Phía sau em này
Chương 6: Tranh giành vì người đẹp
Giọng nói cảm thán xuất từ nội tâm của nhà thiết kế Q.T cất lên khiến Tuyết Hoa cảm thấy vui vẻ. Nhìn người phụ nữ trong gương sắc mặt đã không còn mệt mỏi như trước, bây giờ đã vô cùng xinh đẹp giống như một đóa hoa anh đào đung đưa trong gió làm người ta xao xuyến.
Nước da trắng hồng tự nhiên, đôi mắt đen tuyền được chải mascara tỉ mỉ tôn lên đôi lông mi tuyệt đẹp, hai gò má cao được đánh một chút sắc hồng nhạt, đôi môi đầy đặn che phủ bởi một màu son đỏ dịu khiến Tuyết Hoa như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích. Một cái chớp mắt cũng khiến trái tim bao người rung động.
Đang trong suy nghĩ thì tiếng nói yểu điệu của một người phụ nữ vang lên khiến sự tập trung của mọi người kể cả Tuyết Hoa đều giật mình.
“Hạc Hiên, hôm qua trong bộ sưu tập mới có một chiếc váy tên là Bách Hợp rất đẹp, em muốn nó cho buổi tiệc tối nay được không?”
Giọng nói nhõng nhẽo có phần khoa trương của cô ta cất lên khiến mọi người trong đây đều không thoải mái nhưng cũng không thể biểu lộ. Vấn đề đều đổ dồn vào người đàn ông tên Hiên đứng bên cạnh cô ta.
Kiên nhẫn đợi người con gái đó nói xong anh ta liền mỉm cười cưng chiều rồi cất giọng nói đầy mê hoặc:
“Em thích là được nhưng… tối nay em phải tìm cách khiến anh vui vẻ.”
Câu cuối anh ta cố tình nói nhỏ vào tai người con gái ấy khiến cô ta đỏ mặt ngại ngùng.
“Người ta là của anh mà. “
Một màn vừa rồi khiến Tuyết Hoa cảm thấy rùng mình. Nhìn người đàn ông kia hiện lên tấm gương chỉ có một từ để miêu tả “soái”, từ bề ngoài cho đến phong thái toát lên đều cho thấy anh ta là một người đàn ông yêu nghiệt và có một vẻ đẹp mà bất cứ người con gái nào cũng đổ gục.
Thân hình cao ráo ngang ngửa Chấn Diệp Thành, gương mặt tuy trẻ tuổi nhưng đã vô cùng sắc nét, sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen mượt được vuốt gọn gàng lộ ra đôi mắt đen một mí khiến mọi người đều sợ hãi, đôi môi mỏng chốc chốc lại nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Để so sánh anh ta với Chấn Diệp Thành quả thật ngang tài ngang sức.
Người phụ nữ bên cạnh cũng không kém phần xinh đẹp. Cô ta mặc một chiếc váy đen bó chỉ ngắn đến nửa đùi để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt trang điểm cầu kì khiến cô ta rất xinh đẹp, mái tóc dài được làm xoăn để rũ qua eo vô cùng quyến rũ. Cả cơ thể nhỏ nhắn cứ áp chặt vào người đàn ông kia như một con rắn, anh ta cũng phối hợp đưa bàn tay cứng cáp vòng qua eo trực tiếp đưa cô ta dán chặt vào người mình.
Qua khoảng 1 phút lại thấy anh anh nói với người quản lý gần đó:
“Đưa cô Nghiên đi thử bộ Bách Hợp.”
Giọng nói trầm thấp khiến người quản lý bỗng chốc toát mồ hôi. Giọng nói cũng ấp úng sợ hãi cất lên:
“Tổng Giám Đốc… thật xin lỗi ngài bộ Bách Hợp đã có người lấy.”
Hân Nghiên đứng cạnh anh nghe xong liền nổi giận, từ trước đến giờ những thứ cô muốn đều đạt được nhất là hiện giờ cô đang quen tổng giám đốc của công ty thiết kế ra bộ váy này.
“Cô nói linh tinh cái gì đó, bộ đó hôm qua mới tung ra thị trường, vả lại ai có thể mua được nó chứ ?”
“Cái này… để tôi gọi chị Q.T!”
Q.T ngồi cạnh Tuyết Hoa cách đó không xa cũng phần nào hiểu được nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi. Tiến về phía hai người cô mới cất giọng nói dễ nghe:
“Xin chào tổng giám đốc, có việc gì không ạ”
Giọng nói nhẹ nhàng của Q.T cất lên khiến Chu Hân Nghiên bất ngờ. Với một người đam mê thời trang như cô ta nên trước người nổi tiếng như Q.T cũng tỏ ra vài phần kính trọng. Giọng nói không còn gắt gao như trước mà đã trở nên nhẹ nhàng:
“Chào nhà thiết kế Q.T tôi là Chu Hân Nghiên nghe danh cô đã lâu, hôm nay rất hân hạnh được gặp mặt.”
Hân Nghiên xuất phát là một người mẫu cũng coi là nổi tiếng nên việc biết tiếng anh là bình thường.
“Hân hạnh, cô Nghiên có phải có việc gì muốn hỏi ?”
“À, hôm nay tôi đến chủ ý muốn mua chiếc váy Bách Hợp.”
“Hóa ra là chuyện này cô Nghiên quả thực có mắt nhìn, bộ sưu tập lần này trọng điểm nhấn vào chiếc váy Bách Hợp này, tuy vừa mới đưa ra thị trường chưa đầy 24h nhưng độ nổi tiếng của nó đã phủ khắp Trung Quốc. Từ hôm qua đến giờ đã có rất nhiều cuộc điện thoại từ mọi người muốn bộ váy này thuộc về mình nhưng giá trị của nó lại rất lớn như độ nổi tiếng của nó vậy. Hôm nay cô Nghiên đích thân đến đây cùng tổng giám đốc Cảnh quả thực có thể chắc chắn đưa nó thuộc về mình, nhưng đáng tiếc… cô lại đến chậm một bước, chiếc váy này quả thực đã có người mua và thanh toán, người ấy hôm nay cũng có ở đây.”
Sau một hồi giải thích cuối cùng Q.T cũng nói đúng trọng điểm, một câu có thể đưa Chu Hân Nghiên từ bậc cao đột ngột tuột xuống bậc thấp nhất.
“Không thể nào, Hạc Hiên đã đồng ý mua chiếc váy này cho tôi, đừng nói ngay cả tổng giám đốc các cô cũng không để ý. Cô gái ấy ở đâu tôi muốn gặp mặt.”
Giọng nói khẩn trương vô cùng không hài lòng của cô ta khiến Q.T buồn cười. Chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem rồi.
Bầu không khí ở đây như ngồi trên chảo lửa bỗng một tiếng giày cao gót vang lên liền phá tan bầu không khí ngột ngạt. Tiếng giày cao gót vang lên đều đều cho thấy trước cuộc nói chuyện vừa rồi cô gái ấy hoàn toàn không để tâm, cũng không để ý người đàn ông đáng sợ kia là tổng giám đốc của công ty Q.T. Tiếng nói trong trẻo, nhẹ nhàng cất hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Cảnh Hạc Hiên.
(*Để biết thêm về nhân vật Cảnh Hạc Hiên mọi người hãy đọc “Cảnh tổng là tiểu cường”)
Cô gái trước mặt có một vẻ đẹp có thể làm gục ngã mọi đàn ông trên thế giới. Gương mặt được trang điểm nhẹ làm nổi bật những đường nét trời ban. Không chút sợ hãi mỗi bước cô đi tầm mắt đều nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng duy nhất đứng ở đó.
Nở một nụ cười thật tươi dành cho mọi người cô mới lên tiếng:
“Xin chào mọi người tôi là người đã mua bộ Bách Hợp kia. “
***
5 phút trước.
“Chỉ vì một chiếc váy lại có thể thay đổi tính cách của một người, quả thực bất ngờ.”
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên như câu nói đó chỉ là đột ngột xuất hiện trong suy nghĩ làm cô phải buộc nói thành lời.
“Nhưng lại đúng có chuyện đó nhất là vì bộ Bách Hợp của em nữa. “
Q.T thấy cô gái trước mặt lại có thể đơn thuần đến vậy và nó không phải như cô ấy đang cố tình diễn.
“Không ngờ Bách Hợp lại có sức hút đến vậy… khoan đã, chị nói bộ Bách Hợp của em!!! “
Hốt hoảng có, bất ngờ có, không tin được cũng có. Chị Q.T nói bộ Bách Hợp là của cô nhưng cô chưa từng nhìn thấy nó nói gì đến việc mua.
“Không phải Diệp Thành đã đặt bộ đó cho em, cậu ta chưa nói gì với em? “
“Chị nói Chấn Diệp Thành, cậu ta đúng là có nói với em đến đây chuẩn bị nhưng cũng chỉ có vậy.”
“Hóa ra là như vậy, hôm nay em chuẩn bị những cái gì ở đây cả bộ váy Bách Hợp ấy cậu ấy đều đã thanh toán hết.”
Tuyết Hoa cũng không phải nghi ngờ về khả năng của Chấn Diệp Thành, nhưng cậu ta cũng phải nói một tiếng cho cô chứ.
***
“Dương Tuyết Hoa!!! “
Chu Hân Nghiên quả thực không thể nghĩ rằng gặp cô ở đây, công ty của cô ta và Tuyết Hoa từ trước đến nay đều là đối thủ của nhau nên việc căm ghét trong lòng cô ta càng lớn hơn.
“Chào cô, Hân Nghiên đúng không nhỉ, chỉ là một chiếc đầm thôi mà không cần làm khó mọi người, nếu cô đã thích nó đến như vậy tôi sẽ nhường nó cho cô.”
Giọng nói dễ nghe lọt vào tai của Cảnh Hạc Hiên khiến anh cảm thấy hứng thú. Cô gái trước mặt tỏ tuy giọng nói bình tĩnh nhưng không hề đơn giản một chút nào, đây chính là người phụ nữ mà tên kia theo đuổi.
Nghe thấy Tuyết Hoa nói như vậy Chu Hân Nghiên càng thêm giận dữ lại quay xang người đàn ông bên cạnh, ánh mắt nóng rực của anh dán chặt vào Dương Tuyết Hoa khiến cô mặt mũi đều tím tái.
“Cô đừng tưởng mới nổi một chút đã ra vẻ và hãy thôi ngay cái vẻ mặt đáng thương đấy đi, thật quá kinh tởm.”
Tuyết Hoa nhìn người phụ nữ đối gương mặt xinh đẹp đã tím lại, hận không thể cắn nát đôi môi của mình.
“Thật sự xin lỗi, tôi còn chưa biết cô Nghiên là ai nhưng cô lại vô duyên vô cớ nổi giận với tôi, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Chu Hân Nghiên giật mình quay xang nhìn Hạc Hiên cũng thấy anh đang nhìn mình thì lửa giận trong lòng hạ xuống, điều chỉnh giọng nói như ban đầu cô ta mới lên tiếng:
“Tôi không muốn nói nhiều tóm lại chiếc váy này Tổng Giám Đốc của công ty đã đồng ý mua cho tôi, tôi muốn lấy nó ngay bây giờ.”
Tuyết Hoa đang định lên tiếng thì một giọng nam quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
“Cho dù Tổng Giám Đốc của cô không bán tôi cũng có cách lấy được nó.”
Chấn Diệp Thành không biết đến từ lúc nào bây giờ đang tiến gần về phía bọn họ. Bây giờ thì tất cả nhân viên ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía này, hai người đàn ông vô cùng đẹp trai và tài giỏi không hẹn mà gặp tại công ty thời trang này.
Chu Hân Nghiên nhìn thấy Chấn Diệp Thành trong lòng cũng sinh ra phản ứng bởi, trước người đàn ông đẹp trai này không cô gái nào có thể đứng vững nhất là với người mà mình thần tượng. Chu Hân Nghiên trở thành fan của anh khi anh vừa mới lên sóng, tuy vậy trước một địch thủ như Tuyết Hoa cô ta không thể để mình yếu thế.
Hít một hơi thật sâu cô ta mới mạnh dạn lên tiếng:
“Anh… anh… nói cái gì vậy, đây là bộ váy thuộc quyền quản lý của Tổng Giám đốc tại sao anh lại lấy được chứ.”
“Tôi nói gì Tổng Giám Đốc của cô tự hiểu, đúng không Hạc Hiên!”
Hai chữ “Hạc Hiên” kia phát từ miệng Chấn Diệp Thành rất tự nhiên như hai người đã quen biết từ lâu. Tuyết Hoa đứng cạnh anh cũng thắc mắc.
“Nói như cậu Chấn đây có hơi thái quá rồi, váy là của công ty tôi đương nhiên nếu tôi muốn nó sẽ không được bán cho bất kì một ai.”
Từ nãy đến giờ Cảnh Hạc Hiên mới lên tiếng, tuy giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy nhưng ánh mắt khi nhìn Diệp Thành lại khác hoàn toàn.
Chu Hân Nghiên khi nghe thấy anh nói vậy nét mặt đã tươi tỉnh như cũ, vẻ mặt đắc thắng của cô ta hiện rõ rệt. Ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Tuyết Hoa.
“Thật vậy sao?”
Giọng nói như nghe thấy điều gì đó nực cười, Chấn Diệp Thành từ từ ghé sát vào tai Cảnh Hạc Hiên rồi cất giọng rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Cậu mà trở mặt thì tôi cũng không phản bác đâu có điều… khẩu M1911 đang định tặng cậu chắc phải để khi khác vậy.”
Nói xong anh liền cười thật tươi rồi bước về phía Tuyết Hoa. Anh cất giọng nhẹ nhàng:
“Đến lâu chưa, xin lỗi khi để cậu đợi.”
Nở một nụ cười thật tươi đáp lại, cô cũng học anh rồi ghé sát vào tai cất tiếng:
“Tối về cậu chết chắc.”
Một cuộc đấu trí trong vô thức nảy ra giữa 2 người đàn ông khiến mọi người không ai dám lên tiếng, qua một hồi cuối cùng Cảnh Hạc Hiên quả thực chịu thua anh liền đầu hàng:
“Nếu cậu Chấn thích như vậy tôi cũng không còn cách nào, bộ váy này coi như tôi tặng cho cô Dương đây thay cho quà gặp mặt, tôi rất nóng lòng muốn nhìn thấy cô mặc nó, hẹn gặp cô tối nay.”
Nói xong anh liền bước ra ngoài khiến Chu Hân Nghiên không hiểu chuyện gì vội vàng chạy theo.
Cả tầng hai đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra liền im lặng nhìn người đàn ông “thắng trận” đứng gần đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!