Phía Đông Mặt Trời - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Phía Đông Mặt Trời


Chương 53


Ngày hôm sau, cả ba cùng trèo lên chiếc Talbot cổ lổ sĩ của Toby nhắm hướng Lahore thẳng tiến, Tor cầm lái, Rose ngồi bên cạnh, tấm bản đồ kẹp chặt giữa hai đùi, Viva ngồi ở băng ghế sau. 

Tiếng máy xe gào thét khiến Viva không thể bắt chuyện được với hai cô gái ngồi ở hàng ghế trên, ý tưởng bất ngờ đến thăm Frank mà không hề báo trước của các cô gái có vẻ hơi ngớ ngẩn, và Viva cảm thấy khó chịu khi Tor đề nghị cô đi cùng. Gần một tiếng đồng hồ qua, tâm trí cô bắt đầu miên man tưởng tượng đến hình ảnh của Frank – không biết giờ này anh đang cạo râu hay chuẩn bị mặc quần áo, đang bận rộn kiểm tra bệnh nhân hay đang thảnh thơi nhấm nháp tách trà nghi ngút khói – bất giác Viva thấy miệng mình khô khốc, đắng nghét.

Để thoát khỏi những ý nghĩ về Frank, cô hướng tâm trí mình vào Toby và những con chim trong cuốn sách khoa học của anh ta. Trong bữa tối ngày hôm qua, Toby đã say sưa kể với mọi người về chúng. Ban đầu, khi mới tiếp xúc, cô cho rằng Toby là một người đàn ông tốt bụng, nhưng đồng thời còn là một kẻ ưa ba hoa khoác lác, kiểu đàn ông mà nếu anh ta là một người phụ nữ, chắc hẳn mọi người sẽ gán cho Toby cụm từ “người đẹp lẩm cẩm”. Nhưng giờ đây, sau mấy ngày tiếp xúc trò chuyện, Viva phát hiện ra Toby còn là một người đàn ông khá hài hước, những câu chuyện của anh ta luôn chứa đựng những thông tin quý giá. Suốt mấy tuần qua, Toby luôn lặm cụi với công trình nghiên cứu những loài chim di cư, giống nhạn biển Bắc cực và những đàn vịt trời, những giống chim hệt như các cô nàng trong Phi đội Buông câu, đã di cư sang Ấn Độ để tránh những ngày đông tháng giá rét mướt. Toby kể cho Viva nghe chuyện những chú chim mồ côi thỉnh thoảng vẫn nhận những con chim mái trưởng thành khác trong đàn làm mẹ kế của chúng – chỉ cần một chiếc áo len chui đầu, một cốc nước nóng, một chỗ trũng dưới nách kín đáo chở che, hay thậm chí chỉ là một chiếc tàu bay giấy – bất kể là gì còn hơn chẳng có gì.

Ngả đầu ra thành ghế, cô bắt đầu mơ màng miên man về William, như một người mẹ kế, hẳn anh ta từng có nhiều tàu bay giấy hơn những chai nước nóng. William đã bước vào đời cô trong những tuần đầu tiên khi cô còn ngơ ngác giữa London rộng lớn, cô đơn và tràn trề tuyệt vọng bởi không một người họ hàng thân thích, thậm chí cô còn không có nổi một người bạn nơi đây. Anh ta đã xuất hiện, và lịch lãm giới thiệu với Viva, rằng mình là bạn thân của bố mẹ cô, và rằng anh ta sẽ rất hân hạnh được dẫn cô đến nhà hát Covent Garden để cùng thưởng thức vở nhạc kịch Turandot nổi tiếng. Trong nhà hàng nơi anh ta dẫn cô đến, Viva đã sốt ruột đến thế nào để chờ đợi được lắng nghe câu chuyện về bố mẹ mình, về Josie, nhưng rồi cô chợt nhận ra, những cái tên của những người thân yêu đã rời khỏi cõi nhân gian dường như đã trở thành điều cấm kỵ.

Và William không giống như một người kể chuyện chuyên nghiệp vẫn thế: anh ta thích thú với sự thật, những sự thật hoàn toàn chắc chắn. Anh ta mang đến cho cô một mớ hổ lốn những lời khuyên về vấn đề tiền bạc, làm thế nào để kiểm soát chúng, cô nên sống ở đâu, những loại người tốt hơn hết là nên tránh cho xa. Và cuối cùng, khi anh ta đã dắt được cô lên giường, khi thân hình của anh ta đổ ập lên người cô, thì những lời khuyên chân thành trước đây bỗng chốc hóa thành trò lộn sòng lập lờ đánh lận con đen, sau cái đêm anh ta biến cô thành đàn bà ấy, cả hai đều cố làm ra vẻ bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, nó đã khiến cô bối rối, cảm giác trống rỗng xâm chiếm toàn bộ tâm can. Chưa bao giờ William thực sự tỏ ra muốn tìm hiểu cô, ngoại trừ việc anh ta chỉ xem cô như một kế hoạch, một dự án, một vấn đề khó xử mà anh ta cần giải quyết.

Nhưng Frank thì khác, rất khác. Giờ thì cô hoàn toàn nhận ra điều đấy. Cái đêm ở Ooty, anh đã đối xử với cô như một người đàn ông thực thụ, không một lời xin lỗi, không cả một nụ cười dù chỉ là một cái nhếch mép hờ hững, không nhiều nhặn gì nhưng hoàn toàn tự nhiên, đầy bản năng. Nhưng điều khiến cô co mình lại ấy là khi Viva phát hiện ra cả anh và cô thực sự thấy đồng cảm khi ở bên nhau, anh đã quan tâm tới cô nhiều đến thế nào, và đấy không phải là kinh nghiệm hẹn hò của cô với hầu hết đám đàn ông. Dường như Frank muốn tìm hiểu cô theo cách riêng biệt. Điều đấy khiến cô sợ hãi – sự thật, thì đấy chính là tất cả những gì đã khiến cô phải chạy trốn bao năm qua – nhưng không kém phần kinh ngạc. 

Trên băng ghế trước, Rose và Tor đang sôi nổi tranh cãi về kỹ thuật nhả số kép khi lái xe. 

“Không, Rose. Nhầm cơ bản rồi”, Tor nói, tăng tốc rồi lái chiếc xe vọt lên phía trước. “Đấy là những gì cậu cần phải làm. Giậm chân xuống, nâng chân lên, giậm chân xuống, thẳng tiến”.

“Ta đang nói về việc lái xe, chứ không phải chơi trò cà kheo, Tor”, Rose cãi, đôi mắt tròn xoe nhìn vào mảnh gương chiếu hậu trước mặt, “nhưng mà tùy cậu, muốn làm gì thì làm”.

“Viva”, Tor ngoái ra sau, “chú ý nhé, làm ơn đấy. Khi chúng ta đến Lahore, chị muốn bọn em ở cùng hay biến đi đâu đấy? Chỉ là để ủng hộ tinh thần thôi, tất cả chỉ có thế”.

“Không”, Viva nhanh chóng phản đối. “Đừng ở lại”. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ có kẻ thứ ba chứng kiến sự thất bại sắp tới của mình. “Đi đâu đấy rồi quay lại đón chị lúc bốn giờ chiều, như thế là dư thời gian rồi. Chị sẽ đi dạo một vòng nếu anh ấy không ở đấy”, im lặng thoáng chốc, rồi cô nói tiếp, như thể đây chỉ là một chuyến du ngoạn ngắm cảnh nhân dịp rỗi rãi. “Sẽ vui vẻ cả thôi. Tất nhiên, hẳn Frank cũng nhận được khối lời mời đến dự tiệc Giáng sinh vào dịp này”, cô nói, “Nhưng ít nhất chúng ta cũng sẽ mời anh ấy một tiếng xem sao”.

Cô thấy Tor kín đáo trao đổi với Rose một cái nhìn thật nhanh, rồi khe khẽ lắc đầu. Cô còn nghe được tiếng thở dài nhè nhẹ của Rose.

Phải mất hơn ba mươi phút la hét và bóp còi inh ỏi xin đường giữa biển người đông đúc qua những con phố chật chội, cuối cùng chiếc xe lọt vào một con phố chi chít cửa hàng tạp hóa, băm bổ lao thẳng về phía tòa nhà xám xịt, cũ kỹ với những vòm cửa mang đậm kiến trúc Mughal và những ô cửa sổ chớp kính khổng lồ trổ bên mình, một hàng xương rồng thẳng tắp bám đầy bụi đỏ được trồng dọc hai bên lối mòn dẫn đến bậc thang phía ngoài tiền sảnh tòa nhà.

“Đến nơi”. Tor nhấn bàn đạp phanh. “Chúng ta đang đứng trước khách sạn thánh Patrick, nơi Frank làm việc. Giờ thì chị có chắc không cần bọn em ở lại không, Viva?”.

Cả hai cô gái cùng đồng thanh dán những đôi mắt đầy lo âu vào Viva, chờ đợi.

“Hoàn toàn chắc chắn”, cô trả lời, ngay cả khi Viva bắt đầu nhận thấy tim mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực. “Các em biết đấy, đây thực sự chỉ là chuyện đơn giản thôi mà”.

“Tất nhiên là thế”, Rose nhẹ nhàng nói. “Bọn em hiểu điều đấy”.

Tor ngoái đầu chồm ra sau đặt một nụ hôn nồng ấm lên đầu Viva.

“Chỉ là một trò đùa”, cô nói. “Nhưng dẫu sao cũng chúc chị may mắn”.

Trong lúc hai cô gái dán mắt vào lối mòn dẫn vào bệnh viện, Viva kín đáo liếc nhìn mình qua tấm gương nho nhỏ được cô mang theo trong túi xách. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, hơi run rẩy. Cô đưa chiếc gương sát gần đến mắt rồi chăm chút săm soi: những vết khâu đã cắt chỉ bắt đầu mờ dần nhưng hãy còn những vết thâm tím nhạt nhòa gần khóe mắt. Nếu đứng ngược sáng, cô khẽ nghiêng mái đầu mình sang một bên, rất khó để nhìn thấy chúng.

Khi Viva ngẩng đầu lên, Tor đang nhìn cô mỉm cười. “Chị sẽ hành động cho những mục đích đã được xác định từ trước”, cô nói.

Viva mở cửa xe, đặt một chân xuống đất. “Ừm, tiến lên nào”, cô nói. “Phải thể hiện cho mọi người thấy được chí khí của mình”.

“Chính xác”, Rose phụ họa. “Đối diện với chính nó, đấy là cách tốt nhất”.

“Không sao đâu”, Viva khẽ xốc lại vai áo, “chị rất ổn, sẽ giải quyết mọi chuyện liên quan đến đời mình. Chị hoàn toàn có thể sống hạnh phúc mà không cần đến nó”, nhưng chiếc xe đã nhanh chóng rồ ga vọt lên phía trước, bỏ lại cô trơ trọi giữa bụi đỏ mịt mù cuộn tung ngang trời.

Bên trong khuôn viên bệnh viện, một người đàn ông với hàng ria mép được tỉa tót bôi sáp cẩn thận mặc đồng phục đang ngồi sau một chiếc bàn, phía trước bàn là một sợi dây thừng vắt thõng ngăn cách với không gian bên ngoài. Khi Viva bước đến trước chiếc bàn, người đàn ông dừng việc viết lách lại, đặt bút lên cuốn sổ ghi lịch hẹn, ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi có thể giúp được gì cho cô? Tôi là người giám sát ở bệnh viện”.

“Tôi đến tìm bác sĩ Frank Steadman”, cô nói, nhưng khi cô vừa dứt lời, người đàn ông lập tức lắc đầu.

“Không có ai tên là bác sĩ Frank ở đây cả. Anh ta hẳn đang ở một nơi nào đấy”. Người đàn ông giơ tay phát một cú nhẹ nhàng lên vai mình.

“Nghe đây”. Cô vụt đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Tôi không phải như ông nghĩ, đến đây để xin được điều trị”. Cô dằn từng chữ một, bằng tiếng Hindi. “Bác sĩ Frank là bạn tôi”.

“Ôi, ôi”. Khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên giãn ra, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của ông ta. “Một sự hiểu lầm ngớ ngẩn, xin lỗi, tôi rất xin lỗi thưa quý cô. Làm ơn ký tên vào đây giùm tôi một chút”.

Người đàn ông rút ra một tờ đơn, nhanh chóng dập mạnh con dấu lên trên rồi lớn giọng ra lệnh cho một cậu bé, lúc bấy giờ đang đứng sau lưng ông ta. “Dẫn quý cô đây đến văn phòng của bác sĩ Steadman”, ông ta nói. “Nhanh lên”.

“Cẩn thận đấy, thưa quý cô”, cậu bé ngoảnh đầu ra sau nói với Viva khi cả hai đã đi được nửa hành lang. Một người bị thương nặng nề lê bước ngang qua cô: một ông già, rên rỉ trong lớp băng vết thương bẩn thỉu. Khi ông già chống khuỷu tay lên vách và bắt đầu nôn ra một dòng nhớt dãi xanh đỏ tím vàng, Viva cảm thấy miệng cô ướt nhoẹt những nước. Sao Frank có thể chịu đựng nổi những cảnh tượng như thế?

“Ở đây ạ”. Cậu bé mở cánh cửa phía cuối hành lang, trổ ra một mảnh sân con bẩn thỉu. Một hàng dải băng màu xám treo lơ lửng trên dây phơi. “Thưa cô”, cậu bé chỉ về phía ngôi nhà màu trắng nho nhỏ với những vách tường trát vữa tróc nham nhở phía cuối sân. “Bác sĩ Steadman ở đấy”.

Viva nhét vào lòng bàn tay đang mở to của cậu bé vài xu lẻ, chờ cho bóng cậu bé khuất sau hành lang, cô bước đến trước cửa ngôi nhà.

“Frank”. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa. “Frank, là em đây. Em vào được chứ?”.

Cửa xịch mở, Frank hiện ra trước mắt cô, hãy còn ngái ngủ, mái tóc màu kẹo bơ của anh dựng đứng như một đứa trẻ. Anh đưa tay dụi mắt. Chân trần, bộ quần áo ngủ màu xanh khoác trên người.

“Viva?”, anh trợn mắt nhìn cô. “Em làm gì ở đây?”.

Có tiếng sột soạt sau cánh cửa ngoài hành lang, tiếng cành cây khô lắc rắc gãy đổ. Cậu bé đang ngây người dán mắt vào Viva và Frank. Khi nghe thấy tiếng Frank cao giọng mắng mỏ, cậu bé lập tức lẩn nhanh vào bóng tối, còn lại hai người đứng nhìn nhau.

“Tốt hơn hết em nên vào nhà”, giọng anh hờ hững. “Em sẽ không chịu được khi cứ đứng ở ngoài này mãi đâu”.

Khi cánh cửa khép sau lưng, Frank nhìn cô rồi nói. “Em bị thương”.

Viva xua tay. “Chỉ là một vết bầm thôi”, cô nói. 

“Sao em lại đến đây?”.

Cô cố dằn lòng, tỏ ra cao thượng. “Em hy vọng chúng ta có thể nói chuyện với nhau”.

“Trước hết anh phải thay quần áo đã”.

Frank lồng hai ống quần dài vào bộ đồ ngủ, Viva quay mặt sang hướng khác.

Một căn phòng chật chội, đúng kiểu phòng của một kẻ lưu hương. Hai chiếc va ly to sụ còn dính nhãn vận tải hàng hải của hãng P&O bên mình được nhét trên nóc tủ quần áo.

Viva còn nhớ như in giây phút đầu tiên ánh mắt cô bắt gặp anh đang thong dong xách những chiếc vali bước trên cầu tàu hướng về phía Kaiser – những bước dài đầy kiêu hãnh, vẫn nụ cười nhếch mép đầy ngạo mạn ấy, chắc chắn đang khiến các quý bà cô đơn trên boong tàu để hồn phách đổ rạp theo từng bước chân anh qua (hoặc giả đấy chỉ là cảm nhận của cô tại thời điểm ấy). Không có chút manh mối nào được thể hiện thông qua vẻ bề ngoài của một người đàn ông trong những sự kiện như tang lễ hay trong những thời điểm tuyệt vọng với sự khởi đầu mới của chính anh ta, và Viva, người hiểu hơn ai hết về nghệ thuật cải trang, đã đánh giá Frank ở chính giá trị của những điều đang hiển hiện trên khuôn mặt anh.

Những chiếc vali trên nóc tủ mang đến cho cô cảm giác an ủi đến ngậm ngùi, đượm mùi trống trải đến hoang vắng. Frank là người đàn ông của những chuyến đi; rồi anh sẽ lại sớm từ bỏ nơi này mà đi. 

Frank châm đèn, đẩy một chiếc ghế về phía cô.

“Tại sao em lại đến đây?”, giọng anh thản nhiên, nhẹ như không.

Cô hít một hơi thật sâu. Anh đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với cô, Viva có thể nhìn kỹ khuôn mặt anh: làn da, mái tóc, vành môi. Có điều gì đấy như nghẹn ngào, như đau đớn len lén ùa về trong cô, Viva có cảm giác mình sắp khóc đến nơi trước khi cô bắt đầu mở miệng.

“Sao cửa sổ phòng anh lại có chấn song?”, cô buột miệng hỏi.

“Ở đây có nhiều trộm”, anh đáp.

Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu, choáng váng, run rẩy, đánh mất vẻ bình tĩnh một cách dễ dàng.

“Uống chút gì thay vì những câu hỏi được không?”, sau một hồi im lặng, cô thu hết can đảm hỏi anh.

“Tất nhiên”, giọng Frank vẫn lịch sự, nhẹ nhàng. “Một chút rượu mạnh nhé?”.

“Vâng, cảm ơn”.

Anh rót rượu vào hai chiếc ly, lẩm bẩm rủa nhẹ khi sơ ý rót tràn ra mặt bàn.

“Mắt em bị sao vậy?”, anh hỏi sau khi ngồi xuống ghế.

Trong một giây thoáng qua, cô định sẽ vin vào vết thương nơi khóe mắt là lý do duy nhất để giải thích với anh về mục đích xuất hiện của cô nơi đây. Bằng cách cầu xin một chút niềm kiêu hãnh chuyên nghiệp trong anh, mối quan hệ giữa hai người có thể sẽ được hàn gắn và Frank sẽ không bao giờ biết được lý do thực sự tại sao cô lại có mặt ở đây.

“Em bị ngã”, cô nói, “trong chợ, ở Bombay, dập mặt xuống lề đường. Nhưng giờ đã tốt hơn”.

Anh rướn thẳng người về phía trước, gần với cô, những ngón tay của anh nhẹ nhàng kiểm tra phía trên hàng lông mày của cô, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.

“Daisy bảo với anh em bị bắt cóc”, Frank nói.

“Chị ấy đã kể với anh?”. Cảm giác xấu hổ trào lên trong Viva, như một ngọn lửa thiêu cháy lòng cô.

“Cô ấy đã rất đau đớn”, anh nói. “Daisy đã nghĩ em đã chết, và đấy là lý do vì sao cô ấy liên lạc với anh”. Khi Frank ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh thất thần, đau đớn. “Em có thể dễ dàng bị giết chết”.

Những tia sáng vàng vọt từ bên ngoài hắt vào căn phòng qua ô cửa sổ có chấn song, tiếng bánh xe đẩy tay nghiến lên mặt đường hòa cùng tiếng nước bắn tung tóe vọng từ ngoài xa vào, mồn một.

“Anh đã gửi hai bức thư về mái ấm tình thương, nhưng không hề nhận được bất kỳ một hồi âm nào từ phía Daisy cũng như từ em. Sau những chờ đợi, anh đã thôi không muốn biết nữa. Nhìn xem”, Frank bỗng trở nên giận dữ, bàn tay anh xòe ra như một tấm chắn nhắm thẳng vào cô. “Anh đã chấm dứt thôi không còn suy nghĩ như thế nữa. Anh không muốn như thế một chút nào. Thậm chí anh còn không hiểu tại sao em lại đến đây”.

Cô nghe thấy tiếng mình bập bẹ: “Em không hề nhận được những lá thư của anh, em thề đấy. Mọi liên lạc đều bị cắt đứt, khu vực ấy bây giờ chỉ còn lại một mớ lộn xộn. Cả mái ấm tình thương giờ đây cũng trở nên hỗn loạn – Daisy đã tính đến chuyện đóng cửa trung tâm, và thực sự chuyện ấy đã diễn ra”, đột nhiên cùng với cảm giác phẫn nộ, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má gầy gò của Viva, “khoảng một nửa trong số bọn trẻ không thích được ở trong đấy nữa”.

Im lặng. Một lúc sau Frank hỏi: “Thế em đã viết xong cuốn sách chưa?”.

“Chưa”, cô trả lời. “Gần như những trang đã đánh máy đều bị xé nát. Ôi, em vẫn còn giữ cuốn sổ tay của mình, nhưng em không nghĩ mình lại có thể đánh máy lại được nữa. Chúng ta lại gặp nhau. Em xin lỗi nếu điều đấy khiến anh choáng váng”.

Cô hổn hển thở như thể có ai đấy đang thụi mạnh trong ngực mình.

Đấy là lần đầu tiên cô kể với người khác về cuốn sách, khi cô bị giữ ở ngôi nhà của Azim, gần như toàn bộ những trang bản thảo đã đánh máy của cuốn sách đều bị xé nát, những trang nào không bị xé thì bị tẩy xóa bôi đen đến không thể nhận được mặt chữ. Cuốn sách trở thành một đống giấy lộn vô giá trị nằm chờ cô trên tủ ly sau khi cô trở về phòng mình. Tối hôm ấy cô đã phải nói dối Toby về chuyện cuốn sách, thực sự quá đau lòng khi phải kể về chuyện này.

Không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng.

“Em đang ở nhà Tor gần Amritsar”, cuối cùng cô lên tiếng. “Em không biết anh đã biết được bao nhiêu phần, Tor đã kết hôn với một chàng trai tên là Toby. Rose cũng đến đấy cùng nhóc tỳ của cô ấy. Hai người họ muốn em thuyết phục anh đến nhà Tor chơi nhân dịp lễ Giáng sinh”.

“Anh biết”, Frank trả lời. “Tor là người đầu tiên cho anh biết em không sao”. Những thớ thịt trên khuôn mặt anh bắt đầu động đậy. “Cô ấy cũng đã mời anh, nhưng anh từ chối”.

“Anh sẽ đi đâu?”.

“Anh không biết”.

Cảm giác buồn bã lại trào lên trong cô. Mình đã mất anh, cô thầm nghĩ, tất cả là lỗi của mình. 

“Em không trách anh đâu”, cô nói.

“Anh cũng không chịu đựng nổi ý nghĩ ấy. Thật đấy!”. Frank cố mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay như thể anh không muốn cô ở lại thêm một phút giây nào nữa.

Căn phòng chìm ngập trong nỗi đau, trĩu nặng và đặc quánh đến không thể thốt nổi thành lời. Cô đứng dậy, vòng tay ôm chặt hai bên hông mình.

“Em có thể nói gì để anh thay đổi ý định của mình được không?”, cô nói. “Chúng ta vẫn còn thời gian”.

“Không”, Frank dứt khoát. “Anh nghĩ không còn gì nữa đâu. Em biết đấy, anh không thích những kẻ giả vờ, sống không thật với lòng mình”.

Cảm giác nhói đau trào lên hai bên mạng sườn của Viva. “Em không hề giả vờ”.

“À, ừm, giờ đây mọi chuyện cũng đã trở nên tốt đẹp hơn”, giọng anh lạnh lùng.

“Thôi được. Nghe này”, cô gần như gào lên, “em xin lỗi. Như thế đã khiến anh cảm thấy tốt hơn chưa?”.

“Không”, giọng anh buồn bã, cô hiểu Frank hoàn toàn thật lòng, anh không cố để cay nghiệt với cô. “Đủ lạ thôi, chứ chưa đủ tốt hơn được”.

Cô nắm lấy tay anh. “Nghe này, em đã không thành thật khi ở Ooty. Chuyện ấy khiến em hoảng sợ”.

“Cái gì?”, anh lắc đầu.

“Anh không hiểu sao?”.

“Không”.

Khi cô ngẩng lên nhìn anh, Viva chợt nhận ra Frank gầy gò hơn nhiều so với mấy tháng trước. Những nếp nhăn bắt đầu hiện ra lờ mờ hai bên khóe mắt, quanh miệng anh. Mình đã mang đến cho anh những thứ này, cô thầm nghĩ. Mình đã khiến anh già dặn hơn trước, và anh trở thành một con người đầy thận trọng.

Tiếng nước rào rạt tung tóe lên nền đất khô cứng từ bên ngoài vọng vào. Có tiếng một con chó đang dè dặt sủa. Nhìn vào mắt anh, Viva chợt hiểu, nếu cô không đứng dậy, mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn.

“Hãy đến với bọn em trong mùa Giáng sinh năm nay, Frank”, cô khẩn khoản. “Em không thể kể với anh mọi chuyện cùng một lúc được”. 

Frank đứng dậy, khẽ chạm đầu vào chấn song cửa sổ.

“Không”, anh dứt khoát. “Anh không thể thay đổi tất cả chỉ vì ý thích bất chợt như trước đây được nữa. Anh còn những bệnh nhân của mình, nhiều việc để làm”.

Nỗi đau trong cô đã được chuyển sang anh. Cô hiểu rõ điều đấy khi chứng kiến cái cách Frank căng mình cố kìm chế nỗi xúc động trong lòng, cô cảm nhận được nỗi đau đớn giằng xé trong anh khi nhìn vào mắt Frank. Chưa bao giờ cô cảm nhận rõ ràng đến thế. 

“Frank này”, cô hít một hơi thật sâu rồi quyết định đột ngột thay đổi, “Em không muốn sử dụng những điều sau đây như một lời biện hộ, em không thể, nó vượt quá khả năng chịu đựng của em, sẽ khiến em thấy ghê tởm, nhưng anh còn nhớ khi chúng ta ở trên chuyến tàu Kaiser, có lần em đã kể với anh, rằng gia đình em đã tử nạn trong mộ vụ tai nạn xe hơi không? Điều đấy là không đúng. Những người thân trong gia đình em đều không qua đời cùng lúc”. 

Cô nắm chặt thành ghế để không run rẩy hơn được nữa.

“Chị gái em chết vì bệnh viêm ruột thừa. Nếu bọn em sống gần bệnh viện chắc hẳn chị ấy sẽ không chết. Chị ấy lớn hơn em mười ba tháng tuổi, bọn em như một cặp chị em sinh đôi”.

Ánh mắt anh buồn bã nhìn cô, rất lâu sau đấy, anh lên tiếng: “Anh hiểu được nỗi đau ấy như thế nào. Em còn nhớ những gì chúng ta đã nói trên chuyến tàu?”.

“Em hiểu”.

Khuôn mặt anh nhợt nhạt khi nhớ lại những giờ phút ấy.

“Viva”, Frank vụt trở nên giận dữ, “lẽ ra em nên kể với anh, anh thừa sức hiểu những chuyện như thế này”.

“Em không thể”.

“Anh không nghĩ em có thể hiểu được khi làm như vậy, nghĩa là em đã khép chặt lòng mình đến thế nào với mọi người. Nó giống như việc em xây một tường hào vững chãi vây quanh mình. Nhưng không sao, tiếp tục đi, còn bố em thì sao?”. Anh chăm chú lắng nghe cô. “Giờ thì kể với anh được chứ?”.

Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu. “Không lâu sau đấy, bố em bị giết chết, xác của ông được tìm thấy trên đường ray xe lửa gần Cawnpore cùng với bảy người đồng nghiệp khác. Tất cả đều bị cắt cổ đến chết. Cảnh sát nghi ngờ những tên cướp đã làm chuyện này”.

“Ôi Chúa ơi! Kinh khủng quá”.

“Đúng thế. Có thể là điều tồi tệ nhất ấy chứ. Rất hiếm khi bố con em gặp nhau, ông ấy là một người tham công tiếc việc, nhưng em rất yêu ông ấy. Bố luôn ở trong trái tim em. Ông ấy là một người đàn ông thông minh, ông đã nỗ lực hết mình để trở thành một người bố tốt”. Ánh mắt cô nhìn anh hoang dại. “Điều kinh khủng là, giờ đây em không thể nhớ chính xác khuôn mặt của ông trông như thế nào nữa. Nếu Josie không qua đời, bọn em sẽ nhắc nhở nhau, cùng nhau nhớ về ông mỗi ngày, nhưng những ký ức đang dần dần phai nhạt trong tâm trí em. Em ghét điều đấy”.

“Thế còn mẹ thì sao?”.

“Không, không, mẹ em qua đời một năm sau đấy”. Cô nhắm nghiền cặp mắt.

“Nhiều người đã đề cập đến cảm giác nghẹn ngào, tan nát trong trái tim – phải chăng đấy thực sự là một dạng bệnh lý y khoa có thật?”, cô chua chát mỉm cười, nhưng Frank không hề hưởng ứng. “Vả lại, dẫu sao thì hai chúng ta cũng chưa bao giờ thực sự gần gũi nhau”, cô tiếp tục. “Và em không thể nhớ nổi tại sao – có thể đấy là điều hết sức đơn giản – hẳn bà đã dành hết ưu tiên cho chị gái em”.

“Không lâu sau cái chết của bố, mẹ dẫn em ra nhà ga xe lửa ở Simla, đẩy em lên một chuyến tàu trở về trường nội trú ở nước Anh. Em không hiểu tại sao bà lại không muốn em ở bên cạnh. Kể từ đấy, không bao giờ em còn có thể gặp lại mẹ mình thêm một lần nào nữa”.

“Nhẽ ra em nên tâm sự những chuyện này từ trước”.

“Em không thể”.

“Tại sao?”.

Cô cảm thấy mệt lử. “Em không biết – có lẽ em không muốn mọi người nhìn mình bằng ánh mắt thương hại”.

“Thế em có nghĩ cái lần anh quan hệ với em ở Ooty là bởi anh thấy thương hại em hay không?”.

“Không”. Cô gần như thều thào. Kỷ niệm ùa về tràn ngập tâm trí cô, đau đớn và mong manh, cả cảm giác giận dữ khi nhớ lại cái ngày mẹ gửi cô về lại nước Anh.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức quay mặt sang hướng khác.

“Làm ơn”, cô nói, “anh hãy đến chung vui cùng mọi nguời trong Giáng sinh năm nay. Tất cả bọn em đều muốn anh đến”.

Anh nốc cạn ly rượu trong tay.

“Không”, Frank dứt khoát. “Anh thấy vui vì cuối cùng em cũng đã chia sẻ với anh. Nhưng anh không thể”.

Im lặng, cả hai lặng lẽ bên nhau trong căn phòng chật chội.

“Nghe này”, cuối cùng anh lên tiếng, “khi em biến mất, anh đã ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Ngay cả vết thương này”. Frank giận dữ chỉ ngón tay vào đôi mắt cô. “Em cũng không hề thành thật, phải vậy không? Và anh cảm thấy mệt mỏi”.

“Em…”, cô vừa mở miệng định nói điều gì đấy nhưng anh đã nhanh chóng đặt ngón tay của mình lên môi ngăn cô lại, rồi vội vã rụt tay về như thể cô đang bốc cháy.

“Em đừng nói gì cả”, anh nói. “Hãy để anh kết thúc. Chuyện xảy ra trong đêm mưa ở Ooty không hề khiến anh phải ngạc nhiên. Anh biết điều đấy sẽ xảy ra và anh nghĩ em cũng hiểu điều này, nhưng sau đấy em lại khiến anh có cảm giác, em đã khiến anh có cảm giác…”, giọng anh vỡ òa, “… mình giống như một kẻ phạm tội hiếp dâm khi anh hoàn toàn yêu em thực lòng”.

“Không, không, ôi không”, cô hốt hoảng. “Không phải thế”.

Anh kéo cô sát lại bên mình, rồi vội vã đẩy cô ra xa.

“Em đã có hàng tháng trời để liên hệ với anh, thậm chí ngay cả khi em không hề nhận được bất kỳ một lá thư nào của anh. Anh đã chờ đợi, rất lâu, rồi anh nghĩ, mình sẽ chết dần chết mòn bởi hình bóng của cô gái ấy nếu cứ mãi sống như thế này”.

Hai bàn tay cô âu yếm áp vào khuôn mặt anh, rồi nhanh chóng rời ra. Bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Tor và Rose đang được cậu bé chỉ đường dẫn qua khoảng sân con.

“Không còn hy vọng gì nữa”, cô thì thầm. Chỉ ít phút nữa thôi, Rose và Tor sẽ bước chân vào căn phòng này, mọi thứ sẽ lại thay đổi. “Nghe em này”, cô nói nhanh, tiếng bước chân lạo xạo trên đá sỏi bắt đầu vọng vào mồn một. “Em đã quyết định rồi, trước Giáng sinh, em định ngược lên phía Bắc đi Simla. Bố mẹ em được chôn ở đấy. Em nhận được một bức thư của một người phụ nữ trung tuổi đang sống ở Simla. Một chiếc rương do bố mẹ để lại em định đã đến nhận từ nhiều năm qua. Em phải đối diện với điều đấy, có lẽ…”.

Anh định trả lời cô thì cửa phòng vụt mở.

“Frank!”, Tor ào đến ôm choàng lấy anh. Rose theo sau với hai gói đồ trên tay. “Chúa ơi, chị không sao chứ Viva?”, Tor cuống quýt hỏi han, bằng tất cả sự tế nhị quen thuộc của mình. “Trông mặt chị trắng bệch như một tờ giấy ấy”.

Frank đề nghị hai cô gái mới đến uống một chút gì đấy, khuôn mặt anh giãn ra, cảm thấy bớt căng thẳng khi cả hai cùng đồng thanh từ chối. Rose, người hiểu rõ không khí căng thẳng đang ngự trị trong ngôi nhà, bước đến bên cạnh cửa sổ, hào hứng nói cô đã nhìn thấy mấy ngôi sao mọc sớm trên bầu trời tím thẫm. Như thế sẽ an toàn hơn cho cả ba cô gái khi lái xe về nhà trước khi màn đêm ập đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN