Phía Sau Nghi Can X - Phía Sau Nghi Can X - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Phía Sau Nghi Can X


Phía Sau Nghi Can X - Chương 16


Ishigami nhìn Kusanagi với nét mặt hoàn toàn vô cảm. Mà không, có lẽ mắt anh chỉ hướng về phía Kusanagi thôi chứ bản thân anh không ý thức được là mình đang nhìn Kusanagi. Chỉ là anh đang nhìn về đâu đó xa xăm thì vô tình Kusanagi lại đứng trong tầm nhìn đó. Mọi cảm xúc trên mặt anh dường như đã chết.
– Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta là hôm mồng mười tháng Ba. – Ishigami bắt đầu bằng một giọng không ngữ điệu. – Tôi từ trường về nhà thì thấy anh ta đi đi lại lại trước cửa nhà bên cạnh. Hình như anh ta có việc muốn gặp Hanaoka, anh ta còn thò tay vào lục hòm thư nhà cô ấy nữa.
– Xin lỗi, anh ta là…
– Togashi. Tất nhiên lúc đó tôi không biết tên anh ta. – Ishigami mấp máy môi.
Trong phòng hỏi cung chỉ có Kusanagi và Kishiya. Kishiya đang ngồi ghi lời khia ở bàn bên cạnh. Ishigami từ chối không cho các điều tra viên khác vào hỏi cung. Lý do là nếu bị nhiều người hỏi thì anh không thể kể đúng trình tự được.
– Tôi thấy lạ nên thử gọi anh ta. Nghe tôi gọi, anh ta hấp tấp trả lời là có việc cần gặp Hanaoka Yasuko. Anh ta còn bảo mình là chồng của Hanaoka nhưng hiện không sống chung. Tôi biết ngay là anh ta nói dối nhưng giả vờ tin để anh ta không nghi ngờ.
– Đợi chút. Tại sao anh nghĩ là anh ta nói dối? – Kusanagi hỏi.
Ishigami khẽ thở dài.
– Tôi biết tất cả mọi điều về Hanaoka Yasuko. Cả việc cô ấy đã ly hôn lẫn việc phải chạy trốn chồng cũ.
– Sao anh lại biết rõ thế? Anh sống ở cạnh nhà cô ấy thật nhưng chẳng mấy khi hai người nói chuyện. Anh chỉ là khách hàng thường xuyên đến cửa hàng cơm hộp của cô ấy thôi kia mà.







– Đó chỉ là vẻ bề ngoài.
– Vẻ bề ngoài?
Ishigami ngồi thẳng người, hơi ưỡn ngực ra phía trước.
– Tôi là vệ sĩ của Hanaoka Yasuko. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô ấy trước những tay đàn ông xấu. Nhưng tôi không muốn người ngoài biết việc này. Dù sao thì tôi cũng là một thầy giáo cấp III.
– Vì vậy mà lần đầu gặp tôi, anh nói hầu như chẳng có quan hệ gì với cô ấy?
Nghe Kusanagi hỏi, Ishigami khẽ thở dài.
– Anh đến chỗ tôi là để hỏi về vụ Togashi bị giết còn gì. Thế thì làm sao tôi nói sự thật cho anh biết được. Tôi mà nói thì sẽ bị nghi ngờ ngay.
– Ra vậy. – Kusanagi gật đầu. – Anh vừa nói là anh biết mọi chuyện của Hanaoka Yauko vì anh là vệ sĩ của cô ấy?
– Đúng vậy.
– Nghĩa là anh có mối quan hệ bí mật với cô ấy từ trước?
– Có. Tất nhiên đó là mối quan hệ bí mật để che giấu người ngoài. Cô ấy sống với con gái nên chúng tôi đã liên lạc với nhau rất cẩn thận và khéo léo để cô bé không biết.
– Cụ thể là thế nào?
– Có rất nhiều cách. Tôi nên nói luôn bây giờ à? – Ishigami liếc mắt nhìn.
Kusanagi cảm thấy khó hiểu. Việc Ishigami có quan hệ bí mật với Hanaoka Yasuko quả thật là rất bất ngờ. Nguyên nhân của việc đó cũng khó hiểu nữa. Tuy nhiên, Kusanagi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước đã.
– Cái đó để sau. Anh hãy kể chi tiết hơn về cuộc nói chuyện với Togashi đi. Anh đang kể tới đoạn giả vờ tin chuyện anh ta là chồng cũ của Hanaoka Yasuko.





– Anh ta hỏi tôi có biết Hanaoka Yasuko đi đâu không? Tôi trả lời là mẹ con cô ấy không sống ở đây nữa, họ đã chuyển nhà đi chỗ khác để tiện cho công việc. Vừa chuyển đi xong. Anh ta rất ngạc nhiên, anh liền hỏi tôi tiếp là có biết họ sống ở đâu không. Tôi bảo là có.
– Anh bảo ở đâu?
Ishigami mỉm cười trước câu hỏi của Kusanagi.
– Ở Shinozaki. Tôi chỉ cho anh ta khu nhà cạnh bờ sông Edogawa.
“Ga Shinozaki xuất hiện ở đoạn này đây.” Kusanagi nghĩ.
– Nhưng chỉ nói thế thì anh ta cũng không biết là cụ thể ở đâu.
– Đương nhiên là Togashi muốn biết địa chỉ cụ thể. Tôi bảo anh ta đợi rồi vào nhà nhìn bản đồ và ghi lại địa chỉ cho anh ta. Địa chỉ tôi ghi cho anh ta là của nhà máy xử lý nước thải. Anh ta cầm tờ địa chỉ, tỏ vẻ vui mừng, còn bảo là tốt quá!
– Sao anh lại chỉ cho anh ta chỗ đó?
– Tôi muốn dụ anh ta tới một nơi ít người biết. Tôi đã nắm rõ khu vực quanh nhà máy xử lý nước thải từ trước đó rồi.
– Đợi đã. Như vậy anh đã có ý định giết Togashi ngay khi vừa mới gặp? – Vừa hỏi, Kusanagi vừa quan sát gương mặt Ishigami. “Thật khó tin.”
– Tất nhiên là như vậy. – Ishigami bình tĩnh trả lời. – Như tôi đã nói ban nãy là tôi phải bảo vệ Hanaoka Yasuko. Khi có người đàn ông nào gây đau khổ cho cô ấy xuất hiện thì phải loại bỏ anh ta ngay lập tức. Đó là nhiệm vụ của tôi.
– Anh tin là Togashi gây đau khổ cho Hanaoka?
– Không phải là tin mà tôi biết rõ như vậy. Hanaoka Yasuko đã bị người đàn ông đó làm cho khốn khổ. Cô ấy đến sống cạnh nhà tôi cũng là để chạy trốn anh ta.
– Anh nghe điều đó trực tiếp từ Hanaoka?
– Tôi biết điều đó nhờ một phương thức liên lạc đặc biệt.
Ishigami kể rất trôi chảy. Chắc chắn anh ta đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ trước khi ra đầu thú. Tuy vậy câu chuyện vẫn còn có nhiều điểm bất thường. Ít nhất là nó khác xa với hình ảnh Kusanagi nghĩ về Ishigami.
– Đưa cho anh ta địa chỉ xong thì anh làm gì? – Trước mắt Kusanagi muốn nghe nốt câu chuyện đã.
– Anh ta hỏi tôi có biết chỗ làm của Hanaoka Yasuko không. Tôi trả lời là nghe nói chị ấy làm ở quán ăn nhưng không rõ là ở đâu. Tôi cũng nói thêm cho anh ta biết là cô ấy làm việc đến khoảng mười một giờ, con gái cũng đợi mẹ ở cửa hàng đến lúc đó rồi mới về. Tất nhiên đều là tôi bịa ra.
– Tại sao anh lại bịa ra?
– Để hạn chế hành động của anh ta. Dù là nơi ít người biết nhưng nếu anh ta đến đó quá sớm thì cũng hỏng việc. Khi biết Hanaoka Yasuko làm việc đến mười một giờ, con gái chị cũng về vào giờ đó thì anh ta sẽ không đến nhà khi Hanaoka chưa về.






– Xin lỗi. – Kusanagi đưa tay ngắt lời Ishigami. – Anh nghĩ ra tất cả những chuyện này ngay lúc ấy à?
– Vâng. Sao cơ?
– Không. Tôi chỉ nghĩ là ngay lúc ấy mà nghĩ ra được từng đấy chuyện thì…
– Chẳng có gì đáng kể cả. – Ishigami nghiêm mặt. – Tôi chẳng còn cách nào khác, vì anh ta muốn gặp Hanaoka Yausko. Tôi chỉ cần lợi dụng việc anh ta muốn gặp Hanaoka là được. Không có gì là khó khăn cả.
– Có thể với anh là như vậy. – Kusanagi liếm môi. – Thế sau đó thì sao?
– Sau cùng, tôi cho anh ta số di động của mình và bảo nếu không tìm thấy nhà Hanaoka thì gọi cho tôi. Bình thường người ta sẽ tỏ ra cảnh giác khi thấy có người nhiệt tình như vậy nhưng anh ta chẳng mảy may nghi ngờ gì. Về cơ bản thì anh ta không được thông minh lắm.
– Chẳng ai nghĩ mình lại bị người mới gặp lần đầu giết cả.
– Chính vì mới gặp lần đầu nên càng phải thấy thế là không bình thường. Anh ta cẩn thận cho tờ địa chỉ giả vào túi áo và nhẹ nhàng rời đi. Sau khi chắc chắn anh ta đã đi về, tôi vào phòng và bắt đầu chuẩn bị.
Nói đến đó, Ishigami chậm rãi đưa tay lấy tách trà. Trà đã hơi nguội nhưng Ishigami như thể thấy rất ngon.
– Anh chuẩn bị gì? – Kusanagi giục.
– Tôi không chuẩn bị gì nhiều. Tôi thay một bộ quần áo dễ cử động và đợi thời khắc đó đến. Trong lúc chờ đợi, tôi nghĩ phải làm thế nào để chắc chắn giết được anh ta. Sau khi nghĩ đến nhiều cách, cuối cùng tôi chọn cách thắt cổ. Tôi cho rằng đó là cách chắc chắn nhất. Nếu đâm hay đánh chết anh ta thì tôi không lường trước được bao nhiêu máu sẽ dây vào người mình. Vả lại, tôi không đủ tự tin đâm một nhát là xong luôn. Hơn nữa, nếu thắt cổ thì hung khí rất đơn giản. Vì cần một sợi dây thật chắc nên tôi quyết định lấy dây điện của bàn sưởi.
– Tại sao lại là dây điện? Nếu chỉ cần loại dây thật chắc thì còn nhiều loại khác mà.
– Tôi cũng nghĩ đến cà vạt hay là dây ni lông buộc hàng. Tuy nhiên cả hai loại này đều trơn, dễ tuột tay. Ngoài ra chúng còn dễ bị dão nữa. Dây điện là tốt nhất.
– Và anh mang nó đến hiện trường?
Ishigami gật đầu.
– Khoảng mười giờ, tôi ra khỏi nhà. Ngoài hung khí, tôi còn mang theo dao cắt và bật lửa. Trên đường ra ga, tôi tìm thấy một tấm vải bạt xanh ở bãi rác và gập lại mang theo. Tôi đi xe điện đến ga Mizue rồi bắt taxi đi đến gần Edogawa.
– Ga Mizue? Không phải ga Shinozaki à?
– Nếu xuống ở ga Shinozaki, ngộ nhỡ bị anh ta bắt gặp thì sẽ hỏng chuyện. – Ishigami trả lời rành rọt. – Tôi xuống taxi ở chỗ cách khá xa nơi tôi chỉ cho anh ta. Tôi phải cẩn thận như vậy để không bị anh ta nhìn thấy khi chưa xong việc.
– Xuống taxi rồi thì sao?
– Tôi đi bộ đến địa điểm mà anh ta sẽ tới, vừa đi vừa tránh để không ai để ý. Mặc dù lúc đó trên đường chẳng có ai cả. – Ishigami lại nhấp một ngụm trà. – Vừa đến bờ sông được một lúc thì điện thoại reo. Đó là Togashi. Anh ta bảo đã đến chỗ tôi chỉ nhưng không thấy khu nhà. Tôi hỏi giờ anh ta đang ở đâu. Anh ta chỉ rất cặn kẽ. Togashi không hề biết là tôi vừa nghe điện thoại vừa đi lại chỗ anh ta. Tôi bảo đợi một chút để tôi xem lại địa chỉ và tắt điện thoại. Sau đấy tôi xác nhận lại chỗ anh ta đang ở lúc đó. Anh ta đang ngồi ở bãi cỏ cạnh bờ đê. Tôi chậm rãi tiến lại gần, cố gắng không gây tiếng động. Anh ta không hay biết gì. Mãi đến khi tôi đứng ngay đằng sau thì anh ta mới biết. Nhưng lúc đó tôi đã kịp quàng dây điện vào cổ anh ta rồi. Anh ta có chống cự nhưng do tôi dùng hết sức để siết sợi dây nên anh ta chết ngay. Đơn giản lắm. – Ishigami nhìn vào tách trà. Trà trong chén đã hết. – Cho tôi thêm cốc nữa được không?
Kishiya đứng dậy rót thêm trà cho Ishigami. Ishigami cúi đầu “Cảm ơn”.
– Nạn nhân là một người khỏe mạnh, mới ngoài bốn mươi tuổi. Tôi không nghĩ có thể dễ dàng thắt cổ anh ta nếu như anh ta chống cự quyết liệt. – Kusanagi nói.
Ishigami hơi nhắm mắt, nét mặt vẫn hoàn toàn vô cảm.
– Tôi tập Judo từ nhỏ. Nếu tấn công anh ta từ phía sau thì dù anh ta có to khỏe đến mấy tôi vẫn dễ dàng áp chế được.
Kusanagi gật đầu, đưa mắt nhìn vào tai của Ishigami. Đôi tai bị biến dạng giống như hình hoa súp lơ. Có thể gọi đó là huân chương dành cho những nhà Judo. Có rất nhiều cảnh sát cũng có tai giống như vậy.
– Giết anh ta xong thì anh làm gì? – Kusanagi hỏi.
– Việc tôi phải làm là che giấu tung tích của cái xác. Nếu tung tích cái xác bị phát hiện thì chắc chắn Hanaoka Yasuko sẽ bị nghi ngờ. Đầu tiên tôi cởi bỏ quần áo của Togashi. Tôi dùng dao mang theo sẵn. Sau đó tôi đập nát mặt anh ta. – Ishigami nói với một giọng bình thản. – Tôi kiếm một hòn đá to, trùm tấm vải bạt lên trên và đập nhiều lần. Tôi không nhớ số lần mình đập. Có lẽ khoảng mười lần gì đó. Tôi dùng bật lửa để đốt hết vân tay. Làm xong mấy việc đó, tôi cầm quần áo của Togashi và rời khỏi hiện trường. Đúng lúc rời khỏi bờ sông, tôi nhìn thấy một cái can mười tám lít. Tôi cho quần áo vào đó và đốt. Lửa cháy to hơn tôi tưởng. Sợ có người đến nên tôi vội vã bỏ đi khi quần áo chưa cháy hết. Tôi đi ra tận đường xe buýt và bắt taxi. Tôi đi đến ga Tokyo rồi chuyển sang một chiếc taxi khác để về nhà. Tôi về đến nhà lúc khoảng hơn mười hai giờ. – Nói đến đó, Ishigami lớn tiếng thở dài. – Đó là tất cả những gì tôi đã làm. Dây điện, dao cắt, bật lửa, tất cả đều ở nhà tôi.
Kusanagi lấy thêm một điếu thuốc, khẽ liếc về phía Kishiya đang ngồi ghi chép. Anh châm lửa, nhả khói thuốc và nhìn thẳng vào gương mặt Ishigami. Ánh mắt Ishigami hoàn toàn không có chút biểu cảm gì.
Câu chuyện của Ishigami không có điểm nào quá đáng. Tình trạng cái xác, hiện trường đều khớp với những gì cảnh sát nắm được. Phần lớn những thông tin này đều không được công bố rộng rãi nên khó có thể nghĩ đây là một câu chuyện được tạo ra.
– Anh có nói cho Hanaoka Yasuko biết là anh đã giết Togashi không? – Kusanagi hỏi.
– Tôi làm sao có thể nói được. – Ishigami trả lời. – Tôi nói rồi nhỡ cô ấy đi nói cho người khác thì nguy. Phụ nữ thì khó mà giữ được bí mật.
– Anh chưa từng nói chuyện với cô ấy về vụ án?
– Tất nhiên. Nếu cảnh sát các anh phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi thì không tốt cho cả hai nên tôi cố gắng không tiếp xúc với cô ấy.
– Vừa nãy anh có bảo là liên lạc với Hanaoka Yasuko theo một cách mà không ai biết. Đó là cách gì vậy?
