Phía Sau Một Cô Gái - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Phía Sau Một Cô Gái


Chương 24


CON MÈO CAFE
1. “ Anh thế nào rồi? Ở chốn nào rồi? Em chỉ muốn… say hi! Hi!”

“ Anh vẫn ổn. Đamh làm phiên dịch cho một công ty xuất nhập khẩu ở Bangkok . Thật trùng hợp, anh vừa nghĩ về em tuần trước. Trời mưa. Chả hiểu sao, anh thèm café kinh khủng. Anh pha một cốc café và ngồi ngắm mưa, nhớ em. Còn em thế nào rồi?”

“ Bao nhiêu tách cà phê anh đã uống cho đến khi mưa tạnh?

Bao nhiêu hạt mưa anh đã đếm cho đến khi quên em?

Bao nhiêu đêm mưa anh đã thức?

Em đã về Hà Nội. Không gian rực rỡ. Những ngày rực rỡ. Những câu chuyện rực rỡ. Nhưng thiếu nhưng thèm cà phê đêm mưa.”

Cậu chủ đã ngã xuống đống gối la liệt dưới sàn nhà, gủ vùi. Máy tính xách tay vẫn mở. Tôi nằm cuộn tròn, mắt lướt lên lướt xuống mãi màn hình, nhưng không lý giải nổi vì sao ba mẩu thư facebook kia lại có thể khiến cậu đờ đẫn hàng giờ đồng hồ. Tôi chẳng hiểu vì sao cậu còn rỗi rãi viết qua viết lại với cô nàng kỳ lạ – người từng là cô chủ của tôi trong một ngày, một thời là bạn gái của cậu.

Xin tự giới thiệu, tôi là một con mèo. Mèo đực, thuộc giống mèo Ba Tư thân mập long xù, sở hữu chiếc đuôi dài mũm mĩm và bộ long vàng sậm rậm rạp, đan xen những vệt màu vàng nhạt giống như làn nắng vằn vệt của buổi hoàng hôn mùa Hè.

Tôi được cô nàng kỳ lạ mua về vào một ngày đầu xuân California . Tôi là một món quà sinh nhật. Tôi là kẻ thay thế – “ Nó sẽ thay em chơi với anh những khi em bận rộn, hoặc những khi không muốn gặp anh.” Cậu chủ đặt tên tôi là Cà Phê – món uống ưa thích nhất của cô kỳ lạ

Cậu chăm sóc tôi nhất mực chu đáo. Đêm đêm tôi yên giấc trên một chiếc gối bông bọc nhung đỏ, mềm mịn và thơm phức như đoá hoa hồng nhung khổng lồ. Sáng sáng khi tôi dụi mắt thức giấc, một đĩa sữa hảo hạng kèm theo những miếng bánh quy hình con cá đã sẵn sàng bên gối. Cả ngày tôi chỉ có mỗi việc phơi nắng cho khoẻ mạnh và đùa nghịch với những cuộn len sặc sỡ, hay cào khắp phòng làm vui.

Được nuông chiều hiển nhiên là sướng, nhưng tôi cũng hay phân vân: Có phải những phần nâng niu mình đc hương là dành cho cô nàng kỳ lạ ? Ngày xưa cậu có cơ hội chăm sóc cô, còn bây h chuyển qua mình và tưởng nhớ không dứt. Mối quan hệ của cậu và cô nàng rất dị biệt. Họ ôm nhau khi cô lén lút ghé phòng cậu, nhưng lúc đi ngang nhau trong công viên học xá, họ chỉ gật đầu chào một cái rất nhanh, rất nhẹ, như phẩy cằm vào không khí. Dường như ngoài tôi, chẳng ai biết họ được nối bằng một sợi tơ tình.

“Cà Phê, cô ấy vẫn chưa quên, đúng không?” – Cậu chủ bỗng nhiên thầm thì, đưa tay ve vuốt những túm lông trên chiếc cổ núc ních của tôi.

“Meo” – Tôi uể oải đáp lại, quăng một ánh mắt sắc lẻm về phía hai con ngươi trống rỗng của cậu – “Vài câu hỏi thăm sáo rỗng đâu có nghĩa lá chưa quên!” – Tiếc rằng cậu chủ chẳng nghe thấu tôi.

“Meo meo gì chứ, ngủ đi.” – Cậu chủ kéo tôi ôm vào lòng, môi gợn nhẹ một nụ cười vô nghĩa. Tôi nhảy bổ ra khỏi vòng tay cậu, ngúng ngẩy đi về phía chiếc gối của mình, không quên đáp trả một tràng “meo meo” đỏng đảnh.

2. Gần trưa, bảnh mắt tôi mới ngủ dậy, nằm thảnh thơi ngắm những tang lá lao xao trong gió bên ngoài cửa sổ. Từ căn hộ của cậu chủ có thể nhìn thấy một mảnh trời Bangkok bị chiếm cứ bởi những tòa nhà chọc trời, nhưng lại chiếu thẳng xuống một con hẻm yên tĩnh với những căn nhà hai tầng thấp bé dễ thương, tuy có phần cũ kỹ.

Bỗng một tảng mây xám xịt, to đùng nhích dần đến, lấp kín khung trời trong mắt tôi. Gió mạnh hơn. Những tàng lá lay đông dữ dội theo muôn chiều. Mưa. Những giọt nước bắn mạnh, bám vào tấm kính cửa sổ, tạo thành những vệt xiên dài.

Mưa Bangkok rất kinh sợ. Lớn, nhiều và dai. Tôi chun mũi hít hà mùi đất ẩm thơm lạ, thu mình trươc vài cơn gió rót vào phòng qua các khe cửa nhỏ hẹp. Tôi ngóng xuống con hẻm nhỏ, thấy vài người đi bộ đang rúm ró tiến từng bước, gồng tay níu chặt cây dù trong những cú quật của gió, những cú tạt của mưa. Cuộc đời thật khắc nghiệt, nên… tôi chợp mắt một lát. Dù sao tôi cũng chỉ là một con mèo, bão hay mưa thì cũng có gì phải lo nghĩ!

Khí chất của một ngày mưa gợi cho tôi về cô nàng kỳ lạ. – một fan hâm mộ nhiệt thành của mưa. Tâm tính cô cũng giống như mưa. Lúc nồng nàn mơn man. Lúc mạnh mẽ dữ dội. Cứ mười lần mưa, thì đến tám lần cô gọi cho cậu chủ. Có khi thầm thì to nhỏ. Có khi chẳng nói với nhau lời nào, chỉ thấy cậu áp sát vào tai, đứn bên cửa sổ thưởng thức những giọt mưa, nét mặt lấp lánh màu lãng mạn. Lắm khi trời đang mưa gió ầm ĩ, cô nàng đột ngột xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi, khiến cơn vui sướng như muốn tràn từ đôi mắt trùm lấy toàn thân cậu. Dần dà, cứ mỗi lần trời xập xình chuẩn bị mưa cậu lại ba chân bốn cẳng dọn dẹp phòng ốc để (biết đâu) đón cô nàng.

Những hồi tưởng trong cơn lim dim của tôi lái sang lần cuối cô nàng kỳ lạ ghé nhà chúng tôi…

Đấy là một buổi hoàng hôn cuối tháng 10. Tôi đang nằm bên cửa sổ chơi đùa cùng bóng chiều tà, nhấm nháp đĩa sữa của mình, thì những vụn mây xám uể oải trờ đến khắp bầu trời. Vài phút sau, những giọt mưa bắt đầu búng thân xuống đất. Cậu chủ lập tức thu vén căn phòng đang bề bộn nào sách vở, cổ họng ư ư một giai điệu tươi vui.

Khi phòng ốc đã tươm tất, cậu pha một tách cà phê đến ngồi cạnh tôi bên cửa sổ. Ánh mắt cậu ve vuốt từng hạt mưa. Mỗi lần cậu đưa tách cà phê lên miệng nhấp, tôi lại thấy khóe môi cậu hơi nhoẻn ra thành một nụ cười khoan khoái và mượt mà. Thi thoảng, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Thi thoảng cậu vò đầu tôi một cái.

Khi Mặt Trời kéo chăn đi khò, màn mưa trở lên dày hạt hơn. Cậu chủ khẽ hé cửa sổ ra hứng chút gió lạnh và ,mùi đất ẩm. Tôi nhảy vào lòng cậu, rúc sâu. Khi tôi đang khoan khoái dụi mặt vào chiếc áo thun mới toanh của cậu, cô nàng kỳ lạ nhẹ nhàng ngồi xuống bên chúng tôi.

Cô vào phòng từ lúc nào, không ai hay. Bằng một động tác khẽ như gió, cô tước tách cà phê trong tay cậu chủ và ực hết một hơi. Cậu đưa tay chùi nhẹ vành cà phê dính trên mép cô. Ánh mắt họ âu yếm quyện vào nhau.

Họ hôn nhau. Khi môi họ vừa khẽ chạm nhau, tôi “meo” lên một tiếng rõ to phá đám. Họ nhìn tôi cười trừ, rồi ngồi sát vào nhau hơn, cùng chiêm ngưỡng những hạt mưa đang bay lượn ngoài trời.

Thời gian lặng lẽ đan xen vào những hạt mưa. Cậu chủ xùy tôi ra khỏi lòng mình để rảnh tay ôm ghì lấy cô nàng kỳ lạ. Họ hôn nhau. Tôi bắt đc vẻ ngỡ ngàng nhưng thích thú lướt nhanh qua khuôn mặt cậu. Cô gái kéo cậu chủ thật mạnh, một cái ôm rất chặt, nhưng đột nhiên cậu chủ đẩy mạnh cô nàng ra. Cô ấy hơi khựng lại, hai tay đung đưa trong không khí như thể chúng là những vật dụng thừa thãi đính trên thân người. Cô đứng dựa vào cửa sổ. Một sự im lặng đầy hàm ý chèn ép chặt vào bốn bức tường.

– Tại sao?

– Anh cần một lý do để em còn phải tìm đến anh lần nữa.

Cô nàng kỳ lạ không đáp lời chỉ nhìn cậu hồi lâu. Trước khi rời đi, cô cúi xuống, vò mạnh đầu tôi một cái và cô kêu “ meo ” thay cho lời chào. Ngay thời khắc ấy, tôi đã đánh hơi đc sự bất thường. Chưa bao giờ cô chào tôi kiểu đó.

Cánh cửa phòng sập lại. Cậu chủ ngã người nằm dài ra giường. Tôi nhìn cậu “meo” lên một tiếng lớn – “ ngốc ”.

Cô nàng kỳ lạ không đến nữa cũng chẳng lien lạc gì. Cậu chủ vẫn điềm nhiên sống và đều đặn hàng sán chuẩn bị cho tôi đĩa sữa cùng những chiếc bánh quy hình con cá. Bởi luôn là cô nàng chủ động dất dắt mối quan hệ dị biệt của hai người. Họ gặp nhau khi nào, ở đâu, chưa bao h thuộc quyền tự quyết của cậu.

Khoảng 3 tuần sau, cũng vào một đêm mưa, cậu chủ về nhà, ướt nhẹp. Mặt mũi thất thần. Hai mắt tối sầm. Thân người lử lả. Tôi hốt hoảng chạy quanh chân cậu, la làng những tràng “meo meo” chói tai đầy quan tâm. Cậu chỉ lừ mắt nhìn tôi một cái rồi vào bếp pha một bình cà phê lớn. Cậu ngồi cà phê uống suốt đêm, trong bóng tối.

Cả tuần lễ sau đó, cậu chủ nằm bẹp trên giường vì ốm. Tôi luôn cuộn mình gọn gang dưới chân cậu, như một thiên thần hộ mệnh. Một tiếng ho, một cử động của cậu cũng khiến tôi thức giấc. Và vào buổi sáng cuối cùng của giai đoạn ốm đau vặt vẹo ấy, cậu thức sớm, nằm ve vuốt bộ lông xù của tôi, thì thầm: “Cô ấy đã đi rồi”. Đến lúc ấy tôi mới biết cô nàng kỳ lạ đã rút một chân ra khỏi cuộc đời cậu.

Nhưng cái chân còn lại của cô nàng vẫn ở trong cuộc đờ cậu – những kỷ niệm những vật dụng cô vất lại trong nhà và cả chính tôi – vẫn ngày qua ngày dày vò tâm tư cậu. Nhìn tôi cậu như thấy chính cô. Lúc như mật ngọt, lúc như cái gai. Lúc ôm ấp vuốt ve, lúc thờ ơ lạnh nhạt. Có một lần trong cơn say, cậu còn nhẫn tâm đá vào mông tôi một cái rõ đau. Nhưng tôi cũng chả thèm ăn miếng trả miếng, chỉ gừ lên một tiếng thật thảm thiết và hung hãn. Mèo nào lại đi chấp một gã chủ thất tình!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN