Phi Thiên
Chương 103 - Gió Tuyết Nam Tuyên (10+11)
Phối hợp ‘tiểu tử’ hành động, Miêu Nghị sợ nó sơ suất, bởi vì trừ thiên phú dị bẩm ra, thật ra thì bản thân ‘tiểu tử’ còn rất yếu ớt, không chịu nổi công kích của loại cao thủ như đối phương.
Hắn nhanh chóng tụ tập pháp lực vào mũi thương quét qua một cái, tụ lại một quả cầu tuyết trên mũi thương đánh về phía Phương Tử Ngọc.
Vốn định quay đầu lại xem thử chuyện gì xảy ra, Phương Tử Ngọc lập tức vận khởi chút ý thức cuối cùng, giơ thương đánh tan quả cầu tuyết bay tới.
Ầm…
Tuyết bay lên đầy trời.
Hắc Thán đột nhiên bay vọt lên không, chở Miêu Nghị xông vào giữa hoa tuyết tung bay tán loạn.
Động tác Phương Tử Ngọc chậm lại từ từ giơ thương nghênh kích, có vẻ giống như là hành động theo bản năng.
Nhưng uy lực và tốc độ công kích chậm chạp như vậy đối với Miêu Nghị đã không còn bất cứ uy hiếp gì, dù sao hắn cũng không phải phế vật.
Nếu có cơ hội như thế cũng có thể bỏ lỡ, vậy Miêu Nghị hắn ở trên hải đảo mười năm chỉ là vô ích.
Trong tay chợt lóe hàn quang, nhanh chóng xuất một thương.
Phập, đầu Phương Tử Ngọc bay lên.
Hắc Thán vừa rơi xuống đất, thương trong tay Miêu Nghị đảo qua, một cỗ pháp lực thổi tan tuyết đọng phất phơ, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Phạm Nhân Phương.
Nơi xa Phạm Nhân Phương trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn đầu đồng bọn rơi xuống đất, chỉ thấy thân thể không đầu của Phương Tử Ngọc vẫn ngồi trên long câu.
Long câu chạy ra thật xa, thi thể không đầu Phương Tử Ngọc mới ngã xuống đất.
Có kinh nghiệm thành công lần này, Miêu Nghị nhất thời tự tin mười phần, thương trong tay chỉ Phạm Nhân Phương gầm lên:
– Miêu Nghị ở chỗ này! Ai dám chiến ta!
Phương Tử Ngọc bị giết chết dễ dàng như vậy sao… Phạm Nhân Phương ngơ ngác một hồi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bất quá rất nhanh vung thương tức giận nói:
– Có ngon thì đừng chạy!
Long câu lập tức chở y cấp tốc vọt tới.
Không trốn mới lạ!
Lúc này cũng không có ‘tiểu tử’ nào chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Phạm Nhân Phương, dĩ nhiên là Miêu Nghị quay đầu bỏ chạy, muốn dẫn dụ đối phương chạy mấy vòng trên đồng tuyết.
Vì vậy cảnh tượng trước đó lại xuất hiện, Phạm Nhân Phương vừa đuổi theo Miêu Nghị vừa vung thương công kích ầm ầm.
Có cước lực Hắc Thán tương trợ, Miêu Nghị căn bản không sợ, mà Hắc Thán tựa hồ rất hưng phấn đối với cử động chủ nhân chuyển bại thành thắng giết chết một tên địch, càng chạy càng nhanh.
———–
Nơi xa, một đại đội nhân mã đang gấp rút tốc chạy như bay tới. Dương Khánh đã đổi lại một thân ngân giáp, dẫn dắt các lộ sơn chủ đi theo, chính là muốn đem Nguyện Lực Châu thu được nộp lên Trấn Ất điện.
Trong lúc đang chạy nhanh bất chợt nghe tiếng đánh nhau ầm ầm từ xa vọng lại. Dương Khánh nhanh chóng giơ tay, mọi người lập tức chế trụ long câu, ai nấy giỏng tai lắng nghe.
Hùng Khiếu bên cạnh khẽ biến sắc, có hơi lo lắng không biết có phải là hai tên thủ hạ của mình không.
Cẩn thận nghe kỹ, xác thật là đánh nhau, sắc mặt Dương Khánh trầm xuống:
– Người nào lại dám gây chuyện ở Nam Tuyên phủ ta?!
Hùng Khiếu lập tức bước ra khỏi hàng ôm quyền nói:
– Thuộc hạ đi xem rốt cục là chuyện gì!
Dương Khánh đang muốn gật đầu, ai ngờ lúc này mơ hồ nghe được một tiếng gầm truyền tới, chính là câu ‘Miêu Nghị ở chỗ này! Ai dám chiến ta!’.
Không ít người ngẩn ra, mọi người cũng không xa lạ gì với thanh âm và câu khẩu hiệu này, lúc trước Miêu Nghị cũng nhờ những lời này mà được Dương Khánh thưởng thức.
Tần Vi Vi cũng khẽ cau mày, Miêu Nghị ư, tên khốn kia lại đang giở trò quỷ gì vậy?!
Sắc mặt Hùng Khiếu đại biến, ánh mắt lấp lóe không ngừng, chẳng lẽ là… Nếu là như vậy… Không biết hai tên kia làm ăn kiểu gì, chẳng lẽ hai tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm còn không giải quyết được một tiểu tử kia?!
– Miêu Nghị ư?
Dương Khánh nhướng mày.
Không tới phiên Hùng Khiếu thỉnh mệnh đi, long câu của Dương Khánh đã chở y cấp tốc lao giống như mũi tên rời cung, y muốn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Cả bọn lập tức gia tăng tốc độ nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng đánh nhau ầm ầm phía trước càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Dương Khánh cầm đầu mọi người chạy nhanh lên một ngọn đồi nhỏ, nhanh chóng đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một quả cầu tuyết to lớn bị một người bịt mặt vung thương đánh tan, mà Miêu Nghị lại gầm lên một tiếng:
– Nhận lấy cái chết!
Hắc Thán chở Miêu Nghị bay vọt lên không như liều mạng, mang theo chủ nhân đang vung thương chênh chếch chém vào giữa bông tuyết bay tán loạn.
Khí thế chưa từng có từ trước đến nay như vậy, khiến cho mọi người kinh hãi trong lòng.
Phập… một cái đầu mang mặt nạ bay lên cao, xông ra khỏi bông tuyết đầy trời rơi xuống đất.
Con ngươi Dương Khánh co rụt lại, theo bản năng ghìm long câu dừng lại, lẳng lặng nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài xa.
Bằng vào tu vi của y, từ xa nghe thanh âm cũng biết người đối chiến với Miêu Nghị ít nhất là một tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm. Đối mặt cường địch như vậy, tiểu tử kia lại chủ động nghênh địch chém giết!
Vốn Dương Khánh tưởng rằng Miêu Nghị sẽ mắc nạn, trong lúc nhất thời muốn cứu cũng không còn kịp nữa, nào ngờ lại thấy một cái đầu mang mặt nạ bay ra, vậy Miêu Nghị đâu?
Những người khác cũng là như vậy, không ai loạn động, đều đang lẳng lặng nhìn.
Bông tuyết dần dần tản đi, thân hình Miêu Nghị thở hổn hển dần dần hiển lộ, cũng quay đầu nhìn về phía này.
Sau trường ác chiến này hắn mệt mỏi vô cùng, may là không hề giao phong chính diện. Nếu lấy cứng đối cứng hắn cũng không chịu nổi, bất quá chỉ tranh thủ lúc bị đuổi giết không ngừng quay thương đón đỡ công kích pháp lực, đất tuyết của đối phương phía sau. Mặc dù không tạo được vết thương chí mạng đối với hắn, thế nhưng với tu vi đối phương phát ra công kích cũng không phải tầm thường, phản kích kịch liệt như vậy đã làm cho tiêu hao pháp lực của hắn gần hết.
Thấy đám người Dương Khánh xuất hiện, Miêu Nghị đã đoán được đại khái tại sao những người này lại xuất hiện ở nơi này.
Không biết tại sao thấy Dương Khánh xuất hiện, Miêu Nghị liền cảm thấy mình an toàn.
Có một điểm không thể không thừa nhận, hành động mua chuộc lòng người nhiều lần của Dương Khánh đã sinh ra ảnh hưởng đối với Miêu Nghị, không có Dương Khánh hắn cũng không có hết thảy hôm nay.
Bất quá hắn còn chưa muốn bại lộ lá bài tẩy của mình, bọn ‘tiểu tử’ dưới tuyết nhanh chóng lặng lẽ đến gần hắn, từ trong tuyết thoát ra, mượn Hắc Thán che chở lục tục chui vào trong nhẫn trữ vật Miêu Nghị.
Hắc Thán lắc đầu khịt mũi.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc mắt nhìn long câu chạy quanh quẩn bên cạnh hai cái xác không đầu, quyến luyến không nỡ rời đi, sau đó lại quay đầu lại nhìn về phía Dương Khánh, nhìn thẳng vào mắt y.
Dương Khánh thở phào nhẹ nhõm, lúc này long câu mới chở y chạy tới, những người khác cũng chạy theo sau.
Sau khi đi tới Dương Khánh dừng lại ở trước mặt Miêu Nghị, quan sát hắn từ trên xuống dưới, những người khác cũng là như thế.
Quả thật lúc này Miêu Nghị hết sức chật vật, búi tóc xốc xếch rối bời, khóe miệng còn dính vết máu, y phục trên người có thể nói là tơi tả dơ bẩn, dính đầy bùn đất. Hổ khẩu hai tay hắn rách toạc rất to, máu chảy đầm đìa còn thấy cả xương trắng. Thế nhưng hắn vẫn nắm chặt ngân thương không buông, trên thân thương nhuộm không ít máu tươi của hắn.
Cho dù ai cũng có thể nhìn ra tên này chật vật thành như vậy, mới vừa rồi đã bất chấp hết thảy liều mạng, từ đó có thể tưởng tượng tình cảnh của hắn trước đó nguy hiểm tới mức nào. Nhìn qua cũng biết đã nhặt được cái mạng trở về, nếu không sẽ không chật vật không chịu nổi như vậy.
Mắt Dương Khánh thoáng qua vẻ cười, thầm nhủ trong lòng, tiểu tử này… Bất quá ngoài mặt vẫn duy trì uy nghiêm phủ chủ, nhàn nhạt hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Đang lúc này, cách đó không xa lại có hai kỵ sĩ cấp tốc chạy tới, chính là Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp.
Hai người chạy tới trước mặt Miêu Nghị, miệng còn dính máu lộ ra dáng vẻ rất chật vật, gấp giọng hỏi thăm:
– Động chủ, ngài không sao chứ?
Thật ra thì hai người đã tới sớm, nhưng đối mặt cường địch như vậy hai người không dám hiện thân, sau khi thấy bọn Dương Khánh đến mới dám chạy đến.
Bất quá trước đó trốn trong góc tối âm thầm lặng lẽ quan sát cuộc chiến này, bọn họ có thể nói là sợ hết hồn hết vía. Động chủ lại có thể lấy tu vi yếu ớt chém giết hai tên tu sĩ ít nhất Bạch Liên ngũ phẩm, mắt thấy cảnh tượng này khiến cho bọn họ cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Miêu Nghị lắc đầu một cái, không vội đáp lời của bọn họ mà đáp Dương Khánh trước, trầm giọng nói:
– Thuộc hạ cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, đang muốn trở về Đông Lai động, đi tới nửa đường đột nhiên có một người chạy đến đánh chặn đường. Thuộc hạ liều mạng chạy về phía Nam Tuyên phủ, ai ngờ đối phương tựa hồ đã tính trước thuộc hạ sẽ chạy trở về. Thuộc hạ trốn tới đây lại trúng mai phục, trước không đường đi, sau có truy binh, thuộc hạ không thể không liều chết đánh giết, may mắn chém giết hai tên cẩu tặc này!
Dương Khánh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía hai thớt long câu lưu luyến chũ cũ không chịu rời đi hai cỗ thi thể, cười lạnh nói:
– Đi xem thử là ai.
– Dạ!
Hùng Khiếu tranh trước ôm quyền lĩnh mệnh, định chủ động đi thăm dò.
Ai ngờ Miêu Nghị đột nhiên xuất thương, chỉ về phía Hùng Khiếu.
Sắc mặt Hùng Khiếu trầm xuống:
– Miêu lão đệ, ngươi làm như vậy là ý gì?
– Có ý gì ư?
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, mặt hiện lên vẻ tàn khốc nói:
– Hùng Khiếu cẩu tặc! Ngươi thật sự coi ta là người ngu hay sao? Có ý gì chính ngươi rõ ràng nhất, ngươi muốn hủy thi diệt tích sao?
Lúc trước sau chuyện xảy ra ở Diệu Pháp Tự, Miêu Nghị lặng lẽ đến Trường Phong động mang theo Hắc Thán len lén rời đi, một mình trở về Nam Tuyên phủ gặp Dương Khánh.
Đầu tiên là sợ để cho Hùng Khiếu biết sẽ hạ độc thủ dọc đường. Tiếp theo là muốn cho Hùng Khiếu suy đoán không ra, lo lắng không biết hắn có nói gì với Dương Khánh hay không, để cho Dương Khánh bất động thanh sắc khó có thể đoán được, mới có thể làm cho Hùng Khiếu ném chuột sợ vỡ đồ không dám khinh suất làm loạn.
Nhưng hôm nay xem ra hắn ẩn nhẫn cũng không đổi lại được đối phương hạ thủ lưu tình, ngược lại là đuổi tận giết tuyệt, thiếu chút nữa làm cho hắn táng mạng nơi này.
Nếu đã đến trình độ này, vậy dứt khoát trở mặt để cho Dương Khánh biết, nếu không tiếp tục nhịn nữa sẽ nguy hiểm hơn.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người chợt nhìn chằm chằm vào Hùng Khiếu, Dương Khánh cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Hùng Khiếu, để xem y nói thế nào.
Mọi người đều biết, loại chuyện như vậy Miêu Nghị sẽ không bịa đặt, nhất định là phát hiện cái gì.
Chỉ có một điểm làm cho mọi người không nghĩ ra, tại sao Hùng Khiếu muốn hạ sát thủ với Miêu Nghị.
Hùng Khiếu cũng thốt nhiên giận dữ, chỉ Miêu Nghị gằn giọng quát lớn:
– Tiểu bối ngu ngốc, đừng đặt điều nói bậy ở chỗ này!
– Ta ngu ngốc ư, quả thật là ngu ngốc, nếu không phải ngu ngốc, há có thể bị ngươi năm lần bảy lượt hạ sát thủ như vậy!
Miêu Nghị giơ thương chỉ Hùng Khiếu rống giận:
– Lần trước ngươi ngoài mặt là thỉnh mệnh phủ chủ để cho ta đi trừ quỷ tu lập công, trên thực tế phái tới hai trợ thủ lại là muốn lấy mạng ta!
– Nói năng bậy bạ!
Hùng Khiếu nhanh chóng quay đầu lại nhìn Dương Khánh chắp tay nói:
– Phủ chủ, xin chớ nghe cuồng đồ này nói hươu nói vượn!
Dương Khánh mặt không lộ vẻ gì, không nhìn ra y có tin hay không.
– Hùng Khiếu cẩu tặc!
Miệng Miêu Nghị đầy máu, nhe răng toét miệng nói:
– Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành là chết ở trong tay quỷ tu kia sao, hôm nay ta không ngại nói thẳng ra sự thật, hai tên tiểu nhân hèn hạ kia chính là chết dưới thương Miêu mỗ. Trước khi chết hai tên nọ cầu xin tha thứ đã khai ra là ngươi chỉ điểm ở sau lưng, nếu không phải ngươi chỉ điểm, ta với bọn họ không thù không oán, vì sao bọn họ phải hại ta?
– Vốn ta định bỏ qua chuyện này, không muốn nhắc tới, bởi vì tự biết không phải là đối thủ của ngươi. Ai ngờ lần này gặp mặt, cẩu tặc ngươi lại tiếu lý tàng đao hạ độc thủ với ta lần nữa!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thì ra lần trước hai người cũng đã ngấm ngầm giao thủ với nhau trong tối.
Dương Khánh híp mắt lại, nhàn nhạt nhìn Hùng Khiếu.
Hùng Khiếu cười ha hả nói:
– Hoang đường, ngươi đã biết bọn họ với ngươi không thù không oán, không ai chỉ điểm hẳn sẽ không hại ngươi, vậy Hùng mỗ với ngươi có ân oán gì, tại sao muốn hại ngươi?
Miêu Nghị quay thương chỉ về phía hai cỗ thi thể:
– Ngươi dám nói hai người này không phải là người của ngươi ư?
Hùng Khiếu lộ vẻ buồn cười:
– Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ tên này không phải là người, nếu không vì sao trấn định như thế?
Dương Khánh nghiêng đầu nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu cho Thanh Cúc, Thanh Cúc hội ý, giục long câu chạy tới, hút hai thủ cấp bị Miêu Nghị chém xuống bay vào tay, xách búi tóc hai thủ cấp quay trở lại, lột mặt nạ che mặt của chúng xuống trước mặt mọi người.
Dung mạo hai thủ cấp này vừa lộ ra, có người hơi kinh hãi, có người lẩm bẩm nói:
– Phạm Nhân Phương, Phương Tử Ngọc…
Phần lớn người đều nhận ra là thủ hạ của Hùng Khiếu, đều nhìn về phía Hùng Khiếu xem y giải thích thế nào.
Tần Vi Vi chau mày, mặc dù nàng ghét Miêu Nghị, nhưng dù sao Miêu Nghị cũng là thủ hạ của mình, Hùng Khiếu làm như vậy không khỏi hết sức không nể mặt nàng. Muốn xử lý Miêu Nghị cũng phải tự mình động thủ, không tới phiên người khác nhúng tay.
Bất quá nàng vẫn không nghĩ ra tại sao Hùng Khiếu muốn đối phó Miêu Nghị.
Thanh Cúc liếc nhìn Hùng Khiếu, tiện tay ném hai thủ cấp lăn lông lốc tới dưới chân long câu y.
Quả nhiên!
Miêu Nghị đùng đùng nổi giận, bởi vì lúc trước ở sơn môn Nam Tuyên phủ, hắn đã nhìn thấy hai người này đi theo Hùng Khiếu, biết là hai tên động chủ dưới quyền Hùng Khiếu, lúc này chỉ hai thủ cấp tức giận nói:
– Hùng Khiếu cẩu tặc, đã có đủ nhân vật chứng, sự thật rành rành, ngươi còn có lời gì để nói?
Ai ngờ Hùng Khiếu cũng tỏ ra giật mình kinh hãi, cả kinh thất sắc nói:
– Phạm Nhân Phương, Phương Tử Ngọc… Tại sao có thể như vậy?
Dứt lời vội vàng xoay lại ôm quyền nói với Dương Khánh:
– Phủ chủ, chuyện này thuộc hạ thật sự là không biết chút nào cả. Thuộc hạ và tiểu tử này không thù không oán, thật sự không cần thiết hại hắn, xin phủ chủ minh giám!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!