– Có vài cách. Một trong số đó là cô ấy nói và tôi nghe.
– Nghĩa là hai người gặp nhau ở đâu đó?
– Không. Làm thế sẽ bị phát hiện. Cô ấy nói trong phòng của mình. Tôi nghe qua một cái máy.
– Máy?
– Trong phòng tôi có một thiết bị thu âm hướng sang phòng cô ấy. Tôi dùng cái đó.
Kishiya ngừng tay, ngẩng đầu lên. Kusanagi hiểu điều Kishiya muốn nói.
– Đó là máy nghe trộm?
Ishigami nhíu mày tỏ vẻ phản đối. Anh lắc đầu.
– Tôi không nghe trộm. Tôi nghe những lời phàn nàn của cô ấy.
– Tức là Hanaoka biết sự tồn tại của cái máy đó?
– Có lẽ cô ấy không biết về chiếc máy nhưng chắc chắn là cô ấy hướng về phía tường nhà tôi để nói.
– Nghĩa là cô ấy nói với anh?
– Đúng vậy. Nhưng vì trong nhà còn có đứa con gái nữa nên cô ấy không thể nói trực tiếp với tôi được. Cô ấy làm như đang nói với con gái nhưng thực ra là đang truyền thông điệp cho tôi.
Điếu thuốc trong tay Kusanagi đã cháy được hơn nửa. Anh gẩy tàn thuốc vào gạt tàn. Mắt anh bắt gặp ánh mắt Kishiya. Cậu điều tra viên cấp dưới lắc đầu tỏ vẻ không hiểu gì cả.
– Hanaoka Yasuko nói thế với anh à? Chị ấy bảo giả vờ nói chuyện với con gái nhưng thực ra là nói với anh?
– Chẳng cần cô ấy nói tôi cũng biết. Tôi biết mọi điều về cô ấy. – Ishigami gật đầu.
– Nghĩa là không phải cô ấy nói như vậy. Đó chỉ là do tự anh nghĩ thế thôi?
– Làm gì có chuyện đó. – Nét mặt vô cảm của Ishigami có chút thay đổi. – Tôi biết việc cô ấy bị chồng cũ làm khổ cũng là từ những lời phàn nàn nghe qua vách. Cô ấy nói với con gái chuyện đó để làm gì chứ? Vì muốn cho tôi biết nên cô ấy mới nói thế. Cô ấy mong tôi làm gì đó cho cô ấy.
Kusanagi xua một tay như thể muốn xoa dịu Ishigami, tay kia anh dụi tắt điếu thuốc.
– Ngoài ra anh còn liên lạc với cô ấy bằng cách nào nữa?
– Bằng điện thoại. Tối nào tôi cũng gọi.
– Sang nhà cô ấy?
– Tôi gọi vào di động của cô ấy. Nhưng không phải là nói chuyện trên điện thoại. Tôi chỉ nháy mắt thôi. Nếu có việc cần thì cô ấy sẽ nghe máy, còn nếu không có gì thì cô ấy sẽ không nghe. Tôi đợi chuông đổ năm lần rồi dập máy. Hai chúng tôi đã quy ước với nhau như vậy.
– Hai chúng tôi? Nghĩa là cô ấy cũng biết điều đó.
– Đúng thế. Chúng tôi đã thỏa thuận từ trước.
– Tôi sẽ hỏi lại Hanaoka.
– Vâng. Anh nên làm thế cho chắc. – Ishigami gật đầu, nói với một giọng rất tự tin.
– Anh sẽ còn phải kể lại nhiều lần chuyện này. Chúng tôi phải làm bản cung khai chính thức nữa.
– Vâng, tôi sẽ kể, bao nhiêu lần cũng được. Chẳng còn cách nào khác.
– Tôi muốn hỏi nốt một câu. – Kusanagi đan hai tay vào nhau và đặt lên bàn. – Tại sao anh lại đầu thú?
Ishigami lớn tiếng thở dài.
– Tôi không nên ra đầu thú à?
– Tôi không hỏi anh câu đó. Chắc hẳn là có lý do hay chuyện gì chứ? Tôi muốn biết điều đó.
Ishigami khịt mũi.
– Chuyện đó chẳng liên quan gì đến công việc của các anh. Thủ phạm thấy ân hận và ra đầu thú. Thế là được rồi. Anh còn cần lý do nào khác nữa?
– Tôi trông anh chẳng có vẻ gì là ân hận cả.
– Nếu anh hỏi tôi có ý thức được tội của mình không thì có lẽ tôi sẽ buộc phải nói khác. Nhưng hiện tôi đang hối hận. Giá mà tôi đã không làm thế. Giá tôi biết được là sẽ bị phản bội thế này thì tôi đã không giết người.
– Phản bội?
– Cô ta, Hanaoka Yasuko, – Ishigami hơi hất cằm lên. – Cô ta đã phản bội tôi. Cô ta đang đi lại với người đàn ông khác, trong khi tôi đã loại bỏ chồng cũ giúp cô ta. Nếu như cô ta không nói cho tôi biết những đau khổ của mình thì tôi đã không làm việc đó. Tôi đã từng nói với cô ta là tôi muốn giết hắn. Tôi giết hắn thay cho cô ta. Như vậy cô ta cũng là đồng phạm. Cảnh sát cũng phải bắt cả Hanaoka Yasuko nữa.
Cảnh sát tới kiểm tra căn phòng của Ishigami để kiểm chứng câu chuyện của anh ta. Trong lúc cảnh sát lục soát căn phòng thì Kusanagi và Kishiya sang nhà Hanaoka. Chị đã đi làm về. Misato cũng có ở nhà nhưng một điều tra viên khác đã dẫn cô bé ra ngoài. Không phải là vì không muốn cho cô bé nghe những chuyện dễ gây kích động mà cảnh sát cũng muốn thu thập thông tin từ Misato.
Khi nghe tin Ishigami ra đầu thú, Hanaoka nín thở, mở tròn mắt vì ngạc nhiên. Chị không thốt ra được lời nào.
– Chị ngạc nhiên à? – Kusanagi hỏi, vừa quan sát nét mặt của Hanaoka.
Yasuko lắc đầu. Cuối cùng thì chị cũng lên tiếng:
– Tôi không hề nghĩ đến điều đó. Tại sao anh ấy lại…
– Chị có nghĩ động cơ của anh ấy là gì không?
Trước câu hỏi của Kusanagi, nét mặt Yasuko nửa như phân vân, nửa như ngập ngừng. Có vẻ chị có điều gì không muốn nói ra.
– Anh Ishigami nói rằng làm điều đó là vì chị. Anh ấy giết Togashi vì chị.
Yasuko chau mày, vẻ đau khổ. Chị thở hắt ra.
– Chắc chị biết điều gì.
– Tôi biết anh ấy có tình cảm đặc biệt với tôi. Nhưng tôi không thể ngờ được là anh ấy lại làm thế…
– Anh ấy bảo đã liên lạc với chị suốt một thời gian.
– Tôi? – Nét mặt Yasuko đanh lại. – Không có.
– Nhưng anh ấy gọi cho chị. Tối nào cũng gọi.
Kusanagi kể cho Yasuko nghe lời khai của Ishigami. Yasuko nhăn nhó:
– Tôi cũng nghĩ có khi là của anh ấy nhưng không chắc. Vì người gọi không nói tên.
Theo lời Yasuko thì chị nhận được cuộc gọi lần đầu tiên cách đây khoảng ba tháng. Người gọi không xưng tên mà ngay lập tức nói chững chuyện can thiệp tới cuộc sống riêng của Yasuko. Đó là những chuyện nếu không quan sát chị hàng ngày thì không thể biết được. “Có người đang bám theo mình,” Yasuko lo sợ. Chị không đoán được đó là ai. Sau lần đó, anh ta còn gọi đến vài lần nữa nhưng chị không nghe máy. Một lần chị không để ý, lỡ nghe máy thì anh ta nói thế này: “Tôi biết em bận nên không thể nghe điện thoại. Vậy thì sẽ làm thế này nhé. Tối nào tôi cũng sẽ gọi cho em. Nếu như em có việc cần tới tôi thì hãy nghe máy. Tôi sẽ đợi chuông reo ít nhất là năm lần. Nếu như em không nghe thì tôi sẽ không gọi nữa.”
Yasuko đồng ý. Sau đó quả thật tối nào chị cũng nhận được điện thoại. Anh ta gọi từ điện thoại công cộng. Yasuko chủ ý không nghe máy.
– Chị không nhận ra đó là Ishigami à?
– Tôi không thể nhận ra được vì hầu như tôi chẳng bao giờ nói chuyện với anh ấy. Tôi trả lời trong điện thoại có một lần nên đó là lần duy nhất chúng tôi nói chuyện trên điện thoại, đến giờ tôi không thể nhớ được giọng anh ấy thế nào. Mà sao tôi có thể ngờ được anh ấy lại làm một việc như thế chứ. Anh ấy là giáo viên cấp III cơ mà.
– Giáo viên bây giờ cũng có người nọ người kia. –Kishiya nói xong rồi cúi đầu như thể xin lỗi vì xen ngang câu chuyện.
Kusanagi nhớ là cậu điều tra viên này ngay từ đầu đã bênh vực Hanaoka Yasuko. Chắc chắn cậu ta cảm thấy rất yên tâm khi Ishigami ra đầu thú.
– Ngoài điện thoại, chị còn nhận được gì không? – Kusanagi hỏi.
– Đợi tôi chút. – Yasuko đứng lên, lấy phong bì từ trong ngăn kéo tủ. Có ba chiếc phong bì. Không có tên người gửi. Mặt trước chỉ đề “Gửi Hanaoka Yasuko”. Cũng không thấy ghi địa chỉ.
– Đây là?
– Nó ở trong hộp thư trước cửa nhà tôi. Còn nữa cơ nhưng tôi vứt đi rồi. Tôi xem trên ti vi thì thấy nên giữ lại những thứ này làm bằng chứng nếu xảy ra chuyện gì. Tôi giữ lại ba lá này thôi dù thấy rất khó chịu.
– Cho tôi xem nhé. – Kusanagi nói và mở phong bì.
Mỗi phong bì có một tờ giấy. Nội dung trên đó được in bằng máy. Cả bức đều ngắn gọn.
“Gần đây em trang điểm hơi đậm. Quần áo cũng nổi bật hơn. Đó không phải là em. Em hợp với những thứ giản dị. Tôi cũng thấy em về nhà muộn hơn. Hãy về nhà ngay sau khi làm xong việc.”
“Em đang lo lắng điều gì à? Nếu có thì đừng ngại, hãy nói cho tôi biết. Vì thế mà tối nào tôi cũng gọi cho em đấy. Tôi có thể cho em rất nhiều lời khuyên. Em không thể tin người khác được. Em không được tin. Em chỉ cần nghe lời tôi thôi.”
“Tôi có dự cảm không hay. Không biết có phải em đang phản bội lại tôi không? Tôi tin là không có chuyện đó nhưng nếu em làm vậy thì tôi sẽ không tha thứ cho em đâu. Vì chỉ có tôi mới bảo vệ được em.”
Đọc xong ba lá thư, Kusanagi để lại vào phong bì.
– Tôi giữ chúng được không?
– Vâng, tùy anh.
– Còn có điều gì khác thường kiểu như thế này không?
– Tôi thì không, nhưng mà… – Yasuko ngập ngừng.
– Con gái chị à?
– Không, mà là anh Kudo.
– Kudo Kuniaki à? Anh ấy làm sao cơ?
– Hôm trước gặp anh ấy, anh ấy kể là có nhận được bức thư lạ. Không có tên người gửi. Trong thư viết là anh ấy không được lại gần tôi. Thư còn kèm cả ảnh chụp trộm anh ấy nữa.
– Gửi đến nhà anh ấy à?
Cứ theo mạch chuyện này thì chỉ có thể đoán người gửi bức thư đó là Ishigami. Kusanagi nghĩ tới Yugawa Manabu. Yugawa kính trọng Ishigami như một học giả. Không biết Yugawa sẽ cảm thấy sốc thế nào khi biết người bạn của mình làm một việc như vậy.
Có tiếng gõ cửa. Yasuko trả lời và mở cửa. Một cậu điều tra viên trẻ ngó vào. Đó là một điều tra viên trong nhóm đang lục soát phòng của Ishigami.
– Anh Kusanagi à, có chút việc…
– Được rồi. – Kusanagi gật đầu đứng lên.
Anh sang phòng bên cạnh thì thấy Mamiya đang ngồi trên ghế đợi anh. Trên bàn là chiếc máy tính đang bật. Mấy điều tra viên trẻ đang cho mấy thứ vào trong thùng.
Mamiya chỉ ngón tay vào bức tường bên cạnh giá sách: “Cậu nhìn đi.”
– Ôi… – Kusanagi thốt lên.
Tấm giấy dán tường được xé rách chừng khoảng hai mười centimet. Tấm lót tường cũng bị cắt ra. Một sợi dây điện nhỏ thò ra ngoài. Đầu sợi dây là chiếc tai nghe.
– Cậu thử đeo vào đi.
Kusanagi đeo tai nghe vào theo lời Mamiya. Ngay lập tức anh nghe thấy tiếng nói chuyện.
– Nếu kiểm tra được lời khai của Ishigami thì mọi chuyện sẽ xong sớm. Từ giờ trở đi hai mẹ con chị sẽ ít bị làm phiền hơn.
Tiếng của Kishiya. Tuy có hơi ồn nhưng nghe rất rõ đến nỗi không thể nghĩ là cách một bức tường.
– Tội của Ishigami sẽ bị xử thế nào?
– Cái đó còn tùy phán quyết của tòa án. Tuy nhiên đây là tội giết người nên dù không bị tử hình đi nữa thì cũng không dễ mà được ra tù. Chắc chắn anh ta sẽ không theo đuổi được hai mẹ con chị đâu.
Kusanagi bỏ tai nghe ra, thầm nghĩ: “Là điều tra viên mà cậu ta nói nhiều quá.”
– Chúng ta sẽ cho Hanaoka Yasuko xem cái này. Anh ta bảo chắc chắn là Hanaoka cũng biết nhưng làm gì có chuyện đó. – Mamiya nói.
– Tức là Hanaoka Yasuko không biết gì về việc Ishigami làm?
– Tôi ngồi đây nghe hết chuyện anh và Hanaoka nói với nhau rồi. – Mamiya mỉm cười, nhìn thiết bị thu âm trên tường. – Ishigami đúng là một gã bám đuôi điển hình. Anh ta tự cho rằng mình và Yasuko hiểu được nhau và dọn sạch những người đàn ông lại gần cô ấy. Với anh ta, chồng cũ của cô ấy chắc là kẻ đáng ghét nhất.
– À…
– Sao thế? Trông anh có vẻ không vui. Anh không thích điều gì à?
– Không phải vậy. Tôi có cách nhìn riêng về tính cách của Ishigami, nó khác rất nhiều so với lời khai của anh ta nên tôi hơi băn khoăn.
– Con người thường mang vài bộ mặt. Những kẻ bám đuôi thông thường là những kẻ ít ai ngờ tới.
– Tôi hiểu… Thế còn tìm thấy gì ngoài máy thu âm không?
Mamiya gật đầu.
– Tìm thấy dây điện của bàn sưởi. Nó nằm trong thùng cùng với cái bàn sưởi. Đó là loại dây bọc vải, trùng với loại dùng để thắt cổ nạn nhân. Trên đó vẫn còn dính một phần da của nạn nhân.
– Còn gì nữa không?
– Cho cậu xem cái này. – Mamiya di chuột máy tính. Động tác của ông hơi vụng về. Chắc ông vừa được ai đó dạy cách sử dụng. – Đây!
Mamiya mở phần mềm soạn văn bản. Màn hình hiện ra một trang giấy. Kusanagi ghé mắt vào nhìn.
Nội dung trang giấy như sau:
“Tôi đã tìm ra danh tính người đàn ông mà em thường xuyên gặp gỡ. Tôi nghĩ em sẽ hiểu khi xem những bức ảnh này.
Tôi rất muốn hỏi em: Em có quan hệ như thế nào với người đàn ông này? Nếu là mối quan hệ yêu đương thì đó sẽ là hành động phản bội vô cùng tồi tệ. Em có biết tôi đã làm điều gì vì em không?
Tôi có quyền được ra lệnh cho em: Hãy từ bỏ người đàn ông này ngay lập tức. Nếu không, cơn tức giận của tôi sẽ chuyển sang anh ta.
Đối với tôi, việc cho anh ta một kết cục giống như Togashi là điều vô cùng đơn giản. Tôi đã chuẩn bị rồi, thậm chí còn chuẩn bị cả cách thức tiến hành nữa.
Tôi nhắc lại, nếu em có mối quan hệ nam nữ với người đàn ông này, tôi sẽ không tha thứ cho hành động phản bội đó. Chắc chắn tôi sẽ trả thù.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN