Có thể nghe ra giọng nói của bản thân đã trở nên khàn đặc, hít thở chỉ toàn là mùi máu.
“Nói sau đây, tôi đoán được nơi đây là đâu rồi, sức khỏe là của tôi trừ khi ông là bác sĩ.”
Tiếng giày cao gót giẫm lên từng bậc thang, sau trước nay tôi chưa từng biết tiếng động này quyền lực đến vậy?
Gương mặt ở Túc Xuân xuất hiện, được ánh sáng tung hô mà trở nên kỳ ảo.
Nói bà ta biết điều là tôi sai, nói bà ta không phân tranh tài sản là tôi sai, ngoại trừ chuyện chấp nhận trong bình thản thì tôi còn có thể làm gì khác.
Kêu gào chửi bới bọn họ sợ rằng tôi sẽ nôn ra máu rồi đi trước lão phu nhân, mấy tên lúc nãy xuất thân không phải hạng tầm thường, ai ai cũng rắn chắn, từng đòn giáng xuống tôi phải cắn răng nhịn đau.
“Trông chừng nó cho kỹ, tôi phải ra ngoài.”
“Đi ôm chân lão phu nhân sao?”
Gương mặt Ngưỡng Linh Vĩ méo mó sau khi nghe câu nói của tôi, người anh họ này nắm đầu tôi tấp thêm cho mấy cái.
Bản thân tự chuốc lấy, biết trước là vậy nhưng cái miệng nhịn không được.
Đánh đến chán chê Túc Xuân dặn dò.
“Ngưỡng Uyên, trông chừng đừng để nó chết.”
Còn có Ngưỡng Uyên, thật sự là tôi sai mà.
Túc Xuân đem con trai mình đi lo cho hậu sự tôi rồi, giờ này lão phu nhân đã lùn sụt khắp các ngõ lớn nhỏ để tìm tôi rồi chăng.
Bọn họ rời đi chắc chắn đến thay vị trí của tôi nhắc nhở lão phu nhân Ngưỡng Gia vẫn còn có một đứa cháu trai.
Thuận tiện dẫn dắt mọi người sang một hướng khác, để mọi người tìm tôi càng tìm càng xa.
Giây phút này bản thân phải tuyệt vọng nhưng tôi cứ có cảm giác rất vui sướng, chắc là bị điên rồi.
Bị loại chuyện này chọc cho phải điên, vài lý do mà không thể tức giận, sẽ chết người thật.
Nhìn thấy Ngưỡng Uyên đem một thau nước ấm cùng với cái khăn sạch đến, tôi bất lực đến nổi không dám mở mắt.
Chị ta từng chút từng chút lau sạch vết máu trên người, người này dám cả gan nới lỏng dây thừng đang trói tôi, thật sự điên mà.
Một người con gái yếu đuối với một người quân nhân, tôi có thể trốn thoát nhưng chạy không xa.
Lúc quay lại bọn họ cũng biến mất chẳng còn dấu vết, tôi có bao nhiêu niềm tin lần ra được dấu vết của người đàn ông này.
Đó là một lý do nhỏ nhoi mà tôi có thể bịa ra, tôi sợ thứ khác.
Tôi nắm lấy cổ tay Ngưỡng Uyên, nửa đùa mà nói.
“Chị không sợ tôi chạy? Biết ăn nói sao với mẹ chị đây?”
Đối phương cúi gằm mặt ấp úng đáp.
“Bà, bà ấy căn dặn chăm sóc… Đừng để em chết.”
Một đóa hồng trắng cắm trong bình máu vậy mà không nhiễm màu.
Tôi sao nỡ chạy đi đây, chỉ biết chịu đựng một chút, viện binh của tôi sẽ đến thôi.
Lão già kia tính toán hết rồi, một số tiền khổng lồ còn đang đợi tôi mà.
Thân thể tôi tuy không sạch nhưng đỡ hơn nhiều rồi, hẳn là dễ nhìn hơn.
Ngưỡng Uyên liên tục hỏi tôi có muốn uống gì không, muốn ăn những gì để chị ta tìm cách.
Tôi khẽ cười sau đó đáp một câu tròn vành rõ chữ.
“Tôi muốn ngủ.”
Bản thân buồn ngủ hiển nhiên trời đã sáng, mệt mỏi như vậy tôi đương nhiên chỉ đành thuận theo bản năng.
Chắc không phải nhắm mắt xuôi tay gì đó đâu, thông thường giờ này tôi cũng cảm thấy như vậy.
Ngưỡng Uyên đem một cái chăn mỏng phủ lên người tôi, đừng nói chị ấy xem tôi là chó mà chăm sóc.
Mà thôi, như này đã tốt lắm rồi, đổi lại Trấn Yên Yên hẳn là chị ta đem tôi băm thành thịt cho thú hoang trong rừng này thưởng thức rồi.
Ngưỡng Uyên vẫn ngồi xem tôi ngủ, chị ta nghe lời mẹ thế sao, làm tôi chẳng có cách nào bắt chuyện với người đàn ông kia.
Muốn tìm hiểu một số chuyện để ông ta không gắn bom vào người tôi, mấy chuyện đơn giản này tôi thừa sức để hiểu.
Nhưng trước hết phải đánh một giấc, ngủ chưa được ba mươi phút tôi đã phải tỉnh dậy trước khi tỉnh dậy tôi đã loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa kẻ đó và Ngưỡng Uyên.
Bọn họ ồn quá tôi chẳng tài nào ngon giấc, bực mình thật.
“Ông Lý, chuyện khi xưa không đáng để ông liều mạng, thật sự phải làm như vậy sao?”
“Các người thì biết gì chứ, mẹ cô bỏ tiền ra để hợp tác đừng nhiều chuyện.”
Mở mắt đã thấy bản thân được gắn thêm vài phụ kiện đẹp mắt, đồng hồ đếm ngược còn một tiếng mười mấy phút nữa, thú vị ghê.
“Tôi nói các người sập bẫy rồi có tin không?”
Nghe tôi hỏi cái người mà Ngưỡng Uyên gọi là ông Lý phì cười, ông ta nói.
“Bao nhiêu năm nay không lần ra được dấu vết của tao, mày còn có cái tự tin đó.”
Vậy thì đừng cho người bắt tôi mới phải, dính vào mẹ con Xuân Túc xem như ông ta xui.
Chuyện phía trước tôi không chắc, nhưng người của tôi đến rồi mong là boss đem theo vào người hữu dụng, đừng xách cái thể xác già nua kia đến.
Tôi cũng hùa theo ông ta, cười nói.
“Người của Ngưỡng Minh Kỵ không tìm được, nhưng sếp nhà tôi lợi hại lắm đấy.”
Dứt lời cái lão già kia cũng xuất hiện, phía sau còn có gương mặt trắng nhợt của An Tử.
Hai chú cháu khác xa một trời một vực, tôi đoán chắc chắn boss chẳng nói gì về vụ việc lần này, có thể dọa anh ấy cái gì rồi.
Ông Lý bật dậy phóng như bay ra khỏi nhà, có vài tiếng súng vang lên khiến cho Ngưỡng Uyên bịt tay co người.
Dáng vẻ như lúc ở căn nhà hoang, lúc đó không phải giả hiện tại lại càng chân thật.
“Cho người đem Ngưỡng Uyên về lấy lời khai đi.”
Vụ việc xảy ra ở núi Linh Sơn khi đó chỉ mỗi Ngưỡng Uyên bị đưa đi lấy lời khi, tôi lười nên không đi cũng chẳng nghe nói gì.
An Tử nhìn thẳng vào mắt tôi sau đó lớn tiếng.
“Tính trước bao nhiêu bước cũng không bằng em nhỉ?”
Vậy thì hỏi chú anh tính trong đầu những gì..