Phía Cuối Đôi Cánh
Chương 37: Tình yêu em không biết (9)
Đầu dây bên kia không trả lời ngay lập tức, như là đang suy nghĩ gì đó. Mấy giây chờ đợi ấy, Thịnh Viễn Thời cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, có một khoảnh khắc, anh đột nhiên rất sợ Nam Đình sẽ không nói thật, nhưng cuối cùng, anh vẫn nghe thấy cô nói: “Không ăn tối cùng nhau được rồi, em vừa mới ra ngoài với lão Tang.”
Có lẽ trong mấy giây kia, cô cũng suy xét đến việc cho anh một lời nói dối thiện chí, cô thông minh như vậy, không thể không nhận ra Thịnh Viễn Thời không mấy thiện cảm với Tang Chất. Nhưng rốt cuộc cô vẫn nói thật. Sao lại không tin cô? Sao lại muốn thăm dò? Cô ấy là Man Man của mình, trong mắt, trong tim, đều là mình. Cứ cho là mình không thích cô ấy qua lại với Tang Chất, thì cũng không nên hoài nghi tấm lòng của cô ấy dành cho mình. Không tự tin như thế, đâu có giống mình? Cảm thấy có lỗi, nên khi lên tiếng, giọng anh dịu hẳn đi, “Đi với tên đàn ông khác, mà còn dám kể thản nhiên thế à?”
Nam Đình cười khẽ, ngại có Tang Chất ở đây, cô không nói được gì nhiều, vì thế chỉ đáp: “Có phải anh không quen biết đâu.”
Thịnh Viễn Thời như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, nói như đang than thở: “Thế anh phải làm thế nào bây giờ?”
Tang Chất nhìn thì như đang tập trung lái xe, nhưng không gian trong xe nhỏ như vậy, bên kia nói gì, bên này đều nghe được rõ ràng, Nam Đình có thể nói thế nào được nữa, “Ngày trước anh làm thế nào?”
“Ngày trước không có em, thế nào cũng được, bây giờ có em, anh lại không quen với nỗi thê lương của đàn ông độc thân.”, thật ra Thịnh Viễn Thời cũng không cần cô trả lời, anh nói thẳng: “Vừa nãy ở dưới nhà thấy hai người rồi, anh còn đang nghĩ…”, nói đến đây, anh tạm dừng, như đang tìm từ, sau đó cố ý nhấn mạnh giọng điệu, gằn từng chữ một: “Nếu em dám không nói thật, đêm nay anh sẽ thịt em.”
Trước kia anh chưa bao giờ nói những lời khiến người ta nghĩ lung tung như thế. Nam Đình nghe mà mặt đỏ tai nóng, lại không dám hỏi ra miệng, anh muốn thịt em như thế nào? Cô đành phải lấy một câu đùa vui để hóa giải tình huống, “Thì ra là đào hố cho em nhảy.”. Nghĩ đến việc đêm qua anh ở lại trung tâm chỉ huy, chắc chắn không được nghỉ ngơi tử tế, ban ngày lại bận rộn, cô quan tâm nói: “Về nhà nghỉ sớm đi, mai còn phải đến đài phát thanh.”
Thịnh Viễn Thời lại không chịu, “Không được, hôm nay anh vẫn chưa nhìn thấy em.”
Không biết là Tang Chất nghe được gì, hay là không, đúng lúc này, anh nghiêng đầu liếc Nam Đình một cái, đương nhiên, cũng có khả năng là anh đang nhìn gương chiếu hậu. Còn đang muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này, vì thế cô nói: “Em phải ăn tối xong rồi mới về nhà, đến lúc đấy sẽ gọi điện cho anh.”
Thịnh Viễn Thời không phải là người không biết lý lẽ, cứ cho là còn chưa nghe Nam Đình kể rõ ràng về mối quan hệ với Tang Chất, nhưng cũng biết họ không phải là bạn bè bình thường, có điều, nếu Nam Đình không muốn, anh sẽ cố gắng rộng lượng, “Tạm tha cho em trước.”, nhưng vẫn không cam lòng mà phải quẳng thêm một câu, “Về sớm một chút, từ từ anh xử lý em sau.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tang Chất vẫn tập trung quan sát đường xá, không hỏi nhiều dù chỉ một chữ.
Ngược lại, là Nam Đình mở miệng trước, “Dạo trước anh vẫn bảo với em là anh đang đi xem mặt, có thật không?”
Lúc này, Tang Chất mới nhìn về phía cô, “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
Đối tượng từ Thịnh Viễn Thời đổi thành Tang Chất, dường như Nam Đình mạnh miệng hơn hẳn, “Anh cứ nói thật hay không trước đã.”
Mới đầu Tang Chất không nói gì, sau lại cười, “Thật thì sao, mà không thì sao?”
Nam Đình nghĩ đến lời Nam Gia Dư nói, cũng không quanh co lòng vòng, mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Vì em, anh bị người trong nhà ép cưới đúng không?”
“Em nghe ai nói?”, gặp đèn đỏ, Tang Chất dừng xe, “Nếu là dì út, em không phải để ý đâu, chắc là mẹ anh nói gì đấy với dì ấy thôi.”
Mẹ anh nói chuyện với dì út? Tâm trạng của Nam Đình bỗng trở nên phức tạp, “Anh không hỏi xem dì út nói thế nào với em à?”
Dường như Tang Chất hiểu, “Không phải là nói nhà anh đang đợi em được rước về đấy chứ?”
Nam Đình nhìn thẳng vào mặt anh, “Tại sao? Là em làm gì, khiến họ hiểu lầm à? Hay là anh…”
“Là vấn đề của anh.”, Tang Chất dời ánh mắt khỏi gương mặt cô, ngoảnh đầu nhìn ra đường phố ngoài cửa sổ, “Anh đã từng nói với em, anh đến tuổi bị bố mẹ giục cưới rồi, tình hình nhà anh thế nào, em cũng rõ mà, anh có thể nghiên cứu tâm lý học và làm việc ở bệnh viện, là do có một điều kiện, mà điều kiện này, chính là chuyện hôn nhân của anh.”
Lấy hôn nhân ra làm điều kiện? Nam Đình gần như phải bật thốt lên: “Mấy kiểu liên hôn của giới tư bản mà nhìn thì hoàn mĩ lắm đấy ư?”, cô loáng thoáng hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể đoán bừa. Vì ở nhà Tư Đồ, Tư Đồ Thắng Kỷ luôn đặt hạnh phúc của cô lên hàng đầu, những điều khác chỉ là thứ yếu, thế nên, Nam Đình mãi mãi không thể hiểu được nỗi khó xử của Tang Chất.
Rốt cuộc Tang Chất cũng thẳng thắn, “Để tránh cho họ giục cưới, anh lấy em ra làm bia chắn.”
“Ý anh là…”
“Anh nói bọn mình yêu nhau.”
Thì ra là thế. Mà họ cùng sống và làm việc ở thành phố G, còn qua lại thường xuyên, nhà họ Tang không nghi ngờ gì cũng là dễ hiểu. Chỉ có điều, Nam Đình có chút khó hiểu, “Chú Tang không phản đối à? Nhà em… Chú ấy mà lại đồng ý cho anh ở bên em? Chuyện này với chú ấy mà nói, chẳng phải là hy sinh hay sao?”
Cô mới hai mươi tư tuổi, nhưng lại như có thể nhìn thấu tính người. Có lẽ nói là tính người thì hơi quá, chỉ là đã nhìn ra được, bố anh là một người không tiếc dùng hạnh phúc cả đời của con trai ra để đổi lấy lợi ích to lớn. Tang Chất cười vẻ chua xót, “Nếu anh lấy việc không kết hôn ra dọa, họ chịu thỏa hiệp cũng không kỳ lạ.”
“Không kết hôn?”, Nam Đình khó có thể thể tưởng tượng được một người ôn hòa nhã nhặn như anh lại nói như vậy, “Thế mà anh cũng nghĩ ra được.”
Đúng lúc này, đèn xanh bật sáng, Tang Chất khởi động xe, “Để làm nghiên cứu, anh cũng chẳng còn cách nào.”. Một lát sau, anh lại nói: “Không đánh tiếng trước với em là vì không muốn em áp lực, anh vốn chỉ nghĩ, dù sao em cũng không gặp được họ, chắc là sẽ không biết, mà lại quên mất là dì út còn ở thành phố A.”
Nam Đình quay mặt sang chỗ khác, “Văn phòng luật của dì út có hợp tác với Chất Viễn.”
Mà chủ của tập đoàn Chất Viễn lại là bố anh, sao Tang Chất lại xem nhẹ điều này chứ! Nhưng đối mặt với Nam Đình, anh chỉ có thể biểu hiện ra là mình sơ suất, vì không muốn phải thừa nhận kết quả có khả năng xuất hiện này, “Bất kể là dì út nói gì, đừng để trong lòng.”
“Sớm muộn gì họ cũng biết thôi.”, trước kia chưa gặp lại Thịnh Viễn Thời, có lẽ Nam Đình sẽ không suy xét nhiều, nhưng hiện giờ cô và Thịnh Viễn Thời đã ở bên nhau, tất nhiên Nam Đình sẽ phải tính toán lâu dài, nếu không cô đã chẳng nói chuyện mình không ngủ cho Tang Chất biết.
Tang Chất lại cho rằng sẽ không có ngày đó, cho tới khi gặp Thịnh Viễn Thời, tới khi Nam Đình thừa nhận Thịnh Viễn Thời là tâm sự của cô…
“Anh sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với họ.”
“Vậy chuyện nghiên cứu của anh làm thế nào?”, sắc mặt Nam Đình thoáng trầm xuống, cô vẫn đứng trên góc độ của anh mà đề nghị: “Đợi việc trị liệu của em kết thúc đã, có lẽ thấy anh giải quyết được một vấn đề khó nhằn tầm cỡ thế giới, họ sẽ không ngăn cản anh nữa.”
Tìm được căn nguyên của chứng không ngủ, rồi giải quyết nó, không hề dễ dàng chút nào, quá trình dài ngắn ra sao, ở thời điểm hiện tại, khó mà đoán trước được. Về chuyện trong nhà, không cần nghĩ đến cũng được. Nhưng thái độ lạc quan này của cô, Tang Chất phải khích lệ, “Để không phụ sự tín nhiệm của em, anh sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế.”
Nam Đình cười, “Cũng vì là anh, chứ đổi thành người khác, em chẳng dám để cho người ta nghiên cứu.”, cô sờ đầu mình, “Tuy nó không quá thông minh, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn cần mà, phải thật chuẩn.”
Tang Chất cười, rẽ một cái là sẽ đến nhà hàng, vì thế anh nhắc nhở: “Gửi định vị cho dì út đi.”
Không sai, gần một tháng sau khi đến thành phố G, rốt cuộc Nam Gia Dư đã có thời gian gặp cháu gái. Vì vậy, lần này Nam Đình đành phải cho Thịnh Viễn Thời leo cây.
Ở bên kia, Thịnh Viễn Thời không về nhà ngay, mà gọi điện hẹn Kiều Kính Tắc đi ăn tối. Kiều Kính Tắc cũng vì Tề Diệu nên đang cần người để xả nỗi niềm, ngay lập tức hẹn anh đến chỗ cũ.
Thịnh Viễn Thời tới trước, anh là khách quen của nhà hàng này, trên có ông chủ, dưới có nhân viên phục vụ, ai nấy đều biết anh. Thấy anh đến, lập tức có người ra dẫn anh lên tầng, nhưng vừa đi tới đầu cầu thang, bước chân anh bất giác khựng lại.
Cách đó không xa, ở một góc yên tĩnh, Tang Chất ngồi ở hướng đối diện anh, đang cúi đầu rót trà cho người phụ nữ trước mặt, còn bóng lưng mảnh khảnh quay lại với anh kia, đương nhiên là Nam Đình. Chỗ ngồi cạnh cô, gần cửa sổ, có một người để tóc ngắn, mặc bộ quần áo màu xám, lúc này đang cầm di động nói chuyện điện thoại.
Thì ra là còn có người khác. Thịnh Viễn Thời suy nghĩ suốt dọc đường, bỗng nhiên đã hiểu hết. Chỉ có điều, hơn một năm trời, hai người cùng làm việc tại sân bay, vậy mà chưa một lần gặp nhau, còn hiện giờ, đi ăn một bữa cơm cũng đụng mặt. Thịnh Viễn Thời chỉ sợ, lúc này mình xuất hiện ở đây, Nam Đình sẽ hiểu lầm là mình theo dõi cô.
Có vẻ sẽ khó mà giải thích được rõ ràng. Vậy thì, giả vờ như không thấy ư?
Bạn gái ở gần ngay trong gang tấc, ăn tối cùng người đàn ông khác, vậy mà anh lại phải giả vờ như không thấy. Tâm trạng này, khó có thể miêu tả được.
Thịnh Viễn Thời cúi đầu cười, đành phải chấp nhận thôi. Đúng lúc anh định lẳng lặng lên tầng, rồi gửi cho Nam Đình một tin nhắn, thì Kiều Kính Tắc đến, ông anh kia cao giọng gọi, “Thịnh lão Thất!”
Đừng nói là Nam Đình, e là tất cả mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy.
Sắc mặt Thịnh Viễn Thời trở nên khó coi, anh xoay người lại, liếc Kiều Kính Tắc bằng ánh mắt lạnh toát, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
“Ăn phải thuốc súng à?”, Kiều Kính Tắc ngu ngơ đi tới, còn đánh giá anh như thật, “Không phải nghe nói đã làm lành với em gái Nam Đình rồi à, sao chẳng có tí vẻ gió xuân quất vào mặt thế hả?”
Lại còn gió xuân quất vào mặt, Thịnh Viễn Thời hận không thể cầm cành dương liễu vụt anh ta một trận, “Cậu im mồm đi!”
Lúc hai người nói chuyện, Nam Đình đã xoay người ra nhìn, mà Tang Chất cũng ngẩng đầu, thấy Thịnh Viễn Thời, bất ngờ là anh chẳng thể hiện thái độ gì, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên như cười như không, mà còn như đang nghi ngờ, “Trùng hợp vậy?”
Đúng là quá trùng hợp, Thịnh Viễn Thời cảm thấy sự chột dạ của mình thật vô lý. Nhưng tình huống thế này, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên, anh vẫn bình tĩnh nói với Nam Đình: “Anh đặt chỗ ở tầng trên.”, mơ hồ có ý giải thích.
Lúc này Kiều Kính Tắc mới phát hiện ra Nam Đình, nhìn người đàn ông ngồi đối diện cô, trong lòng anh ta lập tức có cảm giác không thoải mái thay cho Thịnh Viễn Thời, vì thế bèn làm trò bày đặt mời mọc trước mặt Tang Chất, “Muốn ăn cùng không, em gái Nam Đình?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”, Nam Đình vốn định chuẩn bị kĩ càng trước, rồi mới sắp xếp cho Thịnh Viễn Thời gặp Nam Gia Dư, kết quả là… Sự việc phát triển đến bước này rồi, cô cũng nghĩ, nếu Thịnh Viễn Thời không chào hỏi Nam Gia Dư mà cứ thế đi, sau này còn gặp mặt thế nào được nữa? Vì thế, cô đi tới, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy mà bảo Thịnh Viễn Thời: “Là dì em.”. Về phần anh trùng hợp xuất hiện ở đây, hay là có nguyên nhân khác, cô không nghĩ nhiều.
Dì của cô? Thịnh Viễn Thời cũng có chút cảm giác trở tay không kịp. Nhưng rốt cuộc anh vẫn bình tĩnh nói: “Anh qua đấy chào hỏi cái.”
Coi như là làm theo ý Nam Đình.
Tang Chất thấy anh đi tới, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Thịnh Viễn Thời cũng vậy.
Dường như Nam Gia Dư không nghe thấy câu “Thịnh lão Thất” mà Kiều Kính Tắc gọi, cũng không phát hiện ra cháu gái đưa một người đàn ông đến gặp mình, chỉ mải nói chuyện điện thoại, đều là thuật ngữ chuyên ngành, “Điều 293 “Luật hợp đồng” quy định, hợp đồng vận chuyển hành khách được thành lập khi người vận chuyển giao vé cho hành khách, nhưng ngoại trừ trường hợp các bên liên quan có thỏa thuận và thông lệ giao dịch khác, điều 44 quy định, theo luật về hợp đồng, từ khi hợp đồng được thành lập có hiệu lực…”
Có thể nghe ra là dì sẽ không kết thúc ngay được, Nam Đình định ngắt lời dì, “Dì út, đây là Thịnh Viễn Thời, là…”
Thịnh Viễn Thời đè tay cô lại đúng lúc, ý bảo cô chờ.
Thật ra Nam Gia Dư nghe thấy hết, dì giữ nguyên trạng thái tập trung trò chuyện, ngoài miệng thì vẫn tiếp tục nói, nhưng lại nghiêng đầu liếc Thịnh Viễn Thời một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, Thịnh Viễn Thời đã nhìn thấy dì rõ ràng, làn da được chăm sóc rất tốt, khỏe mạnh, trắng nõn, sống mũi thẳng, mặt mày sắc bén, không kẻ mí, cũng không gắn mi giả, nhưng đường chân mày tỉa sắc nét khiến tính cách mạnh mẽ của dì càng bộc lộ rõ hơn, chắc chắn là một người phụ nữ giỏi giang. Còn về tuổi tác, nếu không nói là dì của Nam Đình, chỉ nhìn bề ngoài thì hai người giống chị em hơn. Mà qua đôi ba câu dì nói, Thịnh Viễn Thời có thể nghe ra, dì là một chuyên viên luật cao cấp.
Kiều Kính Tắc nhìn Nam Gia Dư đang nói chuyện điện thoại, nhìn Tang Chất đang ngồi uống trà, lại nhìn Nam Đình và Thịnh Viễn Thời đứng bên cạnh thì có phần bực bội, anh đột nhiên chen ngang, “Bữa cơm này có ăn nữa không đây?”
Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu, trầm giọng bảo: “Đi gọi đồ ăn của cậu đi.”
Nam Đình cũng cho rằng cứ thế này sẽ khiến Thịnh Viễn Thời khó xử, cô nói: “Hay là anh đi ăn trước đi?”
Thịnh Viễn Thời có cảm giác, dì út cũng không muốn để ý đến mình, nhưng vì Nam Đình, anh hiểu, đây là cửa ải mình buộc phải vượt qua, “Anh lên trước, rồi lại xuống chào dì sau vậy.”
Nam Đình gật đầu.
Lúc này, Nam Gia Dư đột nhiên hỏi: “Thịnh Viễn Thời?”, so với giọng điệu dứt khoát khi nói chuyện điện thoại, ba chữ này, dì nói bằng giọng mạnh mẽ, dõng dạc.
Thịnh Viễn Thời đứng lại, “Dì út, chào dì ạ, cháu là Thịnh Viễn Thời.”
Nam Gia Dư còn đang cầm di động, chỉ nói với anh hai từ, “Dừng bước.”
Thịnh Viễn Thời vẫn duy trì nụ cười, “Được ạ, dì tiếp tục đi.”
Nam Gia Dư không để Thịnh Viễn Thời chờ lâu, dì nói thêm đôi ba câu nữa rồi kết thúc cuộc trò chuyện, lúc đặt di động xuống, dì hỏi: “Làm gì thế?”, giọng điệu bình thường, như bà mẹ vợ hỏi thăm con rể tương lai trong lần đầu gặp mặt.
Trước mặt dì út của Nam Đình, Thịnh Viễn Thời tự động gỡ xuống vầng hào quang trên đầu, ôn hòa đáp lại: “Phi công ạ.”
Ánh mắt Nam Gia Dư không đổi, “Hàng không dân dụng?”
Thịnh Viễn Thời đứng thẳng tắp, “Hàng không dân dụng.”
“Công ty hàng không nào?”
“Nam Trình ạ.”
“Trung Nam Nam Trình?”
“Đúng ạ.”
Nam Gia Dư khẽ cười, “Cố tổng của các cậu đến tìm tôi, mời tôi làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn các cậu.”, nói đến đây, dì mới ngước mắt nhìn thẳng vào Thịnh Viễn Thời, nhẹ nhàng quẳng ra bốn chữ, “Nhưng tôi từ chối.”
Đến BOSS lớn của Trung Nam là Cố Nam Đình mà dì còn từ chối, thì sao lại để Thịnh Viễn Thời vào mắt chứ.
Trong nháy mắt, Thịnh Viễn Thời cảm nhận được sự bài xích của Nam Gia Dư với mình, cuộc vấn đáp này không thể tiếp tục được nữa.
Chờ Thịnh Viễn Thời và Kiều Kính Tắc lên tầng, Nam Đình nín nhịn mấy giây, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi nữa, “Dì út, sao dì lại phải như thế?”
“Dì làm sao?”, dường như Nam Gia Dư không rõ cơn giận của cô từ đâu mà đến, “Dì muốn biết về bạn con có cái gì không đúng à?”
“Dì rõ ràng biết bọn con không chỉ là bạn bè.”
“Thế sao? Trước đây sao dì chưa từng nghe con nhắc đến cậu ta?”
Nam Đình không còn lời nào để nói, một lát sau, cô bỗng đứng bật dậy.
Nam Gia Dư đột nhiên trầm giọng quát: “Nam Đình!”
Tang Chất lập tức ra mặt hoà giải, “Dì út…”
“Cậu đừng nói gì.”, ánh mắt nặng trĩu của Nam Gia Dư dừng lại trên người Nam Đình, “Ngồi xuống.”
Nam Đình đứng yên bất động, lồng ngực phập phồng vì giận dữ, sau một lúc lâu, “Con đi vệ sinh được chứ!”, lời còn chưa dứt, cô đã bực tức đi về phía nhà vệ sinh.
Nam Gia Dư uống một ngụm nước, ngước mắt nhìn Tang Chất, “Cậu cứ kệ nó thế à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!