Phía sau em này
Chương 2: Dòng họ Trạch
“Tên này hôm nay cũng đi quay về rồi”
Tuyết Hoa nghĩ thầm, hầu như lúc nào cậu ta quay xong về đến nhà đều mở bài “Chỉ là bạn” của Trần Tường. Một bài hát nhẹ nhàng nói đúng tâm trạng của một kẻ yêu đơn phương, nhiều lúc cô hỏi vì sao anh đều mở bài này thì anh chỉ cười cười rồi bảo nó hay.
Cô mở cửa vào nhà của mình, thay một bộ mặc ở nhà thoải mái, rồi tẩy trang sạch sẽ. Ngắm mình trong gương cô cũng thấy mình không đến nỗi nào, mặt mộc trông rất tự nhiên và xinh đẹp. Nước da trắng, gương mặt khả ái ưa nhìn, thân hình chuẩn không chút mỡ thừa cô được như hôm nay cũng một phần là nhờ tên Chấn Diệp Thành sáng nào cũng bấm chuông cửa inh ỏi để bảo cô đi tập thể dục cùng hắn.
Cô lấy đại một túi bánh trong tủ lạnh rồi xỏ một đôi dép đi trong nhà và đi xang nhà đối diện, chậm rãi nhấn mật khẩu của rồi bước vào. Từng động tác của cô trông rất tự nhiên và thoải mái ai nhìn vào chắc không nghĩ đây là nhà của một người khác.
Tiếng nhạc vẫn vang lên nhưng đã đổi thành một bài khác sôi động hơn, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm có lẽ tên đó đang sử dụng. Nội thất trong nhà của anh thật sự rất hài hoà, mang lại cảm giác thoải mái, thư thái và đặc biệt gọn gàng không giống những căn nhà của mấy thanh niên độc thân.
Cô tùy tiện ngồi lên chiếc ghế sofa xám, to lớn được đặt chính giữa phòng khách, như chợt nhớ ra điều gì đó cô tiến về phía tủ lạnh: biết ngay mà hắn luôn chuẩn bị sẵn nước ngọt có ga trong tủ lạnh mặc dù hắn không thích chút nào. Cô lấy một lon rồi mang ra chiếc bàn cạnh chiếc ghế sofa cùng với túi bánh mà mình chuẩn bị, cô mở điện thoại lên Weibo xem các bình luận của fan cùng với đó cũng không ít các antifan có bình luận ác ý. Đối với Dương Tuyết Hoa cô chưa bao giờ để ý đến những bình luận đó mặc dù đôi khi có hơi quá đáng. Cô tắt điện thoại rồi thở dài một cái, khi bước vào nghề này cô cũng biết những cái mình sẽ gặp phải tốt thì ít mà xấu thì nhiều. Cô gác chân lên chiếc ghế, tầm nhìn hướng về chiếc cửa sổ sát đất toàn bộ đều làm bằng kính trong suốt, vì là tầng 20 nên mọi thứ cô nhìn thấy lúc này chỉ là bầu trời trong xanh, mây trắng không chút vẩn đục.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng cửa phòng tắm mở ra, kèm theo tiếng nói trầm xen lẫn cợt nhả:
“Cô là ai, sao vào được đây?” giọng anh tỏ vẻ sợ hãi nhưng trông rất giả dối. Cô mỉm cười rồi cũng nhập tâm vào vai của mình.
Cô đột ngột quay lại rồi giở giọng cười có phần biến thái:
“Cưng à, chị vào bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là giờ chị muốn cưng, lại đây.” cô cười to rồi từ từ tiến lại gần anh.
“Cậu đúng biến thái đấy” anh hết tâm trạng đùa giỡn với cô.
Cô mất vui liền xị mặt xuống: “Cậu chán thật, phải diễn cho đạt chứ, cậu…” cô từ từ tiến lại gần anh rồi khi anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bàn tay nhỏ nhắn không yên phận của cô đã đặt lên cơ bụng của anh: “Trông ngon hơn trước đấy.” cô cảm thán một câu.
Nhưng thực sự thân hình của anh rất đẹp. Anh chỉ đang mặc mỗi chiếc quần đùi ở nhà nên trông càng quyến rũ hơn, nước da hơi ngăm, đường nét trên gương mặt vô cùng sắc nét, đôi mắt rất có chiều sâu khiến ai khi nhìn vào đều sẽ bị cuốn vào đó, sống mũi cao thẳng, nhất là đôi môi mỏng lúc nào cũng khẽ nhếc lên, chiều cao “khiêm tốn” 1m84. Tất cả hòa quyện tạo nên được một Chấn Diệp Thành như ngày hôm nay, luôn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm diễn viên trẻ tài năng nhất. Tài giỏi, đẹp trai, gia thế khủng ai mà chả thích.
“Đúng là ông trời không có mắt sao lại để một người như thế này tồn tại chứ? Không công bằng, thật sự không công bằng.”
Anh cười nhẹ rồi vào phòng lấy một cái áo phông trắng mặc trông anh rất thoải mái: “Hôm nay đi quay như thế nào? ” anh tiến về phía cô rồi cũng thả người xuống chiếc
sofa.
“Cũng bình thường thôi, chả có gì đặc biệt lắm” cô uể oải vươn vai một cái.
Dù chỉ là hành động nhỏ nhưng đã khiến Diệp Thành ngồi đối diện không thể rời mắt, người con gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng, mặt mộc tự nhiên ngồi đó phía sau là cả một bầu trời làm nền thì không chỉ mỗi anh mà bất kì người đàn ông nào cũng yêu thích mà đắm chìm vào nó.
___________________________
Tại khu phố A, quận Triều Dương* – Bắc Kinh
Một khuân viên rộng lớn, nổi bật nhất trong khu phố A của gia tộc họ Trạch, đứng đầu là Trạch Khiêm Tư năm nay dù đã 57 tuổi nhưng có thể nói ông là một hiện tượng trong giới bất động sản, chỉ mới 20 tuổi ông đã được kế thừa toàn bộ tài sản của cha mình. Ông may mắn kết hôn với người phụ nữ có vẻ đẹp mặn mà, yêu kiều nhất thời bấy giờ – bà Chương Cẩm Tú, năm nay bà vừa tròn 50 tuổi nhưng thực sự bà là một ví dụ điển hình cho câu nói “vẻ đẹp không tuổi”. Hai người có 2 người con, con trai trưởng tên Trạch Minh Hạo, con gái út tên Trạch Bình Bình.
Nhìn vào thì ai cũng nghĩ gia đình của ông rất viên mãn, hạnh phúc nhưng thực ra mấy năm qua cả dòng gia đình họ Trạch từ trên xuống dưới không một ngày nào có thể vui nổi. Không khí lúc nào cũng nặng nề, bởi lẽ mấy năm trước có xảy ra sự cố khiến cả gia đình ông đều đau lòng giai dẳng đến tận bây giờ, và nó trở thành một điều cấm kị không thể nói ra, nhất là đối với ông – Trạch Khiêm Tư.
Một thời gian trước có một lần phỏng vấn, phóng viên có hỏi ông “Điều làm ông hối hận nhất trên đời này là gì? ” và ông trả lời một câu khiến cho giới truyền thông đều phải bất ngờ, nguyên văn là:
“Tôi từng nghĩ trên đời này không có một điều gì làm tôi hối hận … bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy.”
Một Trạch Khiêm Tư tài giỏi, hoàn mĩ như vậy thế mà có thể tự nói mình ngu ngốc thì quả thực ông đã phạm phải lỗi lầm rất lớn.
“Ba, ông Luân bên xuất khẩu hàng hóa nói muốn rút lại 20% cổ phần đã đầu tư vào khu bất động sản đô thị mới, lấy lí do là ba luôn từ chối các cuộc hẹn của ông ta và không liên lạc gì cho ông ta. Vậy phải giải quyết như thế nào ? ” Trạch Minh Hạo mặc một bộ vest xám chỉnh tề phẳng phiu thể hiện luôn tính cách của anh là một người rất gọn gàng, chu đáo, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm nhưng từng câu từng chữ anh nói đều rất rành mạch, rõ ràng.
Trạch Khiêm Tư lấy tay day day thái dương mình, uống một ngụm nước rồi mới từ tốn trả lời: “Cứ nói với ông ta muốn rút thế nào thì tùy, còn hậu quả như thế nào thì chúng ta không chịu trách nhiệm.” giọng nói lạnh lùng cất lên khiến ai nghe cũng phải kinh sợ nhưng đối với Minh Hạo anh thì đã quá quen với điều này nên không có gì lạ. Anh không do dự mà tiếp lời ông luôn:
“Nhưng khi ông Luân ra quyết định này thì nhiều công ti khác cũng muốn rút lại cổ phần giống ông ta. ”
Trạch Khiêm Tư nhìn anh một hồi rồi lên tiếng: “Hẹn ông ta 7h tối nay tại khách sạn Remack”
“Vâng.” anh định quay người bước ra thì ông lại lên tiếng:
“Khoan đã”
“Còn chuyện gì không ba?”
“Có tin tức gì không?” ông hỏi nghe thì rất bình tĩnh nhưng trong đó vẫn có sự mong đợi mặc dù không nhiều vì kết quả ông biết lúc nào cũng chỉ có một.
Anh cũng nhìn ông rồi lắc đầu, ông thở dài một hơi rồi phẩy tay ý bảo anh ra ngoài.
Bao nhiêu năm nay ông cũng không biết mình đang cố gắng làm cái gì hay đang cố chấp một điều gì nữa.
*Triều Dương là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc đây là quận cận nội thành rộng nhất Bắc Kinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!