Phiến Đá Màu Xanh Thẳm
Chương 7
Thời điểm lúc Úy Lam trả lời tin nhắn, cửa lớn vừa lúc mở ra, là Úy Kiến Huân và Nghiêm Phong về nhà. Hôm nay có hoạt động yêu cầu vợ chồng họ cùng nhau tham dự, cho nên đến giờ này mới về .
Nghiêm Phong vừa vào cửa, thấy hai đứa con gái đều đang ở nhà, trên mặt bà lập tức hiện lên ý cười.
” Đang đợi ba mẹ sao?”
Úy Nhiên đứng dậy, nhưng thật ra là trả lời lại: ” Ba mẹ không về nhà, con sẽ lôi kéo Úy Lam ăn cơm trước.”
Úy Kiến Huân đang cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, vừa nghe lời của cô, lập tức trừng mắt với cô : ” Không có quy củ.”
Mặc dù ở công ty Úy Nhiên là cấp dưới của ông, nhưng ở nhà, cô là nữ hoàng đế. Bởi vì là trưởng nữ, là con cả trong nhà, nên cha mẹ đối xử với cô như hòn ngọc quý trên tay, cho nên Úy Nhiên thấy cha mình nói như vậy, không chỉ không sợ, ngược lại cười nói: ” Con không quy củ, còn không phải là do ba chiều hư sao.”
Hai cha con ngươi nói ta cười, thật hòa thuận vui vẻ.
Nghiêm Phong vừa quay đầu, liền thấy Úy Lam cũng đứng lên, chẳng qua cô không nói chuyện, chỉ yên tĩnh mà đứng đó.
Đáy lòng bà thở dài, theo lí, trong nhà chiều chuộng con gái nhất, thì chúng sẽ cũng cha mẹ thân thiết mà làm nũng.
Nhưng nhà bọn họ có một đứa con gái nhỏ, tính tình lạnh nhạt, với ai cũng không thân thiết.
Mặc dù cha mẹ muốn quan tâm cô, nhưng lại không hợp ý, thật là nửa câu còn ngại nhiều.
” Úy Lam ” Úy Kiến Huân sau khi nói chuyện với Úy Nhiên cũng chú ý đến đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, ông nhíu mày, mở miệng hỏi: ” Con hiện giờ làm việc chính là tùy ý làm bậy như vậy sao? Hành động trước như vậy, có thể suy nghĩ đến thể diện ba mẹ không?”
Úy Lam không hề sợ, cô ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn, ” Chu Tây Trạch ngoại tình, chẳng lẽ ba còn muốn con chịu đựng?”
Nhắc tới đề tài này, trán Úy Kiến Huân hơi nhảy lên.
Nghiêm Phong biết cha con họ hai tính cách khác nhau, nhanh chóng hòa giải, nói: ” Bỏ đi, Tiểu Lam hôm nay về nhà ăn cơm, không nên nói….. những chuyện không vui này.”
” Đúng rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi, con với Úy Lam đều đói lả rồi.” Úy Nhiên cũng nói tiếp.
Thật ra Úy Kiến Huân cũng không phải là hoàn tàn nổi giận với Úy Lam, đứa con trai nhà Chu gia có được con gái bảo bối nhà ông, còn mẹ nó tìm phụ nữ bên ngoài. Lúc ba Chu gọi điện đến đây, Úy Kiến Huân nói chuyện không chút khách khí.
Chỉ là Úy Lam tự tiện từ hôn, không nói một tiếng nào với cha mẹ.
Nếu không phải ba Chu gọi điện thoại đến, đến giờ có thể ông vẫn không hay biết gì.
Chờ cơm nước xong, Úy Lam liền đi lên lầu trở về phòng mình.
Úy gia có bốn người sống ở một biệt thự ba tầng, tất nhiên phòng Úy Lam vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Cô lấy một cuốn sách từ trên kệ sách, ngồi trên sô pha đọc, chẳng qua nửa ngày cũng chưa lật qua trang khác.
Úy Nhiên mang trái cây lên, gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Sau khi đem trái cây đặt lên cái bàn trừ, Úy Nhiên nhìn cô, lúc này mới nói: ” Em còn tức giận ba sao?”.
Úy Lam: ” Không có “
Thần sắc cô thản nhiên, thật không nhìn ra cảm xúc gì.
Cũng may Úy Lam và cô là chị em hai mươi mấy năm, tâm tình Úy Lam lạnh nhạt, cô cũng có thể nhìn ra được.
Úy Nhiên nói: ” Em đừng trách ba không đứng về phía em, vốn dĩ hôn sự của em với Chu Tây Trạch như ván đã đóng thuyền, kết quả hiện tại lại đi đến nỗi này, ba khó tránh phải sẽ không vui. Huống hồ lúc trước khi chú Chu gọi điện đến đây, ba cũng đã đem Chu Tây Trạch hung hăng mà mắng một trận.”
” Chị có thể không nhắc đến anh ta không? Bây giờ em cùng anh ta đã không còn quan hệ gì nữa. “
Úy Lam hiếm khi nhíu mày.
Rốt cuộc, Úy Nhiên a mà nở cười một tiếng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Úy Lam, hỏi: ” Kỳ thật, là em cố ý đi.”
Úy Lam nhìn về phía cô ấy: ” Chị có ý gì?”
Úy Nhiên thở dài một hơi, dựa vào sô pha, như suy tư mà nói: ” Tính cách em tuy lạnh nhạt, nhưng nếu em yêu thích chị còn có thể nhìn ra được. Em cùng Chu Tây Trạch ở bên nhau, khách sáo nhiều hơn thân mật, nhìn vào liền biết xa cách, chị đã sớm có cảm giác bọn em sẽ không kết hôn. Còn vì cái gì em vẫn luôn từ chối, đến bây giờ xem như chị cũng hiểu được.”
” Em không những không muốn kết hôn với Chu Tây Trạch, còn không muốn để ba mẹ can thiệp vào hôn sự của mình .”
Cuối cùng vẫn là chị em, Úy Nhiên gần như đã nói trúng tâm tư của Úy Lam.
Cô đúng là cố ý, cố ý làm chuyện như vậy sau khi đính hôn. Trong cái vòng luẩn quẩn lớn này, có một số việc, một người truyền ra tất cả mọi người liền biết.
Người khác nghĩ, Chu Tây Trạch dĩ nhiên là phạm sai lầm, Úy Lam cũng không đủ rộng lượng.
Úy Lam không nói gì.
Thần sắc Úy Nhiên nghiêm túc, nhìn cô: ” Úy Lam, có một số việc, không phải muốn là có thể làm được.”
” Cho nên kết hôn cũng không thể tìm người mình thích sao?” Úy Lam rốt cuộc nhịn không được.
Cô cũng không phải là một người phản nghịch, thế nhưng đối với chuyện này,lại đặc biệt cố chấp.
Mặc dù hiện tại cô không yêu ai, nhưng cô không muốn cùng một người không yêu cột vào nhau, cùng nhau trải qua một đời.
Úy Nhiên nhịn không được nói: ” Theo đuổi tình yêu thì có thể, nhưng ở cái giới rộng lớn em có thể chịu nổi sao? Hiện tại mọi thứ em hưởng thụ hết thảy đều là Úy gia cho em, hôn nhân của em cũng không phải chuyện của một mình em.”
” Phải kết hôn cùng người giống như Phó Chi Hành sao?” Úy Lam nhíu mày, đôi mắt đen nhuận mang theo sự không kiên nhẫn.
Chỉ là, khi ý thức được những gì mình nói, cô nhanh chóng nói: ” Em xin lỗi “
Úy Nhiên duỗi tay vuốt tóc, cũng không vì một câu nói buột miệng thốt ra của cô mà tức giận. Thần sắc cô ấy bình tĩnh mà nhìn em gái mình, nói: ” Đúng vậy, chị cùng Phó Chi Hành là gia tộc liên hôn, chuyện này không có gì là không tốt. Bởi vì yêu cầu của chị với anh ta không phải là tình yêu, mà là cảm giác an toàn. Công ty xây dựng Thượng Đạt có mấy ngàn trăm triệu tài sản, một mình chị quản lí, quá mệt mỏi.”
Công ty xây dựng Thượng Đạt, đứng đầu trong giới xây dựng trong nước, đây là sản nghiệp của Úy gia.
Úy Kiến Huân chỉ có hai đứa con gái, Úy Lam cơ bản không suy sét đến việc kinh koanh, tương lai người gánh vác trách nhiệm này, chính là Úy Nhiên.
Úy Lam nở nụ cười, cô hỏi: ” Chị, chị còn nhớ rõ Phó Chi Hành trông như thế nào sao? “
Theo cô biết được, Phó Chi Hành trong nửa năm nay, số lần anh ta ở Bắc Kinh có thể đếm trên đầu ngón tay, Úy Nhiên vẫn luôn ở nhà, vợ chồng hai người đừng nói sinh hoạt hôn nhân, chỉ sợ đến diện mạo đối phương đều quên rồi.
…………
Bị em gái mình bóc trần, Úy Nhiên nói: ” Chị nhớ kỹ dáng vẻ anh ta làm gì, chỉ cần trên giường anh ta còn dùng được là được. “
Úy Lam yên lặng.
Rốt cuộc, Úy Lam vươn bàn tay trắng nõn nhẹ nhàn chống lên trán, thấp giọng nói: ” Chị, nếu chị cần, em có bạn học là chuyên gia về nam khoa.”
Úy Nhiên cứng giọng.
Cô ấy nhanh chóng phản bác : ” Em suy nghĩ vớ vẩn gì thế.”
Ai ngờ, Úy Lam khó có dịp quan tâm mà nói:” Vợ chồng bắt đầu oán giận nhau về chuyện này, chứng minh giữa hai người có vấn đề. Áp lực xã hội hiện nay rất lớn, chuyện như vậy cũng có thể giải thích được.”
Úy Nhiên cắn răng, tức giận nói: ” Cho nên, chị không thích nói chuyện với bác sĩ tâm lý bọn em.”
Liếc mắt một cái chuyện gì cũng có thể nhìn thấu.
Chờ sau khi Úy Nhiên rời khỏi, Úy Lam lại nhìn thoáng qua, người đàn ông đó không trả lời tin nhắn, nằm trong dự đoán của cô.
Công việc của Úy Lam nhìn qua thì nhẹ nhàng, chỉ cần cùng bệnh nhân đến tư vấn nói chuyện phiếm một giờ, liền sẽ có một ngàn vào túi.
Kỳ thật trước khi bệnh nhân đến tư vấn cô cũng phải chuẩn bị, sau khi rời khỏi, từ việc nói chuyện phiếm, cô sẽ tiến thêm một bước phân tích trạng thái biến hóa tâm lí của bệnh nhân .
Có vài bệnh nhân đến tư vấn đều nói, sau một lúc nói chuyện với cố vấn tâm lý, họ đặc biệt mệt, muốn ngủ.
Kỳ thật người tư vấn tâm lý cũng không phải không bị.
Sau khi Úy Lam tiễn bệnh nhân, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì mùa đông nên tiêu điều, cây cối bên ngoài sớm đã héo úa, vài chiếc lá trên cây cũng hiện lên màu vàng yếu ớt, một cơn gió thổi đến, từ trên cây mà lẻ loi phiêu dạt rơi xuống.
Thời tiết cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng con người, cho nên lúc có bệnh nhân đến tư vấn, hơn phân nửa Úy Lam sẽ dời sự chú ý của họ đặt lên thực vật trong phòng.
Khi bệnh nhân này rời đi mới ba giờ chiều
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn lại chiếc lá rơi xuống từ trên cây.
Sau đó, Úy Lam đột nhiên đứng dậy, lấy áo khoác từ trên giá áo, cầm theo túi xách, đi thẳng ra thang máy.
Dương Giai ở trước khu hành chín thấy cô đi ra, vội vàng đứng dậy, hỏi: ” Bác sĩ Úy, cô muốn đi….”
” Tăng ca ” Úy Lam để lại hai chữ, người đã bước vào thang máy.
Dương Giai hơi há miệng, sau đó đóng lại.
Được rồi, chị là bà chủ.
Úy Lam lái xe, hướng dẫn đã định vị đến công ty xây dựng Thanh Nguyên.
Từ phòng làm việc của cô đến chỗ đó không tính là gần, lái xe nửa giờ mới đến. Úy Lam không quen thuộc chỗ này lắm, tìm chỗ đậu xe, lại qua mười phút. Đậu xe xong cô bước xuống xe, theo hướng dẫn trên điện thoại, đi về phía trước.
Lúc sắp đến nơi, có vài đứa bé đang quay quanh một thân cây mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô vốn không để ý, nhưng lúc đi ngang qua, một em gái nhỏ nhút nhát sợ hãi gọi lại, ” Chị ơi.”
Úy Lam dừng chân lại, cúi đầu nhìn cô bé.
Em gái nhỏ lấy hết dũng khí, nói: ” Chị ơi, chị có thể giúp em cứu mèo nhỏ không?”
Mèo nhỏ?
Úy Lam nhìn theo ánh mắt của mấy đứa bé, nhìn lên cây, thì ra mà một con mèo trắng thuần đang kẹt giữa mấy cành cây. Nó còn thử giãy giụa vài cái, nhưng mới vừa quằn quại, mèo con liền thất thanh kêu lên mấy tiếng thê thảm.
Mấy đứa bé đứng dưới gốc cây đều thực sự rât sốt ruột, sợ mèo con gặp chuyện không may..
Úy Lam khẽ run, hỏi: ” Em nghĩ chị làm cách nào để cứu mèo con?”
” Chị leo lên cây ôm mèo con xuống dưới đi, chị chị ” Lúc này, một bé trai khác hiến kế cho cô.
Mấy đứa bé khác sôi nổi, cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, gật đầu phụ họa.
Úy Lam lờ mờ nhìn………những đóa hoa ngây thơ của tổ quốc trước mặt.
Một cô gái trèo cây, Úy Lam khó có dịp nở nụ cười ôn hòa.
Ặc, cô thật sự phụ trước chủ ý của mấy tiểu gia hảo này.
Bởi vì con trai của một gì làm trong căn tin công ty mới đến đây, vốn là cậu nhóc thấy công ty nuôi một còn mèo nhỏ trắng tuyết, liền ôm ra ngoài khoe với mấy đứa trẻ gần đây.
Nào biết mèo con lại chạy lên cây, cậu bé liền trở về tìm người giúp đỡ.
Cha mẹ của cậu bé đều làm việc ở công ty xây dựng Thanh Nguyên, ba cậu bé tức giận đến muốn đánh, nhưng cậu bé đã được Tần Lục Trác ôm lấy.
Lúc đi đến, hình dung Tần Tiểu Tửu lúc này thậtt thê thảm, đang định dạy bảo tiểu súc sinh này ( Tần Tiểu Tửu) một chút, ai ngờ nhìn thấy hình ảnh kia anh liền kinh ngạc.
Cô gái ngồi trên cây mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng, tóc đen dài rối tung trên vai, bởi vì cúi đầu nhìn mèo nhỏ trong ngực, tóc cô trút xuống.
Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà của mặt trời chiếu lên người cô.
Một bạch y cô nương, khuôn mặt thuần khiết, đẹp đến mức làm người khác phải yên tĩnh mà ngắm nhìn.
Rốt cuộc, một lúc sau, Tần Lục Trác nhíu mày.
Tần Tiểu Tửu, tiểu súc sinh này ngày nào cũng ầm ĩ, thế nào mà ở trong ngực cô lại ngoan ngoãn như vậy.
– ——–
Lời tác giả: Úy Lam vuốt Tần Tiểu Tửu trong ngực, nói với Trác gia: Hiện tại nó ở trong tay tôi, anh muốn bắt nó phải đáp ứng với tôi một điều kiện.
Trác gia nhìn cô một cái: Ừ. cho cô.
Tần Tiểu Tửu: Meo Meo Meo ( ta không quan trọng sao?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!