Phía Đông Mặt Trời
Chương 22
“Anh ấy ở đâu? Cậu đã nhìn thấy anh ấy chưa?”, Rose hồi hộp hỏi Tor, lúc này đang khe khẽ lúc lắc mái đầu.
“Vẫn chưa. Nhưng tớ nhìn thấy chị Viva”.
Hai cô gái nhìn xuống những mặt người mờ mờ phía dưới, nhìn theo bóng Viva ẩn hiện giữa đám đông. Vài giây sau, Tor bóp chặt tay Rose. “Ôi lạy Chúa!”. Cô gần như hét lên. “Nhìn kìa!”.
Nigel đang đứng bên cạnh một chàng trai cao lớn, tóc vàng, lịch lãm trong bộ vest may bằng vải kaki, trên tay là một bó hoa loa kèn Canna màu hồng nhạt. Khi nhìn thấy bóng Rose và Tor trên boong tàu, Nigel đưa tay vẫy chào hai cô gái, một cái vẫy tay hờ hững. Cả hai đều hiểu, họ có thể tin tưởng vào bản tính thận trọng của Nigel.
Bàn tay Rose siết chặt cổ tay Tor.
“Tớ sẽ quay lại buồng”, cô đột ngột nói với Tor. “Tớ không muốn để mọi người nhìn thấy. Cậu có thể chờ ở đây và đưa anh ấy xuống dưới gặp tớ chứ?”.
“Tất nhiên, bạn thân mến”. Tor nói. “Anh ấy rất đẹp trai đấy Rose”. Mặc dù cô chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh ta, với điệu bộ khá nghiêm nghị và cứng rắn.
“Ừ”, giọng Rose nhút nhát.
“Khi gặp anh ấy, Rose, cậu đừng có quên mỉm cười đấy”, Tor nói. “Mỉm cười và thật thoải mái. Ôi Chúa ơi, tớ lại giống hệt mẹ mình rồi”.
Rose không trả lời. Cô đưa mắt nhìn xuống dưới cầu cảng một lần nữa.
“Cậu sẽ sớm gặp anh ấy thôi, Rose”.
“Ừ”, Rose thì thầm, “tớ biết”.
Cô nhìn xuống một lần nữa rồi nhanh chóng chạy về phía buồng tàu, Rose bồn chồn cố gắng ngồi ở tư thế thật thoải mái trên chiếc ghế đan từ sợi liễu gai đặt giữa hai chiếc giường. Những bước chân nhịp nhàng nện lên sàn tàu ngay trên đầu cô, tiếng đế dày lộp cộp bắt đầu vọng từ ngoài hành lang vào. Rose gần như nín thở chờ đợi, tim cô đập rộn rã. Khi tiếng gõ cửa bắt đầu vang lên ngoài cửa buồng, Rose bật dậy khỏi ghế.
“Rose”, một giọng nói trầm ấm vang lên. Anh hiện ra trước ngưỡng cửa, chiếc mũ cầm một bên tay, tay kia cầm bó hoa loa kèn màu hồng nhạt.
Trông anh cao lớn hơn so với trong trí nhớ của cô, nhìn gần, nom anh không đẹp trai lắm, có thể bởi khuôn mặt anh hơi nhăn nhó.
“Chào em!”, anh cất tiếng. Cô không còn nhớ trước đây anh có bao giờ thân mật như thế hay chăng. Jack trao cho cô bó hoa loa kèn. “Của em đây. Ở đây chúng mọc hoang như cỏ dại”.
Anh đặt chiếc mũ xuống giường, có lẽ anh ấy chuẩn bị hôn mình, Rose thầm nghĩ, nhưng thay vào đấy, anh chỉ nhã nhặn hỏi “anh ngồi được chứ?”. rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, dang rộng đôi chân rắn chắc của mình theo tư thế như thể anh đang chuẩn bị chụp một bức ảnh.
“Hoa đẹp quá, Jack”. Cô đưa bó hoa lên ngang mũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ những cánh hoa khiến lòng cô dịu lại. “Cảm ơn em”, anh khẽ nói.
“Anh bạn Nigel dễ mến xuống dưới tìm anh”, Jack nói. “Cậu ấy có vẻ là một người tử tế”.
“Vâng, cậu ấy là một công chức nhà nước, cậu ấy biết khá nhiều chuyện thú vị. Ôi ngớ ngẩn quá, em không thể nhớ được gì nữa. Em có thể tìm cho anh”, cô cứ huyên thuyên như thể anh đã biết tất cả mọi thứ về Nigel. “Chúng thực sự rất dễ thương”.
Nụ cười gượng gạo đầy lúng túng lại hiện ra trên khóe miệng Rose, mất hút vào những cánh hoa đang được cô giơ cao cố tình che nửa khuôn mặt của mình, cô bắt đầu có cảm giác đang dần hình thành một khoảng trống mơ hồ trong trái tim mình.
“Khá bụi, anh sợ là”, Jack nói. Trông anh mới to lớn làm sao với tư thế ngồi dang rộng đôi chân như thế. Có vẻ chỉ mình anh thôi cũng đã chiếm trọn cả căn buồng. “Chúng ta phải đi xe máy từ đây đến Poona. Anh hy vọng là em sẽ không cảm thấy phiền lòng khi anh không có xe hơi để đến đón em. Anh quên nói với em điều này”.
“Tất nhiên em không phiền đâu Jack”, cô nói, một lần nữa anh lại hắng giọng.
Cô ước giá có mẹ bên cạnh giờ này để có thể pha vào dăm câu ba điều hài hước chọc cho cô cười và ứng đối với những người xa lạ.
“Em và Tor đã có một cuộc hành trình khá thú vị”, sau một hồi im lặng cô tiếp tục. “Cuộc sống thực thụ đang chuẩn bị rơi tõm xuống địa ngục”. Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Jack.
Ôi không! Thật ngớ ngẩn khi thốt ra những lời ấy, cô thầm kêu lên. Giờ thì anh ấy sẽ im lặng không nói một lời nào với mình mất. Ân hận quá.
“Ừm, em phải chuẩn bị rời khỏi nơi này thôi”, anh nói, rồi lại im lặng.
Chiếc quạt ngừng quay, bàn tay của cô nằm gọn trong vòng tay ngượng nghịu và ướt át mồ hôi của anh.
“Ừm, có một thay đổi nho nhỏ về kế hoạch đám cưới của chúng ta, anh muốn là người đầu tiên nói với em điều này trước khi ai đấy cho em biết”.
Những lời anh vừa nói như một tia chớp chợt lóe lên trong tâm trí cô: mọi thứ đã chấm dứt, tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Có một cuộc đụng độ mới diễn ra ở khu vực biên giới Tây Bắc, anh sẽ sớm giải thích tất cả cho em hiểu”. Mồ hôi đang túa ra ướt đẫm vạt áo anh mặc, cả lúm đồng tiền trên bầu má của anh nữa, cô nhìn thấy rõ ràng, tất cả. “Thượng cấp đã ra lệnh cho anh cùng một nhóm sĩ quan nữa chuẩn bị lên khu vực biên giới để thị sát tình hình, vẫn chưa biết chính xác bao giờ bọn anh sẽ lên đường. Nếu có bất kỳ sự thay đổi nào về vấn đề thời gian, Ci Ci Mallinson bảo em có thể đến ở cùng bà ấy. Thời điểm chuyển mùa sẽ bắt đầu vào tháng Mười một, lúc ấy sẽ có vô số tiệc tùng, rất vui vẻ”.
Cô cười phá lên, một tràng cười hoang dại. “Anh yêu”. Cả hai tiếng “anh yêu” cũng mới xa lạ làm sao. “Bất cứ điều gì anh nghĩ cũng đúng hết”.
Một tia sáng vụt lóe lên trong đáy mắt, khuôn mặt anh giãn ra như thể vừa trút được gánh nặng trên vai.
“Anh rất biết ơn vì em đã không làm om xòm chuyện này”, anh nói. “Anh đã sợ điều duy nhất khiến em tin tưởng ở Ấn Độ chính là không có bất kỳ một sự thu xếp nào đã được tiến hành”.
Mười phút sau, trong khi cả hai đang sánh bước bên nhau trên ván cầu xuống tàu, một người đàn bà mảnh khảnh đội một chiếc mũ chụp hình quả chuông, son môi tô đậm rẽ đám đông bước về phía Jack và Rose.
“Ôi”, bà điệu đà thốt lên, “cuối cùng thì Romeo cũng hạnh ngộ Julietta sau bao chờ đợi. Tôi là Cecilia Mallinson, cứ gọi tôi là Ci Ci”. Khi Ci Ci hôn nhẹ lên má Rose, cô ngửi thấy mùi thuốc lá, mùi nước hoa lẫn với hương bạc hà thoang thoảng hệt như mùi nước sát trùng súc miệng tỏa ra từ người bà ta.
“Mọi thứ ổn cả chứ?”, Tor thì thầm với Rose khi cả đoàn đi ra phía chiếc xe của Ci Ci.
“Ổn hết, cảm ơn cậu”. Rose thì thầm, hai môi vẫn gắn chặt vào nhau. “Rất thú vị”.
Cô đột ngột kêu lớn. “Ôi không, tớ quên chưa tạm biệt chị Viva. Không thể tin được!”.
“Đừng lo”, Tor trấn an bạn, “chị ấy hiểu cậu đang có tâm trạng, cả chị ấy cũng thế – bố mẹ của thằng nhóc ấy đã đến. Tớ đã đưa chị ấy địa chỉ của bọn mình”.
Hai người bám theo chóp mũ nho nhỏ của bà Mallinson đang lập lờ giữa biển người phía trước, đi đầu là những người làm nghề khuân vác đang đội trên đầu những rương hòm hành lý cao nghệu của đám đông hành khách bám sát sau lưng. Một con bé mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai rối bời từ đâu vụt đến trước mặt Rose, giật tay áo cô chèo khéo.
“Không cha, không mẹ, cô mua cho cháu đi”. Con bé bấu chặt vạt áo nài nỉ.
“Kệ nó, cứ lờ đi”, Ci Ci quay đầu lại nói. “Cứ thẳng tiến về phía trước, chúng chỉ đang dựng cảnh với những mưu đồ bất lương thôi”.
Rose cảm thấy những giác quan của cô đang xoay mòng mòng – có quá nhiều điều ngoại cảnh đang cùng lúc tác động lên cô: ánh nắng mặt trời chói chang trên đầu, mùi hôi thối của cống rãnh dưới chân hòa lẫn với mùi hương trầm thoang thoảng quanh quẩn đâu đây, những bộ sari đủ màu sắc chen lấn lượn lờ phía trước, những mặt người đen nhẻm. Tại một góc phố, một người đàn ông đang chăm chú quan sát qua một mẩu gương vỡ, tỉ mỉ tỉa tót đám lông mũi của ông ta bằng một cây kéo cũ kỹ.
Đi được nửa đường thì cả đoàn phải dừng lại: một đám đông kèn trống inh ỏi xuất hiện trước mắt họ; chính giữa đám đông là một chiếc kiệu sơn son thiếp vàng bóng loáng, trên kiệu là một chú voi hình nộm được làm từ giấy bồi.
Ci Ci Mallinson áp hai bàn tay với những ngón tay được sơn móng màu hồng điệu đà lên che hai bên tai, mặt mày cau có khi đám rước diễu hành ngang qua. “Kinh khủng quá”, bà thốt lên.
Ngược lại, Tor tỏ ra khá kích động khi nhìn thấy đám rước, cô liên tục nhón chân trồi lên để nhìn cho rõ.
“Đấy là Ganpati”, Jack cao giọng, “thần tài của người Ấn Độ”.
Rose bẽn lẽn liếc Jack dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng đi đến quyết định, rằng anh đúng là một người đàn ông đẹp trai. Rất mạnh mẽ và quyến rũ.
Cả đoàn lên chiếc xe nhỏ nhắn hợp mốt của Ci Ci Mallinson chạy thẳng về nhà bà – một chiếc Ford mẫu T màu xanh thẫm. Tor ngồi ở ghế trước, liên tục cười nói huyên thuyên, ngạc nhiên thắc mắc về đủ thứ cô nhìn thấy hai bên đường. Rose ngồi cạnh Jack, đầu óc thơ thẩn đoán già đoán non cặp đầu gối màu nâu vuông vắn và mạnh mẽ của anh sẽ dừng lại ở đâu, cả vị trí bắt đầu của chiếc váy lụa màu hồng nhạt mà cô đang khoác trên người. Khi Ci Ci bẻ ngoặt tay lái cố tránh một chú ngựa còm nhom đang đứng chắn giữa đường, Rose đã phải căng người đấu tranh hết sức để giữ cho đôi chân của cô không chạm vào đôi chân săn chắc của anh – chuyện này sẽ rất bất ngờ, hãy còn quá sớm để làm như thế.
Rose nhìn vào kính chiếu hậu treo trước đầu xe, đôi mắt cô sáng lấp lánh, tinh nghịch phản chiếu qua chiếc gương xinh xắn. Cô chợt thẹn thùng, ửng hồng gò má, trái tim cô bắt đầu rộn ràng. Bàn tay Jack đã nắm chặt bàn tay cô.
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!