Phi Thiên - Chương 71 - Đông Lai Động Chủ (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Phi Thiên


Chương 71 - Đông Lai Động Chủ (10)



Hai vị cao thủ Bạch Liên tam phẩm Vương Tử Pháp, Chu Thiên Biểu dẫn đầu phi thân tới, Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Vương Tú Cầm, Nam Tư Tư lục tục chạy tới.

Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần chạy tới sau cùng, tựa hồ là nghe được động tĩnh mới chạy tới.

Cả bọn vừa muốn vào đại điện xem có chuyện gì, lại bị Miêu Nghị hoành thương chắn ngang bên ngoài đại điện.

Hắn cỡi Hắc Thán, cầm ngân thương trong tay đứng ngay ngắn trên thềm đại điện, từ trên cao nhìn xuống đám Vương Tử Pháp bên dưới.

Bên ngoài đại điện màn đêm tối mịt, trăng sao lóe lên.

Trong đại điện, sau lưng Miêu Nghị, ánh nến sáng chập chờn khiến cho người ta khó có thể nhìn rõ thần sắc hắn, lộ ra vẻ thần bí và uy nghiêm, đồng thời có thể cảm thấy sát khí đằng đằng trên người hắn lúc này.

Đám người Lam Ngọc môn ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục Vương Tử Pháp chắp tay hỏi:

– Động chủ, mới vừa rồi tựa hồ chúng ta nghe thấy tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu cứu của Tống Phù sư huynh, xin hỏi Tống Phù sư huynh có ở trong đại điện không?

– Có, bất quá đã đầu một nơi mình một nẻo!

Miêu Nghị không hề giấu giếm, khom người nắm búi tóc một cái thủ cấp bên cạnh lên, tiện tay ném xuống dưới.

Đệ tử Lam Ngọc môn vô cùng kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau tránh ra, chỉ thấy một cái thủ cấp lăn lông lốc tới dưới chân bọn họ.

Mọi người trợn trừng mắt nhìn lại, không phải là Tống Phù còn có thể là của ai.

Ba người Diêm Tu phía sau lặng lẽ trao đổi ánh mắt, những người khác đều giật mình kinh hãi.

Vương Tử Pháp thình lình chỉ Miêu Nghị đứng trên bậc thềm, tức giận hỏi:

– Là ngươi giết Tống Phù sư huynh ư?

Miêu Nghị đứng trên cao không toát ra bất kỳ tình cảm sắc thái nào, lạnh như băng nói:

– Ta ra lệnh cho lão trông chừng sơn môn, lão lại dám tự tiện rời chức thủ, để cho người ta phá hủy sơn môn Đông Lai động ta. Ta hỏi lão có biết tội hay không, chẳng những lão không biết tội còn dám buông lời bất kính với bản động chủ. Cuồng đồ không biết trời cao đất rộng như vậy, coi hiệu lệnh bản động chủ như trò đùa, chẳng lẽ bản động chủ giết lão không được?!

Lời này vừa nói ra, bọn Vương Tử Pháp lập tức lục tục rút kiếm chỉ Miêu Nghị, Vương Tử Pháp gằn giọng chất vấn:

– Ngươi dám giết đệ tử Lam Ngọc môn ta?!

– Lớn mật!

Miêu Nghị giận quát một tiếng, cảnh cáo:

– Ta bất kể các ngươi là đệ tử của môn phái nào, nếu đã gia nhập Đông Lai động ta vậy phải quên quan niệm tuân thủ quy củ môn phái. Chẳng lẽ Lam Ngọc môn các ngươi muốn khiêu chiến trăm vạn đại quân dưới quyền Thìn lộ Quân Sứ? Quả thật là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

Thương trong tay hắn chỉ xuống phía dưới:

– Tống Phù không phải là tu sĩ Bạch Liên tam phẩm thứ nhất chết trên tay ta, cũng sẽ không phải là người cuối cùng! Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa, Khâu Thiệu Quần!

Ba người Diêm Tu đứng phía sau cũng lập tức lấy ra vũ khí, cùng kêu lên:

– Có!

– Nếu có người dám phạm thượng…

Miêu Nghị đứng ở trên cao nhìn xuống, thương chỉ Vương Tử Pháp cùng Chu Thiên Biểu:

– Hai người này giao cho ta, các ngươi giải quyết bốn tên còn lại!

– Tuân lệnh!

Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần cùng nhau gầm lên theo Diêm Tu tay cầm song phủ:

– Kẻ nào dám phạm thượng, giết!

Bọn họ đã thương lượng từ trước, tóm lại phải giết lão Tống Phù kia, Miêu Nghị đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải dứt khoát giết một răn trăm.

Còn lại Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu, hai người này là tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, mặc dù Miêu Nghị không nắm chắc giết chết bọn họ, nhưng có cước lực Hắc Thán tương trợ, cuốn lấy hai người này không thành vấn đề.

Còn lại bốn tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm Lam Ngọc môn, có tu sĩ Bạch Liên tam phẩm Diêm Tu dẫn dắt Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần cũng đủ để đối phó.

Một khi đánh thật, sau khi ba người Diêm Tu đánh gục bốn người này sẽ quay sang lập tức giúp Miêu Nghị đối phó Vương Tử Pháp cùng Chu Thiên Biểu, khả năng chiến thắng vẫn là rất lớn.

Đệ tử Lam Ngọc môn nhìn Miêu Nghị hoành thương đứng trên bậc thềm, lại nhìn ba người Diêm Tu đang mắt hổ lom lom quan sát mình, lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Lúc trước đánh một trận Phù Quang động, mọi người thân là người đứng xem đều thấy được, Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu liên thủ thật sự chưa chắc có thể thắng được Miêu Nghị. Một khi đánh nhau, bốn đệ tử tu vi Bạch Liên nhị phẩm Lam Ngọc môn đối mặt tu sĩ Bạch Liên tam phẩm Diêm Tu dẫn dắt hai người tấn công, khả năng thất bại rất lớn, trận chiến này bọn họ không có phần thắng.

Huống chi bọn họ còn chưa biết Tống Phù chết là kết quả của bọn Diêm Tu liên thủ, chỉ cho rằng Miêu Nghị có thể giết chết Tống Phù nhanh như vậy mà cảm thấy âm thầm kinh hãi, không khỏi thấp thỏm trong lòng.

– Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!

Miêu Nghị lại vung thương quát.

– Ngươi giết đệ tử Lam Ngọc môn chúng ta, Lam Ngọc môn sẽ tìm ngươi đòi lại công bằng.

Vương Tử Pháp ngoài miệng nói như vậy, nhưng đã buông kiếm trong tay xuống, không dám lỗ mãng, những người khác cũng từ từ hạ kiếm trong tay xuống.

Thấy đã trấn áp thế cục, Miêu Nghị hừ lạnh nói:

– Ta không quan tâm chuyện của Lam Ngọc môn, ta chỉ quan tâm chuyện của Đông Lai động, nếu các ngươi ở Đông Lai động ta mà không thích, vậy cứ việc rời đi, ta không ngăn cản các ngươi, Nếu như muốn ở lại nghe ta hiệu lệnh, ta cũng sẽ không bạc đãi.

– Kể từ hôm nay, phàm là thuộc hạ Đông Lai động nghe theo hiệu lệnh ta, tu vi Bạch Liên tam phẩm hàng năm sẽ được nhận ba viên Nguyện Lực Châu bằng hạt gạo, tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm được hai viên. Không nghe hiệu lệnh ta một viên cũng đừng mơ, cút sớm cho ta!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, ngay cả ba người Diêm Tu cũng là như thế, bởi vì trước đó Miêu Nghị cũng không nói qua chuyện này với bọn họ.

Mọi người nhanh chóng tính toán trong lòng, Đông Lai động cai quản khoảng chừng mười hai vạn tín đồ, hàng năm thu hoạch chừng một trăm hai mươi viên Nguyện Lực Châu, nộp lên tám thành, lưu lại hai thành cũng chỉ là hai mươi bốn viên. Hiện nay có ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đã chiếm mất chín viên, sáu tên Bạch Liên nhị phẩm lại chiếm đi mười hai viên, hai mươi bốn viên đã đi hai mươi mốt viên, chẳng lẽ vị động chủ Đại nhân này vất vả leo lên vị trí này cam tâm mình chỉ còn lại ba viên thôi sao?

Đệ tử Lam Ngọc môn không tiếc nịnh hót Dương Khánh là vì cái gì, không phải là vì Nguyện Lực Châu sao? Chuyện của Tống Phù trong nháy mắt đã bị bọn họ quên bẵng, trước hết phải làm rõ lời của vị tân động chủ này có thật hay không.

Sau khi Vương Tử Pháp do dự một chút, ôm quyền hỏi:

– Động chủ, chẳng lẽ ngươi muốn đùa giỡn chúng ta sao, ngươi có biết làm như vậy, chính ngươi cũng chỉ còn lại có ba viên Nguyện Lực Châu, nếu chúng ta…

Lời vừa lên tới miệng lại nuốt xuống, chưa nói hết câu, còn nuốt một ngụm nước bọt, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn Miêu Nghị, đúng hơn là nhìn thứ mà hắn đang cầm trong tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN