Phi Thiên
Chương 89 - Ấp Trứng Minh Đường Lang (1+2)
Mặc dù Miêu Nghị không biết rốt cuộc Minh Đường Lang lợi hại đến mức nào, nhưng dù là hắn sau khi trở thành tu sĩ, cũng có thể cảm giác được mình đối mặt Minh Đường Lang không có chút sức đánh trả nào.
Cơ hồ trong nháy mắt trên trăm sợi tóc cắm vào trứng Minh Đường Lang, trăm sợi tóc nhanh chóng truyền vào một cỗ âm hàn thấu xương, không chỉ là âm lãnh thuần túy mà cảm giác phảng phất trong nháy mắt sinh ra ảo giác như rơi vào trong chốn u minh, khiến cho linh hồn cũng trở nên run rẩy.
Cảm giác quỷ dị này làm cho trong khoảnh khắc Miêu Nghị lọt vào trạng thái thần tình hoảng hốt, dần dần linh hồn của hắn trở nên nhẹ như bay, như phiêu đãng bên trong chốn u minh.
Đối với người bình thường, trạng thái này có nghĩa hồn bất phụ thể, hẳn sẽ xảy ra vấn đề không nhỏ.
Thật may là Tinh Hỏa Quyết hắn tu luyện phát huy tác dụng to lớn vào thời khắc mấu chốt, pháp nguyên khổ cực tu luyện trong cơ thể vừa bị lực âm hàn ăn mòn, lập tức tự động vận chuyển đối kháng lại. Một cỗ khí tức ấm áp nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân, chỉ trong thoáng chốc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét sạch cỗ lực âm hàn kia ra ngoài cơ thể, không cho xâm phạm, hết sức ngang tàng.
Miêu Nghị run run kịch liệt một cái, từ thần trí mơ hồ nhanh chóng tỉnh lại, lập tức phát hiện mặt ngoài trên trăm sợi tóc kia lại ngưng kết một tầng băng sương.
– Thật là ghê gớm, những trứng Minh Đường Lang này cực kỳ quỷ dị, không ngờ rằng có thể làm cho tâm thần ta thất thủ!
Miêu Nghị tặc lưỡi sợ hãi than thở, hiện tại hắn càng thêm mong đợi xem trứng này sẽ nở ra quái vật thế nào.
Sau khi trấn định tinh thần, cẩn thận nhớ lại tâm pháp mà lão Bạch đã truyền thụ, năm ngón tay Miêu Nghị chộp vào trăm sợi tóc, bắt đầu lặng lẽ truyền pháp lực theo tóc vào trong trăm quả trứng Minh Đường Lang, thi triển bí pháp trong đó.
Không tới nửa canh giờ, Miêu Nghị mở mắt ra thu pháp lực, tay nắm trăm sợi tóc cũng buông lỏng ra.
Dưới công pháp của hắn, băng sương vốn đã tan rã trên trăm sợi tóc lại nhanh chóng tràn ngập ra từ phần gốc, bao phủ kín hết.
Hắn cũng không biết làm như vậy có tác dụng gì hay không, dù sao cứ làm theo lời lão Bạch đã dạy.
Hắn lật tay lấy gốc tiên thảo Tinh Hoa bên trong nhẫn trữ vật ra, chụm môi thổi một luồng tinh vân trên tiên thảo vào chỗ vết thương trên bàn tay trái. Chỉ thấy vết rách máu thịt bầy nhầy lập tức khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Sau khi khôi phục lại, Miêu Nghị nhìn tiên thảo trong tay không khỏi lắc đầu cảm thán. Thật là may mắn, lúc ấy trên người con Minh Đường Lang kia lại mang theo một gốc tiên thảo Tinh Hoa từ Vạn Trượng Hồng Trần đi ra, nếu không nhờ có gốc tiên thảo này, muốn ấp trứng Minh Đường Lang sợ là có chút phiền phức.
Nguyên nhân không vì gì khác, bởi vì dựa theo bí pháp lão Bạch dạy, mỗi ngày đều phải dùng máu tươi của mình nhuộm toàn thân trứng Minh Đường Lang, phải trải qua chín chín tám mươi mốt ngày như vậy. Trong tám mươi mốt ngày này, một ngày cũng không thể gián đoạn, nếu không mọi công phu sẽ trôi theo dòng nước.
Nói cách khác, hắn phải nhuốm máu tám mươi mốt lần, liên tiếp từng ngày không ngừng cắt tám mươi mốt đao trên người mình. Nếu không có may mắn lấy được gốc tiên thảo này, đừng nói người phàm, tu sĩ ngày ngày cắt đao đổ máu cũng không chịu nổi.
Sau khi rửa đi vết máu trên tay trong hồ nước nóng, Miêu Nghị quay đầu lại bưng mâm ngọc ra khỏi tĩnh thất.
Thiên nhi và Tuyết nhi thủ ở bên ngoài thấy thứ trong tay hắn cầm đều có vẻ tò mò, thứ màu đen đỏ tua tủa đầy lông trên mâm là cái quái gì vậy?!
Bất kể là cái gì, Tuyết nhi chủ động đưa tay ra giúp Miêu Nghị cầm.
Có lẽ là hiện tại Miêu Nghị đã quen sai sử các nàng, thuận tay bèn giao cho nàng, đang muốn dặn dò đôi câu lại phát hiện sắc mặt của Tuyết nhi trong nháy mắt trắng bệch, tay bưng mâm ngọc run run, mâm ngọc không tự chủ được tuột xuống khỏi tay nàng.
Thật may là Miêu Nghị phản ứng mau lẹ, một tay chụp lấy mâm ngọc, tay kia đỡ lấy Tuyết nhi đang ngã xuống.
Hắn cũng chợt nhớ ra là mình sơ sót, mâm ngọc này âm khí rất nặng, mình cũng thiếu chút nữa trúng chiêu, người bình thường căn bản không chịu nổi.
Bất quá công pháp tu luyện của hắn cực kỳ hữu hiệu trong chuyện chống lại âm khí, nhanh chóng thi pháp rót vào trong cơ thể Tuyết nhi, trong nháy mắt quét sạch âm khí ăn mòn xâm nhập vào trong cơ thể nàng.
Hai mắt Tuyết nhi trợn trắng rốt cục dần dần định thần lại, bất quá trong khoảnh khắc đã bị âm khí làm cho bị thương nguyên khí, thân thể có vẻ suy nhược, sắc mặt vẫn còn trắng nhợt.
– Thật là xấu hổ, quên các ngươi còn là người phàm, không thể đụng vào vật này.
Miêu Nghị hỏi:
– Tuyết nhi, ngươi không sao chứ?
Thiên nhi và Tuyết nhi nhìn về phía mâm ngọc kia lộ vẻ kính sợ, thì ra là thứ người phàm không đụng vào được.
Tuyết nhi lắc đầu một cái, vội vàng tạ tội:
– Đều là lỗi của tỳ tử, thiếu chút nữa đập vỡ đồ của động chủ.
– Không sao.
Miêu Nghị cười vui vẻ:
– Có chuyện giao cho các ngươi làm, các ngươi đi theo ta!
Hai người đi theo sau hắn ra khỏi đại sảnh, chỉ thấy bên ngoài đã là ánh mặt trời sáng rỡ, mà mâm ngọc kia vừa thấy ánh mặt trời, băng sương ngưng kết trên những sợi tóc lập tức toát ra từng làn khói đen, làn sương biến mất, trong nháy mắt khôi phục lại màu sắc vốn có của tóc.
Băng sương thấy ánh mặt trời không thể nào tan rã nhanh như vậy, càng không thể nào toát ra khói đen.
Rất hiển nhiên, băng sương bao trùm trên tóc cũng không phải là băng sương trong hiện tượng tự nhiên, mà là dấu hiệu của khí cực âm cực hàn.
Cảnh tượng băng sương đột nhiên toát ra khói đen biến thành tóc này lại làm cho Thiên nhi cùng Tuyết nhi kinh hãi, bởi vì không cảm nhận được tiên khí của tiên nhân, ngược lại cảm nhận được một cỗ tà khí.
Hắc Thán đang nằm lim dim đập đuôi bên cửa cũng thình lình khịt mũi, đột nhiên ngẩng đầu trợn to hai mắt nhìn mâm ngọc trong tay Miêu Nghị, tựa hồ cảm nhận được cái gì.
Bất quá thấy Miêu Nghị dẫn hai tên thị nữ lên Quan Tinh đài, không có ảnh hưởng gì đối với mình, lại tiếp tục ngã đầu ngủ, lười thật là lười.
Quan Tinh đài thật ra chính là một tòa đài cao dùng để ngắm sao, Miêu Nghị leo lên Quan Tinh đài bày mâm ngọc ở trên mặt đất. Theo lời lão Bạch, một khi thử nghiệm thứ này, trước khi trứng nở không thể để cho chúng tiếp xúc với mặt đất, phải để cách rời mặt đất, đặt ở trên Quan Tinh đài là tốt nhất.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Miêu Nghị quan sát một lúc, gió nhẹ thổi lất phất những sợi tóc cắm trên trứng Minh Đường Lang. Cũng không biết lão Bạch nói để cho minh thai mượn những sợi tóc này dần dần làm quen với tập quán dương gian là thật hay giả.
– Thiên nhi, Tuyết nhi!
Miêu Nghị đứng lên cất tiếng gọi.
– Có!
Hai nha đầu nhất tề lên tiếng.
Miêu Nghị chỉ đồ trong mâm ngọc nói:
– Bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan tu luyện, hai người các ngươi thay phiên ở dưới Quan Tinh đài coi chừng, không nên để cho bất luận kẻ nào đi lên đụng phải vật này, các ngươi cũng không được đụng vào nó, càng không thể để cho nó tiếp xúc với nền Quan Tinh đài.
– Mỗi ngày trước lúc mặt trời xuống núi, hoặc là tiết trời âm u chuyển mưa không thấy được mặt trời, các ngươi nhớ tới tĩnh thất gọi ta, mỗi ngày trước khi mặt trời mọc, các ngươi cũng phải tới tĩnh thất cho ta biết!
– Tỳ tử ghi nhớ!
Hai nha đầu gật đầu đáp ứng.
Ba người xuống Quan Tinh đài, đi tới lương đình, Miêu Nghị kêu hai người cùng nhau ngồi xuống, lại hỏi:
-Hai người các ngươi có biết may vá hay không?
Hai người gật đầu nói:
– Biết.
– May cho ta một chiếc mã giáp sát người…
Miêu Nghị bắt đầu vẽ mẫu áo giáp giống như túi vải để các nàng may.
Sau khi hiểu ra, hai nha đầu nhanh chóng đi lấy kim chỉ vải vóc, sau khi trở lại, Thiên nhi ngồi ở một bên cắt vải. Tuyết nhi dùng lược chải gọn gàng mái tóc Miêu Nghị trước đó nhổ xuống khiến cho tán loạn trở nên ngay ngắn, buộc lại cho hắn.
Đang lúc này, Diêm Tu vào viện tìm Miêu Nghị, báo cáo đã liên lạc xong với Đông Lai thành, chuẩn bị khai công xây dựng bến thuyền và thuyền bè.
– Không nên bớt tiền của thợ.
Miêu Nghị dặn dò một tiếng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói tới chuyện này, tự nhiên Diêm Tu sẽ làm theo. Sau khi chú ý tới sắc mặt Tuyết nhi, lão không khỏi lắm lời hỏi một câu:
– Sắc mặt tiêu cô cô có vẻ khó coi, chẳng lẽ bị bệnh?
Tuyết nhi vội vàng lắc đầu một cái, nhớ tới cảm giác trước đó lòng vẫn còn sợ hãi.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt Tuyết nhi vẫn có hơi tái, biết là mới vừa rồi tổn thương chút nguyên khí, không có vấn đề lớn lao gì.
Hắn quay lại nói với Diêm Tu:
– Nói đến hai người bọn họ, ta đang muốn tìm lão.
Diêm Tu hỏi nói:
– Không biết động chủ có gì căn dặn?
– Hai người bọn họ không phải là có tư chất tu hành sao?
Lời này vừa nói ra, Diêm Tu lập tức đoán được Miêu Nghị muốn nói gì:
– Động chủ muốn cho hai người bọn họ tu luyện ư?
Thiên nhi và Tuyết nhi lập tức lén lút nhìn Miêu Nghị một cái, dù sao không phải là ngày đầu tiên tới đây, những ngày qua bọn họ vẫn nghe thấy người ta nói tới lui đến chuyện tu luyện không ngừng, ít nhiều mơ hồ biết là có ý gì, không khỏi trong lòng căng thẳng, vểnh tai lắng nghe.
– Đúng vậy!
Miêu Nghị gật đầu một cái.
Hắn đang có tính toán này, cảm thấy hai tên thị nữ bên cạnh vô cùng yếu đuối không làm được chuyện gì. Nhất là đối với kẻ tu hành, thị nữ như vậy đối với hắn có chút phiền phức, gọi một người ra hậu sơn gặp mình phải đi rất lâu, sau khi trèo núi đi tới lại mệt mỏi thở hồng hộc, mặt mày biến sắc, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.
Giống như Dương Khánh vậy, bên người có hai thị nữ tu hành, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa còn có thể sử dụng làm cận vệ.
Nhất là vừa mới nhìn thấy Tuyết nhi đụng vào mâm ngọc thiếu chút nữa gặp chuyện không may, khiến cho hắn xem đây là chuyện chính thức phải làm.
– Đi đâu tìm một bộ pháp quyết tu luyện cho bọn họ?
Miêu Nghị hỏi.
Diêm Tu trầm ngâm một hồi đáp:
– Công pháp tu hành hoàn chỉnh là sinh mạng truyền thừa của các môn phái, chắc sẽ không truyền ra ngoài, huống chi vì khống chế môn hạ đệ tử trong tay, cũng sẽ chia ra nhiều giai đoạn truyền thụ, muốn lấy được sợ rằng rất khó khăn. Nếu như có cơ hội đi Lưu Vân Sa Hải, nơi đó là địa phương tam bất quản, đại đa số tán tu không có cách nào đặt chân trong lãnh thổ Lục Thánh cũng tập trung ở đó. Yêu ma quỷ quái ở cùng một chỗ, loại chuyện cướp giết lẫn nhau là rất bình thường, có thể bỏ tiền ra mua công pháp.
– Bất quá người chưa tu luyện qua công pháp cũng không cách nào bảo đảm công pháp mua được có đầy đủ hay không, nếu không đầy đủ tu luyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Dù sao đại đa số tu sĩ thường ghi nhớ công pháp trong lòng, cho dù có mang theo bên mình cũng sẽ động tay chân trong đó để cho chỉ có mình xem mới có thể hiểu được, tránh cho công pháp tu hành bị tiết lộ ra ngoài.
– Lưu Vân Sa Hải…
Miêu Nghị lẩm bẩm mấy tiếng, nhớ tới nữ nhân phong tình vạn chủng gặp ở Diệu Pháp tự ngày trước.
Hắn cố gắng thoát khỏi hình bóng lão bản nương trong đầu mình, lắc đầu nói:
– Chỗ đó quá xa, nếu không có việc gì sẽ không ai mạo hiểm chạy tới đó. Huống chi theo lời lão nói cũng không có gì bảo đảm, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?
Diêm Tu lắc đầu nói:
– Rất khó! Vì áp chế số lượng tu sĩ trong thiên hạ, chuyện lén lút mua bán công pháp tu hành này sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Cũng chỉ có ở địa phương quỷ quái như Lưu Vân Sa Hải mới có thể xuất hiện.
Lão không nói là người nào áp chế đả kích, nhưng Miêu Nghị vừa nghe liền hiểu chính là Lục Thánh. Lục Thánh không muốn nhìn thấy quá nhiều người chia sẻ hương hỏa nguyện lực thiên hạ, một khi tu sĩ tràn lan, ai ai cũng muốn đạt được nguyện lực tất nhiên sẽ sinh ra động loạn, sẽ sinh ra uy hiếp nghiêm trọng đối với quy tắc hiện hành, Lục Thánh sẽ không cho phép có người uy hiếp tới bọn họ.
Miêu Nghị cau mày hỏi:
– Vậy thị nữ bên cạnh phủ chủ lấy đâu ra công pháp tu hành?
– Dĩ nhiên là phủ chủ lấy công pháp tu hành của mình tiến hành truyền thụ, thông thường đều là như vậy.
Nói đến đây, Diêm Tu kỳ quái hỏi:
– Sơn chủ, tại sao ngươi không truyền thụ công pháp tu hành của mình cho các nàng? Ngươi hoàn toàn có thể căn cứ năng lực lĩnh ngộ của các nàng truyền thụ tuần tự từng bước.
Lời này là nói thật dễ nghe, thật ra thì ý nói chính là bảo Miêu Nghị bắt chước theo những môn phái khác, chia giai đoạn ra truyền thụ dần dần, như vậy cũng có thể dễ dàng khống chế hai tên thị nữ.
Thế nhưng Diêm Tu không biết công pháp Miêu Nghị không thể dễ dàng truyền ra ngoài, đây là lời hứa của hắn với lão Bạch.
Miêu Nghị khẽ lắc đầu nói:
– Công pháp của ta không thích hợp cho nữ nhân tu luyện.
Đây cũng không phải là nói láo, công phu của hắn chí dương, nữ nhân không thích hợp tu luyện.
– Thì ra là như vậy.
Diêm Tu khẽ vuốt cằm, có thể hiểu được, có một số công pháp đặc thù không thể âm dương lẫn lộn được.
Lão cũng không cho là Miêu Nghị muốn giữ riêng cho mình, bởi vì giống như những môn phái khác, chia giai đoạn truyền thụ đối với Miêu Nghị chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Vẫn là đạo lý ấy, có thể yên tâm khống chế hai tên thị nữ.
Sau khi do dự một hồi, Diêm Tu thử nói:
– Nếu như động chủ không ngại, Diêm Tu cũng có thể đem công pháp của mình truyền thụ cho các nàng. Bất quá sư môn của ta bởi vì năm xưa phạm vào quy củ Lục Thánh, trong một đêm bị hai lộ binh mã tiêu diệt, cho nên công pháp ta lấy được cũng không hoàn chỉnh. Nếu như Động chủ cảm thấy có thể, hãy để cho các nàng tu luyện trước, chờ lấy được công pháp tốt hơn đổi lại cũng không muộn!
Miêu Nghị thừa nhận lời Diêm Tu, lúc này gật đầu nói:
– Tự nhiên ta không có ý kiến, chẳng qua đây là công pháp tu luyện của sư môn lão, lão truyền ra ngoài không sợ hay sao?
Diêm Tu tự giễu nói:
– Sư môn của ta đã diệt vong gần hai trăm năm, còn ai có thể truy cứu trách nhiệm của ta? Ta cũng hy vọng sư môn còn có người tồn tại, cũng tiện có được chỗ dựa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!