Phi Thiên
Chương 729 - Há Có Thể Bỏ Qua
Đào Thanh Ly ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Miêu Nghị.
Hai tên thị nữ hai bên ngơ ngác nhìn nhau. Thiên nhi, Tuyết nhi phía dưới cúi đầu không biết nói gì, chỉ có Miêu Nghị ra vẻ giận đến không nơi phát tiết.
Đào Thanh Ly muốn nói lại thôi một hồi, bất quá tựa hồ cũng biết thủ hạ của mình là loại người thế nào, giọng nói trong nháy mắt mềm nhũn ra, nhàn nhạt nói:
– Khoác lác vô căn cứ, Hành Tẩu phía dưới há có thể chẳng biết phân tấc như thế!
Khoác lác vô căn cứ? Miêu Nghị phì cười một tiếng, lấy ra ba miếng ngọc điệp hơn nữa còn đưa thẳng tới trước mặt Đào Thanh Ly:
– Có phải khoác lác vô căn cứ hay không kính xin Đào Hành Tẩu không nên hạ quyết định trước, hay là xem trước rồi hãy nói!
– Càn rỡ!
Thị nữ hai bên đã gằn giọng quát to.
Đào Thanh Ly khoát tay áo một cái, ý bảo không sao, nhận ngọc điệp Miêu Nghị đưa đến trước mặt tra xét. Không xem còn đỡ, sau khi xem xong lập tức cau mày thật chặt.
Miêu Nghị lộ vẻ không chịu nổi tiếp tục lắc đầu nói:
– Thật may là ty chức còn giữ pháp chỉ ba vị Hành Tẩu gởi cho ty chức, nếu không nhìn thái độ Đào Hành Tẩu sợ là ty chức có một vạn cái miệng cũng không thể nói được rõ ràng. Đây chỉ mới là phần của ty chức, nếu Đào Hành Tẩu muốn xem thêm, ty chức lập tức đưa tin cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, bảo bọn họ đưa danh sách của họ tới đây. Đây cũng chỉ là ba vị Hành Tẩu, những người khác căn dặn bằng miệng cũng không cần nhắc tới, nói ra có thể khiến cho lão tử tức đến hộc máu!
Câu cuối cùng chỉ là khoa trương, chỉ cần thể hiện lòng căm phẫn của mình là được rồi.
Càn rỡ!
Thị nữ lại quát to một tiếng, không ngờ rằng hắn dám xưng lão tử ở trước mặt Đào Thanh Ly.
Đào Thanh Ly lại khoát tay áo một cái, cau mày ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị hỏi:
– Đây chính là nguyên nhân các ngươi tấn công Bình Dương phủ ư?
Đứng cao hơn ngồi, Miêu Nghị trên cao nhìn xuống, nói chuyện văng nước bọt tung tóe suýt chút nữa bay vào mặt Đào Thanh Ly:
– Không phải là bọn ty chức ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, không tìm hiểu tình huống rõ ràng đã chạy tới tấn công Bình Dương phủ. Không vì chuyện này thì còn vì chuyện gì nữa, một lần phải thu xếp cho nhiều người như vậy, bảo bọn ty chức lấy đâu ra ghế sơn chủ cho bọn họ?! Chẳng lẽ phải nhường cả ghế phủ chủ của chúng ta cho họ hay sao, mấu chốt là nhường lại vị trí phủ chủ cũng không đủ! Bọn ty chức thật sự là bị dồn vào đường cùng, may nhờ phát hiện ra ở giữa địa bàn chúng ta lọt thỏm một Bình Dương phủ, cho nên dứt khoát liên thủ đánh tới Bình Dương phủ giết sạch nhân mã ở đó.
– Chớ có nói hươu nói vượn!
Tuy là trách cứ, trong giọng nói nhưng không có vẻ trách cứ, Đào Thanh Ly cau mày nói:
– Vì thế mà đại khai sát giới, chẳng lẽ ngươi làm đúng hay sao, phải nên tìm cách hóa giải với ba vị Hành Tẩu kia mới phải.
Ta không nói ta làm đúng, nếu làm đúng Đào Hành Tẩu cũng sẽ không tới tìm ta. Về phần hóa giải, ta cũng muốn mời Đào Hành Tẩu dạy nên hóa giải như thế nào?
Miêu Nghị lui về phía sau một bước, cung cung kính kính vái chào, bẻ khớp ngón tay nói:
– Đào Hành Tẩu muốn bọn ty chức đi tìm ba vị Hành Tẩu kia kể khổ chứ gì, nhưng thái độ của ba vị Hành Tẩu rất đơn giản. Ai cũng nói chỉ cần các ngươi an bài cho người của ta là được, không cần phải để ý đến hai vị Hành Tẩu khác, tóm lại không an bài người của ta chính là không được. Chính ngươi nghĩ biện pháp đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
– Được rồi, ba người ty chức không thể làm gì khác hơn là đánh Bình Dương phủ giết sạch nhân mã mới làm xuất hiện một ít ghế trống bên đó, nghĩ thầm có lẽ các vị Hành Tẩu cũng đã hài lòng. Kết quả lại là chúng ta sai rồi, chúng ta không thể làm gì khác hơn là lại chạy tới cầu người đưa lễ… Đào Hành Tẩu, ba người ty chức mới tới Trấn Quý điện mấy ngày đã phải dâng lên hai lần lễ trọng, làm như một ít đồ chúng ta liều mạng kiếm được ở Tinh Tú Hải là dễ dàng nhặt được!
– Bọn họ đòi lễ của chúng ta cũng không có gì, nhưng nhận lễ rồi lại không làm gì cả, chúng ta vẫn phải chịu phiền phức. Bọn họ còn phạt chúng ta mười năm thu hoạch, muốn phạt chúng ta cũng không sao cả, nhưng trong thời gian ấy không thể thiếu phần lễ vật hiếu kính. Ai cũng cho rằng chúng ta vừa từ Tinh Tú Hải trở về ắt sẽ rất giàu có, vừa thấy mặt đã xòe tay, không đưa bèn vỗ bàn đổi sắc mặt, làm như chúng ta là kho tàng vô tận dùng mãi không hết.
– Ba người ty chức mới từ Trấn Quý điện chịu phạt trở lại, kết quả chân ướt chân ráo về tới đây lại thấy Đào Hành Tẩu lại chờ ở đây. Nói thế này không được, thế kia cũng không được, ép ta nói lời thật gì đó, không nói liền muốn giết ta. Được rồi, hiện tại ty chức nói lời thật, bên trên nói chúng ta làm chuyện xấu, lại thẹn quá hóa giận muốn tìm chúng ta tính sổ, các ngươi có cho chúng ta đường sống hay không?
– Hiện tại coi như ty chức đã hiểu, các ngươi đây là trên dưới thông đồng, liên thủ với nhau sửa trị ba người chúng ta, khi dễ ba người chúng ta là người vừa mới tới. Thủy hành cung không muốn thu ba người chúng ta cứ việc nói thẳng, hạ một đạo pháp chỉ cho chúng ta, chúng ta mưu đường khác, không cần thiết lấn hiếp người quá đáng như vậy!
– Càn rỡ!
Thị nữ hai bên quát lên lần nữa, lại dám nói Đào Thanh Ly trên dưới thông đồng.
– Chớ nói càn rỡ mãi như vậy, đổi từ khác mới mẻ hơn có được chăng?
Miêu Nghị lập tức phản bác.
– Ngươi…
Hai vị thị nữ nổi giận.
– Ta cái gì, không phải là ta chưa từng gặp qua đại nhân vật, ta đã gặp toàn bộ mười vị cung chủ Thìn lộ, ta cũng đã gặp Quân Sứ. Từng chém giết đẫm máu ở Tinh Tú Hải mà không hề cau mày chút nào, từng ngủ qua trong đống thi thể, tắm máu toàn thân. Từng sóng vai giết địch với đệ tử Tiên Thánh, quét sân ở Tây Tú Tinh cung, ta cũng từng ngồi thiên lao đô thành.
– Từng xưng huynh gọi đệ với cháu ngoại Ma Thánh, liều mạng với cháu ngoại Yêu Thánh, cho dù là đệ tử Tiên Thánh Đường Quân cũng từng cứu giúp ta. Coi như ta đã gặp người bên cạnh Lục Thánh, từng gặp qua người khó chịu nhưng chưa từng thấy qua ai khó chịu như vậy. Muốn hạ mình yên phận cũng không được, các ngươi cũng không cho ta đường sống, chẳng lẽ còn không cho ta lên tiếng nói sao!
Miêu Nghị tức giận nói một hơi.
Hai vị thị nữ không biết nói gì, người có mặt tại trường có thể nói là ai nấy trợn mắt há mồm.
Đào Thanh Ly sửng sốt hồi lâu, chợt cảm giác mình có hơi thất thố, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
– Ngươi đây là đang chỉ trích ta ư?
Miêu Nghị ôm quyền nói:
– Không dám!
– Oán khí thật lớn, phát tiết ra nhắm thẳng vào ta như vậy, còn nói không dám…
Đào Thanh Ly cười lạnh một tiếng:
– Nể tình ba người các ngươi chân ướt chân ráo tới nơi này, ta sẽ không truy cứu chuyện lần này, nếu có lần sau nữa, bản Hành Tẩu sẽ lấy đầu của các ngươi để làm răn!
– Hành Tẩu khoan hồng đại lượng, ty chức vô cùng cảm kích!
Miêu Nghị ôm quyền không buông:
– Thế nhưng sợ là người của Trấn Quý điện sẽ không nghĩ như vậy…
Đào Thanh Ly liếc xéo nói:
– Chỉ cần các ngươi tuân theo quy củ Thủy hành cung, bản Hành Tẩu sẽ dặn dò bên Trấn Quý điện.
– Đào Hành Tẩu có lệnh, ty chức không dám không nghe theo!
Miêu Nghị ra vẻ chưa hết tức tối:
– Chẳng qua là ty chức có một chuyện muốn nhờ…
– Nói!
– Nếu đã nói ra lời khó nghe, ty chức muốn cầu Hành Tẩu đi Trấn Quý điện thuận tiện lên tiếng dặn dò, để cho những kẻ thu nhận lễ vật của ty chức trả lại. Dù sao cũng đã đắc tội với bọn họ, ty chức cần gì tiện nghi cho bọn họ.
Bên trong phòng khách trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Đào Thanh Ly gằn từng chữ:
– Muốn thu tự ngươi đi thu đi!
Những chuyện này rõ ràng là do nàng cố ý dung túng.
Miêu Nghị tỏ vẻ bình thản nói:
– Nếu là pháp chỉ của Đào Hành Tẩu, ty chức tuân lệnh, sau này sẽ đích thân tìm bọn họ thu lại, liệu bọn họ cũng không dám không giao ra!
Đào Thanh Ly có hơi phát điên, không nhịn được châm chọc nói:
– Đồ đã đưa ra nay lại muốn thu về, Miêu phủ chủ có còn thể diện hay không?
Miêu Nghị nhàn nhạt đáp:
– Đã sắp sửa không còn mạng, giữ thể diện làm gì nữa…
Đào Thanh Ly lạnh lùng nói:
– Bản Hành Tẩu đã nói không truy cứu chuyện lần này, chẳng lẽ ngươi không nghe sao?
Ý nói là, ta nói ngươi không sao chính là không sao.
Miêu Nghị trầm ngâm một hồi, đột nhiên lại chắp tay nói:
– Thứ cho ty chức cả gan, ty chức muốn xin Hành Tẩu một chiếc lông linh thứu đưa tin, nếu như phía trên vẫn không chịu buông tha, ty chức cũng tiện tìm Hành Tẩu thỉnh giáo!
– Cho hắn!
Đào Thanh Ly nghiêng đầu quát một tiếng.
Một tên thị nữ lập tức bước tới, đưa ra một chiếc lông linh thứu cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị vội vàng thu nhận, quay đầu lại nói:
– Thiên nhi, lấy một chiếc lông linh thứu tới.
Thiên nhi nhanh chóng ra ngoài mái hiên nhổ một chiếc lông linh thứu trên cổ, trở vào bên trong giao cho Miêu Nghị, mà Miêu Nghị lại hai tay đưa đến trước mặt của Đào Thanh Ly:
– Hành Tẩu đối xử với ty chức như vậy, ty chức nguyện hết lòng ra sức, bất cứ lúc nào cũng nghe Hành Tẩu điều khiển!
Lúc này mới giống như thuộc hạ bình thường nói, nghe cảm thấy thoải mái. Đào Thanh Ly hơi nghiêng đầu ra hiệu, một tên thị nữ tiến lên nhận lấy lông linh thứu từ tay Miêu Nghị.
– Hy vọng Miêu phủ chủ hãy tự thu xếp cho ổn.
Đào Thanh Ly vừa nói dứt câu đi liền, hai vị thị nữ đi theo ở phía sau.
Miêu Nghị lập tức đuổi theo sau:
– Đào Hành Tẩu pháp giá thân tới, kính xin ở lại mấy ngày, cho ty chức có cơ hội tỏ lòng thành…
– Không cần, chỉ cần tuân thủ quy củ Thủy hành cung chính là lòng thành lớn nhất.
Đào Thanh Ly vừa đi vừa nói.
Miêu Nghị lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:
– Đây là một chút tâm ý của ty chức, kính xin Đào Hành Tẩu nhận lấy!
Đào Thanh Ly dừng bước lại, nhàn nhạt hỏi:
– Ta dám thu đồ của ngươi sao, sau này ngươi lại tìm ta thu hồi thì làm sao? Ngươi không cần thể diện, bản Hành Tẩu lại cần!
Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời, chợt cười khan nói:
– Làm sao có thể, đây là ty chức thành tâm thành ý chủ động hiếu kính, không giống như bọn họ bức bách ty chức.
Đào Thanh Ly lười để ý đến hắn, cùng hai vị thị nữ phi thân lên trên nóc nhà, giữa không trung thình lình xuất hiện một con chim rất lớn bay tới. Ba người tung người mà lên, đảo mắt cỡi gió bay đi.
Chim bay làm dấy lên gió mạnh quét qua đình viện, Miêu Nghị đón gió chắp tay hô to:
– Hành Tẩu lên đường thuận buồm xuôi gió!
Đứng ở trên lưng chim, áo xanh Đào Thanh Ly đón gió phần phật sắc mặt ngưng trọng, không nghĩ tới phía dưới loạn tới mức này. Nhưng nghe được sau lưng mơ hồ truyền tới thanh âm Miêu Nghị cung tiễn, đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy có cái gì không đúng. Mình tới đây hỏi tội, vì sao hiện tại cảm thấy như mình làm sai…
Diêm Tu vẫn đứng ở cửa chờ đợi, cùng Thiên nhi, Tuyết nhi từ từ đi ra nhìn Miêu Nghị đứng yên trong đình viện, âm thầm cảm thán Đại nhân ủy khúc cầu toàn thật không dễ dàng.
Bọn họ không thấy Miêu Nghị khẽ nhếch miệng cười, cầm lông linh thứu màu sắc rực rỡ trong tay ngắm nhìn. Nếu lời của Ô Mộng Lan nói với hắn trước đó không sai, có lẽ sớm muộn gì Đào Thanh Ly này cũng sẽ lên làm cung chủ Thủy hành cung. Thân phận hai bên chênh lệch xa như vậy, suy đoán bình thường cũng rất khó lôi kéo quan hệ. Hôm nay nàng chủ động đưa tới cửa, há có thể bỏ qua, sau này gặp chuyện lớn chuyện nhỏ, thậm chí không có chuyện gì cũng phải thường xuyên hồi báo cho vị Đào Hành Tẩu này mới phải.
Quay đầu lại cầm linh vũ trong tay giao cho Thiên nhi, lại lấy ra hai miếng ngọc điệp viết hai bức thư tay, bảo Thiên nhi phát cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
Hắn lại gọi Diêm Tu tới căn dặn:
– Sáng sớm ngày mai lão hãy đích thân tới Trấn Quý điện một chuyến, tìm ba vị Hành Tẩu đòi lại đồ ta đã đưa cho bọn họ, không được thiếu một món nào!
Diêm Tu kêu thất thanh, trợn trừng mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!