Phía Sau Một Cô Gái
Chương 4
Ngày thứ hai Tâm Khiết ở Moscow, trời bão tuyết. Cái lạnh thẩm thất vào từng giọt máu, rồi theo mạch lan khắp thân người. Cái buốt muốn cắt đôi từng tế bào. Ngồi cuộn mình trong hai tấm chăn bông bên cửa sổ, cô lạ lẫm chiêm ngưỡng khung cảnh trắng xóa mù mịt bên ngoài và lặng lẽ đếm từng nhịp thở. Thực tại lần bò trở lại tâm trí cô.
Cô bấm những đốt ngón tay, lẩm nhẩm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” – Đã sáu ngày cô không nhìn thấy mặt anh. Và giờ cũng đã xa cách anh ngàn vạn dặm, có muốn gặp cũng không dễ dàng gì. Tim cô lên tiếng: “Mày thật dũng cảm!”. Nếu tâm tính cô mềm yếu như những đứa con gái bình thường, nãy giờ mặt mũi đã lem luốc trong nước mắt. Vậy nhưng lòng cô cứ cắn rức một nỗi đằng đẵn.
Tâm Khiết ngáp một cái dài, rồi uể oải đứng dật, nhích vào bếp, người vẫn bao vởi hai tấm chăn nặng trịch. Cô rót một cốc cà phê thật bực rồi quay lại ngồi bên cửa sổ, tiếp tục chìm đắm vào những suy nghĩ, nhung nhớ của riêng mình. Đêm qua cô không dám ngủ. Đêm hôm trước vật vờ trên máy bay, cô cũng không dám ngủ. Chỉ khi thân thể rã rời không chịu đựng nổi, thì cô mới vô thức thiếp đi. Chẳng biết là ngất hay ngủ. Còn không, dù ngáp sai quai hàm, cô cũng chẳng dám chủ động nhắm mắt. Bởi giấc ngủ sẽ không đến, mà cái cảnh chia tay của sau ngày trước thì cứ diễn qua diễn lại trên sân khấu tâm trí cô.
2.
“Em không tin tưởng bản thân mình khi bên anh!”, cô gái nói rời rạc từng chữ, rồi quay lưng bỏ chạy. Phía sau cô, chàng trai đứng yên như đá. Gương mặt anh sắt lại, không tồn tại một cảm xúc nào, hoặc vì đã thể hiện quá nhiều bi thương mà trở thành chai cứng…
Tâm Khiết vùi đầu sâu hơn vào gối, cố chặn một tiếng thở dài. Nước mắt không đủ lực nặn thành giọt, chỉ có thể làm những cọng lông mi ươn ướt. Bàn tay cô xoa xoa chà chà vào chiếc gối bông căng phồng, như để tìm kiếm thực tại sau giấc mơ. Hai ngày nữa, cô sẽ được nhìn thấy anh, vì cớ gì mà khung cảnh buổi chia tay hơn sáu năm trước lại tái hiện trong mơ? Như một điềm báo. Cô thoáng cau mày…
– Tâm Khiết này, con sang Singapore có muốn tiện thể về Việt Nam thăm mẹ luôn không? – Bố cô hỏi trong bữa ăn sáng, khi đang phết mứt dâu lên lát bánh mì đen.
– Không ạ. Đi lâu quá, bố sẽ thấy vắng – Cô cười với bố bằng một nụ cười thơ trẻ.
Bố cô không nói gì, cặm cụi với phần còn lại của bữa ăn sáng. Quan sát những nếp nhăn hằn trên trán và mái tóc muối tiêu của ông, một vệt êm ái vắt qua lòng cô… Suốt sáu năm qua, cô luôn cố gắng hoàn thiện vai trò “cô con gái nhỏ của bố”, và bố cô luôn cố gắng bù lại mười bảy năm ông tồn tại bên ngoài cuộc sống của cô. Nhìn bên ngoài, bố cô vẫn chưa thể lớn tiếng mắng khi cô sai, chưa thể vòng tay ôm cô khi chụp chung hình. Nhưng cô luôn cảm nhận được tình thương ông dành cho mình, quyện chặt trong những mặc cảm tội lỗi.
Tên cô – Tâm Khiết – trái tim trong sáng, không phải được bố cô đặt, mà do chồng của mẹ cô đặt. Ngày cô chào đời, đinh ninh rằng đây là thiên thần bé bỏng do mình tạo ra, người đàn ông ấy cưng quý cô như bảo vật. Những ngày thơ bé, ông yêu chiều co bao nhiêu, thì khi biết cô chẳng phải con mình, ông bạc với cô bấy nhiêu. Nếu năm 4 tuổi cô không gặp tai nạn cần truyền máu, thì sự thật sẽ chẳng bao giờ hé lộ: Mẹ cô trong phút yếu lòng đã qua lại với người tình cũ trước ngày người ấy đi xuất khẩu lao động sang Nga, rồi sinh ra cô. Nếu…. thì cô sẽ chẳng bao giờ dám yêu anh.
Trên giấy tờ, anh là anh họ của cô – con của anh trai chồng-mẹ-cô. Trên giấy tờ, giữa anh và cô không được phép tồn tại mối tơ tình nào. Nhưng đời thật đâu phải một mảnh giấy. Anh và cô chưa từng thốt lên một tiếng yêu vững chắc. Nhưng trái tim ai nấy đều thật thà với tình cảm của mình: Anh yêu cô, và cô yêu anh.
3.
Khi biết vì sao người bố đối đãi với mình như không khí, qua những lời bóng gió của xóm giềng, trái tim trong sáng của Tâm Khiết cứng lại dần. Trở thành một cô bé chai lì. Một cô bé chẳng bao giờ thật lòng. Cười không thật. Khóc cũng không thật. Chẳng bao giờ tin vào cái mà người đời vẫn ngợi ca là “tình cảm” – Bởi nếu tình cảm tồn tại trên đời, thì việc cô là con ai nào có quan trọng.
Những suy nghĩ lệch lạc như lớp vỏ xù xì bọc lại nội tâm mong manh. Tâm Khiết dần lớn lên. Trong một lần thu mình vào góc, lẩn trốn hơi ấm đoàn tụ của buổi họp mặt gia đình, cô đã gặp Hoàng Minh. Hai tâm hồn: Một nồng ấm, một giá buốt. Một luôn tin tưởng, một luôn nghi kị. Hai nửa đối kháng hoàn hảo khép chặt vào nhau. Chất lãng mạn của yêu đương đã phải mạnh những luồng tươi mới vào thế giới của cô. Rồi ngay khi cô bắt đầu đặt cược niềm tin vào cái mà con người vẫn ngợi ca là “tình cảm”, đời thật giáng vào anh và cô một cú mạnh: Anh và cô là anh em họ, dù chỉ trên giấy tờ.
Mẹ cô khóc van năn nỉ. Chồng của mẹ cô chửi mắng. Bố mẹ anh cấm cản. Anh cứng đầu không chịu buông, dọn đồ đạc đến tá túc nhà bạn. Cô phân vân, chẳng biết nên về phe trái tim hay lý trí. Dồn ép. Nằn nì. Sỉ vả. Bức bối… Đến một ngày, khi buộc phải chọn lựa giữa hai mối ích kỷ: Đổ thêm đau khổ vào cuộc đời mẹ mà yêu anh, hay đục thủng trái tim anh để bảo vệ mẹ, cô chọn mối ích kỷ thứ ba. Cũng là mối ích kỷ to lớn nhất: Cô sang Nga đoàn tụ với bố đẻ, quảng lại nỗi hẫng hụt cho hai người mình thương yêu.
Suốt những ngày dài sau khi đến Moscow, một cơn đau vô hình cứ thi thoảng xói vào tim gan Tâm Khiết. Cô nén mình chịu đựng. Vết thương còn mới thì bao giờ chẳng bỏng rát, chờ đến khi nó hóa sẹo thì mọi vật sẽ ngăn nắp như cũ. Như Mặt Trời luôn mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây. Sống, đôi khi là phải biết tàn nhẫn với bản thân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!