Phía sau em này - Chương 4: Mùa đông năm ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Phía sau em này


Chương 4: Mùa đông năm ấy


*Bíp bíp bíp*

Tiếng mở cửa quen thuộc vang lên kèm theo tiếng bước chân nặng nề như tâm trạng của người đàn ông vừa bước vào.

Tháo bỏ chiếc áo khoác ngoài trên người, rồi nới lỏng cavat, anh không mở đèn mà trực tiếp đi đến cạnh cửa sổ sát mặt đất. Bắc Kinh luôn là như vậy mặc dù về đêm thời tiết còn lạnh buốt hơn bình thường nhưng ngoài đường phương tiện đi lại vẫn không giảm bớt.

Chấn Diệp Thành hai tay cho túi quần tầm mắt hướng xuống bên dưới với đầy đủ màu sắc của đèn đường cùng ánh sáng mờ mờ của những tòa nhà đối diện.
Cuộc trò chuyện khi nãy vẫn quẩn quanh trong đầu anh.

“Một mối quan hệ khác… Chúng ta có thể”.

Nhìn thẳng vào gương mặt người đàn ông đối diện, mái tóc gọn gàng, lông mi rất dài và đẹp, đôi mắt tuy bình tĩnh nhưng cô có thể cảm nhận được sự trông đợi có phần buồn cười của anh.

Cố điều chỉnh giọng nói của mình bình thường cô mới lên tiếng:

“Chúng ta sẽ trở thành… hai người bạn thân thiết nhất trên cuộc đời… mãi mãi.”

Giọng nói nhẹ nhàng do đã uống rượu của cô càng khiến lời nói trở nên chân thực và chắc chắn, nhưng cô không thể ngờ được nó lại là một mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.

“À… ừ”.

Tắm rửa rồi bước lên chiếc giường rộng lớn nhưng trống trải của mình, cầm trên tay chiếc áo khoác vẫn còn thoang thoảng hương hoa nhài của cô, những kí ức đẹp đẽ trước đây cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí anh không thiếu sót chi tiết nào.
Thanh xuân của anh chỉ vỏn vẹn ba chữ “Dương Tuyết Hoa”.

Tiếng hát đầy cảm xúc từ điện thoại vang lên như là một bản nhạc nền không thể phù hợp hơn với tâm trạng hiện giờ của anh:

“Chỉ là bạn thôi, ngụy trang suy nghĩ thành lời hỏi thăm.

Chỉ là bạn thôi, biến tình yêu thành một âm mưu.

Yêu đến mức biết rõ kết cục vẫn không buông tay.

Chỉ là bạn thôi, nhớ em thì phải nói như thế nào?

Chỉ là bạn thôi, mượn cớ để che trở em.

Sao em lại áy náy… ta chỉ là bạn thôi mà…”

———————–

6 năm trước.

Trong một ngôi nhà nhỏ tại khu phố C – quận Triều Dương – Bắc Kinh.

Dương Tuyết Hoa nhìn lại mình trong gương một lần nữa. Tóc đen thẳng buộc gọn gàng, gương mặt trắng mịn xinh xắn, môi mỏng đỏ tự nhiên. Cô mặc một chiếc quần jean đơn giản,  bên trong mặc một chiếc áo len, khoác cùng một chiếc áo dài đến đầu gối, bên dưới là đôi giày thể thao đã cũ, trông cô rất thuần khiết đúng với độ tuổi của mình.

Cảm thấy mọi thứ đều ổn cô mới khoác balo rồi bước ra bếp ăn được ngăn cách với phòng ngủ chỉ bằng một tấm vải. Cô vội lấy miếng bánh mì trên bàn rồi tươi cười nói với người phụ nữ đứng gần đó:

“Gì Vân con đi đây”.

“Này con ăn chút gì đã chứ? Đồ dùng  cầm hết chưa, quần áo thì sao có đủ mặc không? Lên đó có gì khó khăn cứ gọi điện cho gì. Còn gì nữa nhỉ? Con… ”

Tuyết Hoa được gì Vân nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi khi cô 3 tuổi, đối với cô gì còn quan trọng hơn cả ba mẹ, gì là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời mà cô ngưỡng mộ.

Mục tiêu phấn đấu của Tuyết Hoa là đời này cô sống chỉ để chăm sóc gì, mong muốn đem lại cho gì cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc hơn ai hết.

Cô mỉm cười bước lại gần rồi ôm gì lần cuối:

“Con mang đủ rồi gì, gì ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, cuối tuần rảnh con sẽ về thăm gì. Thôi con đi đây không trễ chuyến xe bus mất”.

“Không cần thế đâu, à Tiểu Hoa con đợi đã!”

Như nhớ ra chuyện gì, gì Vân đi vội vào phòng lúc sau ra gì dúi vào tay Tuyết Hoa một bao phong bì rồi nhắc nhở:

“Con cầm lấy mà tiêu ở đó, gì không có nhiều nên con cứ cầm lấy. “

“Gì, con có tiền mà, ở đó người ta lo ăn uống ngủ nghỉ nên gì không phải lo cho con đâu”.

Nói xong cô lại cầm phong bao đưa lại cho gì Vân. Như sợ gì nói thêm, cô vội vàng chào gì rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

“Con bé này…”

Ra khỏi con ngõ nhỏ thân thuộc cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên phía sau có người đập vào lưng cô một cái khiến cô không khỏi giật mình.

“TUYẾT HOA!”

“Tô Mộng Phạn!!! Cậu dọa chết mình rồi”.

“Tiểu Hoa, ngắm anh nào nên có tật giật mình?”

“Vớ vẩn”.

Tô Mộng Phạn – bạn thân của cô từ lớp 10. Cô có gương mặt xinh xắn, có chút trẻ con mặc dù năm nay đã 19 tuổi, thân hình nhỏ nhắn cân đối. Nhà cô mở quán bán đồ ăn rất đắt khách nên gia đình khá giả, cô là con gái cưng của ông bà Tô. Ba năm trước hai cô đã hứa với nhau về sau sẽ cùng thi vào khoa sân khấu, thật may mắn lời hứa đó đã thành hiện thực, không những vậy hai cô còn chung một lớp học.

“Ừ ha, Dương Tuyết Hoa được mệnh danh là “động vật máu lạnh” sao có thể ngắm trai giữa thanh thiên bạch nhật được.”

Giọng điệu của Tô Mộng Phạn khiến Tuyết Hoa không khỏi bật cười, cô vỗ vai Tô Mộng Phạn một cái rồi bắt đầu nói:

“Được rồi, lên xe đi”.

Sau một khoảng thời gian dài ngồi xe bus cuối cùng Tuyết Hoa và Tô Mộng Phạn đã đặt chân đến quận Hải Điến* nơi có ngôi trường mà hai cô đã nỗ lực thi vào.

Học viện điện ảnh Bắc Kinh – trường đại học quốc lập hàng đầu của Trung Quốc, một trong những nơi có chỉ tiêu tuyển sinh ít nhất và tỉ lệ thí sinh bị đào thải vào hàng cao nhất tại Trung Quốc lên đến 96%…

Không hổ danh… Đúng là không hổ danh, đứng trước cổng trường Tuyết Hoa mới cảm nhận rõ sự nỗ lực của mình trong 3 năm qua không hề thừa.

Ngoài cổng trường cũng giống cô và Tô Mộng Phạn, các học viên mới cũng đang đợi ngoài này mong muốn nhà trường có thể mở cổng sớm một chút. Tuyết Hoa đưa tay hứng mấy bông tuyết đầu mùa, cái giá buốt làm cho cô không khỏi run lên nhưng lại thích thú.

Khoảng 1 phút sau, từ cổng trường một người đàn ông khoảng 45 tuổi bước ra, phong thái nghiêm trang, thầy nhìn các học viên một hồi mới bắt đầu lên tiếng:

“Tất cả mọi người đi theo tôi”.

Bước vào cổng trường Tuyết Hoa mới càng thấy được sự rộng lớn và đồ sộ của nó. Tô Mộng Phạn đi cạnh cô nói nãy giờ nhưng Tuyết Hoa đã không để tâm gì nữa, ngôi trường rộng lớn được bao phủ bằng một lớp tuyết trắng xóa càng làm nó trông huyền bí, mơ hồ.

“Dương Tuyết Hoa, cậu có nghe thấy mình nói gì nãy giờ không đấy? ”

“Ukm… Hả…? ”

Tuyết Hoa ngơ ngác hỏi lại Tô Mộng Phạn khiến cô không biết nói gì với người bạn này nữa.

“Mọi người đã có mặt đầy đủ, tôi sẽ phổ biến cho mọi người luôn. Việc phân ban mọi người đã biết nên tôi sẽ không nói lại, mọi người cũng đã biết việc tuyển chọn vào đây rất khó nên tôi mong muốn mọi người sẽ học tập thật tốt. Việc đầu tiên vào trường mọi người đều phải làm đó là ghi nhớ thật kĩ khẩu hiệu, bây giờ thì lặp lại theo tôi:

       Tôn sư trọng đạo

       Tân hóa tương truyền.”

Giọng nói của mọi người vang lên đồng đều khiến khẩu hiệu càng phù hợp với khung cảnh bên ngoài.

“Còn bây giờ các em ra bảng thông báo xem lớp học và phòng mình ở đâu, khai giảng sẽ diễn ra vào thứ 2 tuần sau, trong hôm nay và ngày mai các em hãy tự do tham quan trường, làm quen với lớp học, kết bạn với những người mới, hẹn hò nốt đi… Hẹn gặp lại”.

Khi thầy phát biểu xong cũng là lúc tiếng vỗ tay bên dưới vang lên thật to và nồng nhiệt.

Tuyết Hoa và Tô Mộng Phạn được xếp chung phòng cùng hai người nữa, cả quãng đường lên tầng 3 cô ấy đều cảm thán là hai người đúng là duyên trời định có một không hai…

Bước vào phòng thứ 16 Tuyết Hoa không khỏi cảm thán một câu, tuy là kí túc xá nhưng ở đây rất đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ thoải mái. Đằng trước là hai cô gái xinh đẹp đang đứng dọn đồ.

“Chào hai cậu mình là Tô Mộng Phạn, rất vui được làm quen với cậu”.

Cô nhanh nhảu giới thiệu khiến Tuyết Hoa cũng gấp gáp theo:

“Mình là Dương Tuyết Hoa, các cậu gọi mình là Tuyết Hoa là được rồi. “

“Chào Mộng Phạn, chào Tuyết Hoa, mình là Tư Duệ – Phùng Tư Duệ, kia là Đỗ Cảnh Mai rất vui được làm quen với hai cậu”.

Tư Duệ lịch sự chìa tay ra trước bắt tay với hai cô.

Một mình bước xuống sân trường, mặc dù tuyết đã rơi cao đến đầu gối nhưng Tuyết Hoa vẫn không kìm nổi tính tò mò của mình. Bước đi trên dãy hành lang rộng rãi không một bóng người, nhìn bóng lưng của cô trông thật cô đơn và lạc lõng.

Phía trước là bậc lên, khi Tuyết Hoa không để ý cô đã vấp vào nó rồi ngã xuống sân tuyết dày đặc kia.

“Á! “

Khi ngã xuống cô chỉ thấy thân mình đập xuống một cái rất nhẹ, thầm thở phào một hơi cô mới chật vật đứng dậy.

“Chân mình… Sao không nhấc lên được”.

Đang không biết phải làm sao bỗng có một bàn tay rắn chắc chìa ra trước mặt cô. Đẹp quá…

Trước mắt cô là một người con trai đẹp hơn tranh vẽ. Anh như một mặt trời rực rỡ trong bầu trời đầy tuyết này, đôi mắt đẹp sắc nhọn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại. Anh nhẫn nại, vẫn chìa tay trước mặt cô. Cảm thấy như có gì đó không đúng cô mới nắm lấy bàn tay của anh, bàn tay rất ấm như suy nghĩ của cô. Chỉ cần một giây anh đã kéo cô khỏi sân tuyết làm cô mất cân bằng ngã vào lòng anh.

“Xin lỗi…”
Như nhớ ra điều gì đó cô mới bổ sung:
“Cảm ơn”.

Anh mỉm cười rồi gật nhẹ đầu thay cho lời đáp lại.

Hai người gặp nhau lần đầu tiên trong khoảng khắc xấu hổ như vậy.

——————————

Một buổi sáng tháng 12 lạnh lẽo, một miếng bánh sandwich cùng một ly sữa nóng hổi được bày tùy tiện trên mặt bàn. Vừa theo dõi tin tức về thời tiết vào hôm nay cô vừa uống một ngụm sữa.

“Hôm nay tại Bắc Kinh tuyết sẽ rơi dày đặc hơn bình thường, mọi người ra ngoài nhớ mang áo ấm và đi lại cẩn thận. Xin cảm ơn”.

Điện thoại của Tuyết Hoa vang lên, cô chậm rãi nhấc máy:

“Chị xem tin tức chưa, giờ nó đang là top 1 tìm kiếm trên mạng đấy.”

Giọng nói gấp gáp của Lan Hương cũng khiến cô cảm thấy tin tức này cũng không nhỏ. Chuyển kênh một cách nhanh chóng, tiếng nói phát ra từ TV khiến cô không khỏi nực cười:

“Tin tức: Diễn viên mới nổi – Dương Tuyết Hoa được bắt gặp gặp tại khách sạn Remark cùng bạn diễn đình đám Thiên Khôi… Bữa ăn chỉ có hai người, liệu đây lại là một câu chuyện “phim giả tình thật” nữa… “

“Lan Hương cứ đến đón chị như bình thường đi, không sao đâu.”

Cô cất giọng bình tĩnh chấn an Lan Hương.

“Vâng chị”.

Cúp điện thoại rồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài, lại một việc khó nhằn nữa đây. Đang trong suy nghĩ đột nhiên tiếng bước chân từ từ tiến lại gần cô.

Anh cất giọng khó chịu:
“Dương Tuyết Hoa!”

————————-
*Hải Điến: là một quận nội thành nằm ở phía Tây Bắc của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.               

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN