nhập Kiếm Vực, bất quản là như thế nào, bất quản vị trí nào, ta chỉ hy vọng huynh có thể giúp đỡ ta sáng lập ra một mảnh đất lành mà tất cả kiếm khách khắp thiên hạ đều có thể tựa mình.”

“Nếu như chỉ có thế thì râtý là hối tiếc, ta hoàn toàn không thể giúp gì được cho huynh, huynh hãy đi mời người cao minh hơn đi.” Tây Môn Y Bắc lạnh lùng nói, mũi chân khẽ điểm một cái, nhẹ nhàng lướt qua thân thể của Phong Vân Vô Kị.

“… ta còn hy vọng, hy vọng có thể làm cái gì đó để cải biến cái thế giới này, nhận loại trên cả cái Thái Cổ này – đều đã đọa lạc hết rồi, ta huy vọng ta có thể vì nhân loại mà mang lại một phân fhy vọng, ta hy vọng – đệ tử của ta sẽ không còn tử vong nữa, cũng hy vọng những võ giả khác không cần thiết phải li khai khỏi thân hữu của mình nữa.”

Tây Môn Y Bắc quay lưng với Phong Vân Vô Kị, cước bộ đang sải ra đột nhiên dừng lại ở trên không trung, một lúc lâu sau, thở dài một tiếng rồi nói: “Huynh đi tìm một người tên là “Kiếm Ma” Độc Cô Cầu Bại – Độc Cô Vô Thương đi, nếu như huynh có thể mời được người này gia nhập, thêm cả ta nữa, có lẽ Kiếm Vực – thực sự là có thể chân chính kiến lập trở lại.”

Nói xong, Tây Môn Y Bắc khoanh tay tiến nhập vào sâu bên trong căn nhà băng.

“Kiếm Ma – Độc Cô Cầu bại! … uhm.” Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói, sau đó trên mặt lộ xuất một nụ cười, cao hứng hướng về phía bên ngoài mà đi, y dã biết câu trả lời của Tây Môn Y Bắc, đó chắc chắn là một loại đáp ứng gián tiếp rồi ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN