Phía Đông Mặt Trời - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Phía Đông Mặt Trời


Chương 57


Bởi Tor là cô gái không bao giờ giữ được bí mật quá vài phút nên cô đã bị Rose và Toby cấm không cho ra ga đón Viva. Cuối cùng, hai người cũng phải mủi lòng nhượng bộ – xét cho cùng thì toàn bộ những chuyện này (Tor không ngần ngại nói thẳng) cũng đều là ý tưởng của cô và sẽ là không công bằng khi loại trừ cô ra khỏi những chuyện ồn ào đầy kích động.

“Đã có chuyện gì xảy ra với chị?”, cô lập tức vồn vã ngay khi nhìn thấy Viva bước đi như chạy dọc theo đường ray xe lửa. “Trông chị rất khác”.

“Chị có cảm giác mình đang thay đổi”, lần đầu tiên Viva không hề tỏ vẻ lưỡng lự khi quàng tay qua vai Tor.

“Chị kể đi”. Tor phớt lờ cái nháy mắt của Rose nhắm vào cô. “Chiếc rương lèn chặt những báu vật? Chị có gặp người quen nào ở đấy không?”.

Viva cố nhoẻn miệng mỉm cười, rồi giả vờ nhăn mặt than mệt mỏi và đói bụng đến không thể thốt nổi thành lời lúc này, cả bọn lục tục kéo nhau đi ra bãi đậu xe. được vài bước chân, cô buột miệng làm ra vẻ tình cờ hỏi: “Ôi, quên mất, có ai để lại lời nhắn gì cho chị không nhỉ?”.

“Không”, cả ba cùng đồng thanh trả lời.

“Chị không nghĩ họ lại im lặng như thế”, Viva lẩm bẩm, rồi cô cao giọng, “không thể tin được chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng Sinh”, cứ như thể đấy mới là chủ đề mà mọi người sẽ nói tới.

“Xin lỗi”. Tor không muốn phải chứng kiến vẻ mệt mỏi và bối rối trên khuôn mặt Viva, trong khi cô vẫn tiếp tục bước dọc đường ray, nhỏ bé và mong manh đến ngỡ ngàng.

Mái tóc của cô bám đầy bụi bặm, một lỗ thủng xuất hiện trên chiếc tất dưới chân.

Tor liếc mắt sang Rose. “Nhưng bọn em có một bất ngờ dành cho chị đấy. Một món quà Giáng sinh đến sớm”.

“Thành thật mà nói, Tor ạ”. Rose lắc đầu. “Nhiều khi tớ nghĩ chắc mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào nếu được dán băng keo vào miệng cậu đấy”. 

“Vì sao?”, Tor phản ứng. “Tớ đã nói gì sai à?”.

Không một ai đề cập đến điều bất ngờ thêm một lần nào nữa cho đến khi trở về nhà, và Viva đã tắm gội sạch sẽ, cả ba kéo nhau ra ngồi quây quần trước hiên nhà, bên những tách trà bốc khói. Khi mọi người đang im lặng nhâm nhi, đôi mắt Tor đột nhiên đảo quanh đầy khả nghi nom rõ ngớ ngẩn, rồi cô nhanh chóng đề nghị cả bọn nên kéo nhau ra chuồng ngựa xem người ta cho chúng ăn. Tor còn hào hứng bảo đấy là một trong những điều thú vị nhất mà cô muốn được chứng kiến vào thời điểm này.

Viva, hãy còn nhợt nhạt, miễn cưỡng than phiền rằng hai chân cô vẫn còn tê dại sau những tiếng đồng hồ ngồi bất động trên tàu, có lẽ ra ngoài tản bộ trong không khí thoáng đãng và mát mẻ sẽ tốt hơn. Từ lúc trở về đến giờ, cô vẫn chưa kể với mọi người một từ nào về chuyến đi đến Simla của mình, cả Tor và Rose thừa hiểu bản tính kín đáo của Viva trong những chuyện như thế này nên không ai muốn hỏi han gì nhiều gây áp lực lên cô.

Sau khi đã bàn giao Freddie lại cho người vú em, cả ba bảo với Toby sẽ ra ngoài đi dạo một chút. Trời cuối chiều đã chuyển dần sang màu tím thẫm, những vết son màu vàng, da cam, đào phía cuối chân mây quyện vào nhau choáng ngợp. Ba chị em tay trong tay dắt nhau bước dọc con đường nhỏ, cả ba say mê hướng mặt đón những tia sáng yếu ớt cuối cùng của ngày, bất giác cả ba cùng cười lớn khi nhìn thấy mái tóc vàng hươm của Rose vụt biến thành màu tím mờ dưới ánh sáng ma mị của trời chiều.

Phía cuối con đường bụi đỏ, cả ba dắt nhau bước sang phải hướng về phía lối mòn ken dày những hàng dương hai bên đường dẫn tới sân polo. Xa xa sau sân bóng là ngôi trường, những cánh rừng mờ mờ màu khói, một đàn vẹt ồn ào kéo nhau về tổ, những cánh chim đủ màu sắc vần vũ cuối bóng hoàng hôn hệt như những vệt cầu vồng tí hon. 

Thơ thẩn đến cuối sân polo, cả ba dừng lại im lặng dõi theo những cánh chim dật dờ lên trên nền trời đỏ thẫm. Mấy người đàn ông chơi polo bắt đầu giăng hàng cho ngựa chạy nước kiệu dọc đường biên.

Rose nhoẻn miệng mỉm cười.

“Ấn Độ quả là mảnh đất của những điều kỳ lạ nhất trên trái đất này, phải không?”, cô buột miệng hỏi khi cả ba kéo nhau vào sân trong của dãy chuồng ngựa.

“Ý em là, trung thực nhé, đã bao giờ chị để lỡ bất kỳ điều gì ở đất nước này chưa, Viva? Thậm chí là điều tệ hại cũng được. Chị có thấy thế không?”.

“Không. Ý chị là có”. Viva gần như không thể hiểu mình đang nói điều gì. “Chị không biết”. Tim cô bắt đầu loạn nhịp, rộn rã. Hai con bé đang bày ra chuyện gì mà chúng cứ quả quyết là một sự ngạc nhiên dành cho cô thế này?

Cả ba tiến vào khu chuồng ngựa. Mọi thứ ở đây đều cực kỳ ngăn nắp: những bức tường quét vôi trắng tinh sạch sẽ, những vòng dây thòng lọng vắt gọn trên những chiếc móc đồng đóng bên ngoài những ô chuồng ngựa. Cảnh vật thanh bình quá đỗi, tiếng lũ ngựa nhóp nhép cỏ khô hòa cùng tiếng áo quần sột soạt của người giữ ngựa đang lẩn khuất đâu đó trong góc chuồng văng vẳng quanh không gian im vắng.

Bóng hoàng hôn mỗi lúc một đậm dần, hơn một chục chú ngựa màu hồng đang đứng trong chuồng bất giác ngẩng đầu nhìn ba cô gái bằng những ánh mắt tò mò đầy hiếu kỳ; mấy cánh chim bồ câu lượn lờ trên đầu của những chú ngựa. “Một buổi chiều kỳ diệu làm sao!”, Rose thốt lên khi cả ba cùng nhau tiến gần hơn đến trước lũ ngựa. “Ngày mai trước bữa sáng em phải ra đây chọn một chú cưỡi một vòng mới được”.

Đôi mắt Tor vụt sáng long lanh. “Tớ cũng đang hào hứng chờ đến sáng mai đây”, giọng Tor đầy phấn khích.

Rose cười vang. Hai cô gái bắt đầu đọc lớn tên của từng chú ngựa được in trên tấm thẻ bài bằng đồng đóng trên cửa chuồng: Jezri, Treasure,Ruth, Sanya… Ở ô cuối cùng của dãy chuồng, một chú ngựa đực giống Ả-rập tuyệt đẹp, hãy còn những nét hoang dã vương vấn trong từng ánh nhìn, trên mỗi cái gõ móng đứng sau một hàng rào sắt, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào các cô gái. Những móng chân phía trước liên tục gõ lọc cọc lên nền nhà bằng xi măng rắn chắc. Có vẻ chú ngựa không thích bị quấy rối trong những lúc như thế này.

Tor vẫn thản nhiên thơ thẩn hết góc này đến góc khác trong dãy chuồng ngựa, đôi lúc cao hứng cô còn dừng lại thì thầm điều gì đấy với vài chú ngựa sau chuồng, không quên nhét vào miệng chúng mấy viên đường.

Đột nhiên Tor đứng lại, quay người đối mặt với Viva.

“Đã đến lúc rồi, Viva”, cô nói. “Hãy quan sát và lắng nghe cẩn thận nhé”.

Có tiếng chuông mơ hồ thoảng qua tai Viva rồi biến mất, nhanh như khi xuất hiện, chỉ còn lại tiếng nhóp nhép nhai cỏ khô của lũ ngựa hòa cùng tiếng chổi tre quét dọn của người giữ ngựa sột soạt vọng vào tai cô.

“Lâu quá”, Rose xen ngang.

“Đủ lâu để cậu đánh được một giấc”.

“Vẫn chưa đến, bởi vì…”, Tor đột nhiên đưa tay bịt kín hai mắt của Viva, “… và đây là điều ngạc nhiên dành cho chị”. Tor đẩy cô đến trước một ngăn chuồng ngựa “nhìn xem”, Tor thì thầm vào tai cô. “Cuối cùng thì cũng đã xuất hiện”.

Tim Viva như muốn nhảy khỏi lồng ngực, những âm thanh rít rói đến nhức óc xoáy vào tai cô, nhưng khi cô mở mắt và nhìn thấy điều ngạc nhiên dành cho mình hiện ra trước mặt, nỗi thất vọng tràn trề bỗng chốc trào lên tràn ngập trong lòng Viva.

Chỉ là một chú ngựa con. Không có gì hết ngoài một chú ngựa con mới chào đời – hãy còn ướt nhẹp sau những tháng ngày nằm trong bụng mẹ, run rẩy giữa đống rơm nhuốm đầy máu tươi. Phía trên đầu nó là một con ngựa cái gần như đã kiệt sức, đứng bất động, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi.

Những tưởng sau phút giây thơ thẩn rong ruổi dưới bóng hoàng hôn, với tâm trạng hồi hộp và đầy phấn kích, cô đã tưởng tượng đến điều ấy – ôi, không có gì nghiêm trọng nếu đấy chỉ là điều cô tưởng tượng trong đầu – rằng anh sẽ xuất hiện ở nơi đây, đúng vào những phút giây cuối cùng, và rồi cô sẽ tâm sự với anh, sẽ trải lòng với anh về những chuyện đã xảy ra ở Simla, cô sẽ không quên nói với anh về những điều mà mình đã học được sau vài ngày ngắn ngủi tìm về mảnh đất với những kỷ niệm nghẹn ngào xưa cũ ấy. Nỗi khát khao được chia sẻ với anh những thông tin mới mẻ về cuộc đời mình mà cô vừa tìm hiểu được đang tràn ngập trong lòng Viva. Cô đã tưởng tượng ra hình ảnh anh im lặng lắng nghe từng lời cô kể, rồi anh sẽ thấu hiểu và tha thứ cho cô, và rồi hai người sẽ có một mùa Giáng sinh ấm áp và vui vẻ bên nhau. Ngớ ngẩn, khờ khạo, và ngu ngốc làm sao. 

Có cuộc đời như nó vẫn thế và cả cuộc đời như chính chúng ta đang sống, mà cô thì lúc nào cũng ngơ ngác trước cả hai.

Chú ngựa con có bộ lông ướt mượt màu kem với đôi mắt to tròn, đen nhánh. Chiếc đuôi lông xù trông như một cái nùi bông thoa phấn nom rõ buồn cười. Cô cố nhoẻn miệng mỉm cười, một nụ cười đầy gượng ép, dành cho Tor và Rose – trông họ mới trẻ trung làm sao – khi cả hai cùng túm chặt lấy tay cô nhảy tưng tưng quanh mẹ con nhà ngựa trên đống rơm khô trong góc chuồng.

Chú ngựa con lúc bấy giờ mới run rẩy đứng dậy, lảo đảo thân mình trên bốn chân yếu ớt, hếch mũi hít hà những bàn tay của các cô gái. Tor vuốt ve cánh mũi tí hon với những nếp nhăn thừa hưởng từ bố mẹ của chú ngựa con, rồi hào hứng bảo với Viva và Rose, rằng cảm giác mượt như nhung ấy.

“Ngựa mẹ đã không còn đủ sức để cho ra đời đứa con cuối cùng của nó, thế nên chú ngựa ấy giờ đã ở trên thiên đường”, Tor thì thầm. “Ngựa mẹ cũng đã vượt cạn hết sức ngoạn mục – Toby nói dòng giống của ngựa đực chỉ xuất hiện trở lại sau rất nhiều thế kỷ”.

Viva căng mình cố gắng kiềm chế cơn bão lòng. Nếu khóc lúc này, chắc chắn cô sẽ không bao giờ dừng lại và rồi mọi chuyện với cô sẽ chỉ còn lại bẽ bàng trong xa xót.

Những cổ chân khẳng khiu như những cái que thông điếu của chú ngựa con sụm xuống. Ngựa mẹ âu yếm dùng đầu mũi của nó nâng ngựa con dậy, miệng rít lên những tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Chú ngựa con nép mình dưới bụng mẹ, cái đầu cong cong hướng về phía những cô gái trao cho cả ba một cái nhìn đầy mê hoặc, rồi thản nhiên dụi mõm vào bầu vú mẹ nó mút lấy mút để. Ngựa mẹ nhìn các cô gái bằng ánh mắt xa lạ, đầy cảnh giác xen lẫn đôi chút kiêu hãnh. “Của tôi”, đôi mắt như muốn nói. “Của tôi, của tôi, của tôi đấy. Các cô cứ ngắm nghía thỏa thuê nhưng cấm được đến gần hơn nữa”.

“Nó chào đời tối hôm qua”, Tor nói, “nhưng đúng là bọn em đã bất cẩn khi buổi sáng còn để cho Tourmaline, là tên của ngựa mẹ ấy, rong ruổi vài vòng quanh trường. Không ai nhận ra biểu hiện sắp lâm bồn của ngựa mẹ, kể cả những người giữ ngựa cũng thế – bởi ngựa mẹ có vẻ không muốn để cho con người biết. Đến khuya muộn hôm qua, khi em ra chuồng để đưa cho nó mấy quả táo, em đã nhìn thấy bọc nhau thai đang gần được giải phóng hoàn toàn ra khỏi bụng ngựa mẹ từ phía sau mông – ừm, chính xác thì không phải từ trên mông, hai người hiểu ý em chứ”.

“Nó không sợ hãi gì hết sao?”, Viva rùng mình. Cô có cảm giác đôi chân mình đang run rẩy hệt như chú ngựa con. Ngớ ngẩn, ngớ ngẩn, thật ngớ ngẩn. Cô phải chấm dứt chuyện này lại, không để đầu óc phải bận tâm đến nó nữa.

“Không, bọn em chẳng sợ hãi chút nào cả”. Ánh mắt Tor nhìn cô đầy xa lạ. 

“Bọn em thật may mắn khi có một chuyên gia xuất hiện đúng vào thời điểm ấy”. Những đầu móng tay của Rose bấm nhẹ vào lòng bàn tay Viva. Khi cô quay đầu lại, Frank đã đứng sau lưng tự bao giờ.

Trong chớp mắt, Viva đã làm cái việc không hề giống với cô chút nào, cái việc mà Tor và Rose đã không ngớt trêu chọc cô suốt cả mấy tháng trời sau đấy. “Anh”, cô gần như hét toáng lên. Cô vòng tay ôm chầm lấy anh, siết chặt. Hai hàng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt nhợt nhạt của Viva. Hình bóng anh cao lớn, bất động trong ánh sáng diệu kỳ chợt bừng lên lúc cuối ngày, hình ảnh tuyệt đẹp đến ngỡ ngàng mà cô chưa bao giờ được chứng kiến ấy mãi mãi không bao giờ có thể phai nhạt trong tâm trí Viva. Đôi khi bạn chợt nhận ra, rất nhanh chóng, rằng những khoảnh khắc như thế có thể khiến bạn hoảng sợ. Tâm trí bạn quay cuồng giữa một mớ lộn xộn, cố gắng để có thể xác định được tình cảm của mình dành cho chúng.

Vẫn chiếc áo khoác may bằng vải lanh sờn cũ khoác trên mình, anh mỉm cười với cô, lắc đầu như thể anh không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Tạ ơn Người, cô nhủ thầm khi ngả đầu và ngực anh. Ngàn lần tạ ơn Người. Cảm nhận vòng tay anh đang siết chặt quanh lưng cô, nước mắt Viva lại lã chã tuôn rơi.

Bất giác cả bốn người cùng bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng Tourmaline đang dẫm mạnh chân trước của nó xuống nền bê tông, nghiêng người che chở cho chú ngựa con đang run rẩy chui sâu vào lòng. 

“Anh nghĩ chúng ta đang khiến lũ ngựa hoảng sợ”, anh nói. Trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh nhoẻn miệng trao cho cô một nụ cười tưởng chừng có thể khiến Viva tan chảy trong tay anh.

Cảm giác ngượng nghịu chợt ùa về, bởi Viva biết Tor và Rose đang im lặng nhìn cô và anh, cả những người giữ ngựa cũng đã dừng chổi thôi không quét dọn, ngẩng đầu nhìn hai người. Ngượng nghịu, e thẹn và líu hết cả lưỡi.

“Anh nhận được điện của em”, anh nói. Lúc này cô mới nhận thấy vạt áo của anh đã xổ tung ra ngoài quần từ bao giờ. Một vết xước mỏng manh hãy còn lưu lại phía dưới cằm của anh do bất cẩn trong khi cạo râu. Hẳn anh đã phải cuống cuồng quơ tạm xống áo rồi phi nhanh đến đây ngay sau khi nhận được bức điện của cô. 

“Anh đã định đi Simla, nhưng rồi lại nghĩ có thể em đã rời khỏi đấy, thế nên cuối cùng anh quyết định đến đây”.

“Anh ấy lái xe như điên để đến đây đấy”, Tor nước mắt lưng tròng mỉm cười hùa vào.

“Chị có thề là mình đã không phỏng đoán gì không nhỉ?”, Rose rạng rỡ. “Em nghĩ quý cô Tor của chúng ta cũng khá tinh tế khi nghĩ ra chuyện này đấy chứ”.

“Chị không hề phỏng đoán gì hết. Không”. Viva nghẹn lời – ngần ấy thôi cũng đã quá đủ với cô.

Tor nhìn đồng hồ đeo tay. “Em có ý tưởng thế này”, cô nhanh nhảu. “Chừng hai tiếng nữa mới đến bữa tối. Sao hai người không đi dạo bên ngoài một chút nhỉ? Nếu muốn hai người có thể đi xa đến chừng nào cũng được”, cô thốt lên đầy ngây thơ. “Bữa tối sẽ lại muộn như thường lệ”.

Khi chỉ còn lại hai người, anh và cô nhìn nhau rồi bất giác cười vang, bởi cả hai vừa nghe thấy giọng Tor tự hào nói với Rose khi cả hai kéo nhau rời khỏi khu vực chuồng ngựa: “đấy cậu thấy chưa, tớ cũng biết cách cư xử sao cho khéo léo và lịch thiệp ấy chứ”.

Frank dịu dàng nắm lấy cánh tay cô.

“Chúng ta sẽ đi dạo”, anh thì thầm với cô rồi quay sang nói với hai người giữ ngựa lúc bấy giờ đang chống tay vào cán chổi, trố mắt nhìn chằm chằm vào họ. “Chee apbu lamkea? Làm ơn cho chúng tôi mượn một cây đèn được không?

Đón cây đèn dầu từ tay người giữ ngựa, Frank quay sang cô thì thầm: “Có một ngôi nhà mùa hè bên cạnh dòng sông – chúng ta có thể đi bộ đến đấy. Em có theo anh không?”.

“Có”, cô bẽn lẽn trả lời anh. “Đấy là điều em muốn”.

Cô theo anh bước dọc lối mòn hướng ra bờ sông. Đến trước một cầu tàu nho nhỏ nơi những con thuyền đang neo đậu dập dềnh theo sóng nước, những tia sáng yếu ớt cuối cùng trong ngày đang dát vàng giữa dòng sông. Cô nép mình vào vai anh, cả hai im lặng ngắm nhìn đám cỏ hương bồ đang nhạt màu dưới ánh sáng vàng vọt, một đàn vịt trời bóng loáng thả mình trôi lững thững theo con nước, âu yếm ríu rít bên nhau. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, những cảnh tượng như mơ trước mắt cô sẽ biến mất, bóng tối sẽ xóa nhòa tất cả.

“Em có lạnh không?”, anh hỏi, bởi cô đang run rẩy trong vòng tay anh.

“Em không lạnh”, cô thì thầm, khép hờ hàng mi. “Em đang hạnh phúc…”.

Cô nghĩ mình phải nói điều gì đấy thật mơ hồ, một điều gì đấy thật hợp lý để giúp cô có thời gian bình tâm trở lại.

“Hạnh phúc bởi tất cả chúng ta lại có thể đón Giáng sinh bên nhau…”, nhưng vòng tay anh đã siết chặt quanh lưng cô, nhấc bống cô lên khỏi mặt đất và xoay tròn trên không.

“Không”, anh nói. “Không giống như em nghĩ đâu. Suốt bao ngày qua, anh đã luôn nghĩ về em, lúc nào anh cũng mường tượng đến hình ảnh, ở một nơi nào đấy em đang cô đơn đến cùng cực, cứ nghĩ đến điều đấy là anh lại thấy quặn lòng, không thể chịu đựng nổi”.

“Đừng nói như thế, anh”. Cô đưa tay bịt kín miệng anh, cảm nhận được vành môi mềm mại của anh đang chạm vào thịt da cô, ngọt lịm. “Chờ đến khi chúng ta vào trong lều”, cô nói, “em sẽ cho anh biết mình đã trải qua những gì”.

Cả hai vội vã chạy về phía cây cầu gỗ được ghép từ những thanh gỗ mỏng manh, anh nắm lấy tay Viva dìu cô bước qua cây cầu. Phía bên kia cấy cầu, một điện thờ nho nhỏ lập lòe ánh nến nằm im lìm dưới một gốc sồi già với những cành cây xoắn xuýt vào nhau. Một đĩa đồ cúng đựng mấy quả cam và một ít trái cây khác đặt trước điện thờ, vài lát trái cây vương vãi dưới mặt đất, có lẽ lũ sóc đã ăn chúng. Phía sau điện thờ là một bãi cỏ mơn mởn, bên kia bãi cỏ là ngôi nhà nghỉ mùa hè được làm từ những tấm ván gỗ sơn trắng.

“Nhanh lên”. Anh kéo cô vào trong ngôi nhà rồi đóng chặt cánh cửa sau lưng, cô có cảm giác máu nóng đang dồn lên mặt. 

Ngôi nhà nhỉnh hơn túp lều một chút, thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của gỗ thuyết tùng và mùi hương trầm dịu nhẹ. Một chiếc bàn đặt chính giữa căn phòng, một xấp giấy và vài chiếc bút chì nằm im lìm trên mặt bàn, một cái chõng cũ kỹ kê sát vách tường, một chồng đệm đã sờn màu vải xếp chồng trên chõng, một bó cán gậy cric-kê dựng ngay ngắn trong góc nhà. 

“Mấy thứ này thuộc về một người chủ nào đấy”, Frank nói. “Ông ấy đã đi nghỉ xa. Tor bảo với anh nơi này rất 

an toàn”.

Khi anh châm ngọn đèn, vặn thấp sợi bấc, lúc bấy giờ cô mới nhìn rõ những ngón tay rám nắng xương xương của anh, mái tóc màu đồng hun khẽ lay động. Chưa bao giờ cô có cảm giác mất bình tĩnh đến thế.

“Ngồi xuống đi em”, anh dịu dàng nói với cô. “Ở đây, ngay bên cạnh anh”. Anh âu yếm kéo tay cô đến ngồi trên chiếc chõng kê bên cạnh cửa sổ.

“Anh đã lo cho em đến nhường nào”, anh thì thầm. “Gần như phát điên lên được, anh đã có cảm giác mình sẽ chết. Anh…”.

Những ngón tay của anh lùa vào mái tóc mượt mà của cô, rồi anh hôn nhẹ lên môi cô, ban đầu hãy còn rụt rè rồi bỗng chốc vụt trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết – một nụ hôn dài và sâu hut hút, đầy ắp niềm khao khát. Cô thở dốc, đôi giày tuột khỏi chân cô, cơ thể cô căng cứng, từng tế bào trong con người cô như đang nhảy múa, như đang reo vui. Một cảm giác đê mê đến tê dại.

Anh ngả đầu nằm xuống bên cô, khoảnh khắc của sự khuất phục trước những điều từng sợ hãi, từng mong muốn nhất.

“Khoan”, đột nhiên anh dừng lại. “Hãy kể với anh. Chuyện gì đã xảy ra ở Simla?”.

Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể cho anh nghe về chiếc rương – cố gắng kể câu chuyện liên quan đến nó trước tiên.

“Ý em là, chỉ là chuyện khôi hài – chỉ một ít đồ đạc ẩm ướt cũ kỹ và một chiếc răng sâu của bố em trong đấy. Và rồi em nhớ lại quãng thời gian dài dằng dặc mà mình đã trì hoãn không đến nhận lại nó”.

Cô kể với anh về ngôi nhà xưa cũ nơi gia đình cô từng chung sống năm nào – Hari dẫn cô đến đấy trên đường ra ga tàu lửa quay trở về nhà Tor. Chỉ còn lại một mái nhà nhỏ bé ẩn mình trong sương sớm, mọi thứ đều nhuốm màu xưa cũ, đìu hiu và hoang vắng đến chạnh lòng, những rừng cây cao vút bao bọc quanh ngôi nhà, hàng hiên xập xệ, trơ mòn khung gỗ. Cô đã không kể cho anh nghe về cây đu vẫn còn vắt vẻo thòng lọng từ trên một chạc cây xuống gần mặt đất ngoài sân nhà, một gia đình nhà chim đã đóng tổ trên đấy từ bao giờ, cây đu nơi cô và Josie đã đung đưa bên nhau hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày; cả căn phòng ngủ dùng chung của hai chị em với những lớp giấy dán tường lỗi mốt, về lũ chim, vườn cây ăn trái… tất cả đã tan tác, xơ xác đến tội nghiệp, nhưng vẫn còn phảng phất lưu dấu trong khu vườn bạc màu. Trên lối mòn phủ đầy cỏ dại giữa vườn, hai thân cây đổ gục chắn ngang lối đi; bên ngoài mái nhà, hệ thống máng xối chỗ thì gãy vụn, chỗ thì tắc nghẽn lèn chặt lá khô mục rữa.

Tất cả chỉ có thế. Không còn bất kỳ một người quản gia từ những tháng năm xưa cũ ấy xuất hiện để kể cho cô nghe những câu chuyện về gia đình cô trong quá khứ, không cả những người láng giềng vẫn sớm tối có nhau nhớ đến gia đình cô, không một chút manh mối, chỉ còn lại cánh rừng mịt mù dày đặc vây quanh ngôi nhà cũ nát, như thể đấy là kết cục tất yếu dành cho nó.

Cô kể về cái ngày cuối cùng trước khi cô rời khỏi Simla, bà Waghorn đã dẫn cô ra nghĩa trang Sanjauli, ở đấy lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy ba nấm mồ của bố, mẹ và chị Josie nằm sát bên nhau. Cảnh vật yên bình đến nao lòng. Hàng thông vi vút vẫy gọi mỗi khi có cơn gió lùa qua, bầu trời trắng mờ màu ngọc trai. Cô nhổ cỏ dại mọc đầy trên ba nấm mộ, cắm hoa vào một chiếc bình được cô chuẩn bị từ trước, rồi múc nước từ một dòng suối nho nhỏ chảy ngang qua nghĩa trang tưới lên những ngôi mộ.

Người khắc chữ đã khắc nhầm tên mẹ cô trên mộ chí, gọi bà là Josie Josephine, cái tên mà kể từ đấy đến nay chưa bao giờ cô gặp lại một ai như thế.

Anh chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của cô, đôi mắt xanh biếc của anh dán chặt vào cô. Khi vòng tay anh ôm chặt cô vào lòng, tim cô đập rộn ràng, và Viva đã thôi không còn cảm giác xấu hổ ngượng ngùng như trước đây nữa. 

“Vậy”, anh lên tiếng sau khi cô kết thúc câu chuyện, “có thể cuối cùng đấy là điều tốt đẹp dành cho em. Có thể nó sẽ giúp tâm trí em bình lặng trở lại, em sẽ được nghỉ ngơi – một chút thôi”, anh ngập ngừng. 

Nói đến đây khuôn mặt anh thoáng chút lo âu, cô biết đã đến thời điểm quyết định. Một phần trong con người cô như muốn nói, làm ơn hãy giữ kín chuyện ấy cho riêng mình, đừng bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai, nhưng nửa kia chợt nhận ra, rằng nếu lần này cô tiếp tục lảng tránh sự thật, cửa lòng cô sẽ khép chặt, mãi mãi.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Mẹ em đã tự tử”.

Trước khi chia tay, bà Waghorn còn tiết lộ thêm với cô nhiều chi tiết về cái chết của mẹ. Giờ đây, cô thấy lòng mình thanh thản khi kể lại với anh toàn bộ câu chuyện. “Năm em lên chín hay mười tuổi gì đấy, mẹ mắc bệnh sốt rét. Bà đã được cứu sống, nhưng sau cơn thập tử nhất sinh, tinh thần bà trở nên bệ rạc đến thê thảm, đầu óc lúc nào cũng miên man nhớ nhung quê nhà. Giờ đây nghĩ lại những ngày ấy, em chợt nhận ra hẳn mẹ đã gục ngã sau cái chết của Josie, nỗi đau chưa nguôi ngoai thì nỗi đau lại đầy lên thêm trong lòng mẹ khi phải chứng kiến sự ra đi của người chồng yêu quý. Trước đây em chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Bà đã một mình một ngựa trèo lên đỉnh núi, ở đấy người ta dựng sẵn một túp lều tạm, ngọn núi ấy cách Wildflower chừng nửa dặm về phía Bắc – một nơi tuyệt đẹp, từ đây có thể nhìn thấy dãy Himalaya ẩn hiện trong màn mây, dưới chân là hai dòng sông mềm mại như hai dải lụa. Bà vẫn thường đến đấy để vẽ. Đã vài lần em được mẹ dắt lên đấy. Vào mùa xuân, anh sẽ được chứng kiến đủ loại kỳ hoa dị thảo: từ cúc vạn thọ tháng Ba, anh thảo dại, dâu tây dại… chen nhau nở kín triền núi. Tại đây bà để lại một bức thư trăn trối, rằng bà rất yêu bọn em, nhưng cuộc sống hiện tại dường như quá sức chịu đựng của bà. Thực ra, “có thể chịu đựng được” có lẽ là cụm từ mà bà định sử dụng. Hẳn mẹ đã ở lại trên đỉnh núi cho đến khi cơ thể bà đông cứng lại và chìm dần vào cõi chết. Bà còn cẩn thận mang theo mấy bó cỏ khô cho chú ngựa, để nó có cái lót bụng chờ đến khi có người tìm đến đấy”. Ai đấy sẽ tìm thấy bà, về sau khi đã bình tĩnh trở lại, Viva nghĩ hẳn đấy sẽ là một con hổ hoặc một con kền kền thay vì một con người. Sau rốt thì chúng chỉ là những con vật vẫn thấy nhan nhản ở Ấn Độ.

Frank vòng một tay qua người Viva, tay kia khẽ vuốt ve mái tóc cô.

“Em không biết”, cô tiếp tục câu chuyện, đôi mắt cô trở nên hoang dại. “Em đã hận bà ấy suốt bao nhiêu năm qua. Mọi chuyện không may xảy ra em đều đổ hết lỗi cho mẹ, và hầu như những gì em đã kể về bà trước đây hoàn toàn chỉ là bịa đặt. Anh đã đúng khi khuyên em nên trở về nơi ấy”.

“Thế em không nghĩ hầu hết mọi nguời đều kính trọng bố mẹ hay sao?”, anh hỏi. “Khi còn là một đứa trẻ, em đã chẳng thích thú gì khi ở bên họ, rồi sau đấy, khi đã trưởng thành nếu có đôi lần kể về họ, thì đấy cũng chỉ là những điều tồi tệ mang đậm dấu ấn sai lầm. Ôi tình yêu của tôi”. 

Anh nhổm người dậy âu yếm gạt dòng nước mắt đang lã chã tuôn rơi trên đôi gò má của cô.

“Em không cần phải kể cho anh nghe tất cả trong buổi tối hôm nay nếu chuyện ấy khiến em đau đớn đến thế”, anh dịu dàng nói với cô. “Hãy cứ chia sẻ từng chút một”.

Cô đồng ý với anh. Sẽ còn thời gian để cô sẻ chia tâm sự, cuối cùng thì, cô có thể nói ra sự thật. Về sau, khi chỉ còn lại một mình trong phòng, đầu váng vất trong khi hai mắt vẫn mở to thao láo, cô miên man suy nghĩ: nếu bạn may mắn, phải thật là may mắn, có được một vài người đi bên cạnh cuộc đời mình đủ tin cậy đến mức bạn có thể thổ lộ cho họ tất cả những bí mật, những sự thật về cuộc đời mình – tất tần tật. Những người như Frank, như Rose và Tor, chính họ sẽ giúp Viva giữ kín những bí mật của cuộc đời cô, như bà Waghorn đã đào sâu chôn chặt sự thật về mẹ cô trong lòng bao nhiêu năm qua. Điều cuối cùng cô cần phải làm là kể với Tor và Rose toàn bộ sự thật khi màn đêm buông xuống, hoặc cô sẽ kể khi bữa tối kết thúc.

“Quay qua đây với anh nào”, anh thì thầm khi cô kết thúc câu chuyện. Anh siết chặt lấy cô, khe khẽ lắc lư.

“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ”, cô đột nhiên trở nên sôi nổi, “không một ai thực sự hiểu được tại sao mẹ em lại xử sự như thế. Em chỉ muốn được nghe một lời giải thích, dẫu chỉ là một lời giải thích đơn giản cũng được. Điều gì sẽ xảy ra nếu không có ai biết được bí mật ấy để nói cho em biết? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người đều nói với em, rằng trong cuộc đời này, đôi khi người tốt vẫn gặp phải những điều tồi tệ? Em nghĩ cứ buông tay sẽ tốt hơn là nỗ lực hết mình để thanh toán tất cả nợ đời”.

“Em có muốn anh kể chuyện mình với Rose và Tor không?”, anh hỏi. “Hai người đã rất lo lắng cho chuyến đi đến Simla của em, bọn họ đều có cảm giác em sẽ gặp những chuyện khó khăn như thế ở đấy”.

“Làm thế nào họ biết được điều đấy?”, cô thốt lên đầy kinh ngạc.

“Anh không biết”, Frank trả lời. “Bạn bè luôn là những điều bí ẩn”.

“Không hẳn thế”, cô nói, nỗi xúc động trào dâng trong lòng khiến cô cảm thấy chóng mặt, lảo đảo. “Em muốn cho anh thấy vật này trước. Nhìn xem”.

Cô nhẹ nhàng đặt bức tượng tí hon tạc hình người phụ nữ vào lòng bàn tay anh, trên khoảng trống giữa đường chỉ tay số mệnh và ngón tay cái.

“Còn những bí mật về mẹ mà em chưa bao giờ biết đến – bà còn là một nhà điêu khắc. Chính tay mẹ đã tạc ra nó đấy”.

Và rồi, cô chợt nhận ra khoảnh khắc tạo thành bước ngoặt trong cuộc đời mình, ấy là khi anh giơ cao bức tượng bé nhỏ trước tầm mắt, nói với cô mấy câu lịch thiệp trong vô thức, cô không thể chịu được ý nghĩ chấp nhận đấy là những cảm giác kiêu hãnh, những cảm xúc mạnh mẽ giúp cô có thể ngẩng cao đầu trong cuộc sống.

Anh vẫn giữ bức tượng tí hon trong tay, mái tóc màu đồng hun của anh ánh lên như một tấm màn che giữa cô và bức tượng người đàn bà màu xanh bí ẩn. 

Nhìn cái cách anh chăm chú quan sát bức tượng, cô biết anh đã hiểu, và rằng chừng nào còn có người thực sự bình yên trên cõi đời này, người ấy hẳn phải là cô đang bình yên trong vòng tay anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN