Phi Thăng Chi Hậu
Chương 88: Huých tường chi loạn
Lợi dụng lực bài xích của thế giới, chon phương thức khổ tu tựa hồ như tàn khốc, cuối cùng cũng khiến Kiếm Hoàng Chi Cảnh của Phong Vân Vô Kị được ổn định, thu phát tùy tâm.
Mấy ngàn cao thủ ở cảnh giới phi thăng từ các phương hướng kích xạ tới, bên trên thanh phong ba tấc đều bạo phát kiếm mang ba thốn, rất là tráng quan, còn một bên là Lãnh Nhược Sương run rẩy đôi môi, thân thể lắc lư, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống.
“Cút!” Một tiếng quát vang lên, sau đó là một cổ khí tức cường đại vô hình ập tới, mấy ngàn thanh trường kiếm đang xạ tới đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, sau đó cùng với mấy ngàn võ giả ở cảnh giới phi thăng bị một cổ vô hình lực lượng chấn bay ra xa.
Phong Vân Vô Kị phóng khai một nửa trói buộc đối với Kiếm Hoàng Chi Cảnh, một cổ khí tức cường đại khiến mọi người tại tràng đều run rẩy, tiếp đó là những tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, mọi người trong Mộ Tử Kiếm Phái đều kinh hãi phát hiện trường kiếm trong tay không ngờ là lại đang có xu thế thoát khỏi tay mà lao ra.
Tại ngay khi mọi người đều bị cổ khí thế cường hãn này chấn nhiếp, thì trong mắt của Tương Quyết lướt qua một thần sắc ác độc, quăng đi trường kiếm trong tay, tay phải như một thanh kiếm xạ thẳng vào ngực của Lãnh Nhược Sương, trong sát na này, tay phải của Tương Quyết tựa hồ như đã trở thành một thanh trườn kiếm, bên trên đó không ngờ là lại còn có quang trạch bong loáng.
“Thủ kiếm của Kiếm Ma!” Phong Vân Vô Kị cơ hồ chỉ liếc mắt qua một cái liền nhận ra tuyệt học mà đối phương phát xuất, mắt thấy Lãnh Nhược Sương sắp phị đâm trúng tâm tạng, Phong Vân Vô Kị lạnh lùng quát lên một tiếng, phất ống tay áo một cái, tay phawir chẳng khác gì từ trong u minh thoát ra, hư hư ấn về phía Tương Quyết. Một tiếng kêu thảm vang lên, Tương Quyết chẳng khác gì bị một thanh cự chùy kích trúng, tại ngay khi cách Lãnh Nhược Sương chưa đầy ba xích thì đột nhiên bị chấn bay ngược lại, thân thể lơ lửng ở trong không trung, áo bào màu xám trên thân thể đột nhiên rách tung tóe, sau đó lại tự rách càng thêm te tua, cuối cùng thì hóa thành từng sợi từng sợi tơ vương vãi khắp không trung.
Bộ ngực trần lộ ra, bên trên là đạo đạo huyết tuyến đan xen như lưới phân bố khắp người của Tương Quyết, nhưng chỉ nghe một loạt tiếng xuy xuy vang lên, đạo đạo huyết tuyến tấn tốc khuếch đại thành những vết thương to lớn, da thịt bị xẻ ra ngang dọc, máu trên thân thể mau chóng xạ xuất ra theo hình lưới.
Oanh!
Tương Quyết nặng nề đập vào bức tường trong trang viện của Mộ Tử Kiếm Phái, phá vỡ một cái lỗ lớn, đợi đến khi hắn ta hạ xuống đất thì đã là một người máu rồi, trên thân thể đầy ắp những vết thương, không ngừng rên rỉ một cách đau đớn, lăn qua lăn lại tren mặt đất.
Thân thể của Phong Vân Vô Kị loáng lên một cái, dĩ nhiên là đã chen ngang giữa Lãnh Nhược Sương và mấy ngàn sao thủ của Mộ Tử Kiếm Phái ở cảnh giới phi thăng đang sửng sờ mà chưa kịp phản ứng.
Chân phải đạp xuống đất một cái, tà áo Phong Vân Vô Kị tung bay phất phơ, dưới chân, đạo đạo kiếm khí phá không bay ra, kiếm khí cường liệt chấn những võ giả ở cảnh giới phi thăng bay lui ra xa mấy chục bước. Quay sang nhìn Lãnh Nhược Sương, thì sắc mặt Phong Vân Vô Kị biến nên rất khó coi, chỉ nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Sương thôi, Phong Vân Vô Kị đã biết ngay là y đã trúng độc, nhưng lại không liệu được loại đọc này lại bá đạo và quỷ dị đến thế, bá đạo và quỷ dị đến mức ở cái vị diện này căn bổn không thể có.
Truyền nhập chân khí vào trong nội thể của Lãnh Nhược Sương, sau đó bảo hộ tâm tạng và não bộ của y lại, còn may là Lãnh Nhược Sương có nội lực cực kì thâm hậu, nên độc tính cong chưa kịp tiến tới tâm tạng.
“Sư … sư tổ … chén trà … Tương Quyết … đưa cho … cho con … có ….” Lãnh Nhược Sương sắc mặt tái xanh, đôi môi run rẩy nói.
Chân khí bàng bạc dung nhập vào trong thân thể của Lãnh Nhược Sương, nhưng dù cho Phong Vân Vô Kị có làm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể khu trừ được loại độc tính quái dị trong mội thể y, mắt thấy đầu của Lãnh Nhược Sương nghiêng qua một bên, dĩ nhiên là đã hôn mê, lửa trong lòng của Phong Vân Vô Kị bừng bừng cháy lên, từ sau lần trước, Phong Vân Vô Kị tuyệt không để đệ tử của mình cứ như thế mà gục xuống trước mặt của mình nữa.
Thật là muốn đem hết những kẻ ở trước mắt giết sạch hết đi, tronh lòng Phong Vân Vô Kị giận dữ gầm lên, nhưng y lại không thể làm như thế, những người này đều là những cao thủ ở cảnh giới phi thăng, mấy ngàn người a, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà đồ sát hết sạch được, hơn nữa dù sao đi chăng nữa thì bọn hộ cũng có chút uyên nguyên với bản thân mình. Hơn nữa, dựa vào tình hình vừa rồi thì có thể thấy tên Tương Quyết kia lấy tấm lệnh bài của chưởng môn ra uy hiếp bọn họ khiến cho bọn họ xuất thủ.
Chính nagy tại lúc Phong Vân Vô Kị cực độ giận dữ thì ở sau lưng đột nhiên truyền lại tiếng kêu cứu của Hách Liên Nam Sơn: “Tiền bối cứu vãn bối, nếu mà không cứu nữa thì vãn bối chết mất!”
Ở một đầu kia, Hách Liên Nam Sơn một tay nắm lấy một gã đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái, một tay cầm một thanh kiếm đang điên cuồng hướng về bên này, ở sau lưng hắn ta là vô số những đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái với thần tình kích động, thẳng đường chạy tới đây, nếu như không phải Hách Liên Nam Sơn thông minh, không ngừng lấy gã đệ tử đó để che thân thì y sớm đã chết rồi.
“Tiêu diệt cái tên này! Hắn ta không ngờ lại giả mạo thái thượng tổ sư! Còn thêm vào đó là một gã bại loại dịch dung thành thái thượng tổ sư của chúng ta, với ý đồ mưu soán cơ nghiệp của Mộ Tử Kiếm Phái ta, chúng đệ tử nghe lệnh, tuyệt không thể tha cho hắn ta.” Tương Quyết đột nhiên từ tren mặt đất nhảy dậy, không biết lấy ở đâu ra lực khí mà nói một hơi như thế.
“Chưởng môn!” Vô số đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái vưa mới đuổi tới nhìn thấy thảm trạng của Tương Quyết, từng gã từng gã lần lượt kinh hô lên một tiếng, sau đó phân ra một phần lớn lao về phía Phong Vân Vô Kị, một phía kia thì tiếp tục truy sát Thân Đồ Ma Quân.
Hừ! Một tiếng hừ lạnh băng lãnh thấu xương khiến cho chư nhân không khỏi chấn động trong lòng.
Phong Vân Vô Kị mặt quay về hướng những đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái với tình tự kích động, đột nhiên phất ra một chưởng, rồi đối với chúng đệ tử hư hư ấn một cái, một cổ âm ba vô hình chấn động mau chóng khuếch tán ra, chỉ thấy quần người đó liêng hóa thành dạng vòng cung là bị chấn bay vè phía sau, Phong Vân Vô Kị giơ bàn tay lên trên không thì lại nghe một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả vạn đệ tử đột nhiên lần lượt chấn bay về phía sau, nằm ngang nằm dọc chồng chất lên nhau.
Chiêu này của Phong Vân Vô Kị chính là đang lập uy, cố ý giương cao thanh thế, thực tế thì đám đệ tử của Mộ Tử Kiếm Phái tịnh không bị thương nặng lắm, chỉ là trong lòng quá chấn kinh uy năng của y, chấn kinh đến quên cả đứng dậy.
“Các ngươi còn không lên! ….” Tương Quyết đối với mấy ngàn võ giả ở cảnh giới phi thăng mà quát lên, mỗi một người trong đam võ giả này đều có bối phận cao hơn Tương Quyết, nhưng Tương Quyết chấp chưởng đại ấn của môn phái, tay nắm lấy lệnh bài của tổ sư, nên bọn họ buộc phải nghe lệnh của Tương Quyết.
Phong Vân Vô Ki quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Tương Quyết, trong mắt chẳng hề che giấu sát khí, khiến Tương Quyết lien lục thối lui về phía sau.
Tay phải niết lấy một cái kiếm quyết, chỉ nghe một trận thanh âm kiếm ngân vang lên, mọi người đều kinh hãi phát hiện trường kiếm trong tay đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của bản thân, phi xạ về phía không trung.
Một cổ hàn ý tựa băng sương bao bọc lấy chúng nhân tâm, mọi người bao quát cả Tương Quyết đều kinh hãi nhìn vào cả mấy vạn thanh trường kiếm đang bài thành thành vòng tròn trong không trung, tình tự không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Cả mấy vạn thanh trường kiếm đang chuyển động vòn tròn trên không trung dưới sự khống chế của Phong Vân Vô Kị, phát xuất những tiếng kiếm ngân trong trẻo, tay phải chỉ xuống phía dưới một cái, mấy vạn thanh trường kiếm đột nhiên mang theo kiếm mang mông lung từ trên không trung ập xuống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Bồng bồng bồng!!!
Mấy vạn thanh trường kiếm hóa thành đạo đạo lưu quang phi xạ xuống dưới, thanh thanh trường kiếm lướt qua chu thân của Tương Quyết mà xạ xuất, trên không trung chẳng khác gì có môt màn mưa kiếm đang ập xuống. Tương Quyết trong lòng la lớn lên một tiếng: “Ta xong rồi!” Rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, mọi thanh âm đều biến mất, Tương Quyết mở mắt ra, cặp mắt đốn thời bị đạo đạo quang mang khiến cho mắt hoa cả lên: Mấy vạn thanh trường kiếm kia đã vây Tương Quyết ở trung tâm, từng vòng từng vòng bài liệt xếp thành một cái thứi cực đồ.
Ở phía góc tường, từng chút y phục dần dần tiêu thệ, trong không trung lưu lại thanh âm băng lãnh của Phong Vân Vô Kị: “Tạm thời lưu lại cho ngươi một mạng, nếu như Nhược Sương mà chết, toàn bộ người trong môn phái của các ngươi đều phải chết hết, nếu như y không chết, ta sẽ để y tự thân thanh lí môn hộ.”
Tương Quyết nghe thấy thế không khỏi rét lạnh, trong lòng một phiến tuyệt vọng, đó – có còn là năng lực của con người nữa hay sao? ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!