Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi - Chương 6: Nhị tiểu thư ‘Mẫu nghi thiên hạ’
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi


Chương 6: Nhị tiểu thư ‘Mẫu nghi thiên hạ’


Editor: quynhle2207—

Tiền viện rộng rãi của phủ Thừa tướng đã trở thành nơi tập trung mọi người, dân phong của Nam Lăng cởi mở, cấm kỵ nam nữ cũng không quá nặng nề, chỉ cần không phải quan hệ vụng trộm, cơ bản lui tới cũng không bị hạn chế gì.

Mà lúc này, Thừa tướng đang cùng những vị trưởng bối đồng liêu kia trò truyện thật vui vẻ ở cửa, thấy phu nhân Tố Vân nhẹ nhàng đi tới, liền lui sang một bên.

Tố Vân là đại mỹ nhân nổi danh nhất vào những năm đó, /quynh/le/2207/ hôm nay dù đã hơn ba mươi tuổi cũng vẫn xinh đẹp động lòng người.

“Lão gia, trước đó người sai bặt báo tin về nói là tìm suốt một đêm cũng không có tin tức gì, chỉ sợ Mộc Ca lành ít dữ nhiều rồi!” Tố Vân nói nhỏ, nước mắt đã đong đầy trong khóe mắt.

Tần Chấn Cương vừa nhíu mày, trong lòng không vui: “Từ nhỏ nha đầu này đã không chịu ở yên một chỗ, nếu thật không còn mạng trở về, chỉ có thể do nàng phúc bạc.”

Ánh mắt âm trầm thỉnh thoảng nhìn về đóa hoa sen chói mắt nhất trong đình, chính là viên minh châu Tần Noãn Tâm kia, thuần khiết như sen, thanh nhã như lan, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có phong phạm hơn người.

Rõ ràng đều nữ nhi của mình, nhưng tính tình hai người Tần Noãn Tâm và Tần Mộc Ca đúng là một trời một vực, chuyện này làm cho Thừa tướng vô cùng bực bội.

Tố Vân nhẹ nhàng lau giọt lệ, tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng nếu Mộc Ca gặp chuyện không may, vậy thì hôn sự với Ương Vương……”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Chấn Cương đã đen lại vài phần: “Ương Vương gì chứ, cũng chỉ là một đứa con trai được nuôi bên ngoài thôi.”

Nói xong, hắn ta lại dịu dàng cầm bàn tay mềm mại của Tố Vân, ấm áp khuyên nhủ: “Ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì, không có Mộc Ca, không phải vẫn còn có Tố Nhã sao? Ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện gả Noãn nhi đi, sau này nàng ấy phải là nhất quốc chi mẫu.”

Nghe lời này, Tố Vân mới cười rộ lên, nhưng không thấy được ở phía sau, cách đó không xa là một gương mặt đầy ghen ghét căm hận.

“Hừ, tuổi đã cao còn không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người chàng chàng thiếp thiếp, còn ra thể thống gì?”

Vương ma ma nhìn người phụ nhân xinh đẹp đang tức giận cắn răng nghiến lợi, {dien;dan;le;quy;don} liền vội vàng khuyên nhủ: “Nhị phu nhân, bây giờ không phải chỉ có một mình ngài, đừng vì những người không liên quan mà tổn thương thân thể. Nếu như người có con trai, còn sợ sau này lão gia không hướng về người sao?”

Lời này vô cùng thuận tai, Nhị phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, hả hê vuốt ve bụng mình: “Ta có Tố Nhã, lại có thể sinh đứa con trai cho lão gia, để xem tương lai ai mới là người có tiếng nói trong phủ này.”

Trong phủ Thừa tướng lại êm thấm hòa hợp như cũ, hình như không có ai lo lắng bởi vì Tần Mộc Ca biến mất.

Yến tiệc vẫn vui vẻ kéo dài đến lúc giữa trưa, kế tiếp chính là lúc Tần* gia phải bái tế tổ tiên trong từ đường. Bởi vì thể diện của Tần Chấn Cương, sau khi bái tế tổ tiên xong, do hoàng hậu tới cài hoa cho Tần Noãn Tâm, để có thể hoàn thành nghi thức cập kê.

Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, đức hạnh mọi mặt đều tốt, rất được Hoàng đế ưu ái. Có thể mời được nàng ta tới cài hoa lần này thì ngày sau danh tiếng của Tần Noãn Tâm lại càng nâng cao hơn một bậc.

Ý thức được điều này, cho nên những thiếu gia trẻ tuổi vây quanh bên cạnh Tần Noãn Tâm càng chạy theo không ngớt.

Nguyên bản Tần Noãn Tâm đã xinh đẹp động lòng người, lúc này lại cố ý ăn mặc trang điểm, thêm vào bộ áo choàng lông dài màu trắng buộc trên vai, càng làm cho khuôn mặt nổi bật lên vẻ thanh lệ thoát tục.

Nếu nói về dung mạo, thì Tần Noãn Tâm cũng không kém, hơn nữa lại có Tần Mộc Ca ‘Vô Diệm’ làm nền, cho nên càng thêm rạng rỡ chói sáng.

Nếu như hôm nay người bị vây quanh là Tần Mộc Ca chân chính, (quynh/le.2207) nói không chừng đã bị nàng dọa sợ mà khóc từ lâu rồi.

Không giống như Tần Noãn Tâm, lúc nào trên mặt cũng là nụ cười dịu dàng lay động lòng người, thêm vào đó nói chuyện vô cùng tao nhã lễ độ, giống như tiếng châu rơi, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng như bị mèo cào.

(*Nguyên văn là chữ Tô [苏], nhưng họ của thừa tướng là Tần [秦] cho nên mình sửa lại là Tần gia)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN