Phi Thiên - Chương 15 - Luyện Công Gian Khổ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Phi Thiên


Chương 15 - Luyện Công Gian Khổ (1)



– Đáng tiếc tư chất quá kém, không thích hợp tu luyện, cần phải thoát thai hoán cốt tái tạo!

Thư sinh khẽ than một tiếng, xòe một bàn tay ra, hạt châu xanh biếc trên cổ Miêu Nghị lóe lên hào quang yếu ớt, một gốc tiên thảo Tinh Hoa cao gần một thước từ trong đó bắn ra, rơi vào trên lòng bàn tay thư sinh trôi lơ lửng.

Tinh hoa điểm điểm lơ lửng xung quanh gốc quỳnh chi ngọc diệp chín nhánh chín lá này.

Không giống như hai gốc tiên thảo mà Miêu Nghị hái được trước đó, gốc này chẳng những to hơn gấp đôi mà trên mỗi nhánh còn có một quả giống như hồng bảo thạch, cả thảy chín quả màu đỏ trong suốt toát ra mùi hương sâu kín.

Trong núi hai bên bờ sông đột nhiên có hai điểm hồng quang bay ra, dường như đang dòm ngó tiên thảo Tinh Hoa trên tay thư sinh. Hai điểm hồng quang chạy dọc theo bên bờ, truy đuổi theo bè trúc đang xuôi dòng tiến về phía trước.

Thình lình một con cự mãng to như thùng nước từ trên bờ lao ra, mắt lóe hồng quang, suy đoán cũng sắp sửa thành tinh, há miệng cắn về phía tiên thảo Tinh Hoa trôi lơ lửng trên lòng bàn tay thư sinh.

Thư sinh không thèm nhìn, giơ tay lên chộp hờ một trảo, cự mãng lập tức ngừng lại giữa không trung không thể động đậy.

Y tiện tay vung lên, cự mãng bị đập rơi xuống nước, nơm nớp lo sợ bơi tới mũi bè, ngoắc đuôi móc vào bè trúc, thân thể uốn éo kéo bè trúc đi về phía trước. Nó đã trở thành phu kéo thuyền rất tốt, lại không cần người điều khiển.

Bè trúc được cự mãng sắp thành tinh kia kéo thật nhanh lướt sóng băng đi.

– Gốc Tinh Hoa chín vạn chín ngàn năm này đủ giúp ngươi thoát thai hoán cốt.

Thư sinh dứt lời, há miệng nhẹ nhàng thổi ra một hơi về phía tiên thảo đang lơ lửng, điểm điểm tinh quang xung quanh quỳnh chi ngọc diệp lập tức hội tụ thành một luồng tinh vân trông rất đẹp mắt, chui vào trong lỗ mũi Miêu Nghị.

Không bao lâu trên mặt Miêu Nghị hiện ra vẻ khổ sở, giống như thân đang giãy giụa trong mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Lỗ chân lông trên người hắn cũng bắt đầu toát ra khói đen lượn lờ, một trận mùi hôi từ trên người hắn tán ra, thật may là bè trúc đang chạy nhanh về phía trước, gió thổi ngược lại làm bay mùi hôi đi.

Sau khi điểm điểm tinh quang trên tiên thảo bị thổi đi hết, không bao lâu sau từ cành lá quả lại toát ra điểm điểm tinh quang mới lúc gần lúc xa.

Thư sinh thổi một hơi nữa, điểm điểm tinh quang bị thổi đi thành một luồng tinh vân, tiến vào mũi Miêu Nghị như trước.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy ước chừng qua ba ngày ba đêm, tinh quang trên tiên thảo dần dần thưa thớt ảm đạm, cả gốc tiên thảo cũng khô héo. Ngay cả chín quả như hồng bảo thạch kia cũng trở nên khô héo xấu xí, tựa hồ đã bị tiêu hao hết tinh hoa.

Mà trong cơ thể Miêu Nghị cũng không ngừng có tạp chất đen sì như bùn đất từ trong lỗ chân lông tràn ra, toàn thân hắn như vừa bò dưới đáy sông lên, toát ra mùi hôi khó ngửi, được thư sinh vốc nước sông lên rửa sạch.

Hai bờ sông vang lên tiếng vượn kêu không ngừng, bè trúc đã qua dãy núi hai bên, mặt sông phía trước trống trải, đã thấy biển rộng cuộn sóng mênh mông phía trước. Miêu Nghị còn đang ngủ say da thịt toàn thân trở nên trắng nõn, nhìn qua giống như trẻ sơ sinh đang ngủ.

Cự mãng kéo bè trúc chợt buông lỏng đuôi ra, thư sinh tiện tay ném tiên thảo Tinh Hoa gần như khô héo ra ngoài, cự mãng há miệng đón lấy nuốt vào, như được đại xá kêu phì phì mấy tiếng với thư sinh, quay đầu lại nhanh chóng chui xuống đáy nước biến mất.

Thư sinh tiến tới mũi thuyền, hai lọn tóc mai trắng bay lượn, áo choàng lất phất, mặt hướng ra biển rộng, bè trúc dưới chân trong nháy mắt lướt đi xa trăm trượng, rất nhanh đã ra ngoài biển rộng mênh mông, tốc độ nhanh khó có thể tin.

Nửa ngày sau, bè trúc cặp vào bờ cát của một hòn đảo vô danh, sóng cuộn trắng xóa, Miêu Nghị còn đang ngủ say.

Thư sinh lộ vẻ mệt mỏi, tựa hồ không chịu nổi vất vả, toàn thân chợt mờ đi như ảo ảnh, hóa thành một luồng bạch quang chui vào trong hạt châu xanh như mực trên cổ Miêu Nghị nghỉ ngơi.

Nước thủy triều lên rồi lại xuống…

Khi Miêu Nghị tỉnh lại, thư sinh đưa hắn tới một động phủ đầy bụi, tìm được một chiếc ngọc điệp có ghi tiên pháp trên đó.

Miêu Nghị lộ vẻ hưng phấn, đưa hai tay ra đón, thư sinh chợt phất tay thu về, trịnh trọng hỏi:

– Ngươi thật sự muốn tu luyện tiên pháp trong đó?

– Muốn!

Miêu Nghị gật đầu liên tục.

– Có biết tại sao ta không tu luyện hay không?

– Không có hứng thú?

Miêu Nghị nhớ đối phương đã nói như thế.

– Không có hứng thú chỉ là một lý do…

Sắc mặt thư sinh bình tĩnh nói:

– Có chuyện này ta không thể không nhắc nhở ngươi, lúc đại tiên còn sống truyền tiên pháp từng nói cho ta biết, đi lên con đường này sẽ không quay đầu lại được. Trên con đường này tràn đầy máu tanh và chém giết, tràn đầy thống khổ và phản bội, ngươi đi trên con đường này càng xa, lưng đeo ân oán càng nhiều.

– Muốn giải thoát cũng chỉ có một con đường, một đường chỉ có thể vĩnh viễn tiến về phía trước, không thể quay đầu lại. Chỉ có khi ngươi chân chính đứng ở đỉnh cao nhất mới có thể ném lại hết thảy phía sau, mà có lẽ khi đó ngươi chỉ còn lại một mình cô độc. Chính là bởi vì như vậy, ta mới không muốn tu luyện bộ tiên pháp này.

Miêu Nghị tỏ vẻ nghi ngờ, lời thư sinh nói không giống như tu tiên trong tưởng tượng của hắn.

Thư sinh hỏi:

– Bây giờ ngươi còn muốn tu luyện bộ tiên pháp này chăng?

Nghĩ đến lão Nhị cùng lão Tam đã đi lên con đường này, Miêu Nghị không chút do dự gật đầu một cái.

– Thật sự không hối hận sao?

Miêu Nghị lắc đầu.

Vì vậy thư sinh giao ngọc điệp vào tay hắn, Miêu Nghị vô cùng nôn nóng quan sát, bất quá rất nhanh yếu ớt ngẩng đầu lên. Trình độ văn hóa có hạn, hắn còn không đọc hết được mấy chữ mở đầu.

Điều này cũng không thể trách hắn, còn nhỏ tuổi đã phải chịu gánh nặng nuôi gia đình, nào có nhiều thời gian rỗi rảnh đi học chữ, lão Nhị lão Tam còn biết nhiều hơn.

Sau khi thư sinh biết nguyên nhân cũng á khẩu nghẹn lời.

Trong núi không biết năm tháng, thế gian phồn hoa, vật đổi sao dời, ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Bước đầu tiên tu hành, thư sinh bắt đầu từ dạy Miêu Nghị đọc chữ, không có biện pháp, không dạy không được.

Công pháp vị đại tiên kia lưu lại được đặt tên là Tinh Hỏa Quyết, Miêu Nghị xem không hiểu, đổi lại là những người bình thường khác cũng xem không hiểu, lại là thư sinh dạy hắn từng chút phải luyện thế nào.

Miêu Nghị phát hiện lão Bạch hiểu biết thật nhiều, không hổ là người từng ở bên cạnh đại tiên, có rất nhiều chuyện có thể tới tìm y nhờ giải thích.

Có lúc thậm chí Miêu Nghị cảm thấy loại người như lão Bạch không tu luyện thật sự là đáng tiếc.

Vừa mới bắt đầu tu luyện là một chuyện vô cùng khô khan, Miêu Nghị phải hành khí y theo công pháp tu hành, cảm thụ thiên địa linh khí, sau khi cảm nhận được mới có thể hấp thu.

Mấy tháng trôi qua, dưới tình huống một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thể nào kiên nhẫn được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN