Ngưỡng Hương Đào hậm hực, đôi mắt sắc lẹm nhìn về hướng vệ sĩ, tôi lại chen vào một câu.
“Bà đợi đến khi người ta chảy máu đến chết mới đến dập đầu xin lỗi sao?”
“Mày vì một người ngoài…”
Tôi cười lớn chen ngang.
“Trong mắt tôi không có người ngoài và người trong nhà, chỉ có đúng hoặc sai.”
Vài chỗ tôi sai rành rành chỉ là ngoan cố không chịu nhận, ít nhất là những chuyện đối với hai mẹ con bọn họ.
Trước đây tôi có vài luồn cảm xúc nặng nề khi biết bản thân mình gián tiếp hại chết người, có lúc tức giận có lúc làm lơ với hai mẹ con nhà này.
Thời điểm bây giờ mà nói, rất nhẹ lòng, rất thư thả mà đối đầu với bọn họ.
Ngưỡng Hương Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn đến chỗ vệ sĩ.
“Xin lỗi.”
“Ai xin lỗi? Xin lỗi ai? Cách nói này không đúng lắm.”
“Con gái tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
Nụ cười thỏa mãn treo trên gương mặt của tôi, bác sĩ riêng đến rồi.
Quản gia là người giúp tôi gọi, nhưng giúp vệ sĩ cầm máu trước mới đến lượt của Trấn Yên Yên, tôi nhìn qua rồi chỉ là bị va đập, không có vết thương hở.
Bác sĩ khám cho chị ta đưa ra kết luận không sao cả.
Tôi tựa vào cửa phòng lên tiếng nhắc nhở.
“Tiền của cái bình kia, tôi cho bà ba ngày.”
Lộn xộn với đám người này tốn bao nhiêu là thời gian, nhưng cũng thú vị.
Ngôi nhà này chưa bao giờ nhàm chán hoặc là làm tôi tức đến sôi máu hoặc là xem kịch đến cười không ngớt.
Trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện thế mà Quế Khương không xuất hiện, tôi nghĩ vài ngày rồi nghĩ không ra.
Dựa theo tính cách một chín một mười với Ngưỡng Hương Đào, Quế Khương lý nào lại để yên.
Tôi nhớ khi mới đến bà ta sốt ruột chuyện tranh giành tài sản, hiện tại biến mất như chưa từng tồn tại.
Mắt thấy quản gia dưới sảnh thu dọn cái bình bị vỡ, tôi điều chỉnh biểu cảm, bình tĩnh hỏi.
“Mẹ tôi hiện tại đang ở đâu vậy?”
Quản gia không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lắp bắp đáp.
“Phu, phu nhân ra ngoài từ sớm, không có nói.”
“Tôi đáng sợ vậy sao?”
Có chút khác biệt, quản gia từ khi nào đối chất với tôi lại tỏ ra sợ sệt như vậy? Đối phương im lặng câu trả lời khá hoàn hảo rồi.
Sáng sớm hôm đó thức dậy, một người một bàn ăn.
Hiện tại đã quá mười hai giờ trưa, tối hôm qua không phải là ngủ không được là do nhìn thấy giá tiền cái bình đã vỡ.
Một món đồ đắt tiền như vậy sao lại không có gì bảo hộ?
Thôi bỏ đi vỡ cũng đã vỡ rồi, chỉ tội cho người bỏ tiền ra đền, liên quan gì đến tôi.
Có chút nhàm chán nên tôi đã gọi cho Ngưỡng Mi, câu đầu tiên là nó hỏi tôi.
“Mày vẫn ổn chứ?”
Ngày trước mà hỏi chắc tôi phải trả lời rằng sắp đâm đầu vào tường đến nơi, cảm xúc sắp xếp lại một lượt, vì thế mới có thể mở miệng nói một câu cho nó yên tâm.
“Rất ổn, chơi rất vui.
Gần đây có vụ nổ nào không?”
“Sao lại hỏi vậy? Trong nam tần suất ít hơn, hiện tại đang nghiên cứu kết cấu của M19.
Khi nào có kết quả tao sẽ báo cho mày đầu tiên.”
Hay là thôi đi, tôi không muốn tìm hiểu bí mật quân đội gì đó đâu.
Giờ tôi lại có chung mối bận tâm với lão phu nhân, sơ sơ hiểu được một phần mười rồi, tôi thận trọng nói ra từng chữ.
“Mày có thể trân quý cái mạng kia được không?”
“Mày tin tưởng tao nhiều một chút, tao là thiên tài đó.”
Giọng nói đắc ý cùng với sự ngạo mạn của nó khiến tôi an tâm nhưng lời của lão phu nhân vẫn còn in khá sâu trong tâm trí.
Có những chuyện không thể làm, mong là Ngưỡng Mi đừng đâm đầu vào chỗ chết.
“Không nhìn thấy Quế Khương, khi trở về mày có nói gì với bà ta không? Hay là điểm gì đó khác thường.”
Tôi còn nghĩ nó chọn cách im lặng, thường thì gặp mấy câu hỏi khó nó không trực tiếp trả lời ngay.
“Tao không biết, khi quay về tao chỉ ở trong phòng bà nội.”
Vậy sao? Bà ta đâu giống một người chốn chui chốn nhủi, nhưng bà ta là một con người biết điều.
Đi bên cạnh lão phu nhân luôn nói những câu mát tai, độ hợp lý thì khỏi phải bàn, ngay cả cách cư xử tôi còn phải chấm bà ta mười trên mười.
Nhiều lúc tôi còn nghĩ bà ta là một người mẹ mẫu mực, độ lượng.
Tôi không có số điện thoại của bà ta, nên đành nhờ Ngưỡng Mi vậy.
“Gọi cho bà ta, nói có chuyện cần nói.”
“Được rồi, mày có thời gian chăm sóc sư phụ giúp tao.
Dù không thích sư phụ nữa nhưng nhìn dáng vẻ kia, tao hình như rất khó chịu.”
Nói rồi nó ngắt máy trước, thời gian này cũng rảnh vậy thì đi đến cục cảnh sát.
Thăm vị cục trưởng nào đó, sẵn tiện chăm sóc Dục Phong như lời Ngưỡng Mi nhờ vả.
Tôi rời nhà hai tên vệ sĩ cũng đi theo.
Một trong hai đã bị thương nhưng vẫn không lơ là công việc.
Tôi không thể quan minh chính đại mà đến, đeo khẩu trang và cái nón che đi gần hết khuôn mặt.
Có vài người có lẽ biết, có vài người mù tịt chẳng biết gì cả, Ngưỡng Mi hết thời gian kỷ luật trở về đơn vị của nó rồi.
Một Ngưỡng Mi xuất hiện nữa thì thật sự rất phiền phức.
Tôi nhờ vào quan hệ, người đó không ai khác ngoài An Tử.
Nhìn cái cách anh ấy chạy tới chạy lui chỗ tôi còn nghĩ anh ấy bị đuổi việc, thật sự rất lợi hại.
“Mẫn, em đến thăm anh sao?”
Anh ấy vui như đứa trẻ chưa lớn, trên người còn mặc đồng phục cảnh sát thực sự rất đáng yêu.
Tôi phải mất vài giây để chấn chỉnh cảm xúc của mình.
Cái từ anh ấy vừa gọi thành công thu hút sự chú ý của Dục Phong, tai chó hắn rất nhạy.
Đôi mắt hướng về phía này, bước chân rất nhanh đã tiến đến chỗ chúng tôi, càng đến gần gương mặt càng khinh bỉ.
“Đang trong giờ làm việc, cậu tốt nhất làm việc cho đàng hoàng.”
“Vẫn đang làm tốt.”
An Tử đáp xong liền quay sang tôi hỏi.
“Cái này mang đến cho anh sao?”
Tôi ho vài cái, lắc đầu sau đó đưa cho Dục Phong, cả hai bị hành động của tôi làm cho sững sờ vài giây..