Phía Sau Một Vai Phản Diện - Chương 9: Kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Phía Sau Một Vai Phản Diện


Chương 9: Kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương


Vì việc sử dụng năng lượng vượt khả năng cơ thể cho phép trong vụ của hiệu trưởng Iside Zaccaro nên Belie lại nằm liệt giường trong ba ngày dài tại phòng của Arthur. Sốt liên miên kéo theo những cơn nghẹt thở khiến cô quằng quại suốt mấy đêm liền, cũng hành xác Arthur trong chừng ấy thời gian. Mặc dù bệnh nặng như thế nhưng Belie kiên quyết không chịu đến bệnh viện, bởi vì với một người có thể nhìn thấy hồn ma như cô, thì ở nơi có người chết mỗi ngày như bệnh viện thật sự là chỗ mà cô ghét đến nhất, cứ thử tưởng tượng đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên nhìn gương thì đã thấy một khuôn mặt nhợt nhạt đầy vẻ chết chóc hiện lên đứng phía sau mình, thì dù có tinh thần mạnh mẽ đến mấy cũng bị hù cho phát điên lên. Cũng bởi vì ngôi nhà trên núi của Arthur không cho phép bất cứ ai ngoài Belie và Oliver biết đến sự tồn tại của nó nên không có ai chăm sóc Belie ngoài hai thanh niên này, Oliver kiêm nội trợ còn Arthur kiêm bảo mẫu, khiến Belie bị sốt đến đứng dậy không nổi cũng bật cười chào thua.

Lúc này đây, sau khi uống thuốc xong, Arthur không cho phép Belie lại rúc mình vào trong chăn nữa, cậu cho rằng điều đó khiến cô càng uể oải thêm chứ không được ích lợi gì. Vậy là mặc kệ Belie nói cô muốn ngủ, chỉ ngủ và ngủ, cậu kiên quyết lôi cô ra khỏi giường dù cô đã cố chống cự bằng cách ném gối vào mặt cậu. Arthur ép Belie ngồi xuống chiếc bàn phấn mà cậu mới mua xong, một thứ thừa thãi khi đặt trong phòng của một chàng trai, nhìn thoáng qua cứ như cậu vừa lập gia đình. Thật lòng cậu vẫn muốn Belie đi sang phòng khác ngủ, nhưng cô nhất mực không chịu, cô nói mấy ngày này cô không muốn ở một mình.

Belie ngồi trên chiếc ghế đệm, trước mặt cô là một tấm gương với mép chạy hoa văn đẹp đẽ, mặt gương phản chiếu khuôn mặt phờ phạc của một cô gái đang bệnh về cả về cơ thể lẫn tâm hồn. Cạnh cô, Arthur đang cầm lấy lược và chải tóc giúp cho. Có lẽ đối phương chưa bao giờ chải tóc giúp con gái nên có chỗ nào rối, thay vì nhẹ nhàng gỡ ra thì cậu ta lại tăng lực giật xuống, điều này khiến Belie đang phờ phạc cũng cau mày bực dọc:

– Nhẹ thôi, cậu đang chải tóc hay giật tóc tôi vậy?

– Nó rối! – Cậu đáp, trông bộ dạng thật sự sắp hết kiên nhẫn tới nơi rồi.

– Tất nhiên là nó rối rồi, ba ngày rồi tôi chưa chải mà, đến cả gội cũng không gội được, chỉ dùng pháp thuật làm sạch thôi – Belie uể oải đáp lại, sự mệt mỏi khiến cô chỉ muốn ngã ập người về phía cái bàn rồi đánh một giấc.

– Cô nghĩ sau vụ này cô giảm được bao nhiêu năm tuổi thọ?

– Không biết nữa, bao nhiêu cũng được, Luan an toàn là được – Belie đáp lại, không biết là do cô không sợ chết hay cô tự tin tác giả sẽ bảo hộ cô tới cuối câu chuyện, nhưng thật sự Belie không quan tâm mấy đến tuổi thọ của mình lắm.

Sau khi chải tóc xong, Arthur bắt Belie ra ngoài đi dạo, thậm chí khi cô muốn mặc áo khoác ra ngoài thì cậu cũng không cho phép, cậu nói rằng hôm nay trời đẹp, cô cần phải ra tắm nắng thì mới mau khỏi bệnh được. Belie cũng rất nghe lời Arthur, cô mặc mỗi chiếc váy và khoác khăn choàng ra ngoài đi dạo quanh rừng thông gần nhà, ban đầu thì cô cảm thấy thoải mái hẳn ra, không khí ở trong rừng rất tốt, gió thổi mát lạnh, luồng ánh sáng rẽ qua các tán cây chiếu xuống, thật sự là một chốn yên bình. Nhưng sau đó thì một cơn choáng ập lấy đầu Belie, kết quả là cô ngất luôn trong rừng. Điều này khiến Arthur khỏi phải mất công thuyết phục cô đến bệnh viện nữa mà trực tiếp đưa cô rời khỏi nhà để tìm đến bệnh viện trong trạng thái vô thức luôn, không biết có phải do cậu ta cố tình không nữa. Ai chứ nếu là Arthur thì Belie tin cậu ta dám làm ra cái chuyện thất đức đó lắm!

Belie lại tiếp tục nằm viện thêm một tháng nữa, trong thời gian nằm viện ngày nào cũng bị bác sĩ mắng cho một trận để chắc chắn về sau này cô sẽ không bao giờ sử dụng pháp thuật vượt ngưỡng cho phép của cơ thể nữa, đến mức ông cảnh cáo cô nếu còn ngang bướng thì sẽ không ai chịu trách nhiệm về cái chết dưới tuổi ba mươi của cô. Chỉ có duy nhất một chuyện không nhàm chán là Arthur mang cho cô vài cuốn sách viết về các vũ khí tân tiến của Ildes, rồi mỗi tối cậu hoặc Oliver, lại ghé qua đón cô đi đến quân khu bảy, dạy cho cô cách dùng chúng, với Belie, đây thật sự là một việc thú vị.

Mùa hè đã sắp tới, dường như trong gió đã có hơi nóng, hương hoa theo gió lùa qua ô cửa sổ, rèm cửa tung bay, Belie nằm trên giường, mắt thơ thẫn nhìn trần nhà, điều đầu tiên cô nghĩ là năm nay mình có rớt lớp không. Một năm có hai học kỳ, tổng cộng là mười tháng học, trong đó cô đã nghỉ học hết cả kỳ một, lần này nghỉ thêm một tháng, lại thêm những ngày nghỉ lưa thưa hay kiểu thỉnh thoảng chán chán cúp học, tổng cộng thời gian nghỉ cũng lên đến tám tháng. Thật ra thì đối với Belie lên lớp hay rớt lớp cũng như nhau, vì trường học không dạy cho cô được cái gì. Chỉ có điều nếu rớt lớp thì lại kéo theo một đống dư luận chói tai, luyên lụy cả Arthur cũng bị mang danh có người yêu là học sinh lưu ban. Chưa kể dù sao thì cô cũng cần bằng cấp để xin việc sau này, ai biết khi nào thì Arthur sẽ vứt cô đi. Belie nghĩ đây là một vấn đề quan trọng, có lẽ cô nên hỏi Arthur xem có cách nào cho cô lên lớp mà không bị xét điểm chuyên cần không? Hay tốt nhất là cứ lên lớp luôn khỏi cần thi thì càng tốt.

Lăn qua lăn lại trên giường bệnh, cuộc sống nhàm chán cứ thế trôi qua hết một tháng tại bệnh viện.

Hôm nay là ngày đầu tiên Belie quay lại trường từ sau khi cô tuyên bố mình là người yêu của Arthur Bewizer, quả nhiên thái độ của mọi người đối với cô khác hẳn. Họ không còn dám nhìn Belie bằng ánh mắt khinh miệt nữa, nhưng cũng chẳng dám dở trò thân thiện với cô, trong mắt họ là sự sợ hãi kèm theo nét khinh bỉ cố dấu. Belie nhìn thấy cảnh đó liền cười giễu khi nghĩ đến việc mình đã cậy đại gia mà lên đời, nếu sau này bị bỏ rơi rồi thì chắc không dám ngẩng mặt lên nhìn đời mất thôi! Mặc dù nghĩ thế nhưng Belie chẳng lấy việc mình dựa dẫm vào Arthur để sống yên ổn là chuyện gì nhục nhã, đơn giản mà nói, chẳng phải trong vụ Iside Zaccaro cậu ta cũng tận dụng cô rất tốt hay sao? Đã cam kết là gắn bó với nhau theo mặt lợi ích, cố lợi dụng được bao nhiêu thì cứ lợi dụng, kẻ sĩ diện hay cảm thấy tội nghiệp cho người kia trong mối quan hệ này chỉ là kẻ ngu dốt.

Khi tiếng chuông thánh thót của từ tháp đồng hồ của trường Metatron vang lên cũng là lúc mọi người thu xếp tập vở ra về, hay đi sinh hoạt câu lạc bộ hoặc dự giờ trà chiều quý tộc kia. Riêng Belie là người ở lại cuối cùng để hoàn thành bài kiểm tra bù vào những lần cô vắng mặt. Không biết là Arthur có lên tiếng giúp cô không nhưng đề thi có vẻ dễ và giám thị cũng chẳng buồn coi thi, vậy là Belie lật tài liệu làm hết đống lý thuyết khô khan mà cô cố thế nào cũng không nuốt nổi kia. Qủa thật, với cô, một cuộc chiến thực tế thì khả thi hơn là một đống lý thuyết vô bổ.

Sau khi nộp bài cho thầy giáo xong, Belie khoác ba lô lên vai rồi ra về, đang suy nghĩ xem tối nay nên làm gì thì một người đã chặn bước chân của cô trước cửa lớp. Cậu ta cao hơn cô một cái đầu, cánh tay khá lực lưỡng so với các bạn cùng trang lứa chống vào tường, tạo thành một vách tường ngăn Belie tiến về phía trước. Belie theo phản xạ ngước mắt lên, đó là một chàng trai có mái tóc nâu vàng, một màu sắc cực kỳ hợp với làn da trắng mướt của cậu, đôi mắt nâu màu cafe nam tính ánh lên tia thích thú như thể việc chặn đường Belie khiến cậu ta cảm thấy vui vẻ, một khuôn mặt tuấn tú mà sau ba mươi tư năm ở thế giới này, cô có thể đưa ra kết luận rằng cậu ta chắc chắn không phải nhân vật quần chúng.

Đối với con người này, Belie chưa từng nói chuyện qua với cậu ta, nhưng cô biết cậu ta, tên của cậu ta là Killiam Fredo, là người mà trong ngày đầu tiên đến lớp, cô đã ngồi kế bên cạnh của cậu ta. Mặc dù trong lớp Belie chưa bao giờ tám chuyện với bất kỳ ai nhưng cô vẫn nghe phong thanh được rằng cậu ta hơn cô ba tuổi, nhưng vì vào lớp cứ ngủ gật miết, đến hôm làm bài thi cũng ngủ, thành ra rớt lớp suốt ba năm liền, cũng nghe nói cậu ta là người khá thô lỗ, mà theo mọi người thì lý do cậu ta thô lỗ xuất phát từ việc cậu ta là đứa con hoang của gia tộc Fredo. Belie cũng chẳng buồn để tâm con hoang hay con chính, chỉ cảm thấy hình như ở cái đất nước này, khái niệm con hoang bằng với khái niệm thô lỗ và bần tiện.

– Tôi giúp gì được cho cậu sao? – Belie ngước mi, lịch sự hỏi bằng một giọng đều đều.

– Tôi nói ra cô sẽ giúp tôi à? – Cậu ta hỏi lại, bằng một chất giọng có chút bỡn cợt.

– Hỏi lấy làm lịch sự để người khác cũng lịch sự lại với mình thôi, chỉ tiếc đối tượng lại là một kẻ không biết điều – Belie nhún vai, vẫn treo lên mình khuôn mặt hờ hững phớt đời, cô quả quyết – Tôi còn có việc, xin tránh ra dùm cho.

– Tôi có thể về cùng cô không? – Killiam (lịch sự) buông tay xuống, cậu bước vội theo cô gái khi cô đi nhanh chân để thoát khỏi cậu.

– Tôi đang hẹn hò cùng Arthur, không tiện đi chung với người khác giới! – Belie cảm thấy phiền phức đến mức lôi tên của Arthur ra để thị uy, nhưng hình như tên này “lỗ tai cây” hay không có não, nên cậu ta chẳng buồn để cái tên Arthur Bewizer vào đầu mình.

– Chúng ta có thể làm bạn, tôi nghĩ tôi và cô rất hợp nhau lắm đấy, cô xem, tên cô là Belie, tên của con quỷ địa ngục, còn tên tôi là Killiam, trong tên có chữ “Kill” ý chỉ đến giết chốc, chúng ta đều là con hoang, đều bị bà vợ của cha chúng ta hắt hủi và đặt cho cái tên nghe mỉa mai làm sao – Cậu ta cười cười, khuôn mặt phảng phất nét trẻ con đối lập với cái dáng cao lớn và mạnh mẽ của mình.

– Cậu khác tôi, cậu là người thừa kế của công tước Fredo, còn tôi thì không – Belie đáp lại, lúc này cô đã đi đến ngã tư, lẽ ra cô sẽ rẽ phải để về ký túc xá, nhưng vì tên phiền phức này, cô quyết định sẽ rẽ trái để tắp qua chỗ của Arthur lánh nạn.

– Chúng ta không khác, sự khác biệt nằm ở mẹ chúng ta. Trong khi mẹ của cô hùng hổ rêu rao cho cả đất nước nghe cô là con của công tước Ludovic Laurentin rồi ép vợ của ông ta phải nhận cô, thì mẹ tôi lại dịu dàng giấu đi sự tồn tại của tôi, sau đó lẳng lặng hại chết đứa con của phu nhân Fredo, đồng thời triệt sản luôn bà ta trong thầm lặng, sau đó mới công bố sự tồn tại của tôi, hẳn nhiên bên giáo hội đã tuyên bố “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân li” nên dù phu nhân Fredo không sinh con được thì công tước Fredo vì danh dự cũng đâu dám bỏ bà ta, lúc đó mẹ tôi đã đưa tôi đến, ép công tước Fredo vào hai con đường lựa chọn, một là sau khi chết toàn bộ tài sản của ông ta sung vào công quỹ, hai là chọn tôi làm người thừa kế. Thế là tôi nghiễm nhiên thành người thừa kế – Killiam hồ hởi khoe, trông khuôn mặt của cậu ta dường như thích thú lắm trước thủ đoạn tàn độc của mẹ mình.

Belie dừng bước, cô tự hỏi mẹ cậu ta hay bà cụ tổ nhà cậu ta thì có liên quan gì đến cô? Nếu không phải trong trường cấm sử dụng pháp thuật thì cô đã thoát khỏi cái tên này từ lâu rồi:

– Nói đi, cậu muốn cái gì?

– Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn làm bạn với cô – Cậu ta cười ngố – Sau chuyện của mẹ tôi, tôi cảm thấy phụ nữ rất đáng sợ, phụ nữ càng xinh đẹp càng dịu dàng thì càng đáng sợ, như cô đây, thẳng thắn tới mức thô thiển, nghĩ gì nói đó, làm bạn với cô không sợ cô đâm từ sau lưng.

– Không cô gái nào rảnh rỗi đi triệt sản cậu như mẹ cậu từng làm với dì ghẻ của cậu đâu, nên đi kiếm người khác kết bạn đi! Tôi không có hứng chơi trò bạn bè với cậu – Belie xoáy lại, sau đó lại tiếp tục bước đi, lúc này cô đang băng qua một khu rừng lá kim nhỏ trồng trong trường để tiến về khu trung cấp của Arthur, những khu rừng dạng này thường dùng cho các buổi học thực hành nên giờ đây xung quanh không có một bóng người, chỉ có một màu xanh phủ quanh năm và những quả thông rụng đầy dưới đất. Một cơn gió thổi qua, xung quanh yên tĩnh tới mức nghe được tiếng thông reo vi vu trong gió. Bỗng dưng một linh cảm không hay ập tới Belie, cô còn chưa kịp thốt lên một tiếng “thôi xong” thì cổ tay đã bị Killiam siết chặt lấy:

– Mới đó mà đã phát hiện ra rồi, cô tinh ý hơn tôi tưởng – Killiam cười cười, khuôn mặt gian trá điển trai kề sát lại gần Belie – Cũng giống như hội trưởng Iside Zaccaro không xem cô – người đứng chót bảng trong cuộc thi đầu vào – là đối tượng cần lưu ý, cô cũng không đề phòng tôi – kẻ lưu ban ba năm, nên kết quả là này đây.

Killiam buông bàn tay to khỏe của mình ra khỏi cổ tay nhỏ bé của Belie, một chiếc vòng tay làm bằng thép đã nằm đẹp trên cổ tay cô, chính xác hơn nó là một cái còng, chuyên dùng để bắt phạm nhân là pháp sư, vì một khi đeo nó vào thì pháp sư dù có mạnh tới đâu cũng không thể dùng pháp thuật được nữa.

Một cơn gió thốc qua, những nhánh cây Vân Sam nhảy múa trong gió, nắng chiều chiếu qua in lên mặt đất bóng của chúng, trông như hàng ngàn cây kim, mái tóc Belie bay tung, cô bình tĩnh vuốt lại, không có sợ hãi, không có hoang mang lo lắng, mà thay vào đó là thái độ nghiêm túc hơn như tới tận bây giờ cô mới chịu nhìn đến Killiam:

– Cố tình bám theo tôi để tôi vì tránh phiền mà đi tìm Arthur, treo lên mặt biểu cảm vô hại, rất tinh tế lừa tôi đi qua khu rừng thông không người này để đeo cái này vào tay tôi mà không lo tôi tri hô kêu cứu, cậu khá lắm. Rồi, giờ muốn gì nói thẳng ra, giải quyết nhanh gọn, tôi không rảnh rỗi để đùa giỡn với cậu đâu.

– Bây giờ tôi giết cô dễ như giết một con kiến, không sợ hả?

Belie nhìn cậu ta, nghiêng đầu cười khẩy, đôi mắt nâu trong vắt như mặt hồ in bóng cả một rừng lá kim xanh ngắt trước mặt:

– Arthur là người thích trả thù thế nào cậu cũng biết rồi đó, nếu cậu nhắm mình có thể chống lại bá tước Arthur Bewizer thì cứ tới đi, tôi tin là nếu tôi có chuyện gì thì Arthur của tôi có thể cho xác cậu biến thành một bãi tởm lợm đến mức thần chết cũng muốn vứt luôn linh hồn của cậu cho khuất mắt.

– Ngông cuồng hết sức – Cậu ta cười phá lên – Tôi đã biết vì sao tên Arthur chọn cô rồi, có lẽ vì những kẻ chẳng giống ai như cô với hắn mới dễ nói chuyện với nhau làm sao – Cậu dừng lại như để dẹp đi khuôn mặt cười đùa kia, đôi mắt cậu dần trở nên nghiêm nghị hơn – Đêm Flora bị bắt cóc bởi Iside Zaccaro, tôi cũng có mặt ở phía sau tư dinh Aven, tôi đã quan sát cái cách mà cô hành động, cô là một chiến binh tuyệt vời Belie ạ, nên tôi cần cô giúp tôi lấy lại một thứ vô cùng quan trọng bị cướp đi bởi một hội pháp sư phi pháp, vì đó là một hội nằm ngoài vòng pháp luật nên dù cô có lỡ tay giết ai trong số chúng cũng sẽ không bị truy cứu bởi luật pháp đâu, nên yên tâm nhé!

– Yên tâm á? Killiam Fredo, xin phép được đính chính với cậu, chỗ mà cậu sắp vứt tôi vào đó là một hang ổ tội phạm chứ không phải là cái chợ, có thể ra vào tùy ý. Cậu nghĩ tôi có thể yên tâm khi cậu bảo tôi xông pha vào hang ổ của một tổ chức tội phạm để lấy đồ cho cậu? Có cần tôi tát cho cậu tỉnh lại không? – Belie mắng thẳng, sau đó cô quay bước đi, dù cho cô biết mình không thể thoát khỏi Killiam trong tình trạng pháp thuật bị phong ấn thế này, nhưng cô không đủ nhẫn nại để mà đứng đây nghe cậu ta giảng giải về kế hoạch điên rồ của mình.

Ra đời cách đây cả hàng trăm năm, những hội pháp sư đã trở thành truyền thống của đất nước pháp thuật Romilda này. Không như những tổ chức, cơ quan pháp thuật mới xuất hiện gần đây, những hội pháp sư này không đòi hỏi khắc khe về bằng cấp, trình độ học vấn và gia cảnh cho lắm, nên đầu vào nhân lực của nó là một con số lý tưởng đối với bất cứ ngành nghề nào. Chính vì tiêu chuẩn đầu vào sơ xài như vậy cộng thêm luật lệ không chặt chẽ, dần dần có những hội rơi vào con đường phạm pháp. Hẳn nhiên, đã nói là hội pháp sư thì thành viên trong hội toàn là pháp sư, kể cả khi họ phạm pháp thì cũng không thể tiêu diệt được trong ngày một ngày hai. Cho nên chính quyền đã tuyên bố rằng đối với cái chết của những thành viên trong những hội pháp sư phi pháp như vậy, họ sẽ không can thiệp. Sự tuyên bố này ở một khía cạnh nào đó thúc đẩy những người tham lam tìm đến các hội phi pháp để chiếm của cải, từ đó thay chính quyền diệt trừ các hội phi pháp luôn một thể. Nhưng đa phần mười vụ đi chinh phạt thì hết bảy, tám vụ là thất bại, vì một khi đã vào trận chiến, thì những pháp sư hắc hội có ưu thế hơn vì sẵn bản chất là những tay xảo trá và độc ác. Thế nên việc Killiam kéo Belie vào vụ này thật sự không khác nào cậu ta bảo cô đi làm quân cảm tử hi sinh cho cái món đồ ngu xuẩn nào đó của cậu ta.

– Tôi biết, nhưng thứ đó rất quan trọng với tôi, Belie, nó liên quan đến Flora, tôi phải giúp cô ấy lấy lại nó trước khi cô ấy tự mình đến đó lấy, cô cũng tiếp xúc với Flora rồi mà phải không? Cô ấy cố chấp lắm, chẳng màn nguy hiểm đâu.

Flora Rosary, lại là Flora Rosary, người cô yêu nhất trên đời là Luan cũng “Flora”, người yêu trên danh nghĩa của cô là Arthur cũng “Flora”, hoàng tử đất nước này cũng vì cái tên Flora mà khiến cô bị bắt nạt tập thể. Flora, Flora, thật là một cái tên ám ảnh cuộc đời Belie, đủ để mỗi khi nghe thấy cái tên này, Belie liền cảm thấy hãi hùng, bởi nó xuất hiện ở đâu thì y như rằng chỗ đó có rắc rối.

– Lại là Flora, đàn ông con trai các người ai cũng thích kiểu ngây thơ, thánh mẫu, tình thương ban phát như mưa khắp nơi trong khi bản thân mình thì lo không xong đó sao? Hay chính vì cái sự anh hùng của cô ta khiến các người có dịp thể hiện mình? – Belie bực bội, thật sự bực. Lẽ ra cô cũng chẳng buồn quan tâm đến cái tính của cô nàng đó làm gì, nhưng vấn đề là chính bởi vì cái tính cách đó nên cô ta cứ hết lần này tới lần khác kéo Luan vào rắc rối. Giờ thì thêm một vụ hay ho nữa, Flora làm mất đồ, một thanh niên si tình kéo đến tìm cô nhờ đi lấy lại giúp. Hay lắm!

Nhưng cái thằng nhóc này không cũng không phải hạng xoàng, cậu ta cũng thâm như ông hiệu trưởng Iside Zaccaro quá cố vậy. Cái câu tuyên bố lúc nãy cậu ta áp dụng nguyên lý “tảng băng ngầm” rất tốt, mặt thấy được là tình yêu bất chấp của cậu ta với Flora, mặt không thấy được chính là “Cô cũng hiểu mà Belie nhỉ? Flora mà xông pha vào đó thì Luan cũng sẽ vào theo, cô nỡ để Luan của cô gặp nguy hiểm sao”.

– Tôi đã nói rồi, tôi rất sợ phụ nữ, trên đời này tôi chỉ thích hai dạng mà thôi, một dạng là xấu tính công khai như cô, dạng hai là như Flora, thuần khiết không một vết nhơ. Nhưng tôi lại thích Flora! Biết tại sao không? Bởi vì cô quá đáng sợ, tôi tin là dù cho cô có đẹp như thế này cũng chẳng ai dám yêu cô, đến Arthur Bewizer cũng không dám yêu cô đâu – Cậu ta nhún vai thở dài, ra chiều tiếc nuối cho một kiếp “hồng nhan mệnh bạc” – Cô nói xem, một tháng Arthur cho cô bao nhiêu, cô làm xong cho tôi việc này, tôi trả lại cô gấp mười lần thế.

– Một trăm lần của cậu cũng không mua được cái mạng của tôi – Belie gằn giọng, sau đó ánh mắt cô rất nhanh bắt được một bóng người đi qua, đang tính hét lên kêu cứu thì Killiam đã nhanh chóng dùng một tốc độ phi thường lao đến bịt miệng và trói tay Belie lại bằng một câu chú pháp thuật, đồng thời cuối người xuống vác thốc cô lên vai rồi khênh đi.

Vắt người trên vai của Killiam, đôi mắt Belie mong mỏi nhìn về khu vực trung cấp trước mặt mình mà chỉ hận không giết chết được tên khốn Killiam ngay lập tức. Cô nhớ đến thảm cảnh bị bác sĩ mắng vì tội sử dụng pháp thuật quá nhiều, lại nhớ đến cái lắc đầu đồng cảm của Arthur khi cậu nói “Cơ thể cô không yếu lắm đâu, mà là quá phế luôn”. Thở dài ra đầy mệt mỏi, ánh mắt nhìn xuống con đường lát nhựa xanh lác đác mấy quả thông rơi từ trên cây xuống, Belie chỉ còn biết dâng lên niềm cảm khái trong lòng: Lần này “ngậm hành” no luôn là cái chắc rồi.

Bên tai cô, tiếng của Killiam vang lên hòa vào tiếng thông reo trong gió:

– Cô nhẹ quá đấy Belie, sau vụ này tôi sẽ đãi cô ăn thật nhiều nhé!

Nếu có thể nói được gì đó, Belie chắc chắn sẽ dõng dạc tuyên bố:

– Tôi tin dì của cậu đặt cái tên KILLiam cho cậu là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời bà ta!

Killiam và Belie rời khỏi thành phố Loreto bằng tàu lửa.

Lúc này có lẽ đã gần mười giờ tối, sau khi Belie ngủ một giấc chẳng mấy ngon lành trên chiếc tàu lửa ồn ào và lắc lư, thì dậy ăn tối cùng với Killiam. Sau bảy giờ đồng hồ, chiếc xe lửa đã đưa hai người rời xa khỏi thành phố Loreto phồn hoa. Giờ đây, Belie ngồi cạnh cửa sổ, tay nâng ly uống nốt chỗ sữa còn lại, sau đó chống cằm quay mặt ra ngoài ô cửa sổ, bên ngoài trời tối tăm mịt mù, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy những rừng cây bao la bát ngát tưởng như chạy đến cuối chân trời đang tắm ngập trong màu đen của màn đêm.

– Ngủ từ suốt bốn giờ chiều tới giờ chắc cũng đủ tỉnh táo rồi ha! – Killiam lên tiếng hồ hởi, lúc này người tiếp viên đã dọn chén đĩa xuống, cậu cũng bắt chước Belie, tay chống cằm rồi đắm mình trong những cánh rừng bạt ngàn trải hai bên cửa xe.

– Không tỉnh táo thì đêm nay còn mạng về nhà chắc?

Belie giễu lại Killiam, dưới ánh đèn trên trần xe hắt xuống, khuôn mặt cô gái trông điềm tĩnh như thể việc sắp sửa lọt vào một tổ chức tội phạm là điều chẳng đáng để tâm, từ cô toát ra một thần thái cũng mờ ảo như chính ánh đèn đang soi vào cô vậy. Điều này làm Killiam nhớ đến khoảng thời gian mình băng qua một sa mạc cách đây khá lâu rồi, ở trong một chốn hoang vu với những cồn cát nâu vô tận như đôi mắt của Belie, dù ban ngày cực kỳ nóng nhưng đêm ở sa mạc lại rất lạnh, cũng giống như thái độ của Belie vậy, lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, nhưng một khi đã gặp được mặt trời Luan của cô thì “nóng” đừng hỏi. Nghĩ đến đây, Killiam chợt nghĩ nếu Belie mà đứng giữa sa mạc thì chắc là hòa hợp lắm, cho rằng đó là một ý tưởng hay ho, vẫn giữ tư thế chống cằm, cậu mĩm cười nhìn Belie:

– Hay là sau vụ này tôi thưởng cho cô một chuyến đi sa mạc chơi, được không?

Cô gái quay lại, đôi mày đen sắc sảo hơi cau:

– Đi sa mạc chơi? Tôi đẹp nhưng không có điên!

Killiam bật cười, ánh mắt lại hướng ra cửa sổ lồng kính, lúc này mặt cửa kính trong đêm đen phảng phất một nửa khuôn mặt của Belie, hình như cô ta đang ngẫm nghĩ gì đó? Chỉ thấy sau một hồi nghĩ ngợi, ánh mắt cô nhìn về phía cậu, và khóe môi… khẽ cười.

Một nụ cười trên khuôn mặt đẹp đẽ như nữ thần, nhưng thần thái trong ánh mắt lại là một con quỷ.

Killiam ngây người quay đầu lại, tất cả không còn nữa, chỉ còn lại ánh mắt tĩnh lặng đến mức không một ai có thể cảm nhận được gì. Thứ mà cậu có thể cảm nhận được lúc này là cái lạnh như kim chích vào da, cái lắc lư và tiếng lạch cạch từ gầm xe, tất cả nằm trên cái nền của tiếng bánh xe lăn trên đường ray lao vút vào màn đêm sâu hút.

Vì lí do trạm xe cách khá xa địa điểm cần đến nên Belie và Killiam không xuống trạm như mọi người mà thay vào đó họ bay ra khỏi toa khi tàu đang chạy. Sau khi bay từ móc nối giữa các toa tàu, qua con sông Ilosk – ranh giới phân chia giữa miền Nam và miền Tây của đất nước Romilda, hai cây chổi nhè nhẹ đáp xuống chân của ngọn núi Grox. Xung quanh lúc này trời tối mịt đến mức đưa tay lên không thấy năm ngón, ban đêm ở vùng núi rừng thời tiết lạnh giá, gió như thanh đao cắt vụn màn đêm, xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe tiếng gió lùa vào tán lá hòa cùng tiếng côn rùng kêu râm rang.

Lúc nãy sau khi Belie thức dậy, Killiam đã mở cái còng phong ấn pháp thuật kia cho cô nhưng bắt cô phải lập một phép liên kết giữa hai người, phép liên kết đó quy ước chỉ cần Belie bỏ cậu ta lại thì sẽ ngay lập tức bị điện giật. Cậu ta cẩn thận tới mức nhân lúc cô ngủ còn lấy bảng tên và hoa tai của cô, phòng trường hợp nếu cô bỏ mặc để cậu ta chết, thì với địa vị là người thừa kế của gia tộc Fredo, cái chết của cậu ta sẽ được điều tra tỉ mỉ, đến lúc đó phát hiện ra trên người cậu ta có vật dụng của Belie Laurentin thì cô tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi nghi can.

Belie run cầm cập lôi áo khoác và khăn choàng cổ ra khỏi chiếc nhẫn, nhanh chóng mặc vào người, liên tục thổi phù phù vào hai bàn tay đang run lên vì lạnh, thậm chí chóp mũi cũng ửng lên:

– Tôi không biết cậu tin tưởng tôi tới đâu nhưng tôi khai báo trước rằng lạnh là một trong những điểm yếu của tôi.

– Cái đó để tôi – Killiam bình tĩnh đáp, sau đó cậu đưa tay lên, một luồng pháp thuật chạy vào cơ thể Belie, với một câu chú bảo vệ cơ thể khỏi thời tiết lạnh lẽo, Killiam hoàn toàn đập tan những lời than phiền của cô gái, sau đó cậu lấy từ trong nhẫn của mình ra hai chiếc áo choàng đen có mũ trùm, chu đáo đến mức lôi ra hai cái mặt nạ bịt kín cả mặt chỉ chừa hai con mắt.

– Ăn mặc như vậy giống trộm quá! – Belie cầm lấy cái áo vừa trùm vào người vừa phàn nàn.

– Thì chúng ta đi trộm thật mà, hội pháp sư phi pháp đó có đến cả trăm người, có điên mới xông vào cửa chính, chúng ta chỉ cần lấy thứ cần lấy rồi rời đi – Cậu dừng lại, lấy ra một khẩu súng ngắn và một con dao găm đưa cho cô – Vũ khí Chaos của cô đặc trưng quá, tốt nhất nên hạn chế để người khác thấy, tránh để bị báo thù về sau này.

Đội mũ trùm lên đầu, che đi khuôn mặt bằng chiếc mặt nạ màu đen, hai đôi mắt dưới pháp thuật Nhìn Trong Bóng Tối ngã sang một màu xanh dạ quang sáng rực trong đêm như mắt mèo, từng bước chân giẫm khẽ lên những chiếc lá khô phủ lấy mặt đất, kéo theo đó là áo choàng dài thân lay nhẹ theo từng bước đi, hai bóng dáng áo đen men theo lối đi nhỏ hẹp trong rừng, hai bên cây lá um tùm phủ, thỉnh thoảng có tiếng con vật nào đó kêu lên khiếp đảm như là đã lọt vào hàm răng sắc nhọn của lũ thú săn đêm.

– Này, chúng ta đã đi bộ gần được ba cây số rồi đấy Killiam, lại còn leo dốc, cậu biết sức khỏe tôi không tốt, cứ tiếp tục thế này chưa đánh địch tôi đã mệt vì đi bộ rồi – Belie lên tiếng, cơ thể cô nóng lên vì mệt, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn, mồ hôi chảy xuống chiếc cổ lạnh ngắt.

– Sắp tới rồi, nếu bay chổi thì sẽ bị phát hiện lại còn tốn sức, à, nếu không phải cô đã nói cô có người yêu nên không thể tùy tiện gần gũi người khác giới thì tôi đã dùng phép Dịch Chuyển Tức Thời đi cho nhanh rồi, thật sự nghe tiếng thở dồn dập mà nặng nề của cô, dù thừa biết là do cô mệt nhưng không thằng nào có thể nghĩ trong sáng cho được đâu, tôi thật sự cảm giác như mình sắp vào một cuộc truy hoan đến nơi rồi đây.

Belie thở hắt ra, sống tới từng tuổi này chẳng lẽ cô còn có chuyện tim đập thình thịch khi ôm người khác giới như những thiếu nữ tuổi mười sau sao? (Luan thì có thể). Những gì cô cần lúc này là giữ sức. Đi nhanh một chút tiến đến nắm cánh tay của Killiam, cậu cũng hiểu ý đưa tay quàng lấy người cô, kéo cô đi cùng với vận tốc cực kỳ nhanh.

Đó là một lâu đài hắc ám đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nó nằm ở lưng chừng ngọn núi, giữa một rừng lá kim, na ná như nhà của Arthur, nhưng đối lập với thiết kế kiến trúc mang lại cảm giác không gian mênh mông, khoáng đạt của nhà Arthur và những cánh rừng thông thơ mộng yên bình như rừng tiên quanh nó, thì lâu đài này trông thật sự ghê rợn, những mái nhà và cột nhọn hoắc đâm thẳng lên trời, thoáng có vài con quạ đen xấu xí bay đến đậu trên đó cất tiếng kêu “quác quác”, vây lấy tòa lâu đài là hàng rào gai bị những dây leo dại quấn tứ tung, góp phần tạo nên vẻ rùng rợn đó là những tán cây xuề vào trông như bàn tay của lũ phù thủy xấu xa đang bao bọc nó. Nhìn thấy cảnh đó, Belie cảm thấy kẻ phản diện như cô mà có cái vỏ ngoài thế này thì thật sự là điều tốt lành nhất mà X dành cho cô.

– Vừa nhìn là đã muốn quay về rồi – Belie truyền âm cho Killiam, giờ đây hai người đang nấp trong một bụi cây, dùng pháp thuật phóng tầm mắt ra xa để quan sát.

– Đã tới đây còn than thở được à? Quan sát thế nào rồi? Có tìm ra kẻ hở nào chưa?

– Lâu đài này được vây trong một kết giới chặt lắm.

– Luật của kết giới là gì?

– Từ từ, đừng có hối, cậu làm như dễ đọc lắm á – Belie chậc lưỡi, sau đó lại tiếp tục tập trung hết sức quan sát, cũng may kiếp trước của cô được giáo dục pháp thuật đàng hoàng, nếu không thì kiếp này chỉ có nước về chầu Chúa sớm.

Bộ dạng trách móc và tập trung của của Belie lúc này nhìn mới dễ thương làm sao, Killiam nhìn đến càng quả quyết nhất định sẽ khuyến khích cô đến sa mạc thăm quan một lần, vì cậu thấy nó giống cô.

Sau vài phút, Belie quay tầm nhìn lại về phía Killiam, cô cầm lấy tay cậu, nhắm mắt tập trung đọc một câu chú, chỉ sau vài giây, một họa tiết ngoằn ngoèo vẽ lên tay của cậu và cô, họa tiết y hệt họa tiết của lá cờ cắm trên nóc tòa lâu đài bóng tối kia.

– Luật của kết giới này là trong phạm vi lâu đài, những ai không có ký hiệu của hội thì không sử dụng pháp thuật được, thậm chí chỉ cần nhảy vào cái hàng rào kia là chuông cảnh báo sẽ kêu inh ỏi, đáng sợ thật! – Cô giải thích.

– Đọc luật của kết giới trong vài phút, rồi lách luật trong vài giây, cô mà tham gia vào ngành cảnh sát thì không ai dám phạm tội đấy, một thiên tài như cô tại sao lại đứng chót bảng vậy? – Killiam tấm tắc khen ngợi.

– Nếu tôi nói được cho cậu lí do thì chắc mọi người đã chẳng nhạo báng rằng Killiam Fredo vì ngủ gật mà ở lưu ban ba năm rồi!

Mất vài giây Killiam mới hiểu được câu trả lời đầy ẩn ý đó, cậu chỉ biết lắc đầu bật cười.

Hai bóng đen nhanh như cắt nhảy qua hàng rào gai bay vào bên trong khuôn viên lâu đài, đôi chân nhanh thoăn thoắt mà êm như chân mèo lướt qua các dãy hành lang dài và sâu hun hút, trông từ xa họ như những bóng ma ảo ảnh vụt qua trong đêm. Sau một hồi thăm dò sơ bộ, Killiam truyền âm cho Belie:

– Thiết kế này, kết cấu không gian chịu lực này, mái vòm và cột này, tôi biết rồi, tòa lâu đài này đi theo kiểu kiến trúc thường được dùng cách đây ba trăm năm về trước, nhưng nó có vết tích được tu sửa lại, chắc chỉ mới sửa vài nằm thôi, trước lúc tu sửa hẳn là các căn phòng quan trọng sẽ nằm ở hướng Bắc, nhưng với lối kiến trúc sau khi tu sửa này thì chắc chắn kho chứa của họ ở hướng Đông.

Belie chỉ mới đến Nhân Giới được mười sáu năm, kiến thức thì chỉ mới tiếp thu một năm, nên nói về mấy lối kiến trúc này cô hoàn toàn không có kiến thức để phản đối nên chẳng hỏi lại tại sao lại hướng đông, chỉ biết lao theo Killiam đi về phía đó, nhưng cũng không khỏi cảm thấy chán chường:

– Cho dù đã khoanh vùng phía Đông nhưng phạm vi tìm kiếm vẫn còn quá lớn.

– Tôi đã mua thông tin từ một tay buôn tin tức đáng tin cậy, gã ta nói rằng kho chứa của các hội thường là một lối đi mật.

– Tôi không cần là một tay buôn tin cũng biết điều đó.

– Đừng có nóng vội quá, bình tĩnh nghe tôi nói hết đi đã, trước tiên chúng ta phải tìm được một căn phòng có đặt một chân nến chín nhánh, chân nến chín nhánh đó sẽ dẫn chúng ta đến kho chứa thôi Belie ạ.

– Tôi có cảm giác rằng mình không nên tới đó, con số chín không may mắn đâu, mỗi lần giáo đường đánh chuông chín hồi là báo hiệu có người nữ qua đời đấy Killiam.

Lúc này hai người đang đứng giữa ngã tư, dọc theo các vách tường của mỗi lối đi là những cây đuốc sắp tàn lụi và các cửa phòng bằng gỗ đóng kín, số phòng nhiều đếm không xuể. Thật sự để tìm một căn phòng có chân nến chín nhánh là chuyện cần nhiều thời gian và sự mạo hiểm. Họ không có nhiều thời gian đến thế, bây giờ đã là hai giờ sáng, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi là trời sáng, đến lúc đó sẽ có nhiều người tỉnh giấc, tình hình càng trở nên phức tạp hơn.

– Đây đã là khu phía Đông rồi, nhưng bây giờ lại tiếp tục đi theo hướng Đông hay phải rẽ hướng khác? Chúng ta có nên chọn hướng đi cách ngẫu nhiên rồi phó mặc cho may mắn không Belie? – Killiam dừng chân lại để ngẫm nghĩ, hẳn nhiên phương án tách nhau ra là điều phải tránh nhất trong hoàn cảnh này.

– Tôi không biết Chúa có chơi xúc xắc không, nhưng tôi thật sự ghét trò ngẫu nhiên rồi phó mặc cho may mắn. May mắn của tôi sấp sỉ bằng không nên dẹp quách cái ý tưởng đó đi, dù cho yếu tố may mắn rất quan trọng nhưng với cái tỷ lệ 1:4, 25% này có thể may mắn sao? Đừng có quên, lúc đi thi cậu ngủ tới ba mươi giây cuối cùng rồi ngóc đầu dậy khoanh trắc nghiệm theo tỷ lệ 1:4 này mà rớt lớp ba năm liền đấy! – Belie trả lời, đôi mắt cũng nhìn dáo dác qua bốn lối đi, cô đang thử đặt mình vào trường hợp của kẻ đứng đầu tổ chức phi pháp này, nếu là ông ta, ông ta có thể đặt chìa khóa dẫn vào kho báu của hội ở đâu? Hẳn nhiên thông thường sẽ đặt ngay ở phòng của ông ta để bảo vệ cẩn mật rồi, nhưng vấn đề là phòng của ông ta nằm ở đâu?

– Cậu có nghĩ chúng ta nên hỏi đường không? Lúc nãy chúng ta đã tránh vài tên lính gác trực đêm, chúng ta có thể hỏi họ thử xem – Belie đề nghị, cô cho rằng phương án đó tốt hơn là chọn hướng đi cách ngẫu nhiên rồi phó mặc cho may mắn quyết định.

– Tôi tán thành, nhưng phải dàn cảnh như thế nào đây? Bọn pháp sư trong này gian như cáo chứ không đùa được đâu.

Belie hít một hơi thở đầy để suy nghĩ, những lúc như thế này cô thật mong có Arthur ở đây, cậu ta giỏi nhất là mấy màn ăn nói như thế này, đi với cậu ta cô chỉ cần im lặng đi theo thôi, những thứ này cậu ta sẽ lo tốt hết.

– Tôi ghét sự ngẫu nhiên – Belie cắn răng đầy bực dọc và quyết tâm – Tôi có kế hoạch rồi, hơi mạo hiểm một chút nhưng sẽ ổn thôi.

Được giao nhiệm vụ trực đêm ở các dãy hành lang trong khu phía Đông của lâu đài, trên tay cầm cái đèn dầu bằng đồng, người lính gác nhàm chán đi qua đi lại, sau đó lại ngáp ngủ rồi ngồi xuống đi văng lót đệm, hai mắt gã như muốn sập xuống, chỉ ước mình có thể thíp đi được một lát thì hay, nhưng ở chức vụ như hắn thì không có cái quyền sung sướng ngã mình vào đệm, đắp chăn bông như những thành viên cấp cao khác. Gã không biết tại sao bề trên lại cần gác đêm khi mà bất cứ ai không có dấu ấn của hội mà xâm nhập vào đều không thể dùng được pháp thuật và bị báo động nữa. Khẽ thở hắt ra, còn đang suy nghĩ xem có nên đánh liều ngủ một giấc không thì một cơ thể phủ trong áo choàng đen đã bước đến trước mặt gã, ban đầu gã hơi hoảng, nhưng khi nhìn đến ký hiệu của hội in trên ngón tay của người đó thì yên tâm hơn. Song, người trước mặt quá lạ lẫm nên gã vẫn còn nghi hoặc:

– Cho hỏi ngài là ai?

– Tôi là một thành viên cấp cao của hội, tôi cần gặp ngài hội trưởng ngay lúc này, phiền anh hãy dắt tôi đến đó, tôi có một tin tức quan trọng muốn báo cho ngài ấy – Người mặc áo choàng đen trả lời, đó là một giọng nam trầm.

– Ngài là thanh viên cấp cao sao lại không thể tự mình đến?

– Tôi đã rời khỏi đây rất lâu rồi, tôi nhớ phòng ngài ấy ở hướng Bắc, nhưng lúc nãy đi qua khu Bắc thì không còn ở đó nữa, một người pháp sư trẻ tuổi nào đó bên khu Bắc đã chỉ tôi sang khu phía Đông, còn nói sang đây cứ hỏi người gác đêm là được – Người đàn ông giải thích, âm thanh trong chiếc mặt nạ bịt kín mặt hơi ồ.

– A đúng rồi, năm năm về trước vì tu sửa nên phòng của ngài hội trưởng không còn ở khu phía Bắc nữa mà đã dời qua khu phía Đông rồi – Người lính gác xua đi mọi nghi hoặc, dù cho người phía trước trùm áo choàng và bịt mặt kín, nhưng làm việc ở một hội phi pháp gồm các thành viên toàn là tội phạm thì việc họ dấu đi diện mạo của mình đã thành điều hiển nhiên, hơn nữa anh ta còn có dấu hiệu của hội, lại còn biết phòng của hội trưởng lúc trước ở khu phía Bắc, chắc chắn không thể nào là kẻ xâm nhập được, dù sao thì với thân phận là tội phạm, các thành viên trong hội ra ngoài làm việc vài năm mới về là chuyện bình thường. Lấy lại thái độ sốt sắng dành cho bề trên, người trực đêm cuối người làm động tác mời:

– Lối này, thưa ngài!

Đi dọc các dãy hành lang có chiều rộng khoảng ba mét, bước chân của người gác vang lên khe khẽ, còn người đàn ông thì gần như không phát ra bất cứ âm thanh nào, tựa như lướt trên mặt đất, điều này khiến người gác đêm cảm thấy đây thật sự là một bậc pháp sư lão làng. Đuốc hai bên hành lang lúc này đã lụi, chỉ còn vài đốm lửa tàn, người gác đêm cầm chặt lồng đen dầu trong tay, soi lối đi. Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo choàng lên tiếng:

– Gác đêm như cậu mà không ngủ gật thì đúng là chăm chỉ thật.

– Vâng, lúc trước thì không có, nhưng không hiểu sao bắt đầu từ hai tuần trước ngài hội trưởng lại bắt phải có gác đêm, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng giữ gìn an ninh của tòa lâu đài là trọng trách của tôi, thưa ngài! – Viên gác đêm sốt sắng trả lời, trong đầu thầm mừng rỡ vì đã không ngủ gật vào lúc nãy, không chừng sau vụ này gã sẽ được lên chức chăng?

Lúc này bước chân của gã dừng lại trước một căn phòng với cửa hai cánh làm bằng gỗ thông đỏ, khác với các phòng còn lại chỉ dùng cửa một cánh. Gã đang tính gõ cửa thì cảm thấy đầu óc mình choáng váng, còn chưa kịp lên tiếng kêu cứu thì đã ngất lịm đi.

Belie bước ra từ chỗ bóng tối đặc của hành lang không được đèn dầu chiếu sáng, áo choàng đen quét trên mặt đất, cây đèn bão mà viên gác đêm đánh rơi khi ngất xỉu kia bay lơ lửng giữa không trung bởi pháp thuật của cô. Bóng đèn vàng vụt tắt, tất cả chỉ còn lại còn lại bóng tối bủa vây, cả cây đèn và viên trực đêm đều bị trần nhà hít chặt, đủ để ai đi ngang qua mà không ngẩng đầu nhìn trần nhà cao năm mét ấy thì sẽ không phát hiện được, mà Belie tin chẳng ai lại kiêu căng đến mức vừa đi vừa hất mặt lên trời đâu.

Giờ đây đứng trước cánh cửa phòng mang màu đỏ của gỗ thông, Belie đưa tay chạm lên nắm cửa, đôi mắt màu xanh dạ quang dường như sáng hơn lúc này. Killiam biết không phải cô đang cầu nguyện với Chúa cho khi cô mở cánh cửa này thì gã hội trưởng trong phòng kia sẽ vẫn còn ngủ, mà là cô đang bẻ khóa nó. Thông thường, đối với phòng của một con người, các pháp sư có thể đi xuyên tường hay độn thổ, nhưng đây là phòng của một tên trùm băng đảng phi pháp, toàn bộ các vách tường đều đã phù phép trở nên miễn kháng với các câu chú đi xuyên hoặc độn thổ, chúng cứng cáp tới mức chịu được sức công phá của hàng chục trái bom ma pháp, nên lối vào duy nhất chỉ có mỗi cánh cửa mà thôi. Ổ khóa của những cánh cửa phòng này cũng không thuộc dạng bình thường, ngoài ổ khóa thông thường là điều cần thiết cho mọi cánh cửa ra thì chủ nhân của nó còn đặt thêm một ổ khóa pháp thuật nữa, chỉ cần ai đó có ý định bẻ khóa thì ổ khóa pháp thuật này sẽ lập tức báo cho kẻ đã tạo ra nó biết.

Cũng như bom ma pháp, muốn bẻ ổ khóa pháp thuật thì phải bẻ được chuỗi liên kết trong câu chú đó, việc này thì quá dễ với Belie, mẹ của cô đã đúng, câu chú bẽ gãy liên kết là câu chú hữu dụng nhất trên đời này.

Cánh cửa dần dần được mở ra, lập tức nhanh như chớp, Killiam lao đến đánh ngất gã hội trưởng. Phải công nhận gã này cực kỳ nhạy bén, cánh cửa vừa mở ra gã đã cảm nhận được có người đến dù rằng Belie đã phù phép để nó không gây ra bất cứ âm thanh nào. May mắn cho Belie và Killiam là gã ta đang ở thế bị động, còn hai người thì đã có sẵn tinh thần đánh úp.

Đó là một căn phòng đi theo lối kiến trúc nội thất thông dụng, ở góc tường có một cái lò sưởi vẫn còn hồng than, bập bùng vài ánh lửa tàn soi lên tấm thảm hoa văn lót gần đó. Quả nhiên thông tin mà Killiam mua được không phải là trò bịp bợm lừa tiền, vì trong tầm mắt của Belie lúc này đây, ở trên cái bàn làm bằng gỗ cây tuyết tùng, thật sự có một chân nến chín nhánh được uốn rất tinh xảo bằng đồng, chín cây nến phát ra ánh sáng lung linh chiếu rọi lên những lằn vân gỗ xinh đẹp của cây Tuyết Tùng.

Trên thành cửa sổ mắt cáo, đồng hồ treo tường tích tắc điểm ba giờ.

Sau một hồi xoay tới xoay lui, nghiên cứu ngẫm nghĩ, cuối cùng Killiam cũng nhích được chân nến, quả nhiên có một tiếng động nặng nề vang lên, vách tường ở phía Đông đã di chuyển, mở ra lối vào một căn phòng bí mật, lập tức Killiam và Belie sau một giây giao ánh mắt với nhau thì không ai nói với ai tiếng nào, cùng nhau đi xuống.

Lần này là một hành lang hẹp, bề ngang chỉ khoảng một mét, hai bên lối đi không có bất cứ ngọn đuốc nào, sự chật hẹp của nó khiến Belie khó chịu, không phải cô mắc chứng sợ không gian hẹp, nhưng không gian hẹp thật sự khó chịu với cô, nó làm cô thấy ngột ngạt và khó thở, có lẽ ít hoặc nhiều cô bị ám ảnh trong căn ngục của nhà Laurentin, nhưng cô nhớ đêm mà cô xuống căn hầm ở tư dinh Aven cũng đâu đến nỗi này, hay do nơi này hẹp hơn, hoặc có thể do cô căng thẳng quá mức. Song, dù gì đi chăng nữa thì Belie cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hình như hơi thở cũng trở nên đứt quãng hơn, ở một mức độ căng thẳng và sợ hãi đủ cho cơ thể sản sinh ra nội tiết tố Adrenaline giúp cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

– Tôi đang ở chế độ cực thính để đề phòng bị tấn công từ xa nên tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cô ổn không vậy? – Killiam hỏi, đồng thời giảm lại vận tốc.

– Không biết có ổn không, tôi thấy khó chịu, tôi không biết có phải do tôi sợ không, nhưng nếu tôi sợ thì đã sợ từ ngoài kia rồi, đâu cần vô đây mới sợ, chúng ta nhanh chóng lấy đồ rồi rời khỏi đây thôi – Belie trả lời, giọng cô pha cùng hơi thở nặng nhọc, song, cô vẫn cố hít một hơi đầy, gia tăng mức độ phóng đại pháp thuật của thiết bị Khuếch Đại Ma Pháp, cố sao có thể lao đi với vận tốc nhanh nhất có thể.

Ở cuối con đường là một cánh cổng màu bạc đồ sộ nằm chễm chệ như ngấm ngầm thông báo “Bạn chỉ có thể đến tới đây thôi”.

Sau vài giây đưa tay sờ soạng kiểm tra, Killiam sầu não lên tiếng:

– Làm bằng thép với độ dày thân thép cũng khoảng sáu inch hơn, khả năng chống cháy nổ, chống lực va đập cực kỳ tốt, phủ các tầng pháp thuật chống đột nhập ổn, không có chìa khóa không vào được rồi.

Càng lúc Belie càng thấy khó chịu, lồng ngực như có cái gì đó nhức nhối khôn tả, tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi, cô liêu xiêu đến đứng không vững. Ban đầu ý nghĩ phải vào được căn phòng này xuất phát từ giao kèo với Killiam, nhưng không hiểu sao bây giờ nó lại biến thành khát khao của riêng cô, như Killiam khát khao lấy được đồ vật của cậu ta, thì ở trong đó, cũng có cái gì đó khiến cô cảm thấy khát khao muốn lấy cho bằng được.

Không đợi Killiam nói gì thêm, Belie đã đưa tay lên, ém nhịp thở nặng nề xuống, cố gắng làm mọi cách để giải quyết mọi vấn đề cách nhanh chóng, cô cảm thấy mình phải rời khỏi đây trong thời gian sớm nhất có thể.

– Phân Rã – Cùng với tiếng của Belie, Killiam thấy cánh cổng nứt ra, các đường nứt ban đầu nhỏ xíu, sau đó chạy lan ra, cuối cùng đường nứt khoanh thành một vùng cao khoảng một mét, rồi sau đó vùng bị khoanh kia rơi ra khỏi cánh cổng, mở ra một lối đi lý tưởng.

Killiam thấy cảnh đó thì sửng sốt, thuật ngữ “Phân rã” trong pháp thuật được hiểu là phân tách sự vật từ bên trong, nó khác với phép “Cắt” và phép “Đập vỡ” ở chỗ, “Cắt” và “Đập Vỡ” là tác động từ bên ngoài vào, còn “Phân rã” là làm đứt mối liên kết của sự vật từ chính trong cấu tạo của nó. Phép “Phân rã vật chất” có nhiều cấp bậc nhưng dù là cấp bậc đơn giản nhất cũng được liệt vào hàng ma pháp Sơ – Cao Cấp. Tùy theo cấu tạo vật chất mà cách thức “Phân Rã” sẽ khác nhau, có một số vật chất buộc pháp sư phải nắm rõ cách sắp xếp của nguyên tử cấu thành vật chất, vô cùng phức tạp. Đỉnh cao của phép Phân Rã là làm nứt cả kim cương – một trong những vật liệu cứng nhất của Nhân Giới. Đối với những tay pháp sư làm nghề sát thủ lão làng nhất thì ma pháp “Phân rã” là một trong những ma pháp được chúng ưa chuộng nhất, không cần dùng dao cắt xuống thịt để kết thúc sinh mạng của con mồi, thay vào đó với một câu chú “Phân rã” sẽ làm vỡ hết toàn bộ các mạch máu, tim và các bộ phận khác trên cơ thể của đối tượng ám sát mà không có một giọt máu nào văng ra ngoài. Trong giới sát thủ, những cái chết bởi ma pháp “Phân rã” như thế được gọi là Nghệ Thuật Của Tử Thần – Tử Thi Không Cạn Máu. Bây giờ Belie lại sử dụng nó thành thục như thế, không khỏi khiến Killiam tự hỏi có phải cô ta vốn là một pháp sư lão luyện có thâm niên nghề cao nào đó cải trang thành nữ sinh mười sáu tuổi hay không.

Bước vào kho chứa là một bể của cải đầy ắp của hội, những vali đựng đầy những đồng tiền mang mệnh giá lớn nhất, vàng bạc, đá quý, các bức tranh, đồ vật mang giá trị cả một tòa lâu đài, tất cả đều xếp đầy trên các kệ.

– Hội này chắc toàn siêu trộm, Belie nhỉ? – Killiam hít một hơi như ép cơn tham lam của mình xuống.

– Lấy thứ cậu cần rồi rời khỏi ngay lập tức – Belie cất giọng cảnh cáo, dù rằng cô biết chỉ cần lấy vài món trong này sẽ kiếm cho cô một khoản đủ để trả nợ Arthur, nhưng cô đã quá quen với cái kịch bản người tham lam bị giết chết bởi lòng tham của họ rồi, hơn nữa, ngoại trừ món nợ của Arthur, Belie chẳng thiết gì phải cần nhiều tiền, mà Arthur thì không đòi nợ cô, ngược lại còn không tiếc tay cho cô tiêu xài, thì mất công khênh cái đóng này về làm gì.

– Hờ hững với cả tiền bạc á? Cô là người hay thánh vậy? – Killiam bật cười, sau đó cũng nhanh chóng đi tìm trên các kệ món đồ vật của mình, song có vẻ thấy diện tích căn phòng quá lớn, cậu nói với – Đó là một cuốn sổ to bằng cuốn sách giáo khoa đấy Belie, đi tìm giúp với!

Các kệ xếp với nhau như cách sắp xếp trong các thư viện thông thường, chỉ là Belie không biết nó phân loại như thế nào thôi, ngày tháng hay giá trị? Đối với một tổ chức phi pháp chuyên cướp bóc như thế này thì chẳng có lý do gì để phân loại theo ngày tháng đâu nhỉ? Nghĩ thế, cô hỏi:

– Quyển sổ của cậu có giá trị bao nhiêu? Khai thật để tôi còn biết thông tin mà tìm giúp nhé!

– Thông tin trong cuốn sổ đó với tôi còn hơn cả số tài sản của gia tộc Fredo giàu nhất thành Freicot – Killiam đáp lại sau vài giây dè dặt nghĩ ngợi.

– Tôi không hỏi với cậu, mà là với chúng kìa, tôi cần biết giá trị của nó trong mắt chúng để có thể tìm nhanh hơn – Belie bắt đầu cảm thấy bực dọc, với một người không có tính nhẫn nại như cô thì việc tìm một cuốn sổ giữa cái đống đồ này thật sự là một thách thức, chưa kể trong phòng này có rất nhiều cuốn sổ, mà có lẽ đề phòng trường hợp bị mất cắp, chủ nhân của căn phòng này đã bọc chúng lại bằng cùng một loại bìa, nên trông cuốn nào cũng như cuốn nấy, thật không biết phải làm sao!

– Bọn chúng chỉ định chuộc tiền của tôi thôi, chắc vào khoảng bằng một mãnh đất ở trung tâm thành phố Loreto.

– Thưa cậu Fredo, tôi không làm bên bất động sản, làm sao tôi biết giá của đất đai bây giờ là bao nhiêu chứ! Thật là – Belie dừng lại, thở hắt ra, cảm giác bực bội lấp khuất cả cảm giác khó chịu lúc nãy.

Trời đã sắp bốn giờ, thế nào cũng có ai đó thức giấc rồi, tìm càng lâu thì muốn ra khỏi nơi này càng khó.

– Quyển sách đó có gì đặc trưng không Killiam? – Belie bất lực lên tiếng – Cái gì đó mà chỉ nó mới có đấy!

– Có, một đồng bạc được dùng vào thời vua Candia ở thế kỷ trước, được kẹp trong quyển sách – Killiam lên tiếng sau vài giây ngẫm nghĩ.

– Hiểu rồi – Belie thở dài lên tiếng, lúc nãy vì ở trong phạm vi quá rộng nên Belie không thể sử dụng pháp thuật này vì sợ có người sẽ “đánh hơi” được, nhưng bây giờ trong không gian của căn phòng, chỉ có cô và Killiam thì sẽ ổn thôi.

Trong hoàn cảnh phải dùng đến câu chú đó, Belie chợt nhớ đến lúc mẹ đã dạy nó cho cô. Đó là lúc cô mười ba tuổi, sau khi ăn tối xong, cô lập tức chạy về phòng mình chứ không ở lại nói chuyện thêm chút nữa như đôi ngày, điều này làm mẹ rất ngạc nhiên, song, mẹ vẫn tôn trọng không gian riêng tư của con gái, mãi cho đến khi cô vác cái mặt bí xị đến phòng mẹ, mẹ mới biết cô đã làm mất chiếc hoa tai mà cha đã tặng cho cô.

– Làm sao đây? Con biết cha sẽ không mắng con đâu, nhưng con rất quý những gì cha tặng cho mình – Belie nói khi ngồi đối diện mẹ, lúc còn trong vòng tay bao bọc của họ, cô có thể tỏ ra nũng nịu mỗi khi gặp phải việc khó khăn.

Mẹ khẽ cười, những chiếc móng tay màu vàng của thiên sứ đoan trang che lấy đôi môi mềm, mẹ nói:

– Mẹ vừa tìm được nó rồi Bell nhé, trong hai giây thôi!

– Mẹ làm sao hay vậy? Dạy cho con đi! – Belie hồ hởi.

– Đây là pháp thuật Rà Soát, chỉ cần con nắm được thông tin về nó thôi, nếu trong phạm vi Rà Soát phức tạp thì yêu cầu phải nắm được cấu tạo vi mô của vật chất nữa, nghĩa là con phải thấu suốt được những thành phần thấp nhất đã cấu tạo nên nó, hiểu không? – Mẹ ôn tồn giảng giải, khuôn mặt mẹ dịu dàng và đằm thắm như mặt trăng, Belie cảm thấy mẹ thu hút mình hơn cả bài giảng.

– Không hiểu ạ! – Belie thẳng thắng đáp.

– Phức tạp ở trình độ đọc được cấu tạo vi mô của vật chất thì con chưa học được, nhưng ở mức nắm thông tin về nó thì sẽ ổn với Bell của mẹ thôi. Xem nào, một thứ bằng vàng, nặng khoảng mười ba gram, hình ngôi sao năm cánh, mỗi cánh có đính một viên kim cương nhỏ, là gì nào?

– Tất nhiên là chiếc hoa tai bị mất của con rồi!

– Đúng rồi – Mẹ tấm tắt khen ngợi dù cho đó là một câu hỏi hiển nhiên phải trả lời được, sau đó, mẹ chỉ vào hộp hoa tai của mẹ nằm trên bàn – Nếu bây giờ nó nằm trong cái hộp này, thì con có phân biệt nó được với những chiếc khác không?

– Tất nhiên là được chứ ạ – Belie đáp, song cô vẫn thấy chưa thấu suốt lắm, nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, lập tức cô hớn hở nhìn mẹ – Có nghĩa là con sẽ nghĩ về thứ đó trong đầu, sau đó khuếch đại tầm nhìn, quét qua các vật chất rồi tìm ra nó thông qua thông tin đã biết phải không ạ?

– Đúng rồi, Bell của cha mẹ giỏi quá – Mẹ tít mắt cười xinh đẹp, đưa tay xoa đầu cô – Mẹ nghĩ không cần đến sức mạnh của Lost Generation hệ ba thì con cũng đủ mạnh mẽ và giỏi giang rồi. Điều mà mẹ tự hào nhất là đã sinh ra một cô con gái như Bell.

Quay trở lại hiện thực, Belie cố thoát ra khỏi cảm giác bùi ngùi tiếc nuối cho một quá khứ tốt đẹp mà cô từng có. Nhanh chóng lấy lại tinh thần trong một hơi thở khẩn trương, Belie bắt đầu lẩm nhẩm câu chú mà năm xưa mẹ đã từng dạy cho cô.

Mặc dù nhắm mắt nhưng mọi vật hiện lên trong đầu Belie rõ mồn một, tất cả nằm trong một không gian đen mịt. Với mục tiêu là một đồng bạc có đường kính một xăng ti mét, pháp thuật này sẽ khiến những thứ không có hình dạng như thế đều nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Sau năm giây rà soát, cuối cùng những thứ bằng bạc, có đường kính một xăng ti mét chỉ còn lại hai chỗ, một chỗ là rất nhiều đồng bạc đang tụ lại, có lẽ đó là một va li tiền cổ, chỗ thứ hai nằm ở hướng mười một giờ, cách mặt đất hai mét.

– Nằm ở hướng mười một giờ, cách mặt đất hai mét – Belie nói với Killiam, song, đang tính buông tay kết thúc cái pháp thuật đau đầu này thì chợt một thứ gì đó hiện ra trong tầm nhìn pháp thuật của cô, tại không gian đen mịt không có bất cứ chiều hướng nào trong đầu của Belie, rất nhiều vệt màu xám nằm ở dưới chân cô, chúng như muốn bay đến quấn lấy chân cô mà kéo xuống. Điều này khiến Belie trở nên hoảng sợ, cô nhớ trong không gian rà soát, bất cứ thứ gì không có hình dạng của vật cần tìm đều sẽ biến mất, vậy thì tại sao những vạt ánh sáng màu xám này lại xuất hiện trong tầm nhìn của cô? Mà cái cảm giác này Belie biết, đó là cảm giác khát khao thúc giục khi cô còn ở ngoài cánh cửa.

Một nguồn năng lượng bí ẩn nào đó đã xâm nhập vào ý thức của Belie, nhưng tại sao chỉ mình cô, Killiam không hề có vấn đề gì hết.

Những vạt xám vây lấy chân của Belie, kéo cô xuống. Belie thấy chân mình như treo đá, trên vai lại có cả tấn nặng nề đè xuống khiến cô không cách nào thoát ra được, cố hít một hơi thở lấy sức, Belie giật người ra khỏi chúng, quay về hiện tại.

Một hiện tại phũ phàng khi cô ngã vào cái kệ để đồ lúc nào không hay, hiệu ứng dây chuyền hoàn hảo đã diễn ra, kệ thứ nhất ngã, kéo theo kệ thứ hai ngã, dần dần những kệ sách ngã liên tiếp, kệ này đè kệ kia, kệ kia xô kệ nọ, cuối cùng tạo thành một đống hỗn độn đi kèm với hàng loạt âm thanh đổ vỡ inh õi cực kỳ chói tai mà Belie tin không một vách tường cách âm nào có thể ngăn nổi việc chúng vang ra khắp lâu đài như một cái máy báo thức.

Khi Belie tỉnh trí lại thì đã thấy mình nằm trong vòng tay của Killiam, trong tầm mắt cô, nóc nhà đã bị dở tung, mấy cây chổi chở người bay lượn lờ xung quanh ngày càng đông, đôi mày Killian nhăn lại, khuôn mặt căng thẳng tột độ nhưng vẫn cố cười:

– Hãy trấn an tôi bằng việc nói rằng cô có thể cân tốt toàn bộ lũ pháp sư tội phạm trong lâu đài này đi, Belie!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN